Phương Tiểu Thư cũng không rõ nhóm người này có phải người của Tu Hành hội hay không, tuy nhiên cô đứng cách họ một quãng khá xa, trước đó có thể thấy người đàn ông đang bị vây quanh không phải lão đại của Tu Hành hội Cao Diệc Vĩ, cử chỉ của anh ta tràn ngập sự nam tính làm mê hoặc lòng người, tuyệt đối không phải Cao Diệc Vĩ kia nhân tra. Bất quá, mặc kệ hắn có phải người cùng hội hay không, nhóm người này cũng đều là khách không mời mà đến, nên tránh càng xa càng tốt. Phương Tiểu Thư xoay người tính rời đi, nhưng đi chưa được mấy bước chợt nghe tiếng bước chân dồn dập phía sau, càng ngày càng gần, rất gấp gáp. Cô quay đầu lại nhìn thoáng qua, chân nhanh chóng lùi lại phía sau, một đám người vóc dáng cao lớn mặc tây phục màu đenđang mở đường cho lão đại của họ. Một người đàn ông trung niên mặc tây trang cao cấp màu xám, hai tay đút túi bình thản hướng phía trước đi tới, hai bên đường có người uống say không chịu nhường đường, tất cả đều bị thuộc hạ của hắn một cước đá đến bên cạnh, tiếng động lớn làm náo loạn ngã tư đường bị bắt buộc mở ra thành một con đường lớn, hắn theo đường đó đi tới, bỗng nhiên quay đầu lặng lẽ quan sát Phương Tiểu Thư, Phương Tiểu Thư giật mình, lập tức cúi đầu nhìn xuống chân, cũng không tức khắc bỏ chạy, làm thế càng khiến cho đám người này thêm hoài nghi, cô chỉ làm bộ như là du khách không biết gì về nơi này. Im lặng một lát, tiếng giày da giẫm trên mặt đất dần dần tới gần, Phương Tiểu Thư nắm chặt nắm tay, nín thở từng bước lui về phía sau, thoáng giương mắt làm bộ như nhìn về phía sau ngõ nhỏ, vờ như đang ngắm cảnh người qua lại. Hoàn hảo, ông ta cũng không để ý đến một nhân vật nhỏ như cô, chính là bên này tâm tư của cô vừa ổn định xuống, liền phát hiện từ phía sau ngõ nhỏhiện ra một bóng người gầy yếu quen thuộc. Là Bạc Tể Xuyên. Phương Tiểu Thư chớp mắt ngẩng đầu lên, sao hắn lại ở nơi này? Nom dáng vẻ hắn còn đang nhìn chung quanh như đang tìm ai, nên sẽ không... Trong lòng cô còn đang đoán già đoán non, Bạc Tể Xuyên cũng đã phát hiện ra cô lẫn trong đám đông, đôi mắt tinh tế của hắn quét một vòng, lập tức hiểu được tình thế, cước bộ lui về phía sau, rẽ đám đông đi tới gần cô. Như vậy xem ra, hắn dĩ nhiên là đến tìm cô? Phương Tiểu Thư có chút kinh ngạc, nhưng lập tức cũng đi về phía hắn, ở giữa hai người bọn họ cũng không thiếu người, hành động của hai người bọn họ với nhau cũng chọc những người này khó chịu, những kẻ tới nơi này ghẹo người hẳn cũng không phải là người lương thiện, cho nên này có qua có lại, xinh đẹp lại là nữ nhân Phương Tiểu Thư liền trở thành đối tượng đùa giỡn của bọn tiểu lưu manh. "Tiểu thư à, chạm vào người tôi có ý gì a?" Một người đàn ông vóc dáng thấp bé bỗng nhiên chộp lấy cổ tay Phương Tiểu Thư, dáng vẻ lưu manh nhìn cô huýt sáo, "Như thế nào, tính cùng tôi chơi đùa sao? Được, chờ lão đại đi rồi, tôi sẽ đưa cô em đi chơi liền!" Phương Tiểu Thư ghê tởm đến độ muốn ói máu, sắc mặt lạnh tới mức có thể khiến người ta hóa đá, tên tiểu lưu manh đó đại khái trước giờ đi trêu ghẹo phụ nữ chưa gặp ai mặt lạnh tới vậy, nhất thời có chút phản ứng quá chớn, chờ ngay lúc hắn phản ứng Phương Tiểu Thư liền dùng sức đánh trả, vặn cổ tay hắn ba trăm sáu mươi độ, khiến hắn ngã vào đám đông, làm một phen náo loạn. Phương Tiểu Thư thở dồn dập, đầu óc bớt nóng lùi lại phía sau liền hối hận vì đã khiến cho người chung quanh chú ý, trong khi cô đang cau mày không biết nên làm thế nào cho phải, một đôi tay lạnh lẽo đã đặt lên hai vai cô, ôm cô nhanh chóng rẽ đám đông ra ngoài. Bạc Tể Xuyên dùng cả người che chắn cho cô ở phía trước, giúp cô rẽ dòng người tiếp tục đi, dáng người gầy yếu tuy nhiên nhìn qua có chút đơn bạc, lại có thể dễ dàng ngăn cản ảnh mắt của người ngoài đang soi mói nhìn cô. Mọi người nhìn thấy ánh mắt lợi hại của hắn liền rẽ lối cho hai người họ đi, nhưng tuy họ đã cố đi rất nhanh, tên tiểu lưu manh đó độ liêm sỉ cũng đủ cao, bên này bọn họ còn chưa kịp đi khỏi, hắn liền nằm trên mặt đất hô to: "Đánh người đánh người ! ! Yếu nhân mệnh! Khi dễ người!!" Tên tiểu lưu manh quát to khiến cho người đàn ông trung niên chú ý, ông ta hơi nâng khóe miệng, thân thể cường tráng khêu gợi trên mặt thoáng qua một nét cười, cằm của ông ta cùng môi trên lưu trữ một ít râu gương mặt ông ta tràn ngập vẻ xa hoa trụy lạc, cũng có một phần không nói nên lời ngoan tuyệt cùng quyết đoán. "Sao lại thành ra thế này?" Một người trong đám thuộc hạ rất nhanh tiến đến cạnh tên tiểu lưu manh, hỏi rõ sự tình rồi mới nhìn Bạc Tể Xuyên cùng Phương Tiểu Thư, "Là hai người bọn họ?" "Đúng vậy đó đại ca!" Tên tiểu lưu manh xoa cánh tay đứng lên, nước mắt nước mũi ròng ròng nói, "Là do con quỷ nhỏ đó gây chuyện, gãy tay tôi rồi! Đại ca phải thay tôi trả thù đó!" "Khoa trương." Phương Tiểu Thư nhịn không nhịn được cúi đầu hừ một tiếng, lui sát vào người Bạc Tể Xuyên giống như chim nhỏ dựa vào hắn giống như muốn được hắn che chở, cũng phi thường sợ hãi. Bạc Tể Xuyên khựng người lại một chút, hàng lông mi dài hơi hạ xuống, mày cau lại rồi lại giãn rađôi môi ôn nhuận mím lại cùng một chỗ, đuôi áo sơ mi màu trắng như ẩn như hiện bên ngoài áo gió màu đen. Bọn thuộc hạ hầu hầu hạ hạ châm thuốc lá cho người đàn ông, theo sau tính đi tìm Bạc Tể Xuyên cùng Phương Tiểu Thư đánh nhau để đòi lại công đạo cho tiểu đệ của mình. "Chính nghiệp, đây là tiểu đệ của ngươi sao?" Giọng của ông ta trầm thấp khàn khan, mang theo ý nhị chuyên thuộc về nhũng người đàn ông thành thục. Khang Chính Nghiệp dừng lại cước bộ, cúi đầu khom lưng nói: "Đúng vậy đó đại ca, làm cho ngài chê cười rồi." "Đúng là rất đáng chê cười." Gã đàn ông cười có chút chế nhạo, “Này không phải làm chính ngươi xấu mặt sao? Loại tiểu ma-cà-bông này mà ngươi cũng thu nhận, chúng ta thiếu người đến thế sao?" “Vâng?" Khang chính nghiệp sửng sốt, vội hỏi, "Đương nhiên không! Làm sao có thể!" "Sao lại không được." Người đàn ông dừng hút thuốc chộp lấy bọcđi đến trước mặt tên tiểu lưu manh, cúi người dùng ánh mắt cực kỳ có cảm giác áp báchxem kỹ đối phương, tiểu lưu manh vừa đứng lên đã bị dọa ngã. "Ha ha ha ha ha ha." Nam nhân cười ha ha, thập phần rộng rãi, "Ngươi xem, cứ như vậy làm sao hắn đi theo ngươi được?" Ông ta nói xong liền một cước dẫm nát xương sườn trên của đối phương, tên tiểu lưu manh kêu một tiếng đau đớn, vang vọng khắp ngã tư đường, sau đó ông ta bỗng nhiên nhìn về phía Phương Tiểu Thư, "Vị tiểu thư xinh đẹp kia, trừng phạt hắn như vậy đủ để cho cô tha thứ cho hành vi thất lễ vừa rồi của hắn chứ?" Phương Tiểu Thư đột nhiên thấy mọi chuyện đều đổ lên đầu mình liền mất hứng, cô không nhiều lời, thậm chí không nhìn đối phương, thản nhiên nói: "Hắn chịu tha thứ, tôi cũng chịu." Cô ngẩng đầu nhìn sang phía Bạc Tể Xuyên, hai mắt sáng trong suốt, giống như trong ánh mắt đó tụ tập tất cả ánh sáng, đó là ánh mắt của một cô gái khi nhìn người đàn ông mình yêu nhất. Người đàn ông hơi nhíu mày, đưa mắt nhìn Bạc Tể Xuyên đang ôm vai Phương Tiểu Thư, chàng trai đứng trong đám đông có chút giống như cánh hạc trong bầy gà, mi mắt của hắn hơi bạc, khuôn mặt cũng góc cạnh rõ ràng, ngũ quan lại trong trẻonhưng lạnh lùng, có vẻ hơi cay nghiệt một chút, toàn thân toát lên một phong thái quý khí tao nhã giống như người của một gia đình có chức quyền. Hắn bị người khác nhìn chằm chằm, cũng không có vẻ gì là luống cuống, hắn thậm chí còn thản nhiên nhìn lại đối phương, sóng mắt vừa chuyển lại thu lại, cằm khẽ nhếch lên, cũng không biết có phải tỏ vẻ khinh khỉnh hay không, có vô hạn thâm trường ý vị. Người đàn ông chậm rãi đi về phía Bạc Tể Xuyên, cảm thấy hứng thú nhếch mi, ông ta vuốt cằm vẻ gợi cảm, mỉm cười nói với hắn: “Chu Quận Nhữ, rất vui gặp mặt" Bạc Tể Xuyên cúi mắt liếc tay của Chu Quận Nhữ, không để ý đến hắn liền kéo Phương Tiểu Thư bước nhanh bỏ đi, hắn chuyển từ tư thế đang ôm cô sang nắm tay cô, Phương Tiểu Thư dọc đường đều gắt gao theo dõi hắn một bên mặt mang theo lạnh nhạt, điều đó tuy nhiên cũng thật không thân thiện, nhưng là, cực kỳ mê người. Thoát khỏi vòng nguy hiểm, Bạc Tể Xuyên trầm mặc đánh xe đến trước cửa quán cà phê đón Phương Tiểu Thư, giúp cô mở cửa xe, chờ cô leo lên ghế phụ mới vào ngồi sau tay lái. "Bạc tiên sinh." Phương Tiểu Thư cảm giác Bạc Tể Xuyên cảm xúc không đúng, cho nên chủ động mở miệng phá vỡ sự im lặng, cô mới nói được vài ba tiếng đã bị Bạc Tể Xuyên đánh mắt nhìn vẻ lạnh lẽo, cô nhất thời mở to hai mắt, hai con ngươi xinh đẹp tựa hồ chứa đầy ủy khuất, trong mắt có nước mắt đang sắp rơi xuống. “Tiếp tục giả vờ đi." Bạc Tể Xuyên mặt không chút thay đổi quăng ra ba chữ, thành công làm cho Phương Tiểu Thư đang dùng sức nỗ lực nặn ra nước mắt bỏ qua chuyện có độ khó cao này. "Anh làm sao mà biết tôi giả vờ?" Cô thấp giọng hỏi. "Gặp qua cảnh cô Thi thố tài năng, khó mà không đoán được cô rốt cuộc là cái loại người gì." Bạc Tể Xuyên cười vẻ lãnh đạm, điệu cười đó khiến cho người khác nhìn cũng thấy khó chịu, còn không bằng không cười. "Phải không." Phương Tiểu Thư nói giọng rất nhỏ. "Xem qua cái cách Bạc tiên sinh vừa rồi không nhìn vị đại ca đó, tôi cũng càng thêm tò mò về Bạc tiên sinh, nhưng tôi đoán không ra anh là cái loại người gì, phỏng chừng là anh tu luyện quá lợi hại, công lực của tôikhông đủ." Cô nghiêng đầu, mỉm cười nhìn hắn. Bạc Tể Xuyên dùng khóe mắtliếc cô một cái, sắc mặt tái nhợt, dưới mắt có mấy viền xanh đen, hiển nhiên mấy ngày nay hắn ngủ không được tốt cho lắm. "Anh hẳn rất ngạc nhiên khi thấy tôi đến chứ gì?" Phương Tiểu Thư chủ động nói ý đồ của mình khi đến đó, "Tôi là tới tìm anh, hơn mười một giờ anh còn chưa về, tôi đi ra đại đường hỏi một chút, tại kia không tìm được tin nhắn của anh cùng ghi lại về việc anh ra vào mới ra tới tìm anh." "Tìm tôi?" Bạc Tể Xuyên đạp mạnh phanh, xe dừng lại giữa đêm khuya ở nơi dân cư thưa thớt, dưới cầu nước sông cuồn cuộn sảm băng, bị bám từng đợt ý lạnh, chỉ theo cửa sổ hướng ra ngoài nhìn đều cảm thấy lạnh. Phương Tiểu Thư xoay người đối mặt với hắn, nghiêng đầu nói: "Đúng, tìm anh, tìm ông chủ của tôi." "..." Bạc Tể Xuyên khóe miệng tựa hồ run rẩy một chút, với cách xưng hô này không để ý, chính là hỏi, "Cũng thật khéo, cô làm sao mà biết tôi ở bên cạnh?" Phương Tiểu Thư cười rộ lên: "Không có gì, tôi chỉ là nghĩ rằng anh đi quán bar tìm gái, nhưng không mang đủ tiền, bị người ta đuổi ra ngoài mà thôi." "Nói vậy là có ý gì?" Bạc Tể Xuyên tựa hồ xem lời cô nói đùa là thật, cau mày lãnh đạm nói, "Theo ý của cô ta là loại người này sao?" Phương Tiểu Thư ngẩn ra, hiển nhiên không dự đoán được là hắn tưởng cô nói thật, vừa hơi do dự đã bị đối phương cho là cam chịu, vì thế Bạc Tể Xuyên liền nghĩ ngay rằng cô trước kia chủ động hôn hắn là vì cảm thấy hắn là đại sắc sói, phỏng chừng bất đắc dĩ hoặc là kinh tế túng quẫn mới chủ động tán tỉnh hắn, vì thế cảm xúc của Bạc Tể Xuyên chắc hẳn phải ngã vào đáy cốc. Vốn tâm tình đã không tốt, lại bị đả kích như thế, vẻ mặt Bạc Tể Xuyên có chút thay đổi, khuôn mặt ôn hòa thanh nhã lần đầu tiên nhìn không tự giác mang ra một tia bén nhọn, cũng không biết là hướng về ai. "Ra là vậy." Bạc Tể Xuyên bỗng nhiên nhìn cô, hơi hơi nheo mắt, vốn là cặp mắt đa tình hoa đào giờ phút này lại mang chút vẻ cám dỗ, hắn chỉ cần ngồi ở đó nhìn thẳng vào ai, chẳng cần làm gì, cũng đủ khiến người ta thần hồn điên đảo, "Cô nếu tìm không thấy tôi, lại chạm mặt loại người như vậy, cô định sẽ làm gì?" Phương Tiểu Thư ngẩn ra, đỏ mặt cứng người đưa mắt chuyển tới trên cửa kính xe phía sau hắn, khàn khàn nói: “Nga, chắc là sẽ nhảy xuống song?" Cô là đang nhìn dòng sông lớn bên ngoài mới buột miệng nói vậy, nhưng lại thành ra trúng nhược điểm của đối phương. "Nhảy sông a, thật giỏi!" Hắn mỉm cười, một lần nữa khởi động xe, tựa hồ đã bình tĩnh trở lại, lại giống như kỳ thật căn bản không phải đang giận cô. Hắn ánh mắt phức tạp nhìn về phía trước, đáy mắtu sầu. Phương Tiểu Thư thấy hắn như vậy, cũng không biết nên làm thế nào cho hắn vui vẻ trở lại, đành phải khen hắn nói: "Anh là người tốt, Bạc tiên sinh, vừa rồi thật sự cám ơn anh." Bạc Tể Xuyên không đáp lại lời cảm ơn của cô, nói: "Người tốt? Cô đang nói tôi sao? Cô tốt nhất là không cần xưng hô như vậy với tôi." "Vì sao?" Cô hơi nhíu mày. "Bởi vì người luôn gặp phải người hữu dụng với mình mới có thể gọi đối phương là người tốt, tôi không hứng thú với chuyện này." Hắn nói xong rũ mắt xuống nhìn ra chỗ khác, ánh mắt nhìn xung quanh như đang tìm vật gì, sau đó lấy từ ngăn kéo phía trước ghế phụ ra một chiếc điện thoại. Phương Tiểu Thư suy tư về lời hắn nói vừa rồi, nhịn không được hỏi: “Anhlà không có hứng thú làm người tốt của mọi người, vẫn là không có hứng thú làm người tốt của tôi?" Bạc Tể Xuyên nắm tay lái thật chặt, không có hé răng, Phương Tiểu Thư cũng không phải kiểu con gái hỏi một lần rồi thẹn thùng không dám hỏi tiếp, cô thấy hắn không trả lời, liền nói thẳng: "Tôi đang nói chuyện với anh." Bạc Tể Xuyên lại trầm mặc một hồi mới giống như vừa nghe thấy nói: "Nga, thật có lỗi, tôi đội ống nghe điện thoại không có nghe thấy." Phương Tiểu Thư với lấy chiếc điện thoại phía trước lắc lắc trước mặt hắn rồi ném trả về chỗ cũ, mặt không chút thay đổi hỏi: "Vậy chứ đây là cái gì?"