Không Có Lai Sinh

Chương 10 : Cuộc sống mới

Thông thường các vương gia được triệu vào triều sẽ ở lại cho hết tháng Giêng, nhưng năm nay hoàng đế còn tổ chức hội săn, dự định kéo dài tới hết tháng ba. Lương vương trước đây cũng có một tòa vương phủ, tuy là không tráng lệ nhưng cũng phù hợp với thân phận. Nay nơi cũ không còn, đoàn người được hoàng đế ban cho một tòa dịch quán. Vì hội săn sắp đến kéo dài, cuối cùng hoàng đế ban lệnh, cho Lương vương và đoàn tùy tùng đến ở trong một trang viện cạnh phủ quận chúa Sính Đình. Trương ma ma từ nhỏ đã đi theo Lương vương, là vú nuôi tâm phúc, chuyên hầu hạ việc ăn ở cho hắn. Thấy người mới đến là một cô nương trẻ tuổi, dung mạo lại mĩ miều, bà không khỏi ngạc nhiên: -Đây là…. -Ma ma giúp đỡ. Nô tỳ là Thanh Liên, mới được đến hầu hạ vương gia. -À…. Lần này đi kinh thành, Lương vương không mang theo nha hoàn hầu hạ. Kinh thành nhiều giai lệ, mọi người đều không ngạc nhiên, cứ nghĩ hắn muốn tìm hương vị lạ chốn kinh kỳ. Chỉ có Trương ma ma biết rõ….Chủ tử ghét người khác chạm vào mình. Ngoài tiền vương phi là mẹ ruột, hắn chưa chân chính chạm vào ai dù trong vương phủ luôn có hàng chục mỹ nhân phơi phới sắc hương. Nay lại mang về một nha hoàn dung mạo vượt trội, bà không khỏi mỉm cười. -Ma ma…. -Vương gia cũng không kén trong việc ăn uống. Ngài thích ăn thịt nhưng lão vương phi ở nhà thường nhắc nhở chúng ta chuẩn bị bữa ăn cân bằng rau, củ, thịt cho ngài. Hôm nay ta định làm món canh măng. Cô nương có biết làm không? -Dạ, có biết một chút ạ! Thanh Liên đón lấy nguyên liệu từ tay Trương ma ma, chuyên chú làm bếp. Đứng bên cạnh giám sát, gương mặt già nua của Trương ma ma càng lúc càng tươi hơn. Có một mĩ nữ hầu hạ vẫn tốt hơn bà già mấy chục tuổi này. Lên món, chuẩn bị đầy đủ, Trương ma ma ra hiệu, Thanh Liên bưng mâm đồ ăn theo bà lên phòng của Lương vương. Hắn đang uống rượu. Một mình. Cạnh bên là Thiết Hàn. So với người trong trí nhớ, Thiết Hàn trẻ hơn hẳn. Chàng thanh niên dạn dày sương gió, tóc buộc gọn, ăn mặc theo lối nhà võ, gươm giắt bên hông. Hiện nay chưa có gì vương vấn. Thanh Liên chợt nghĩ….Nàng không phải là nha hoàn hồi môn của Vương phi như kiếp trước. Vương phi trước đây rất tin tưởng nàng, trong phủ cũng có thể coi là có chút vị trí. Các thị vệ đều không dám chọc ghẹo các nàng. Vương gia yêu thương nương tử, không có ý định khác. Thanh Liên chẳng phải lo lắng gì nhiều. Kiếp này, nàng là nha hoàn của Lương vương. Hắn hoàn toàn có thể gọi nàng thị tẩm. Người nhà nàng trong tay hắn. Có muốn, Thanh Liên cũng không thể như kiếp trước, tuẫn tiết để giữ tấm thân trong sạch. Nàng….nếu mất đi thân trong sạch thì không còn gì nữa.. Ân tình của Thiết Hàn kiếp trước, đời này chỉ có thể…. -Đây là món gì? Trương ma ma cũng giật mình trước câu hỏi đột ngột của chủ tử. Món canh măng này chủ tử rất thích ăn mà. -Hồi chủ tử, là món canh măng hầm thịt. -Không phải do bà nấy à? -Dạ không….-Trương ma ma có chút lúng túng- Hôm nay có người mới đến, lão nô hướng dẫn cho nàng làm. Gia vị đều theo như lúc trước. Giống nhưng cũng không giống. Món canh đậm đà hơn. Hắn không thể không thừa nhận là sau khi nếm qua lại cứ muốn ăn mãi. Ăn hoài. Thói quen hình thành từ từ theo năm tháng. Và nó nguy hiểm. Nguy hiểm vô cùng. -Lần sau không cho nàng ta nấu nữa. Nàng ta chuyển vào chỗ làm y phục, ngoài ta ra, mọi y phục của thị vệ đều do nàng ta làm. Thị vệ đi theo Lương vương có đến hàng trăm. Một cô nương làm sao làm hết. Rõ ràng là hắn muốn ức hiếp Thanh Liên. Nhưng nàng thà bị ức hiếp như thế, miễn không ở gần bên hắn là được rồi. Tiếng thở phào rất khẽ khiến Lương vương càng thêm giận. Cơn giận âm ỉ như ngọn núi. Hắn biết mình như một đứa trẻ đang dỗi hờn người lớn. Nhưng lại không nén được nỗi niềm như hờn giận. Hắn vừa muốn đẩy nàng đi khuất, lại vừa tức tối khi nhận ra nàng càng muốn rời khỏi mình hơn. -Dọn dẹp đi! Ta không cần ai hầu hạ. Cút hết đi! Thiết Hàn cũng cúi chào, đi sau Trương ma ma ra khỏi viện. Thanh Liên thu dọn cơm canh trên bàn, cũng bước ra ngoài. Hắn nổi giận. Không ngờ lại có lúc nhìn thấy bộ dáng người như vậy. Đúng như lứa tuổi mười tám thiếu niên. Bên cạnh người đã đi vào tim mình năm ấy, đôi lúc Lương vương quên đi rằng mình vẫn còn ký ức của đế vương. -Đi thôi nào. Rồi chuyện cũng sẽ được an bày. -Ta muốn ở lại bên cạnh hai người thêm chút nữa. Phụ hoàng…không ngờ lại có lúc như thế này. Kiếp trước, Lương vương lên ngôi cửu ngũ, lấy hoàng hậu cũng là con gái của một công thần, sinh ra Thái tử. Cuộc đời bình lặng như nước chảy. Từ nhỏ Thái tử đã được nuôi lớn trong cung cấm. Phụ hoàng gặp hắn rất ít, chưa hề gần gũi, lúc nào cũng lạnh như băng. Ngay cả hoàng mẫu cũng vậy. Không yêu thương chăm sóc, mọi thứ đều có nhũ mẫu. Hoàng hậu chỉ lo con mình bị mất đi địa vị. Nếu hắn không được phụ hoàng khen ngợi, hoàng mẫu sẽ chau mày, bảo hắn lần sau phải cố hơn. Người không biết, vì muốn phụ hoàng tán thưởng, đêm nào hắn cũng phải tập viết đến tận khuya. Vì muốn phụ hoàng cho thêm một ánh mắt, hắn phi nhanh lên ngựa, té ngã hàng chục lần vẫn cố đứng lên. Vai đau lắm, lưng cũng mới bị thương. Chỉ đến năm hắn bảy tuổi, Quốc sư quan sát Thiên tượng bỗng vào cung bẩm báo. Triều đình bất hạnh, Thiên sát cô tinh đã giáng thế, đang từng bước trưởng thành trong hoàng cung. Tờ bổn mạng cho biết, Thái tử chính là Thiên sát cô tinh. Mệnh số cả đời cô độc, khắc chết phụ mẫu, thê nhi. Thành tựu vô cùng rực rỡ, nhưng bên cạnh chẳng còn ai. Hoàng hậu từng bị sẩy thai. Nhị hoàng tử bốn tuổi bệnh chết. Tam công chúa cũng bị đậu mùa, chết năm ba tuổi. Khi Thái tử ra đời, hoàng hậu khó sinh, nằm mê man suốt ba ngày. Hoàng thượng bị chứng bệnh mất ngủ, đau đầu hành hạ nhiều năm. Thiên sát cô tinh. Hoàng mẫu đã không còn triệu hắn vào Phượng Nghi điện. Các đại thần không ngừng dâng tấu. Bỗng nhiên Phụ hoàng lại đến thăm hắn. Thái tử đang viết chữ, một mình. Nước mắt rơi. Phụ hoàng cao cao tại thượng chưa bao giờ gần gũi đến như vậy. Người lau nước mắt cho hắn, rồi bỗng nhiên nhìn hắn, ánh mắt tràn ngập ôn nhu: -Nếu nàng là mẹ con, nàng sẽ không để ý. Con là gì cũng không để ý. Ta nghĩ vậy….Nàng sẽ rất thương con. Nếu nàng là mẹ con…. Nàng là mẹ con? Có thật không? -Hoàng thượng và ta có giao ước…Ta giúp người quay lại thời niên thiếu. Người trả cho ta một cái giá. Có thể rất thấp. Cũng có thể rất cao. -Giá thế nào? -Thái tử có muốn cùng ta giao dịch không? -…. -Ta giúp Thái tử hoàn thành điều người mong muốn. Giá của Thái tử trả cho ta cũng như hoàng thượng vậy. Có thể rất cao. Cũng có thể rất thấp. -Cao thế nào? Thấp ra sao? -Thành công, Thái tử không mất gì cả. Ngài vẫn ra đời. Nhưng người mẹ của ngài sẽ không phải là hoàng hậu. Ngài sẽ được thử cảm giác mẹ thương yêu che chở, sẽ được biết lời hoàng thượng nói có đúng hay không? Dù con có là Thiên sát cô tinh đi nữa,. nàng cũng sẽ không để ý. Nàng vẫn luôn là mẹ của con. -Thất bại thì thế nào? -Người sẽ mất đi một kiếp. Quãng đường luân hồi dài thêm một đoạn. Kiếp sau sẽ không thể làm người. Làm người có gì vui? Cứ thử. Thay đổi mệnh Thiên sát cô tinh. -Đồng ý. Lam Mặc, bắt đầu đi! -Chiến thần Huyền Khải. Người không rõ lai lịch: Lam Mặc. Chính thức thành giao.