Hậu Cuốn Theo Chiều Gió
Chương 1
Mọi việc rồi sẽ sớm kết thúc thôi và ta có thể trở về nhà, ở Tara.
Scarlett O Hara Hamilton Kennendy Butler đứng tách riêng một mình, cách vài bước những người, cũng như nàng, đã đến dưới cơn mưa tầm tã, để tiễn đưa Mélanie Wilkes. Dưới những chiếc ô cũng một mầu đen, những người đàn ông đàn bà mặc đồ đen đứng nép vào nhau, sụt sùi khóc chia nhau chỗ trú mưa cùng nỗi đau đớn.
Scarlett chẳng chia ô và niềm đau với một ai cả. Gió cứ từng cơn giật mạnh dưới chiếc ô, hắt một thứ nước lạnh buốt chảy dọc suốt cổ nàng, song nàng vẫn không hề hay biết. Tê dại trước sự mất mát vừa nếm trải, nàng cảm thấy trống rỗng. Nếu có thể chịu đựng được đau đớn này nàng sẽ khóc ngất. Còn giờ đây, nàng như mất trí, không cảm được cả nỗi đau, cảm xúc và suy nghĩ.
Trong tâm trí nàng, chỉ luôn vang lên lời cầu mong có chút sức tàn để sống cho đến ngày nỗi đau dịu bớt đi.
Mọi việc rồi sẽ sớm kết thúc thôi và ta có thể trở về nhà, ở Tara, và tro bụi sẽ trở về với tro bụi, cát bụi sẽ trở về với cát bụi…
Giọng vị mục sư thấm tận cõi lòng tê tái của nàng và Scarlett thấu hiểu lời ông ta. Không! Nàng kêu lên không thành tiếng. Không thể là Melly được. Không phải là ngôi mộ của Melly, cái huyệt thì quá lớn còn Melly lại quá nhỏ bé, nắm xương của nàng nào có hơn gì xác một con chim.
Không! Melly không thể chết, không thể chết được.
Scarlett giật thót người quay ngoắt đi không dám nhìn cái miệng huyệt đang tông hốc đón lấy chiếc quan tài đơn sơ bằng gỗ thông được thả xuống. Tiếng búa nện chan chát hằn những vệt tròn lồ lộ quanh các lỗ đinh trên nắp quan tài đóng chặt, không thể nào nhìn thấy khuôn mặt dễ thương và dịu hiền của Mélanie đâu nữa.
Không! Các người không thể làm thế được. Trời đang mưa. Các người không thể đặt nàng nằm đó, cơn mưa này sẽ phủ ngập nàng mất. Nàng đang rét buốt xương mà, không thể bỏ nàng dưới cơn mưa lạnh lẽo này được.
Ta không thể nhìn, không thể chịu đựng được điều ấy, ta không thể tin rằng nàng lại từ bỏ chúng ta. Nàng yêu ta, nàng là bạn của ta, là tri kỷ của ta. Melly yêu ta, nàng sẽ không bỏ ta vào lúc ta cần đến nàng nhất.
Scarlett đưa mắt nhìn đám người đứng chung quanh ngôi mộ và nàng bỗng giận sôi lên. Không ai trong đám họ yêu nàng hơn ta, không một ai trong đám họ mất mát nhiều như ta. Không ai biết ta yêu nàng đến nhường nào. Ngoại trừ… Melly phải không? Nàng biết điều ấy, ta tin là nàng biết rõ điều đó.
Còn họ sẽ không bao giờ tin. Cả bà Merriwether, cả vợ chồng Meade, vợ chồng Whiting, vợ chồng Elsing.
Kìa, hãy nhìn xem, họ cứ nép sát vào India Wilkes và Ashley như một đàn bò cái ướt sũng đang mặc đồ tang!
Bọn họ đang ra sức an ủi bà cô Pittypat, mặc dù cả thảy bọn họ đều biết rõ là bà ta có thể ngất xỉu vì bất cứ chuyện gì và khóc sướt mướt chỉ vì một miếng bánh mì phết bơ nướng quá lửa! Cả đám bọn họ không thể nghĩ ra được là bản thân ta cũng có thể mong muốn có được chút an ủi nào chứ, rằng ta là người thân thiết nhất với Mélanie hơn bất cứ ai trong đám họ chứ. Thế mà bọn họ làm như thể không có ta ở đây. Không ai thèm chú ý đến ta. Ngay cả Ashley nữa. Thế mà anh đã biết đến tìm ta trong hai ngày khủng khiếp sau cái chết của Melly khi anh cần đến ta để thu xếp mọi chuyện. Hết thảy bọn họ đều cần đến ta, thậm chí như India cứ be be như một mụ dê cái: "Này Scarlett, phải lo đám tang thế nào đây? Cậu phải có gì ăn uống cho những người đến chia buồn cùng chúng ta đấy chứ? Còn áo quan? Còn đám nhà đòn? Còn đào huyệt ngoài nghĩa địa? Còn khắc tên trên tấm bia? Còn đăng cáo phó?". Vậy mà giờ đây, cả đám họ chỉ biết ôm chầm lấy nhau, thút thít và rên rỉ. Này, ta sẽ không để các người thích thú nhìn ta khóc một mình, chẳng biết tựa nương vào đâu. Ta không được khóc. Nhất là ở đây. Cũng chưa thể khóc được. Nếu ta khóc e rằng ta sẽ không thể kiềm chế được lòng ta.
Khi nào ta về đến Tara, ta sẽ khóc.
Scarlett ngẩng cao đầu, cố cắn chặt hai hàm răng lại để ngăn không cho trào ra cơn thổn thức đang nghẹn trong cổ họng. Mọi việc rồi sẽ sớm kết thúc thôi và ta có thể trở về nhà, ở Tara.
Đâu đây, những mảnh đời vương vãi đầy sóng gió của Scarlett đang vây quanh nàng trong cái nghĩa trang Oakland ở Atlanta này. Một ngọn tháp bằng đá hoa cương cao vợi hình mũi tên, phủ mờ những sợi mưa này, buồn bã gợi lại cho nàng một thời đã qua, một thời tuổi trẻ vô tư lự trước chiến tranh Nam Bắc. Đó là đài tưởng niệm quân miền Nam với mảnh quân kỳ tung bay trước gió đã từng là biểu tượng của lòng anh dũng vừa cao thượng vừa vô lo, đã dẫn miền Nam đến chỗ thảm hoạ.
Tượng đài được dựng lên để tưởng nhớ bao cuộc đời đã mất - những bạn bè của Scarlett, những chàng trai say đắm nàng cứ van xin được nhảy và hôn nàng thời nàng chẳng có quan tâm nào khác hơn là chọn các bộ váy phồng cho các buổi dạ hội. Nó cũng được dựng lên để tưởng nhớ người chồng đầu tiên của Scarlett, Charles Hamilton, anh của Mélanie. Nó còn được dựng lên để tưởng nhớ những đứa con, những người anh, những người chồng, những người cha của tất cả những người giờ đang đứng khóc cạnh nàng, dưới cơn mưa tầm tã, trên một mô đất nhỏ mà người ta vừa chôn Mélanie.
Còn những ngôi mộ, những bia đá khác. Ngôi mộ của Frank Kennedy người chồng thứ hai của Scarlett. Và rồi có cả bia đá nhỏ, nhỏ đến khủng khiếp, chỉ có thể đọc thấy dòng chữ Eugénie Victoria Butler và bên dưới là chữ "Bonnie". Đứa con gái bé bỏng của nàng, đứa con mà nàng yêu quý nhất.
Người sống và kẻ chết đang bao quanh nàng, song nàng đứng như một kẻ lạc loài. Người ta nói một nửa Atlanta đã ở đó. Cái đám đông ban nãy đã chiếm lấy ngôi nhà thờ, giờ đây lại rải ra thành một vòng cung mờ mờ tối quanh lỗ huyệt vừa được đào trong lòng đất sét đỏ của miền Georgie để đón lấy thi thể của Mélanie Wilkes, trông như một vết sẹo dài nhầy nhụa đến não lòng, dưới cơn mưa xám xịt.
Ở hàng đầu, người ta xúm xít quanh họ hàng gần gũi nhất của Mélanie. Da đen có, da trắng có, khuôn mặt ai cũng đầm đìa nước mắt, ngoại trừ Scarlett. Chú Peter, người đánh xe ngựa già, cùng với Diecey và Cookie tạo thành một hình tam giác đen thẫm bao che quanh Beau, đứa con trai bé nhỏ ngây dại đến tội nghiệp của Mélanie.
Cả thế hệ của Atlanta đều có mặt ở đó với một vài đám con cháu hiếm hoi đến khủng khiếp còn trụ lại: như vợ chồng Meade, Whiting, Merriwether, Elsing, con gái và con rể họ - và Hugh Elising, bị tật nguyền, là đứa con trai duy nhất còn sống sót - Cô Pittypat Hamilton và người anh của cô là chú Henry Hamilton, họ đã quên đi những xích mích cũ trong nỗi đau chung mất đứa cháu gái. India Wilkes, còn trẻ song trông cũng già như những người khác, đang thu mình giữa đám người và nhìn Ashley, em mình, với đôi mắt mờ lệ đau khổ và hối hận. Ashley cũng giống như Scarlett, đứng tách ra một mình. Đầu trần dưới cơn mưa, chẳng quan tâm gì đến những chiếc dù đưa ra che cho chàng, cũng chẳng để ý đến cái ẩm ướt lạnh cóng, chàng như không hề biết đến những lời cầu nguyện cuối cùng của vị mục sư, cũng không nhìn thấy cái quan tài nhỏ bé mà người ta đang thả xuống gọn lỏn trong cái lỗ huyệt bùn lầy, một màu đỏ thẫm.
Ashley, cao lớn, mảnh khảnh, tái nhợt, mái tóc vàng nhạt của chàng lúc này gần như bạc trắng, khuôn mặt chàng hốc hác và mất hồn cũng như đôi mắt xám bất động, không còn nhìn thấy một cái gì. Chàng đứng thẳng người như khi chào cờ trong suốt những năm khoác bộ quân phục sĩ quan màu xám. Đứng đó, bất động và vô hồn.
Ashley đã từng là cái đích và điển hình cho cuộc đời bỏ phí của Scarlett. Vì yêu chàng, nàng đã bỏ quên niềm hạnh phúc đang ở trong tầm tay mình. Nàng đã bỏ chồng mà không thấy là anh ấy yêu nàng, nàng cũng chẳng cho phép nàng yêu anh ấy, bởi vì lòng thèm khát của Ashley ở nàng đã luôn là một vật chắn. Bây giờ Rhett đã bỏ đi, sự hiện diện của nàng ở nơi này chỉ còn như một cánh hoa mùa thu vàng úa giữa những đám hoa khác. Nàng đã phản bội người bạn thân duy nhất của nàng, đã khinh bỉ tấm lòng chung thuỷ và tình yêu mãnh liệt của Mélanie. Thì giờ đây Mélanie cũng đã không còn nữa. Ngay cả tình yêu Scarlett dành cho Ashley cũng đã hết, bởi nàng chợt hiểu ra - dù quá muộn màng - rằng thói quen ân ái từ lâu đã thay thế, cho chính bản thân tình yêu.
Nàng đã không yêu anh ấy và sẽ không bao giờ yêu anh ấy. Song lúc này khi nàng không còn ham muốn nữa thì Ashley lại thuộc về nàng. Mélanie đã nhường anh ấy lại, Scarlett đã hứa với Melly sẽ thay nàng chăm sóc Ashley Và Beau, đứa con của họ, Ashley là nguyên nhân của sự huỷ hoại cuộc đời nàng, và cũng là tất cả những gì nàng còn lại trong cuộc đời này.
Scarlett đứng một mình, hơi tách biệt ra. Giữa nàng và những người nàng quen biết ở Atlanta có một khoảng cách lạnh lẽo và buồn thảm mà chỉ mỗi Mélanie mới có thể bù đắp nổi, có thể chở che cho nàng khỏi sự cô đơn và đày ải ở nơi mà lẽ ra Rhett phải có mặt để che chở cho nàng bằng đôi vai nở nang, mạnh mẽ của chàng, bằng tình yêu của chàng, thì ở đó chỉ có gió lạnh và ẩm ướt đang lùa qua cánh dù đen sẫm.
Nàng ngẩng lên đón nhận từng đợt tấn công của gió một cách lạnh lùng. Mọi cảm giác đều tập trung vào những tiếng thầm thì đang là chỗ trú ẩn cho chút hơi sức và hy vọng cuối cùng của nàng!
Mọi việc rồi sẽ sớm kết thúc thôi và ta có thể trở về nhà, ở Tara.
- Này, thử nhìn cô nàng xem nào - một bà đội khăn tang thì thầm với người đứng chung ô với mình - trông khó đăm đăm như lưỡi cày. Họ nói với tôi rằng suốt thời gian lo đám tang, cô ta chẳng hề nhỏ được đến một giọt nước mắt. Cái ả Scarlett này chỉ biết mỗi một chuyện là tính toán. Cô ta chẳng hề có trái tim.
- Ấy, mà bà có biết không, người ta cũng xì xào là cô ta phải lòng Ashley Wilkes đấy, - Bà nọ thì thào đáp lại, bà có nghĩ là rồi họ sẽ…
Những người đứng gần đã bảo họ câm miệng lại, song ai ở đây cũng nghĩ như vậy cả. Nào có ai nhận thấy nỗi đau trong đôi mắt thẫn thờ của Scarlett và hiểu được trái tim tan nát của nàng dưới chiếc áo khoác sang trọng bằng da hải cẩu.
Tiếng đất rơi lộp độp trên nắp quan tài nghe khủng khiếp khiến nàng bỗng xiết chặt các ngón tay lại. Nàng muốn bịt chặt đôi tai, gào thét lên bất kỳ điều gì hơn là đứng lặng người để nghe cái âm thanh khủng khiếp của cái chết đang dần khép lại trên huyệt của Mélanie.
Nhưng hàm răng nàng nghiến chặt, đau đớn. Nàng sẽ không gào thét, không gào thét gì cả.
- Melly… Mel… lyy! Mellyyy…
Tiếng kêu của Ashley xé tan nát không khí trang nghiêm lúc ấy.
Đó là tiếng kêu của một cõi lòng dằn vặt bởi nỗi cô đơn và sợ hãi.
Như gã đàn ông bất chợt bị mù, đôi tay đưa về phía cái tạo vật nhỏ bé bất động từng là nguồn sức mạnh của mình, Ashley bước loạng choạng đến bên hố huyệt sâu hoắm và nhão nhoét. Song chàng chẳng thể bắt lại được gì ngoài những giọt mưa lạnh màu bạc trắng.
Scarlett nhìn sững Tommy Welburn, Meade, India, Henry Hamilton. Sao họ không làm gì cả? Sao họ không cản chàng lại? Phải ngăn anh ấy lại chứ!
- Mellyyy…
Lạy chúa, chàng sắp té gãy cổ đến này mà bọn họ thì cứ đứng trơ trơ đấy, há hốc miệng mà nhìn chàng lảo đảo trên miệng huyệt.
- Anh Ashley, dừng lại? - Nàng thét lên.
Nàng vùng chạy đến, trượt chân rồi vấp ngã trên lớp cỏ ướt sũng. Chiếc dù vượt khỏi tay nàng, nẩy tưng trên đất rồi một cơn gió vụt đến cuốn phăng mất trong đám hoa. Scarlett chụp lấy thân người Ashley và cố kéo chàng ra khỏi hiểm nguy. Song chàng lại vùng ra.
- Anh Ashley, đừng làm thế. - Scarlett vừa nói vừa cố chống lại sức đàn ông của chàng. Bây giờ thì Melly còn giúp được gì cho anh nữa nào!
Nàng đã gào lên quyết liệt để tiếng nói của nàng thấu đến tận nỗi đau ngầm đến điên dại của chàng.
Ashley khựng người lại và buông thõng hai tay.
Chàng thổn thức, để mặc tấm thân cao lớn ngã quỵ trên người Scarlett đang cố đỡ lấy chàng.
Cũng ngay lúc nàng không thể gượng được nữa dưới sức nặng của chàng thì Meade và India đã chụp được hai cánh tay mềm nhẽo của Ashley để đỡ chàng dậy.
- Này Scarlett, giờ thì cô có thể đi, Meade nói. Cô đã gây đủ mọi đau khổ mà cô đã có thể làm được.
- Nhưng tôi …
Nàng đưa mắt nhìn các bộ mặt quanh nàng, những đôi mắt chỉ chực gây chuyện. Và rồi, nàng quay người bỏ đi dưới cơn mưa. Mọi người tránh ra nhường lối cho nàng như thể sợ đụng vào váy nàng là có thể bị ô uế.
Nàng không phải tỏ cho họ biết là nàng đau khổ, song nàng sẽ không thể cho họ tưởng là họ đã có thể xúc phạm được nàng. Scarlett ngẩng cao đầu với vẻ đầy thách đố, mặc cho cơn mưa chảy xối xả trên mặt, trên cổ nàng.
Nàng ưỡn người ra phía trước, xăm xăm bước ra khỏi cổng nghĩa trang và biến mất trước mắt bọn họ. Ngay tức thì, choáng váng vì kiệt lực, đôi chân run rẩy, nàng ngã quỵ, tay bám chặt lấy song sắt nơi hàng rào.
Elias, người đánh xe của nàng, vội chạy đến đỡ, ông mở dù che và dìu nàng lên xe. Scarlett không hề biết ai đã giúp nàng. Khi đã ngồi được trên băng ghế bọc nhung, nàng thu mình vào một góc và lấy chăn len bọc lấy đôi chân. Nàng cảm thấy buốt lạnh đến tận xương và hoảng sợ về những gì nàng đã làm. Làm sao nàng lại có thể sỉ nhục Ashley trước mặt mọi người đến thế khi mà chỉ vài ngày trước đây, nàng đã hứa với Mélanie là sẽ chăm sóc chàng, sẽ che chở cho chàng như Melly đã làm cho anh suốt cả cuộc đời? Nhưng nàng đâu có thể hành động khác được? Có thể nào bỏ mặc anh nhảy nhào xuống huyệt? Phải ngăn anh ấy lại chứ?
Chiếc xe ngựa lắc mạnh hất nàng hết qua bên này lại đến bên khác, hai bánh lớn ngập sâu trong những đám bùn đỏ thẫm, có lúc Scarlett suýt bị hất tung khỏi băng ghế. Cùi chỏ nàng đụng mạnh vào khung cửa xe khiến nàng thấy thốn đau cả cánh tay.
Cái đau thể xác, nàng có thể đương đầu được. Cỏn cái đau khác, cái đau dai dẳng, âm ỉ, phải nén lại và cố quên đi thì nàng không thể nào chịu đựng nổi. Không phải lúc này, không phải ở nơi này, cũng chẳng phải vào lúc này, nàng đang đơn độc. Nàng phải về đến Tara đã.
Phải vậy thôi. Mama đang chờ nàng ở đấy. Mama sẽ ôm nàng trong đôi tay to lớn, đen đủi của mình, xiết chặt và nàng sẽ ngả đầu lên ngực bà - bộ ngực rộng mà nàng đã từng được trút bao điều uẩn ức thời thơ ấu. Nàng sẽ khóc như mưa trong đôi tay của Mama, sẽ dốc cạn nỗi đau đớn của mình, sẽ tựa đầu trên ngực Mama cho trái tim rướm máu của nàng được yên tĩnh lại trong tình thương của bà. Mama sẽ âu yếm, chia xẻ nỗi đau của nàng, giúp nàng chịu đựng.
- Nhanh lên, nhanh lên đi, Chas, Scarlett giục.
- Hãy giúp tôi cởi bộ quần áo ướt đẫm này mau, Pansy, nhanh lên nào, Scarlett ra lệnh cho người hầu phòng.
Nàng trông nhợt nhạt đến trắng bệch và đôi mắt xanh của nàng dường như thẫm lại, rực sáng hơn và đáng sợ hơn. Sự bực bội của nàng khiến cô gái hầu da đen lúng túng.
- Cô nói em là nhanh tay lên. Nếu trễ tàu là cô đánh cho đó.
Pansy biết là nàng không thể làm thế. Thời kỳ nô lệ đã qua và Pansy không còn là sở hữu của nàng. Pansy có thể bỏ đi khi nó định đi. Song vẻ bồn chồn và tuyệt vọng trong ánh mắt của Scarlett khiến nó do dự. Xem ra Scarlett có thể làm bất cứ chuyện gì
- Em đừng quên mang theo áo lông cừu màu đen nhé, Scarlett dặn. Trời sắp lạnh hơn bây giờ đấy.
Nàng nhìn cái tủ mở toang, quần áo toàn một màu đen, len đen, lụa đen, bông đen, xéc đen, nhung đen.
Nàng sẽ để tang cho hết những ngày còn lại của đời mình, để tang cho Bonnie, và giờ là cho Mélanie. Ta phải tìm bộ quần áo nào tối hơn cả màu đen buồn thảm hơn cả màu đen để tang cho chính bản thân ta.
Ta không muốn nghĩ đến chuyện ấy nữa, ngay lúc này đây, nếu không ta sẽ điên mất. Ta sẽ nghĩ đến chuyện ấy khi đã về đến Tara, ở đó ta có thể chịu đựng nổi.
- Pansy, em mặc quần áo đi thôi. Elias đang chờ.
Đừng quên là đeo băng tang. Nhà ta đang có tang.
***
Những con đường đan chéo nhau chỗ Ngã Năm đúng là một vũng bùn. Xe chở hàng, xe ngựa, tất cả đều ngập ngụa trong bùn. Những người đánh xe nguyền rủa trời mưa, đường xá, các con ngựa và những người đánh xe khác gây phiền cho họ: Tiếng la hét và tiếng roi vun vút trộn lẫn trong tiếng ồn ào quen thuộc của đám đông.
Ngã Năm lúc nào cũng đông nghẹt người. Họ chen chúc, chửi rủa nhau, cãi cọ, cười đùa. Ngã Năm rộn ràng sức sống mãnh liệt. Ngã năm chính là Atlanta mà Scarlett yêu thích. Song hôm nay thì không. Hôm nay. Ngã năm như chống lại nàng, Atlanta vẫn níu kéo mà nàng chẳng muốn.
Ta phải bắt kịp chuyến tàu này, nếu không ta đến chết mất, ta cần gặp lại Mama và Tara, nếu không ta sẽ ngã quỵ thôi.
- Này, Chas, - nàng hét lên - dù có phải đánh chết mấy con ngựa, dù có phải giẫm nát tất cả mọi người trên đường thì cũng phải làm sao đến nhà ga cho kịp đấy!
Ngựa của nàng mạnh khỏe nhất, đánh xe cũng người giỏi nhất, còn chiếc xe thì thuộc loại tốt nhất trên đời.
Chẳng ai dám cản ngang đường nàng đi.
Nàng đến ga trước giờ tàu đến.
Khói tàu phụt mạnh và Scarlett nín thở lắng nghe tiếng lách cách của vòng bánh đầu tiên. Tàu đã khởi hành. Một toa, một toa, rồi một toa tàu nữa rít lên và lắc mạnh. Cuối cùng, nàng đã lên đường.
Mọi việc rồi sẽ tốt đẹp. Nàng sẽ trở về nhà, ở Tara.
Nàng hình dung khu trang trại tràn đầy ánh nắng chói chang, ngôi nhà màu trắng rực rỡ, những bức màn nhẹ bay bên khung cửa sổ mở rộng mỗi khi có làn gió nhẹ thoáng qua lay động những lá xanh mướt của những bụi nhài, lác đác những đoá hoa trắng tinh và bóng nhoáng.
Khi xe lửa rời sân ga, một trận mưa lớn đến tối trời đổ xuống, nước chảy ròng ròng trên cửa kính toa tàu gần bên chỗ nàng, song với nàng điều đó giờ chẳng có gì là quan trọng. Về Tara, phòng khách sẽ có lò sưởi ấm áp những trái thông hình nón nổ lách tách trên những khúc củi lớn và người ta sẽ kéo những bức màn đôi ở cửa lại để xua đuổi cơn mưa, bóng tối và cả thế giới ra bên ngoài. Nàng sẽ tựa đầu trên khuôn ngực rộng và mềm mại của Mama và kể cho vú nghe những điều khủng khiếp đã xảy ra cho nàng. Và chỉ khi ấy, nàng mới có thể kể và sắp xếp lại mọi việc.
Tiếng hơi nước xì xì và tiếng bánh xe nghiến trên đường ray khiến nàng ngẩng đầu.
Đã đến Jonesboro rồi sao? Chắc hẳn nàng đã thiếp đi.
Điều đó không làm nàng ngạc nhiên, bởi nàng đã quá mệt. Đã hai đêm nay, nàng không ngủ được dù đã uống chút rượu để làm dịu bớt nỗi căng thẳng. Không, tàu mới chỉ đến Rough và Ready. Còn những một giờ nữa mới đến Jonesboro. Ít ra cơn mưa cũng đã dứt ra một mảng trời xanh đã thấp thoáng ở hướng họ đang đi tới.
Có lẽ mặt trời đang chói chang ở Tara chăng? Nàng hình dung lối vào ấp với hai hàng bá hương um tùm hai bên, rồi đến thảm cỏ xanh mênh mông và cuối cùng trên đỉnh gò là ngôi nhà nàng yêu thương xiết bao.
Scarlett thở dài nặng nề. Ở Tara, từ nay Suellen, em nàng sẽ là bà chủ nhà. A, đúng hơn là bà chủ "mít ướt".
Suellen chỉ biết kêu rên chứ chẳng biết làm gì khác ngay từ lúc còn nhỏ. Ấy mà, bây giờ, đến lượt cô nàng cũng đẻ ra những đứa con trai, con gái hay "nhè" như mẹ.
Hai đứa con Wade và Ella của Scarlett cũng đang ở Tara. Nàng đã gửi chúng về đây cùng với Prissy, chị vú của chúng khi nàng được tin Mélanie sắp chết. Lẽ ra nàng nên cho lũ trẻ cùng theo nàng đến dự đám tang.
Thấy thế, các mụ bảnh chọe ở Atlanta còn moi ra điều để nói xấu nàng:
- Ồ, đúng là một người mẹ quái gở.
Họ cứ việc kể bằng thích những gì họ muốn. Còn nàng, nàng không thể vượt qua nổi những đêm ngày khủng khiếp sau cái chết của Melly nếu như còn phải lo cho Wade và Ella.
Nàng khỏi phải nghĩ đến chúng, thế thôi. Nàng sẽ trở về nhà, về với Tara cũng như về với Mama và nàng không muốn nghĩ đến điều gì trái lại. Có Chúa chứng giám ta đã gặp quá nhiều trái ngang, dại gì còn mang những của nợ ấy vào mình thêm nữa. Ta đã mệt mỏi lắm rồi. Đầu nằng lắc lư và hai mí mắt sụp xuống.
- Thưa bà, tàu đã đến Jonesboro, người trưởng tàu nói.
Scarlett dụi mắt ngồi thẳng dậy.
- Cám ơn ông.
Nàng nhìn quanh tìm Pansy và hành lý. Cô nàng mà dạo chơi lang thang ở toa tàu khác, thì ta sẽ lột da cho mà xem. Ôi, ước gì một bà lớn không cần có người theo hầu mỗi khi đặt chân ra khỏi cửa. Mình có thề tự xoay xở lo cho mình được thôi. A, cô nàng kia rồi.
- Pansy, chuyển vali xuống, đến rồi!
Chỉ hơn năm dặm nữa là đến Tara, không lâu nữa, ta sẽ về đến nhà, về đến nhà của ta.
Will Benteen, chồng Suellen, đợi họ trên sân ga. Thật xúc động mỗi khi nhìn thấy anh ta, trong những giây phút đầu tiên này vẫn luôn thế. Scarlett yêu mến và thành thật quý trọng Will. Nếu như nàng có được một người anh, điều mà nàng vẫn luôn ao ước, thì nàng muốn rằng anh ấy giống Will. Ngoại trừ cái chân gỗ, dĩ nhiên, và cái dáng dấp một người da trắng nghèo khổ.
Người ta không thể nghĩ Will là một nhà quý tộc, thành phần xuất thân nghèo hèn của anh ta đập ngay vào mắt mọi người. Nàng quên hết điều đó khi nàng xa cách anh, và nàng cũng quên ngay khi họ vừa gặp nhau giây lát bởi anh tốt bụng và dễ mến quá. Ngay cả Mama cũng quý trọng Will, mà Mama là vị quan toà khắt khe nhất trần đời khi cần nhận xét ai là bà lớn, ai là quý tộc ai không.
- Will!
Anh tiến đến gần nàng bằng bước đi nhún nhẩy của riêng anh. Nàng vòng tay ôm choàng lấy cổ anh và xiết chặt.
- Ồ, Will tôi thật hài lòng được gặp chú đến nỗi muốn phát khóc vì vui mừng đấy!
Will đón nhận những biểu lộ dạt dào ấy một cách thản nhiên.
- Tôi cũng hài lòng được gặp chị, Scarlett, cũng đã lâu lắm rồi còn gì.
- Quá lâu nũa là khác, thật xấu hổ. Gần một năm rồi con gì.
- Đúng hơn là hai năm đấy.
Scarlett đứng lặng yên. Lâu đến thế thật ư? Nếu vậy thì chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi cuộc đời nàng đã khún khổ đến thế này đây: Tara đã luôn bồi bổ cho nàng, đã cho nàng nguồn sức mạnh nàng cần đến. Vậy mà nàng đã có thể sống thiếu Tara quá lâu đến thế!
Will ra dấu cho Pansy và tiến về phía chiếc xe ngựa đậu trước ga.
- Chúng ta đi thôi nếu như muốn đến nơi trước khi trời tối. Tôi hy vọng là chị sẽ không sợ khi ngồi trên một cái băng gỗ, Scarlett ạ. Mỗi khi tôi ra thị trấn, tôi nghĩ là tôi có thể tranh thủ đem về một ít thực phẩm.
Chiếc xe ngựa chất đầy những bao và túi.
- Sao cũng được, Scarlett thành thật nói. Nào, leo lên các bao kia đi, Pansy!
Trở về nhà mình, thì xe nào mà chẳng được, về nhà, đó mới là điều tốt lành nhất.
Cũng như Will, nàng im lặng suốt quãng đường về Tara. Nàng như đang tận hưởng vẻ yên ả của đồng quê và cảm thấy mát mẻ dễ chịu. Không khí như được rửa sạch và nắng chiều sưởi ấm đôi vai nàng. Thật là có lý khi trở về nhà mình. Tara dành cho nàng một chỗ trú thân lúc nàng đang cần đến và rồi với sự nâng đỡ của Mama, nàng sẽ có cách xây dựng lại được cái thế giới trơ trọi bị tàn phá của mình. Mỉm cười trước viễn tưởng đó, nàng ngã người về phía trước khi họ rẽ vào lối đi quen thuộc.
Song, khi ngôi nhà hiện ra, Scarlett bỗng kêu thét lên tuyệt vọng:
- Will điều gì xảy ra vậy?
Phía trước nhà phủ kín một giàn nho già, những chiếc lá úa tàn lơ lửng trên những cành khô đong đưa, cửa sổ cái thì xiêu vẹo, cái thì chẳng thấy đâu.
- Không có gì cả đâu, Scarlett, trừ mùa hè. Tối sẽ sửa sang lại nhà cửa vào mùa đông khi không còn công việc gì ngoài đồng. Tôi sẽ lắp lại các cánh cửa sổ trong vài tuần nữa, bây giờ vẫn còn chưa đến tháng mười.
- Ồ, Will, sao chú không để tôi đưa chú ít tiền? Chú có thể thuê ai đó. Coi kìa? Gạch đã trơ cả ra dưới lớp vữa. Trông thật thảm hại.
- Cả tình lẫn tiền cũng không sao tìm được sự trợ giúp, Will bình thản nói. Kẻ muốn làm thì khối việc cần đến họ, còn kẻ biếng nhác thì chả được tích sự gì. Mà chúng tôi cũng sẽ thu xếp được thôi, Sam Lớn và tôi. Chúng tôi không cần tiền bạc của chị làm gì.
Scarlett cắn chặt môi, cố nuốt trôi điều nàng định nói ra. Bao giờ cũng thế, nàng luôn vấp phải thái độ tự trọng của Will và nàng biết rõ anh ta sẽ không chịu nhượng bộ. Anh ta có lý: phải lo cho mùa màng và đàn gia súc trước đã. Không có lý do gì để trễ nải việc chăm sóc ấy cả còn sửa sang mặt tiền nhà thì có thể thư thả.
Nàng đưa mắt nhìn những cánh đồng trải dài phía sau nhà vừa được cày xới xong. Thật không chê vào đâu được: không một cọng cỏ dại, mùi phân chuồng thoang thoảng nhưng nồn nực. Phân rải đều đặn chuẩn bị cho mùa sau. Đất đỏ trông như hâm hấp và màu mỡ và Scarlett cảm thấy lòng phơi phới. Đây đúng là trái tim của Tara, và cũng là linh hồn của nàng.
- Chú nói đúng, nàng bảo Will.
Cửa nhà chợt mở toang và trước cửa đầy người.
Suellen đi trước, đứa con nhỏ nhất bế trên cái bụng bầu bầu, xộc xệch cả cái áo bông đã bạc màu. Tấm khăn choàng trễ xuống cánh tay. Scarlett gượng tỏ ra vui vẻ:
- Lạy Chúa, này chú Will, Suellen sắp có thêm một cháu nữa à? Không khéo chú lại phải xây thêm phòng ở cho lũ trẻ mất thôi!
- Thì cũng cố kiếm lấy một thằng cu chứ, Will cười nói.
Từ xa anh giơ tay chào vợ và ba đứa con gái. Scarlett cũng vẫy tay chào và ân hận là mình đã không nghĩ đến chuyện mang về ít đồ chơi cho lũ trẻ.
Nhưng lạy Chúa, cứ thử nhìn xem? Suellen vẫn có vẻ cau có. Scarlett nhìn kỹ những khuôn mặt khác, nhất là những khuôn mặt da đen… Prissy cũng đang đứng ở đó cùng với Wade và Ella nép mình bên váy cô nàng… Rồi vợ của Sam Lớn, Delilah tay còn cầm cái muỗng… Và còn ai nữa kìa? À, đúng rồi, Lutie, mẹ của những đứa con của Tara. Nhưng còn Mama đâu?
- Ôi các con cưng của mẹ, mẹ đã về đây rồi! Nàng kêu lên với lũ trẻ rồi quay qua Will nắm cánh tay anh ta.
- Mama đâu rồi hở Will? Vú chưa đến nỗi lọm khọm để không thể ra đón tôi mà, nàng nói giọng quả quyết mặc dù nỗi sợ hãi đang nghẹn nơi cổ họng nàng.
- Bà nằm liệt giường vì bệnh, Scarlett ạ.
Scarlett nhảy vội ra khỏi chiếc xe ngựa đang đi, vấp ngã, rồi lại gượng dậy và phóng như bay về phía nhà.
- Mama đâu? Nàng hỏi dồn Suellen, chẳng đếm xỉa gì đến lũ trẻ đang mừng rỡ chạy đến đón nàng.
- Một kiểu chào hay đấy, Scarlett, nhưng cũng chưa bằng tôi chờ chị. Chẳng hiểu chị nghĩ sao mà lại gửi Prissy và hai con đến đây mà nào có được ai mời mọc gì cho cam, trong khi chị biết là tôi bận ngập đầu ngập cổ?
Scarlett giơ tay chực tảt cô em.
- Suellen, nếu mày không nói cho tao bịết Mama ở đâu thì tao sẽ quát tướng lên bây giờ.
Prissy kéo vạt áo của Scarlett.
- Thưa cô Scarlett, con biết Mama ở đâu rồi. Bà bệnh nặng lắm, bà được đặt nằm trong cái phòng nhỏ gần nhà bếp chỗ để dăm bông khi nhà có nhiều dăm bông để ăn, ở đó hầm lắm, gần sát ống khói mà. Bà đã nằm ở đó trước khi con đến, bởi vậy con không thể nói là đã dọn dẹp phòng cho bà, song con có mang đến cho bà một cái ghế bành để khi bà muốn ngồi hay có ai đó đến thăm.
Mặc Prissy nói cho gió nghe, Scarlett đã ở ngay bên cửa phòng người bệnh và tựa vào khung cửa để không quỵ ngã.
Cái cái, cái gì nằm trên giường kia không phải là Mama của nàng? Mama là một phụ nữ to lớn, khỏe mạnh và mập mạp với nước da nâu bóng lên mà. Mama mới chỉ rời Atlanta độ 6 tháng nay thôi, thời gian chưa đủ dài đến nỗi suy sụp thảm não như thế này. Không thể như thế được. Scarlett không thể chịu đựng nổi. Đó không phải là Mama, nàng không thể tin được. Cái tạo vật xám ngoét, và nhăn nhúm chỉ còn nhô lên như một cục bướu nhỏ dưới tấm chăn cũ vá chằng vá đụp phủ trên giường. Những ngón tay biến dạng khẽ động đậy.
Bất giác Scarlett rùng mình sởn gai ốc.
Ngay lúc ấy nàng nghe thấy giọng của Mama, lí nhí và thều thào nhưng đúng là giọng trìu mến và thương yệu của Mama.
- À mà cô bé cứ để vú phải nhắc đi nhắc lại là không được đi ra ngoài mà không mang theo khăn choàng và dù… Vú cứ nói đi nói lại hoài …
- Mama, Scarlett kêu lên và quỳ gối sát cạnh giường. Mama, Scarlett đây mà. Scarlett của vú đây. Mama, con van vú đừng bệnh nữa, con không chịu đựng nổi, vú ơi!
Nàng ngã đầu trên giường gần đôi vai xương xẩu và khóc nức nở như một đứa trẻ.
Một bàn tay nhẹ tênh xoa đầu nàng.
- Đừng khóc nữa, bé cưng. Có gì nghiêm trọng mà không giải quyết được đâu.
- Tất cả, tất cả đã hỏng hết rồi, Mama ạ.
- Nào, nào, cô hãy yên tâm, đó chỉ là một cái tách thôi mà. Rồi cô sẽ có cả một bộ đồ trà khác. Cũng đẹp xinh như thế. Cô sẽ có thể nhận được như Mama đã hứa.
Scarlett lùi lại, vẻ khiếp sợ. Nàng nhìn khuôn mặt của Mama và thấy cả tình yêu thương ánh lên trong đôi mắt trũng sâu, đôi mắt không còn nhìn thấy nàng nữa.
- Không, nàng thì thầm.
Nàng không thể chịu đựng nổi điều này. Mélanie đã chết rồi, còn Rhett thì đã bỏ nàng đi, bây giờ lại đến Mama. Tất cả những người nàng yêu quý giờ đã bỏ nàng đi hết. Thật tàn nhẫn quá, không thể như thế được.
- Mama, nàng gọi to. Mama, hãy nghe con nói đây, Scarlett đây mà, nàng cố gọi, tay bấu chặt vào mép tấm đệm giường, cố lay người Mama. Vú hãy nhìn con đây, nàng nức nở, con đây mà, vú hãy nhìn mặt con mà. Vú phải nhận ra con, Mama ơi! Con đây, Scarlett đây.
Hai bàn tay to lớn của Will nắm chặt lấy cổ tay nàng.
- Tôi tin là chị cũng không muốn làm cho bà ấy đau khổ, anh nói giọng nhỏ nhẹ trong khi xiết mạnh tay Scarlett. Bà ấy hạnh phúc khi được nằm yên như thế, Scarlett ạ. Bà ấy đang mơ về Savannah và đang chăm sóc cho mẹ chị như khi bà còn con gái. Đó là những ngày hạnh phúc đối với bà. Ngày ấy, bà còn trẻ, mạnh khỏe và không biết đến đau đớn. Hãy để bà được yên.
- Nhưng tôi muốn vú nhận ra tôi, Will ạ, Scarlett cố vùng vẫy đáp. Tôi chưa bao giờ nói cho vú biết là vú cần cho tôi biết bao. Tôi phải nói cho vú điều ấy.
- Rồi chị sẽ có dịp thôi. Có nhiều lúc bà tỉnh hẳn, và nhận ra mọi người… Bà ấy cũng biết là mình sắp chết. Song dù sao đó cũng là lúc tốt đẹp nhất. Giờ thì chị hãy theo tôi. Mọi người đang chờ chị. Delilah sẽ trông chừng cho Mama, từ bên nhà bếp.
Scarlett để mặc Will kéo nàng dậy. Cả người nàng tê cứng và trái tim cũng tê dại. Nàng không còn cảm giác gì và lặng lẽ theo Will ra phòng khách. Suellen lại xối xả vào mặt nàng bao lời trách móc, song Will đã cắt ngang:
- Scarlett đang bị chấn động mạnh. Sue ạ, đừng quấy rầy chị ấy.
Rồi anh rót một ly rượu whisky đặt vào tay Scarlett.
Ly rượu đã có tác dụng. Nàng nhận ra một cảm giác nóng bừng quen thuộc làm dịu bớt nỗi đau. Nàng đưa cái ly đã cạn cho Will để anh rót thêm rượu.
- Các con yêu quý của mẹ, nàng nói với lũ trẻ. Nào lại đây cho mẹ nựng chút nào.
Scarlett nghe rõ giọng nói của mình. Hình như giọng nói ấy là của một người khách lạ nào đó nhưng ít ra nàng đã nói ra cái điều cần phải nói.
Những lúc có thể được là Scarlett ở lì trong phòng của Mama để gần Mama. Nàng bám lấy hy vọng sẽ được an ủi mà đôi bàn tay của Mama đem đến cho nàng khi ôm nàng vào lòng. Nhưng giờ đây thì lại chính đôi tay trẻ trung và khỏe mạnh của nàng đang quấn lấy người đàn bà da đen già yếu đang hấp hối. Scarlett nâng Mama dậy để tắm rửa cho bà, để thay tấm lót cho Mama, để đỡ Mama mỗi khi bà khó thở, để đút cho bà vài muỗng cháo. Nàng ngân nga những bài nát ru em mà Mama thường hát nàng nghe, và khi Mama, trong cơn mê sảng, nói chuyện với mẹ của Scarlett, thì nàng đáp lại bằng những lời mà mẹ nàng có thể nói như khi bà còn sống.
Có đôi lúc mắt đầy nhử của Mama nhận ra nàng, và đôi môi bà mấp máy như mỉm cười khi nhìn thấy đứa con yêu quý nhất của mình. Giọng run run, bà la rầy Scarlett giống như bà đã từng rầy la nàng khi còn bé tí tẹo. "Tóc của cô đã rối tung lên rồi kìa, Scarlett, hãy đi chải một trăm lần như Mama đã dạy đi". Hoặc "Chẳng khác nào tới nhà mình hay sao, mà cô mặc cái váy nhàu nát như vậy? Nào, hãy đi lấy một cái gì sạch sẽ mặc vào mau kẻo có ai tới họ nhìn thấy đấy!". Hoặc "Ôi, cô trắng bệch như con ma ấy, Scarlett ạ. Cô có đánh phấn không đấy! Nào, hãy đi rửa sạch ngay đi!"
Mặc cho Mama bảo gì thì bảo, Scarlett cứ hứa sẽ làm mọi điều bà muốn, nhưng nàng không bao giờ đủ thời gian để thực hiện trước khi bà lại thiếp đi trong cơn mê sảng hay là rơi vào một thế giới khác ở đó không hề cớ Scarlett.
Suốt từ sáng đến chiều tối, Suellen hoặc Delilah thậm chí cả Will có thể trông chừng cho nàng một chút trong phòng người bệnh để Scarlett có thể chợp mắt nửa giờ ở đấy hoặc là co ro trong chiếc bành lắc lư. Nhưng ban đêm thì nàng chỉ có một mình. Nàng hạ bớt ngọn đèn dầu và cầm lấy hai bàn tay héo hon của Mama. Khi cả nhà đã ngủ yên và Mama cũng đã thiếp đi, lúc này Scarlett mới bật khóc, nước mắt giúp cho trái tim tan nát của nàng nguôi ngoai đôi chút.
Một lần, trong cái yên lặng trước lúc bình minh, Mama trở giấc.
- Điều gì làm cho con khóc vậy, bé cưng của Mama? Bà thì thào. Mama sắp được cất đi gánh nặng của mình và đến nghỉ yên trong vòng tay của Chúa. Có gì mà phải hoảng hốt lên như vậy, bà vừa nói vừa rút bàn tay mình khỏi tay Scarlett và vuốt ve tóc nàng. Yên nào, có gì khủng khiếp như con nghĩ đâu.
- Con khổ quá, Scarlett nức nở. Con không, không làm sao để đừng khóc nữa.
Mama giơ những ngón tay méo mó của mình gạt lại mớ tóc rối loà xoà trước mặt Scarlett.
- Hãy nói cho Mama biết điều gì đã làm cho bé cưng ủa Mama đau đớn nào.
Scarlett nhìn sâu trong đôi mắt già nua hiền từ và trìu mến của bà và cảm thấy tận đáy lòng mình nhức thối một nỗi đau khủng khiếp nàng chưa từng thấy.
- Con đã làm hỏng hết cuộc đời mình, Mama ạ. Con cũng không hiểu sao con lại có thể gây ra bao lỗi lầm đến thế. Con thật tình không hiểu nổi.
- Scarlett ạ, cô đã làm những gì cô phải làm thôi mà, không ai có thể làm khác hơn thế. Chúa đã gửi đến cho cô những gánh nặng ghê gớm và cô đã phải gánh vác chúng. Chẳng có ích gì khi cứ hỏi vì sao người đã gửi cái gánh nặng ấy đến cho mình cũng như phải làm gì để mang những gánh nặng ấy. Điều gì phải làm thì đã được làm xong. Giờ thì cô đừng tự dằn vặt mình làm gì nữa.
Đôi mí mắt nặng nề của Mama khép lại với những giọt nước mắt long lanh dưới ánh đèn leo lét và hơi thở của bà lại chìm sâu trong giấc ngủ.
Làm sao ta lại có thể không tự dằn vặt mình?
Scarlett như muốn hét to lên. Cuộc đời ta đã hỏng và ta không còn biết phải làm gì lúc này. Ta cần đến Rhett thì chàng đã bỏ đi. Còn cần vú thì vú cũng bỏ con mất rồi.
Nàng ngẩng đầu, quệt khô những giọt nước mắt trên tay áo và vươn đôi vai đau nhức. Lửa trong lò sưởi đã gần tắt, cái sô than hết sạch. Nàng phải đi lấy thêm than và khơi ngọn lửa lại. Căn phòng đã nghe lạnh, Mama lại dường như không cảm thấy gì. Scarlett kéo tấm chăn cũ chằng chịt im lìm trên giường, rồi xách cái sô lầm lũi bước ra cái sân tối om lạnh lẽo. Nàng đi nhanh về phía nơi để than, thầm trách đã không mang theo khăn che đầu.
Trời không trăng, chỉ độc một cái liềm bạc lơ lửng, ẩn sau đám mây. Sương đêm ẩm ướt, một vài vì sao le lói xa xăm và lạnh lẽo, Scarlett rùng mình. Quanh nàng, bóng tối dị hình, bao la. Nàng quờ quạng băng mình đến giữa sân, nhưng không còn nhận ra được hình dáng quen thuộc của lò sấy và nhà kho ở sát ngay bên cạnh.
Nàng hoảng sợ, quay ngoắt lại, cố tìm cái khối trắng của ngôi nhà, nơi nàng vừa bước ra. Nhưng căn nhà cũng một màu tối đen, không ra hình thù gì. Khắp nơi không có một chút ánh sáng le lói nào. Nàng như lạc vào một thế giới xa lạ, tối tăm và câm lặng. Không một tiếng động nào, dù là một chiếc lá, một sợi lông tơ trên cánh chim cũng im lìm!
Nỗi sợ hãi bỗng ùa chụp lấy nàng và nàng muốn vùng chạy. Nhưng về đâu? Khi chung quanh chỉ toàn bóng đêm xa lạ.
Scarlett nghiến chặt răng. Mi không điên chút nào chứ? Mi đang ở nhà mình, ở Tara mà, vì bóng đêm lạnh lẽo sẽ biến đi ngay khi tia nắng mặt trời đầu tiên xuất hiện. Nàng cố cười vang lên, nhưng âm thanh the thé và không thực của tiếng cười lại làm nàng ghê sợ.
Người ta nói rằng trời càng trở nên tối hơn vào trước lúc bình minh, nàng tự nhủ. Ta nghĩ là lúc này ta đang chứng kiến điều ấy. Ta chỉ tự nhát mình thôi. Ta không được phép để mình bị cuốn đi, ta không có thời gian.
Bây giờ lại cần phải có than cho lò sưởi. Nàng huơ tay quờ quạng trong đêm tối và tiến về chỗ sẽ phải là kho chứa than, gần nơi chứa gỗ. Một cái ổ gà trên đất làm nàng chúi người ngã xuống, cái sô nơi tay vang lên những tiếng khô khốc, rồi chìm lỉm vào trong đêm vắng.
Nỗi khiếp sợ pha lẫn sự mệt mỏi đến cùng cực của thân xác đã lên tiếng gào thét buộc nàng hãy ngừng lại, hãy đứng yên, bána chặt lấy nền đất tối om dưới chân nàng cho đến khi trời sáng có thể nhìn thấv được. Thế nhưng Mama cần được sưởi ấm và cần ánh sáng reo vui của ngọn lửa từ tấm kính mica của lò sưởi.
Scarlett chậm chạp đứng lên và dò dẫm xung quanh để tìm cái sô than. Chắc là chưa bao giờ thế giới lại trải qua một đêm hoang sơ và một cái lạnh ẩm ướt rợn người đến thế. Nàng không sao thở nổi. Cái sô đâu rồi! Bình minh ở đâu?
Các ngón tay của nàng chạm vào lớp kim khí lạnh ngắt. Scarlett lết đến gần và bằng cả hai tay nàng chụp lấy cái thành sô bằng thiếc uốn cong. Nàng ngồi bệt xuống, ôm chặt cái sô vào ngực trong một tâm trạng đầy tuyệt vọng.
Ôi lạy Chúa! Ta đã quay tứ tung để giờ không còn biết nhà ở hướng nào, càng không rõ kho than ở chỗ nào. Ta đã lạc mất trong đêm đen. Hoảng hốt, nàng ngước mắt dõi tìm một tia sáng song trời vẫn tối mịt mù. Cả những vì sao lạnh lẽo xa xăm cũng biến mất.
Trong một lúc nàng muốn. kêu, muốn gào, muốn thét thật to lên cho đến lúc có ai đó trong nhà tỉnh giấc, thắp một ngọn đèn bước ra tìm nàng và đưa nàng vào nhà.
Nhưng niềm kiêu hãnh ngăn nàng lại. Mới chỉ đi lạc trong sân nhà mình, cách cửa bếp chỉ vài bước mà đã la toáng lên thế? Mặt mũi nào mà sống nhục nhã như thế được?
Nàng móc quai sô vào cánh tay rồi bò đi một cách vụng về trên nền đất đen ngòm. Sớm muộn gì nàng cũng đụng phải một vật gì đó - cái nhà, đống củi, kho lúa, giếng nước - và rồi nàng sẽ tìm ra đường. Nàng sẽ đi nhanh hơn nếu đứng dậy được và bước đi. Nàng cũng sẽ cảm thấy bớt ngốc nghếch. Song nàng lại sợ bị vấp té lần nữa, và lần này thì sẽ trặc chân hoặc còn bị nặng hơn. Thế là nàng chẳng dám hành động gì cho đến khi có ai đó phát hiện ra nàng. Dù việc phải làm còn đó, tốt nhất đành là ngồi yên trên mặt đất, bất lực và chịu trận.
Có một bức tường chỗ nào chăng? Phải có một bức tường đâu đây chứ? Thôi mà? Nàng có cảm giác đã trườn đi được nửa đoạn đường đến Jonesboro. Nàng cảm thấy một luồng gió hốt hoảng lướt nhẹ qua người nàng. Nếu như bóng tối lại không tan biến đi! Nếu như nàng lại cứ phải bò người đi mãi mà không đụng đến được cái gì?
Ngừng lại! Nàng ra lệnh cho mình, ngừng lại ngay.
Giọng nàng tắc nghẽn.
Nàng khó nhọc ngồi lại và cố thở chầm chậm để cho tâm trí nàng kiểm soát lại trái tim hoảng loạn của mình. Nàng tự nhủ, mi là Scarlett O Hara. Mi ở Tara và mi biết rõ từng centimét ở chốn này hơn cả bàn tay của mi. Thế mà mi lại không nhìn xa được một sải chân trước mặt mi sao? Vậy là thế nào? Mi đã từng biết rõ chung quanh, vậy thì mi phải tìm ra nó cho bằng được. Và mi phải đứng thẳng người lên mà đi tìm chứ không phải là cứ bò lết bốn vó như đứa trẻ hoặc như con chó vậy. Nàng ngước cằm lên và vươn đôi vai mảnh mai.
Lạy Chúa, chưa có ai nhìn thấy nàng trườn sấp đi trong bụi bậm vì quá sợ hãi đến không dám đứng lên. Chưa bao giờ trong cuộc đời mình, nàng để bị thất bại trước đoàn quân già nua của Sherman cũng như bọn Carpetbaggers(1) chết tiệt từ miền Bắc xuống. Không ai cũng như không có gì thắng được nàng nếu như nàng không chấp nhận - và đến thế thì đó là phận số của nàng. Chẳng có lý gì mà mình lại sợ đêm tối như một con hèn nhát, một con bé mít ướt đến thế!
Mình có cảm tưởng là đã phó mặc cho việc đời quật ngã mình đến đâu thì đến, nàng nghĩ thầm, chán ghét. Cơn giận làm người nóng lên. Sẽ không thể để điều ấy xảy ra bao giờ nữa, cho dù trong bất cứ hoàn cảnh nào. Một khi người ta đã rơi xuống tận đáy thì chỉ còn một con đường là leo trở lên. Ta đã tàn phá cuộc đời ta, nhưng ta có thể dọn dẹp các đổ vỡ. Ta sẽ không tự buông thả mình nữa.
Đưa cái sô ra phía trước mặt, Scarlett tiến bước chắc chắn. Gần như ngay lập tức cái sô bằng kim loại đụng phải một vật gì đó. Nàng cười phá lên khi ngửi thấy mùi nhựa nồng của gỗ thông vừa mới chặt. Nàng đứng ngay kế bên đống củi, và thùng than cũng ở ngay cạnh đó.
Nàng ở đúng ngay nơi nàng muốn đến.
Cánh cửa lò sưởi bằng gang đóng sầm lại trên những ngọn lửa mới và Mama động đậy trên giường. Scarlett chạy vội lại để kéo tấm chăn lên. Căn phòng lạnh lẽo.
Mama, qua cơn đau, nhìn Scarlett.
- Nhìn mặt cô kìa, nó dơ lắm, cả tay nữa, bà la rầy giọng yếu ớt.
- Con biết, con sẽ đi rửa ngay đây, Mama yên tâm.
Nàng sợ bà lại dắt dây đến những chuyện đâu đâu.
- Con yêu vú, Mama ơi, Scarlett vừa nói vừa đặt một cái hôn lên trán bà.
- Cô không cần phải nói với vú điều vú đã biết, Mama nói, lúc bà sắp chìm vào giấc ngủ để chạy trốn cơn đau.
- Cần chứ, Scarlett cất cao giọng mặc dù nàng biết Mama không thể nghe nàng nói nữa. Có bao nhiêu điều cần phải nói, vú ơi! Con đã không nói được với Mélanie, con chỉ nói được với Rhett song quá muộn. Con đã không kịp hiểu ra rằng con đã yêu những người ấy, cả với vú nữa. Có điều với vú, con sẽ không lập lại điều ngu xuẩn con đã mắc phải với họ.
Scarlett nhìn khuôn mặt hốc hác của người vú già đang hấp hối.
- Con yêu vú, Mama ạ, nàng thì thào. Điều gì rồi sẽ xảy đến với con khi con không còn vú để vú yêu con?
Chú thích:
(1) Carpet baggers là biệt danh hàm ý khinh bỉ của người dân miền Nam gán cho bọn người thủ đoạn, cơ hội thường từ miền Bắc xuống và lập nghiệp ở miền Nam sau cuộc nội chiến.
Truyện khác cùng thể loại
58 chương
13 chương
86 chương
43 chương
33 chương
28 chương
32 chương