Không Cần Đến Trêu Chọc Ta
Chương 42
Chiếc xe dài duyên dáng chạy nhanh trên đường, trong xe một mảnh yên lặng. Không biết qua bao lâu.
“Sao vậy? Trên mặt tôi có gì sao?”
Tiếng nói lạnh băng chậm rãi vang lên.
“Không ·· không phải.” Tô Mộ Thu xấu hổ dời ánh mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Bị anh ta phát hiện, làm sao có thể? Rõ ràng anh ta ····· chẳng lẽ ánh mắt của cô quá rõ ràng?
Cô quay đầu lại nhìn anh một cái.
Ngồi dựa vào ghế một cách lười biếng, mười ngón tay thon dài đan lại với nhau, môi mỏng khẽ nhếch tạo ra một đường cong lạnh lùng, mắt phượng hẹp dài giờ phút này nhắm lại, khuôn mặt tuấn mỹ lạnh băng.
Cô nhếch môi, lần nữa tựa đầu trên cửa xe nhìn ra bên ngoài. Bên ngoài, cảnh vật rất nhanh vụt qua, nhìn nó có loại cảm giác choáng váng, cô lấy tay chống cái trán, khép hờ nhắm mắt.
Một bàn tay lớn nắm giữ bờ eo của cô đem cô ôm lấy, hô hấp của cô bỗng dưng cứng lại.
Rốt cuộc tới rồi sao?
Không có bất kì hành động nào như cô tưởng, anh ta chỉ là kéo cô vào trong ngực, để cho mặt cô vùi vào lồng ngực của anh.
Cô lẳng lặng nằm trên ngực anh, khép hờ mắt suy nghĩ, cô khó hiểu cắn đôi môi đỏ mọng.
Tuy nhiên mặt của anh vẫn là trước sau như một không hề có biểu tình gì, nhưng mà hơi thở lạnh băng trên người anh so với trước càng muốn mãnh liệt hơn. Cô cho rằng ···· cô cho là anh sẽ hung hăng xâm phạm cô, dù sao đó là chiêu thức bọn họ ưa thích nhất dùng để phát tiết tức giận và trừng phạt cô, không phải sao? Nhưng mà ······
Cô ngẩng mặt lên nhìn anh, vẫn đang nhắm mắt.
Lúc nãy tát anh một cái, cô cho là anh sẽ không chút do dự mà tát lại cô, nhưng mà không có, điều này là có ý gì?
Tim đập rộn ràng không thể giải thích được.
Cô giơ tay lên, dùng lòng bàn tay nhu hòa vuốt ve dấu tay nhàn nhạt trên mặt anh, vẻ mặt áy náy.
“Thực xin lỗi.”
Bất luận anh nói cái gì, mặc kệ như thế nào, đánh người là cô không đúng.
Cánh tay ôm cô xiết chặt, anh mở mắt ra, thần sắc phức tạp cúi đầu nhìn cô, mà cô cũng là bình tĩnh nhìn anh, giữa hai người bỗng dưng lan tỏa ra một loại cảm giác khó nói lên lời.
Cô mất tự nhiên dời ánh mắt, đem mặt vùi vào ngực anh, anh thì nhắm đôi mắt lại, cánh tay ôm cả vòng eo cô có chút xiết chặt, trong xe lại lần nữa khôi phục một mảnh yên lặng.
Đây là tình huống gì? Vừa mới……cô có hay không nhìn lầm? Lần thứ hai, trong mắt của anh có nhu tình….Không! Không được! Đã đối với cô chỉ là đùa bỡn, vì sao lại thể hiện vẻ mặt như vậy với cô? Cô thật hận bản thân mình, biết rõ chỉ là đùa bỡn, vì sao lại vẫn quyến luyến như thế ?
Anh có nghĩ qua cảm nhận của người khác chưa?
Phượng Dạ Hoàng từ từ nhắm hai mắt, trong nội tâm vì câu nói kia mà không cách nào bình tĩnh.
Dùng ngón trỏ nâng cằm cô lên, anh nhìn cô, “Em thật sự rất muốn học tại Thanh Dương?”
Cô mở to mắt nghi hoặc nhìn anh, không hiểu anh có ý gì?
“Nói cho tôi biết suy nghĩ của em.”
Trong lòng xẹt qua cảm giác khác thường, dường như có điểm hiểu được vì sao anh đột nhiên hỏi như vậy, cô không thể tin được chớp chớp mắt, sau nửa ngày mới chui lại vào ngực anh rầu rĩ yếu ớt nói, “Thật ra học không phải là mục đích chính, tôi không muốn cả ngày đều ở trong phòng, bị giam cầm thật là khó chịu, thật sự cảm giác mình như một con thú nhỏ. Anh có thể hiểu được không?”
Anh che giấu ánh mắt mình, sau nửa ngày mới nghe được anh lẩm bẩm một câu, “Phải không?”
Muốn yêu cô, thương cô nhưng trong lòng cô liền biến thành như thế sao?
“Bắt đầu từ ngày mai, em trở lại Thanh Dương học đi! Chúng tôi sẽ không can thiệp.” Anh nhàn nhạt lẩm bẩm.
Cô kinh ngạc nhìn anh, vẫn là biểu lộ lạnh lùng trước sau như một, nhưng mà, lại có cảm giác có gì bất đồng, rốt cuộc là bất đồng ở đâu? Cô không biết.
“Cám ơn anh.” Cô từ đáy lòng nói lời cảm tạ.
Tâm khẽ nhúc nhích, đôi mắt anh đang nhắm lại đột ngột mở ra kinh ngạc nhìn cô. Trên gương mặt trắng trẻo cư nhiên lộ ra nụ cười làm rõ lúm đồng tiền, thật tươi mát, cũng thật tự nhiên.
Thì ra ···· chỉ đơn giản như vậy đã có thể làm cho cô cười sao?
Cánh tay ôm thân thể cô xiết chặt, anh đem cằm tì trên đỉnh đầu của cô, ôm thật chặt cô, mà cô cắn môi lẳng lặng mặc anh ôm sát, lông mi dài cong nhẹ chớp, chỉ có cô biết tim mình đập có bao nhiêu hỗn loạn.
“Nếu như muốn cám ơn tôi ····” Anh cúi đầu kề sát vào tai của cô nói, tiếng nói trầm thấp mị hoặc “Trở về cho tôi một cái tạ lễ, thuận tiện đền bù tổn thất cho cái tát vừa rồi, như thế nào?” Răng nhẹ gặm cắn vành tai nhỏ xinh.
Thân thể nhỏ bé và yếu ớt khẽ run, trong nội tâm cô vô lực thở dài, dở khóc dở cười.
Ý đồ rõ ràng như vậy cô có thể làm bộ như không biết sao? A, quả nhiên là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời……
Cô giương mắt bình tĩnh nhìn sâu vào trong mắt anh rồi mở ra một cười nhạt, “Có gì không thể?”
Thôi, dù cho biết rõ chỉ là ngẫu nhiên bố thí nhu tình, dù cho biết rõ chỉ là đùa bỡn mà thôi, vậy thì có sao đâu? Để cho cô phóng túng một lần đi! Nếu không cách nào thay đổi hiện thực vậy thì thuận theo tự nhiên đi! Để cho cô hưởng thụ thứ tình cảm khó có được của bọn họ đi cho đến ···· cho đến một ngày nào đó bọn họ chán ghét…..nói cô lạnh nhạt cũng được, nói cô nhu nhược cũng được, ngoại trừ làm như vậy, còn có thể như thế nào đây?
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
“A? Phải không? Hắn bình yên vô sự chạy thoát? Ha ha…. đích thực có chút năng lực, không hổ là thủ hạ chính của tên kia, ân, tôi biết rồi, hắn là đối thủ mạnh mẽ, tôi gần đây đã biết, chính vì như vậy tôi sẽ không chấm dứt trò chơi này dễ dàng đâu, tôi cùng Hoàng rất mong đợi xem hắn đến tột cùng lợi hại đến trình độ nào, hy vọng hắn sẽ không để cho chúng tôi thất vọng ···· ha ha ··· yên tâm….dựa vào thực lực bây giờ, nếu muốn bắt đi Tiểu Thu hoặc là hai tiểu quỷ tại Phượng gia thủ vệ nghiêm ngặt vẫn là không có khả năng….. Gần đây tại Sicilia như thế nào?··· ân ··· khá tốt, nếu như anh dám gây rối, đưa cho anh không phải là công việc của Liệt Phong đường trong một tháng….mà đến lúc đó sẽ đem anh ném cho thằng nhóc Chiếu kia ···· ha ha ··· anh cũng biết sợ? Sợ thì ngoan ngoãn một chút, còn có … chuyện gì nữa hay không? Không có thì cúp máy.”
Phượng Dạ Diễm buông điện thoại trong tay xuống, ngước mắt lên thú vị nhìn về phía trước.
“Hai tiểu quỷ các ngươi thật sự rất nhàm chán sao?”
Đối diện với anh, hai anh em Phượng Sở Mạc cùng Phượng Sở Nhiên ngồi trên ghế sô pha đung đưa chân, nhìn cũng không thèm nhìn anh, nghe vậy, bọn chúng gật gật đầu, “Thật sự nhàm chán.”
“Như thế nào? Muốn ta đem các ngươi đưa về Liệt Phong đường không? Có lẽ bên kia có thể sẽ vui hơn?”
“Được!” Hai đứa nhóc nhún nhún vai, trăm miệng một lời, “Nếu ông muốn, dù sao ở đây cũng không có gì chơi còn mỗi ngày bị người khác nhìn chằm chằm, vì vậy chúng tôi thật thích Liệt Phong đường! Ở đó có các chú, các chị chơi rất vui, hơn nữa cậu cũng rất thương bọn tôi.”.
“Tốt lắm, đã là ý nguyện của các ngươi, ta sẽ phái người đem các ngươi tống đi!” Phượng Dạ Diễm lấy tay gõ gõ gò má, môi mỏng nhếch lên tạo ra một nụ cười nhạt.
Như vậy sẽ không còn hai tiểu quỷ đoạt đi sự chú ý của cô đỡ làm bọn họ phiền lòng.
“A, không cần nhanh như vậy, chờ mẹ trở lại chúng tôi sẽ cùng đi! Tôi nghĩ, mẹ nhất định sẽ rất thích theo chúng tôi trở về.” Phượng Sở Mạc nghiêng đầu vẻ mặt hồn nhiên ngây thơ.
Phượng Dạ Diễm hừ lạnh, “Không có khả năng, ta sẽ không để cho cô ấy đi, về phần các ngươi, phải mau chóng đi đi.”
“Như vậy sao được? Chúng tôi đi, mẹ khẳng định cũng không muốn ở chỗ này nha! Ông nghĩ đi, cho dù bắt mẹ ở lại, lòng của mẹ vẫn là đi theo chúng tôi! Như vậy để mẹ lại còn có ý nghĩa gì? Đúng không!?” khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Phượng Sở Nhiên cười ngọt ngào.
“Vậy sao?” Phượng Dạ Diễm nhíu mày, một lần nữa lại quan sát Phượng Sở Mạc, Phượng Sở Nhiên, mắt phượng xinh đẹp đầy hứng thú.
A, hai tiểu quỷ này nhìn ra điều gì sao? Biết rằng phải chờ Tiểu Thu trở lại để cự anh, xem ra hai tiểu quỷ này cũng không đơn giản như biểu hiện ở mặt ngoài!
Đúng vậy, Phượng Sở Mạc, Phượng Sở Nhiên đã tìm ra chút thủ đoạn.
Vài ngày sống chung, bọn chúng phát giác được chỉ cần là việc dính dáng đến mẹ, thì hai người bọn họ sẽ trở nên không giống bình thường, ánh mắt bọn họ nhìn mẹ tuy không phải rất rõ ràng, nhưng là bọn chúng cảm giác được giống như đúc với ánh mắt lúc cậu nhìn chị Nguyệt, lúc ấy bọn chúng còn cười cậu buồn nôn, khi đó cậu nói, đó là cậu yêu chị Nguyệt, nói như vậy, bọn họ cũng yêu mẹ sao! Như vậy mẹ chính là vũ khí phản kích tốt nhất bọn họ tốt nhất, ha ha…..
“Như vậy, ông còn muốn đem chúng tôi đuổi đi không? Ba ơi là ba. Cần nghĩ lại nha! Chúng tôi thì không sao cả a! Chỉ là đối với ba sẽ không tốt a!?” Phượng Sở Mạc, Phượng Sở Nhiên chớp mắt to tròn, cười lộ ra hàm răng trắng sáng, đáng yêu đến cực điểm.
“Ha ha ··” Phượng Dạ Diễm cười nhẹ, “Thú vị, có lẽ đã xem thường hai tiểu quỷ các ngươi, các ngưoi rất ngạo mạn, chỉ là, các ngươi lấy đâu ra tự tin cho rằng cô ấy nhất định sẽ đi với các ngươi?”
“Ông có thể thử một chút! Một, hai, ba, bốn.” Phượng Sở Mạc xòe ra ngón tay nhỏ, “Bốn năm, chúng tôi ở cùng mẹ bốn năm, mà các người, nghe nói mới hai ba tháng a!? Nói xem, mẹ sẽ chọn ai hả ba?”
“Đúng là có chút phiền toái.” Phượng Dạ Diễm cau lại lông mày, vẻ mặt buồn rầu, “Nếu như đuổi các ngươi, có lẽ cố ấy thật sự sẽ đòi đi!?” Liếc nhìn hai tiểu quỷ cười đến đắc ý, anh tà tà cười, “Nhưng mà, nếu như dùng một lý do khác thì sao? Người thừa kế của Phượng gia từ nhỏ đều bị mang đến một nơi để tiếp nhận huấn luyện, đáng lý ra sau này mới để các ngươi đi nhưng hôm nay ta sẽ tống các ngươi đi ngay lập tức!”
Vẻ mặt anh cười thật vô hại, nhưng trong mắt Phượng Sở Mạc, Phượng Sở Nhiên lại có vẻ âm hiểm giảo hoạt như cáo già tu luyện ngàn năm. Tác chiến lại một lần nữa tuyên cáo thất bại.
“Cho nên, muốn ở bên Tiểu Thu lâu một chút thì ta khuyên các ngươi tốt nhất không nên động thủ động cước, cách xa cô ấy một chút, nếu làm ta không vui, nói không chừng một ngày nào đó lúc các ngươi tỉnh dậy sẽ không còn ở Phượng gia, ý của ta, các ngươi hiểu chứ? Ha ha ···” Anh cười tà tứ.
Phượng Sở Mạc, Phượng Sở Nhiên phồng má, thở phì phì trừng mắt nhìn anh.
“Hoàng thiếu gia, Tô tiểu thư.”
Cửa ra vào vang lên âm thanh nữ giúp việc cung kính, ba người nghe vậy cùng đồng thời hướng mặt về phía cửa lớn.
“A? Đã trở lại?” Phượng Dạ Diễm cười nhìn hai người đi vào từ cửa ra vào, Phượng Dạ Hoàng đang bế Tô Mộ Thu.
“Ừ.” Phượng Dạ Hoàng gật đầu, bước chân không hề ngừng lại, đi về hướng bậc thang, Tô Mộ Thu ngẩng đầu nhìn vào mắt Phượng Dạ Diễm, trên mặt anh là vẻ mặt bị chọc tức cô đã dự đoán sớm từ trước, xấu hổ đem mặt vùi vào ngực Phượng Dạ Hoàng.
“Mẹ.”
Phượng Sở Mạc, Phượng Sở Nhiên ngọt ngào gọi, nhảy xuống sô pha muốn chạy về phía cô liền bị Phượng Dạ Diễm trừng mắt nên ngoan ngoãn trở lại ghế sô pha ngồi.
Phượng Dạ Diễm híp mắt lại, âm trầm nhìn thân ảnh bọn họ rời đi.
Trong lúc không có anh, bọn họ đã xảy ra chuyện gì? Trên mặt Hoàng nhàn nhạt dấu tay, còn có……cô ôn nhu cười……
Hô hấp cứng lại, hôm nay anh mới phát giác thì ra mình ích kỉ như vậy, cho dù là Hoàng, anh ruột của mình, anh cũng không cách nào chịu được việc cô mỉm cười nhu hòa như thế với Hoàng.
Anh lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ âm u, đi theo lên lầu, đứng ở trước cửa phòng Phượng Dạ Hoàng, cửa phòng khép hờ, anh không có đẩy ra.
“Ân…… ngô …… ân a….không….đừng mà……”
“Là em nói muốn thoả mãn tôi để đền bù tổn thất, không phải sao?”
“Không được ····· đau quá ····· trong lúc này không được ·····”
“Thả lỏng, ngoan, tin tưởng tôi, tôi sẽ nhẹ nhàng.”
“Xin anh…… thật nhanh…..không được….. đừng nhanh như vậy……”
Phượng Dạ Diễm chỉ lẳng lặng đứng bên ngoài, nghe thanh âm nam tính thở gấp cùng tiếng than nhẹ mềm mại đáng yêu của phụ nữ, mặt của anh càng u ám hơn.
Tâm bị một bàn tay vô hình bóp chặt.
Anh yếu đuối không dám đẩy cửa phòng ra, giờ phút này, hai người kia làm cho anh có cảm giác mình chỉ là một người ngoài không liên hệ chen vào, từ trước tới giờ, anh chỉ là người thứ ba chen vào giữa bọn họ sao?
Truyện khác cùng thể loại
158 chương
10 chương
253 chương
64 chương
59 chương
46 chương
65 chương