Không Cần Đến Trêu Chọc Ta
Chương 41
Phòng học rất to vang vọng tiếng giảng viên trên bục giảng, thỉnh thoảng bấm các slide bài giảng, thỉnh thoảng cùng các sinh viên bên dưới tiến hành trao đổi ánh mắt, duy chỉ có lúc nhìn về chỗ phía sau liền khẽ run nhanh chóng quay đầu qua một bên, thanh âm hơi run tiếp tục bài giảng.
Bên dưới, sinh viên xì xào bàn tán, ánh mắt thỉnh thoảng hướng đến cùng một chỗ nhưng một giây sau liền nhanh quay đầu đi, kinh hãi cùng với hiếu kỳ thảo luận.
“Đối với vấn đề này các bạn có ý kiến gì không?” Giảng viên nhìn xuống phía dưới, “Có ai xung phong đứng dậy nói ý kiến của mình?”
Bên dưới, sinh viên tràn đầy một phòng học nhưng không có người để ý cô, một nhóm sinh viên thì cùng nhau nói chuyện, một nhóm khác thì cúi thấp đầu xuống, còn lại một ít thì rất dứt khoát trực tiếp nằm trên bàn, giảng viên không biết làm thế nào đành thở dài, trên mặt biểu hiện thần sắc vô lực.
“Sở ·· Sở Phỉ Vân, xin hỏi bạn đối với vấn đề này có ý kiến gì không?”
Giảng viên không kiên nhẫn nhìn nữ sinh bị kêu tên, cô thật muốn khóc, cô cũng không muốn như vậy? Sinh viên thật là khó hầu hạ, trên lớp học đều nói chuyện với nhau, nếu không phải hôm nay có tình huống đặc biệt, cô cũng không muốn gọi nữ sinh kia a! Sinh viên ngoan ngoãn kia trong mắt giảng viên sẽ chủ động đứng lên, nhưng mà ··· nhưng mà ····
Cô giương mắt nhìn về chỗ ngồi kia, khí lạnh không hiểu từ đâu bốc lên, cô lập tức lại nhìn về phía nữ sinh bị kêu tên.
Nữ sinh ngẩng đầu nhìn màn hình, sau đó cúi đầu xuống lật sách, “Ách ··· cái này ··· ân ··· cái nhìn của em là ··· em cho rằng ···” Ấp úng nói, vừa nhìn là biết không có nghe giảng bài.
Dưới đáy lòng giảng viên thở dài, ngượng ngùng cười vài tiếng, “Cám ơn bạn Sở Phỉ Vân, mời ngồi xuống, có lẽ đầu đề này có điểm buồn tẻ, được, hiện tại chúng ta xem tới phần tiếp theo······”
Trong phòng học hơi ầm ĩ, Tô Mộ Thu là một thành viên trong đó, giờ phút này, cô ngồi ở trong phòng học, nhìn biểu tình bất đắc dĩ nhưng vẫn phải mỉm cười trên mặt giảng viên, liên tiếp nhìn cô bằng ánh mắt cầu xin giúp đỡ, cô bất lực nhún nhún vai, cuối cùng đành phải lựa chọn không nhìn giảng viên nữa.
Ngắm nhìn bốn phía, phòng học bậc thang, hai dãy bàn trước sau cô trái phải không hề có một người nào, các sinh viên khác đều ngồi cách cô rất xa, lên tiếng nghị luận không lớn không nhỏ, mặc dù nghe không rõ họ nói cái gì, nhưng cô có thể khẳng định chủ đề là cô, còn có những ánh mắt kinh ngạc, hiếu kỳ, ao ước cùng sợ hãi thỉnh thoảng nhìn tới.
Tô Mộ Thu vô lực thở ra một hơi.
Thật sự chịu đủ rồi!
Cô nhìn kẻ đầu sỏ bên cạnh mình, một tay đặt lên eo cô, một tay gõ bàn phím laptop, người đàn ông lãnh mị mặt không biểu tình.
Cô như vậy vốn đã đủ làm náo động, còn chủ động đứng lên trả lời câu hỏi sao? Làm cho ánh mắt nóng bỏng của mọi người càng chăm chú nhìn hai người bọn họ?
Cô hối hận! Cô thật sự sai rồi, cô trăm lần không nên lựa chọn anh, thật khóc không ra nước mắt ····
Cô thở dài nhớ tới chuyện buổi sáng.
Ánh sáng mặt trời ấm áp nhu hòa chiếu rọi vào trong phòng, chiếc rèm treo trên cửa sổ lớn đặt sát đất theo làn gió bay nhẹ, màn lụa trên trên chiếc giường cổ điển cũng tùy ý nhảy múa theo, làm căn phòng màu sắc đen như mực tăng thêm vài phần khí tức êm dịu.
Cô ngồi ở trên giường lớn, hai tay vây quanh đầu gối, mắt đẹp to tròn giật mình sững sờ nhìn người đàn ông khôi ngô trên giường, mày kiếm, môi mỏng. Cô đột nhiên vươn tay ở trước anh ta quơ vài cái, không thấy người đàn ông có bất kỳ cử động, mí mắt cũng không động đậy.
Anh ta rốt cuộc là ngủ hay là thức đây? Vì sao trên đời này có người ngủ cũng có thể làm cho người ta có cảm giác áp bách?
Cô nghiêng đầu khó hiểu nhìn anh ta đang mơ màng ngủ.
“Sáng sớm cứ nhìn tôi như vậy, là muốn quyến rũ tôi sao?”
Tiếng nói vừa dứt, cô còn không kịp phản ứng, cánh tay mảnh khảnh bị một bàn tay to lớn nắm giữ, thân thể nhào vào lồng ngực khoẻ mạnh của anh ta.
“A·” Cô nhíu mày hít một hơi. Da thịt anh là sắt đá sao? Cứng quá!
Hai tay chống đỡ lên ngực anh, cô đẩy anh ra, ngồi thẳng người lại, lôi kéo chăn mỏng trên người, trước ánh mắt cười trêu chọc của anh mà xuống giường.
“Ha ha ··” Phượng Dạ Diễm trầm thấp nở nụ cười, xốc lên chăn mỏng, thân thể trần truồng theo cô đi vào phòng rửa mặt.
Cô đứng ở bồn rửa tay, trên gương xuất hiện thân hình cao to cường tráng của anh, ánh mắt cô vụt sáng, không được tự nhiên liền rũ xuống. Anh ta không cảm thấy ngượng chút nào sao? Thân thể trần truồng cao lớn, là không quan tâm hay là quá tự đắc?
Anh nhìn động tác không có chủ đích của cô, mắt phượng xinh đẹp hiện lên ý cười, thân thể xích lõa dính sát phía sau lưng cô, cúi đầu nói nhỏ bên tai cô, “Như thế nào? Mỗi buổi tối chẳng phải đều thấy sao tại sao vẫn không thể nhìn thẳng tôi? Mèo nhỏ thẹn thùng” Nói xong đầu lưỡi liền nhẹ nhàng liếm qua vành tai mẫn cảm của cô.
Cô run lên, bàn chãi đánh răng cùng kem đánh răng trong tay thiếu chút nữa rơi trên mặt đất, “Đùa như vậy vui lắm sao, Diễm thiếu gia? Anh có biết anh gây trở ngại cho tôi không?” Mặc dù trên mặt trắng nõn là sự lạnh lùng nhưng thanh âm lại hàm chứa tức giận.
Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì bọn họ có thể không kiêng nể gì tùy ý đùa giỡn cô, bọn họ xem cô là gì? Con mèo nhỏ của bọn họ sao?
“Con mèo hoang nhỏ giận rồi sao?” Hai tay anh vòng qua lưng ôm cô thật chặt, tì cằm lên cổ cô, nhẹ nhàng ngửi lấy mùi hương thoang thoảng trên người cô.
Cô lại chịu không được giãy dụa, “Thả tôi ra, anh như thế làm sao tôi rửa mặt đây?”
“Có thể.” Đôi mắt tà mị của anh nhìn mắt cô qua tấm gương, “Nhưng mà em phải cho tôi ăn no bụng, hôm nay không để cho tôi thoả mãn tôi sẽ không cho em rời giường nửa bước, như thế nào?” Bàn tay bỗng dưng đè lên ngực của cô, cách khăn mỏng nhẹ nhàng xoa nắn.
“Anh···” Cô trừng mắt, không thể tin nhìn anh ta trong gương, không muốn a! Trong đầu anh ta chỉ nghĩ đến việc này sao? Tối hôm qua rõ ràng đã ··· anh ta không mệt mỏi sao?
“Ha ha ··” Anh buông cô ra, nhìn biểu lộ kinh ngạc đáng yêu của cô thì không khống chế được cười ra tiếng, “Nói đùa với em thôi! Bị dọa cho sợ à? Ha ha ····”
Cô hoàn toàn ngu ngơ vì lời nói trêu ghẹo của anh cũng là vì trên mặt anh tràn đầy sáng lạng vui vẻ, một đôi mắt phượng xinh đẹp trở nên sáng chói không giống quá khứ hàm chứa lạnh băng, khuôn mặt tuấn mỹ âm trầm trong mắt cô cũng trở nên sáng chói.
“Sao vậy? Nhìn tôi đến ngây người?” Anh hạ xuống một nụ hôn trên gương mặt cô, “Được rồi, nhanh rửa mặt đi! Còn phải xuống dưới ăn sáng.”
“A.” Cô ngơ ngác gật đầu, có phần phản ứng không kịp, sau một lúc lâu mới sững sờ đem bàn chải đánh răng nhét vào trong miệng.
Đợi hai người rửa mặt xong xuống nhà ăn lầu một thì Phượng Dật Hành, Lãnh Nghiên, Phượng Dạ Hoàng cùng với hai người con trai sớm đã ngồi tại bàn, một đám nữ giúp việc ở bên cạnh cung kính đứng yên, nhìn thấy hai người xuất hiện thì đồng loạt xoay người gật đầu.
“Diễm thiếu gia, Tô tiểu thư, chào buổi sáng.”
Tuy được người khác hành lễ nhưng cô vẫn không quên lễ tiết, “Tiểu Thu chào lão gia, phu nhân cùng Hoàng thiếu gia.”
Lãnh Nghiên ưu nhã dùng khăn lau khóe miệng, cười nhìn cô, “Như thế nào còn xưng hô lạnh nhạt như vậy? Gọi ba mẹ đi!”
Cô rũ mắt xuống, “Tiểu Thu không dám.” Khóe môi nhếch lên một nụ cười tự giễu.
Nhảy lên vị trí thiếu phu nhân sao? Mẹ sang nhờ con sao? Cô có tư cách gì? Trước mắt, cô nhiều lắm chỉ là một con mèo nhỏ được yêu thương a!?
“Mẹ.”
Sở Nhiên cùng Sở Mạc mỉm cười ngọt ngào.
Cô lập tức cười, đến trước mặt bọn nhóc, ấn xuống nụ hôn trên hai cái trán trắng noãn, “Bảo bối chào buổi sáng.”
Cô muốn ngồi xuống bên cạnh con trai, ý niệm trong đầu vừa hiện lên thì thân thể bị hai cánh tay kéo qua, “Em ngồi bên cạnh tôi.”
Phượng Dạ Diễm kéo ghế ra, ấn cô ngồi xuống, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô.
Cô thì không sao cả ngược lại hai người con trai thở phì phì trợn tròn mắt, mà Phượng Dạ Diễm chỉ là lạnh lùng liếc, không rảnh mà để ý, bưng cà phê lên môi, ưu nhã uống một ngụm.
Phượng Dật Hành, Lãnh Nghiên cùng một đám nữ giúp việc cười nhìn bọn họ, thú vị nhìn hai cậu nhóc thở phì phì nâng bánh ngọt trong đĩa rồi thở phì phì cắn bánh ngọt cho hả giận.
Cô cầm ly thủy tinh, thờ ơ uống mấy ngụm sữa.
“Con muốn tiếp tục đi học được không?” Thanh âm êm ái chậm rãi vang lên.
Phượng Dật Hành cùng Lãnh Nghiên kinh ngạc liếc nhìn cô một cái, ngón tay thon dài của Phượng Dạ Hoàng trên bàn phím dừng lại rồi sau đó lại tiếp tục, “Có thể, tôi sẽ sắp xếp cho em chuyển tới Thánh Tư”
“Không!” Cô cắt đứt lời của anh, “Tôi muốn học tại Thanh Dương như cũ, không cần phức tạp như vậy.”
“Vì sao?” Lãnh Nghiên khó hiểu nhìn cô, “Con đang học chuyên ngành quản lý công thương, chuyên ngành đó tại Thánh Tu Tư là tốt nhất thế giới, vì sao con không học ở đó? Nếu con thích con còn có thể tiếp tục học MBA mà···”
Cô lắc đầu, “Không được, học tại Thanh Dương con sẽ thoải mái hơn.”
Trước kia học tại Thánh Tư là vì có thể nuôi mẹ, hiện tại ··· đã không cần. Bình dân cuối cùng cũng chỉ là bình dân, trường học quá mức cao quý, cô thật sự không quen, ở Thanh Dương, tối thiểu cô còn có thể giống một sinh viên bình thường.
“Không được.” Phượng Dạ Diễm hừ lạnh, “Nếu như nhất định phải học tại Thanh Dương thì không cần đi học nữa, trừ phi em có người không thể từ bỏ được ở đó?” Đôi mắt mị hoặc nhìn chằm chằm cô.
“Hô ··” Cô thở dài, quay đầu đi không nhìn anh, lòng bàn tay vuốt nhẹ ly thủy tinh, “Vậy coi như tôi chưa nói qua.”
Thôi, cứ như vậy đi tiếp tục bị giam trong cái lồng son hoa lệ mà bọn họ đã chế tạo ra cho cô! Cho đến khi bọn họ chán ghét, chính thức cho cô tự do mới thôi.
Trên mặt cô hiện lên cô đơn làm cho nội tâm Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm khẽ nhúc nhích, hai người liếc nhau, người phía trước hé mở môi mỏng, “Có thể cho em tiếp tục học tại Thanh Dương.” Anh dừng lại một chút, nói ra phần điều kiện “Nhưng mà ····”
“Trong lúc học.” Phượng Dạ Diễm tiếp lời, “Phải để chúng tôi đi cùng.”
Để bọn họ đi cùng? Có ý tứ gì? Bạn học?
Ánh mắt cô khó hiểu qua lại giữa hai người. Sẽ không như trong lòng cô nghĩ chứ?
Phượng Dạ Diễm hai tay khoanh lại, ung dung nhìn cô, “Chính là như em nghĩ.”
“Hai người cùng một lúc?” Cô cau lại lông mày, bắt đầu cảm thấy đầu hơi chóang váng. Bọn họ thật sự nhàn nhã đến như vậy? Tập đoàn cùng Ám Diễm môn đều không có việc để làm?
“Không cần hai người” Phượng Dạ Diễm lắc đầu, “Một là đủ, về phần cần ai đi cùng, em hoàn toàn có quyền lựa chọn” Anh nhún nhún vai.
Cô nhếch môi, cúi đầu xuống lo lắng. Muốn hay không?
Thật ra cô cũng không lo lắng lời nói của bọn họ, không chừng qua lần thứ nhất bọn họ sẽ không còn hứng thú nữa, vấn đề ở chỗ bạn học cùng lớp, không giống đám quý tộc kia, tất cả bạn học đều rất tốt, cũng bởi vì như thế, cô không giống như trước kia bị mọi người xem thường, ngẫm lại, nếu như không xảy ra chuyện gì cô sẽ tiếp tục trải qua cuộc sống bình thường, Được rồi, cùng lắm là bị mọi người bàn tán vài ngày thôi.
“Được, tôi đồng ý.” Cô ngẩng đầu, nhìn Phượng Dạ Hoàng, “Tôi hy vọng Hoàng thiếu gia đi cùng tôi.” Không thể là Phượng Dạ Diễm, anh ta quá nguy hiểm, để cho anh ta ở cùng một chỗ phỏng chừng học cũng không cần nữa, đặc biệt trải qua buổi sáng hôm nay khó có thể cam đoan anh ta không làm ra loại hành động mập mờ trong phòng học.
“Em xác định muốn Hoàng đi cùng?” Phượng Dạ Diễm nhếch mi, trêu tức nhìn cô.
“Dạ.” Cô gật đầu.
Hồi tưởng kết thúc, lại trở lại hiện tại, cô cuối cùng đã thấu hiểu ý tứ không vui vẻ trong câu hỏi của Phượng Dạ Diễm. Cô làm sao lại ngu như vậy? Cô sớm nên lường trước loại tình huống Phượng Dạ Hoàng toàn thân không cách nào che giấu lạnh băng cùng với cảm giác áp bách mãnh liệt ··· xem ra cô chỉ có thể ngoan ngoãn ở lại Phượng gia.
Reng reng reng ················
Chuông tan học vang lên.
“Nghỉ ngơi mười phút.” Giảng viên rõ ràng nhẹ nhàng thở ra.
Tô Mộ Thu thở dài một hơi, bất đắc dĩ đứng lên, mà đầu sỏ gây nên chuyện cũng dừng lại động tác trong tay, ngước mắt nhìn cô, “Làm sao vậy?”
Còn có thể như thế nào? Tô Mộ Thu cúi đầu nhìn anh, cười đến nhu hòa, “Hoàng thiếu gia, chúng ta về đi!” Chẳng lẽ lại còn ở đây làm cho không khí quái dị càng thêm quái dị?
“Ừ.” Phượng Dạ Hoàng rất dứt khoát gật đầu, cất máy tính, đứng lên lạnh lùng nhìn một đám hiếu kỳ bọn họ xì xào bàn tán chung quanh, nắm eo của cô rời phòng học, lưu lại một đám sinh viên bị anh hù dọa đến sợ mất mật.
Vì trong thời gian nghỉ ngơi nên trên đường hai người đi tiếng xì xào bàn tán càng nghiêm trọng hơn, xu hướng không hề yếu đi, đại bộ phận nữ sinh đều tụm thành một đám, đỏ mặt thảo luận sự lãnh khốc của Phượng Dạ Hoàng.
Tô Mộ Thu vô lực gục đầu xuống, học một năm, hôm nay tất cả danh tiếng đều bị ném đi rồi!
“Tần học trưởng?” Cô kinh ngạc nhìn nam sinh đi ra từ ngã rẽ.
“Tiểu Mộ.” Tần Tử Dương vui mừng hô lên, lúc chạm được ánh mắt người đàn ông bên cạnh cô mắt liền hạ xuống, “Tô ·· Tô tiểu thư, Phượng đại thiếu gia.”
Phượng Dạ Hoàng hừ lạnh, đại chưởng bá đạo ôm eo Tô Mộ Thu, cô muốn đẩy tay anh ra, “Anh buông ra, tôi có chút việc muốn nói với học trưởng.”
Anh lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, “Có chuyện gì không thể nói trước mặt tôi?”
Cô quái dị liếc anh một cái, đành phải từ bỏ, nhìn Tần Tử Dương, “Học trưởng, lần trước thật sự xin lỗi, ở chỗ này nói với anh một tiếng xin lỗi, xin anh đừng để trong lòng.”
“Không ·· không ··” Tần Tử Dương khoát khoát tay, khuôn mặt quẫn đỏ, “Cái đó ··, Tô tiểu thư nói như vậy thật khách khí”
“Đó là sự thật, căn bản không cần nói với xin lỗi với cậu ta.” Phượng Dạ Hoàng lạnh lùng khẽ nói, khinh thường nhìn Tần Tử Dương, “Mặc kệ nói bao nhiêu lần nhưng vẫn là câu nói kia, tự lượng sức mình, sớm bỏ ý nghĩ đó đi. Không được vọng tưởng có thể cùng Tiểu Thu có bất kỳ quan hệ gì, loại hạ đẳng này ngay cả tư cách xách giày cho cô ấy····”
“Ba” một tiếng giòn vang, người qua đường tất cả đều hít một hơi lạnh.
Tô Mộ Thu tức giận nhìn anh, “Nói người khác hạ đẳng anh cho rằng anh cao quý đến đâu!? Anh có biết nói như vậy thật sự quá đáng không? Anh có nghĩ qua cảm nhận của người khác?” Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn giờ phút này nhuộm nhàn nhạt ửng đỏ.
“Vì tên kia em dám tát tôi?” Khuôn mặt tuấn mỹ của Phượng Dạ Hoàng thoáng cái lạnh lẽo tột độ, toàn thân tràn ngập hơi thở khát máu, lạnh lùng nhìn Tô Mộ Thu, một tay giơ lên cao.
Tần Tử Dương nuốt mạnh xuống một ngụm nước miếng, hoảng sợ nhìn Phượng Dạ Hoàng, “Phượng đại thiếu gia đừng kích động, Tô tiểu thư cô ấy ···”
“Không cần cầu xin anh ta, dù sao cũng không phải lần đầu tiên.” Tô Mộ Thu nhắm mắt lại vẻ mặt không sợ chờ bàn tay rơi xuống. Không chỉ … là vì học trưởng, có lẽ trong tiềm thức cũng là vì chính mình a!? Cho tới nay bị bọn họ khống chế, bị đè nén, thật sự là rất khó chịu.
Có lẽ là trong giọng nói lờ mờ mang theo sự thất vọng nên sự tức giận ngùn ngụt trong lòng của Phượng Dạ Hoàng bị đánh tan, ôm thật chặt thân thể của cô, anh cúi thấp đầu chiếm lấy môi anh đào của cô, thô lỗ gặm cắn, mút lấy.
Không có cái tát như cô nghĩ, ngược lại còn chạm phải đôi môi mỏng lạnh băng, cô triệt để ngơ ngẩn, trừng mắt sững sờ nhìn anh, bên trong mắt anh có sự hung ác nham hiểm quen thuộc, đồng thời ….cũng có chỗ cô không hề quen thuộc – nhu tình….
Vì sao?
Một giây này, cô cảm giác có thứ gì đó nổi dậy ở đâu đó trong lòng.
Phượng Dạ Hoàng buông cô ra, lạnh lùng nhìn Tần Tử Dương rồi ôm Tô Mộ Thu rời đi, lưu lại Tần Tử Dương vẻ mặt kinh hãi cùng các sinh viên đang khiếp sợ vì thấy được toàn bộ quá trình, như thể một màn hí kịch làm cho mọi người giật mình sửng sốt thật lâu, tiếng chuông reng lên lúc nào cũng không biết.
Truyện khác cùng thể loại
158 chương
10 chương
253 chương
64 chương
59 chương
46 chương
65 chương