Khốn lưu

Chương 41 : Trở lại

“Tiểu Đàm, lần sau cậu còn tàn nhẫn với chính mình như vậy, tôi cũng mặc kệ đấy.” Trần Dược nghiêm mặt, cầm lấy cây kéo nhỏ cắt đoạn chỉ thừa, nói, “Được rồi, chú ý cẩn thận một chút.” Đàm Thanh Tuyền kéo ống quần xuống, phủ lên vết thương trên bắp chân, xoay người bước xuống giường, cười khẽ: “Không sao, không chết được.” “Mất máu quá nhiều, miệng vết thương không được chữa trị kịp thời, nhiễm trùng nặng.” Vẻ mặt Trần Dược nghiêm túc, “Cậu có biết chỉ cần chậm một ngày là cái chân này của cậu sẽ không giữ được nữa không? May là cậu cắt dọc đấy, nếu không để rách cơ, tổn thương dây thần kinh, e là có điều trị cũng sẽ tàn tật.” Đàm Thanh Tuyền thản nhiên cười cười: “Chút kiến thức thông thường này tôi vẫn biết.” Thuốc tê trên đùi dần mất tác dụng, y vẫn ngồi trên bàn giải phẫu, lấy ra một điếu thuốc, châm lên: “Gần đây Trần thúc thế nào?” “Cũng tạm ổn.” Trần Dược nhíu mày, vươn tay giật lấy điếu thuốc đang kẹp giữa ngón tay Đàm Thanh Tuyền, dụi xuống mặt bàn. “Con dâu mang thai năm tháng rồi. Chu Hồng cho tôi một số tiền lớn, xem như để dưỡng lão.” Ông thở dài, không giấu được thổn thức, “Tôi lăn lộn đã nhiều năm, sinh tử cũng chứng kiến quá nhiều rồi. Lại nói Lôi lão đại, ngày hôm trước còn hẹn tôi cùng đi đánh golf, ngày hôm sau đã chết trong bệnh viện. Chuyện ân oán không ai có thể nói trước được, tôi đã già, có thể giữ được cái mạng này đến bây giờ, đã thực sự không dễ dàng.” Đàm Thanh Tuyền rũ mắt xuống: “Trần thúc, gọi ông từ Mỹ trở về, tôi thật sự rất áy náy.” Trần Dược vỗ vỗ vai y: “Không có gì, coi như đi du lịch một chuyến.” Tiện tay cầm lấy túi tài liệu ở bên cạnh, “Đây là tư liệu và giấy tờ tùy thân Lôi lão đại để lại cho cậu, tôi đã mang đến đây rồi.” Ông dừng một chút rồi nói tiếp, “Thực ra cũng không cần thiết lắm, chỉ cần hộ chiếu và tài khoản ngân hàng thôi. Chu Hồng đã làm lại cho cậu hết rồi, nếu không thì lúc trước tôi đã đưa cho cậu.” Đàm Thanh Tuyền nhận lấy, thản nhiên nói: “Đó là hắn làm cho tôi, tôi không muốn lại có thêm bất kỳ quan hệ gì với hắn nữa.” “Tiểu Đàm, cậu không phải là người so đo tính toán như vậy. Ngày trước Lôi lão đại hạ thuốc còn nhốt cậu lại, lúc đó cậu uất ức thiếu chút nữa đã tự sát, cũng chưa từng thấy cậu hận ông ấy như vậy.” Đàm Thanh Tuyền ngẩng đầu, nhìn ra bầu trời xanh thẳm bên ngoài, chậm rãi nói: “Chuyện này không giống.” “Haizz, mấy người trẻ tuổi các cậu phiền phức quá.” Trần Dược đưa cho Đàm Thanh Tuyền hai viên thuốc chống viêm, nhìn y uống xong, “Nhưng mà có một tin tức tôi cần nói cho cậu biết, Chu Hồng thuê “Hắc mị” sát thủ quốc tế cấp cao nhất ám sát chính mình.” Thân thể Đàm Thanh Tuyền chấn động, xoay đầu lại: “Ông nói cái gì?” “Chuyện này đã truyền ra ngoài, thời gian là một giờ bốn mươi phút chiều ngày mai, tại trước cao ốc Thanh Hồng. Cậu ấy không tìm được cậu, đành phải thông báo ra ngoài như vậy, nhưng mà hiện tại cậu ấy vừa mới bước vào con đường làm ăn chân chính, có bao nhiêu người trong lòng bất mãn, nếu nhân cơ hội này bỏ đá xuống giếng, chỉ sợ…” Không đợi ông nói xong, Đàm Thanh Tuyền đã nhảy từ bàn giải phẫu xuống, vội vàng cầm lấy điện thoại bấm xuống một dãy số. Gần như chỉ vừa qua một tiếng chuông đối phương đã tiếp điện thoại, đầu dây bên kia truyền đến thanh âm bình tĩnh trầm ổn của Chu Hồng: “Đàm Thanh Tuyền.” Ngữ khí Đàm Thanh Tuyền lạnh như băng: “Chu Hồng, anh có ý gì?” “Không có gì, trả lại cho em một mạng mà thôi.” Đàm Thanh Tuyền cười lạnh: “Anh làm như thế này tính là cái gì? Chuộc tội?” Chu Hồng trầm mặc một hồi, rồi chậm rãi nói: “Đàm Thanh Tuyền, đời này tôi làm việc chưa bao giờ hối hận, cũng sẽ không để cho bản thân phạm phải tội lỗi gì mà phải chuộc tội. Tôi muốn thứ gì, nhất định sẽ đạt được thứ đó, mặc kệ là dùng phương pháp gì. Tôi chỉ đang cho em một lý do để em có thể tiếp tục ở lại bên cạnh tôi.” “Chuyện đó, không có khả năng.” “Đàm Thanh Tuyền, tôi dùng cái mạng này của tôi, đánh cược là em sẽ trở về.” Đàm Thanh Tuyền không nói gì, bên kia cũng không nói, cả hai người đều im lặng. Một lúc sau, Đàm Thanh Tuyền chậm rãi gằn từng chữ: “Vậy anh đi chết đi!” Nơi này là biệt thự riêng của Trần Dược, thường để mỗi lần trở về du lịch sẽ dùng. Trần Dược đột nhiên bị một cú điện thoại của Đàm Thanh Tuyền gọi về, làm một cuộc giải phẫu nhỏ, coi như đã hoàn thành nhiệm vụ, sáng sớm ngày hôm sau liền rời đi. Lúc gần đi thì giao lại cho Đàm Thanh Tuyền một chùm chìa khóa dự phòng: “Tôi không còn nhiệm vụ gì ở đây nữa, chuyện của các cậu tôi cũng không quản được.” Ông nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Đàm Thanh Tuyền, thở dài, “Lôi lão đại đem thân phận thật sự của cậu nói cho Chu Hồng, cũng nói cho tôi biết, chính là hy vọng sau khi ông ấy đi rồi còn có người có thể nói chuyện được với cậu, ít nhất khi cậu hồi tưởng lại chuyện cũ cũng có người ở bên cạnh phụ họa. Tiểu Đàm, ông ấy và Chu Hồng đều hiểu cậu rất rõ, cậu không phải loại người có thể dễ dàng vứt bỏ trách nhiệm như vậy. Chỉ biết một mình gặm nhấm cô đơn tịch mịch, cậu là người nặng tình như vậy, căn bản không chịu được.” Đàm Thanh Tuyền nhận lấy chìa khóa: “Trần thúc, tôi tự biết phải làm như thế nào.” Trần Dược vỗ vai y: “Hy vọng sau này cậu sẽ không hối hận.” Đàm Thanh Tuyền tiễn Trần thúc đến sân bay, sau đó tự mình bắt xe quay về nội thành. Y không vội vã về nhà mà ngược lại thong thả đi dạo trên đường phố. Đã vào hạ, thời tiết nắng ráo, oi bức, những cô gái trang điểm xinh đẹp, váy áo sặc sỡ. Trên đường xe cộ qua lại tấp nập, mọi người dường như rất bận rộn, những gương mặt lần lượt lướt qua với đủ loại biểu cảm, có lo lắng, có vui mừng, cũng có hờ hững, tức giận. Bên đường có rất nhiều quán nhỏ bán hoa tươi, chỉ mười đồng tiền đã mua được một bó lớn. Cũng có những xe bán hàng rong, xiên thịt nướng, cá viên chiên, chân gà cay,… có rất nhiều người đang vây quanh. Ánh mặt trời chói chang thiêu đốt, hai bên mái hiên của hàng quán liền trở thành mái che nắng. Đàm Thanh Tuyền chậm rãi đi theo bóng râm, lắng nghe tiếng nhạc ầm ĩ từ trong quán phát ra. Điều hòa phả hơi nóng ra ngoài, khiến cho bầu không khí vốn đã oi bức càng thêm ngột ngạt. Đàm Thanh Tuyền cảm thấy có chút khó chịu, quyết định tìm một tiệm cơm, vào ăn chút gì đó. Ngồi vào một chiếc bàn cạnh cửa sổ, tùy tiện gọi hai món ăn. Đối diện là một cửa hàng băng đĩa, bên ngoài treo một tấm áp phích rất lớn, che kín cả cửa kính, một viên đạn vàng xuyên qua tờ giấy màu đen, bắn về phía gò má Angelina Jolie. Chiếc loa màu đen ở trong góc tiệm cơm rốt cuộc phát ra một giai điệu cực kỳ quen thuộc: Ngồi thẫn thờ rất lâu để nghĩ về lý do vì sao anh yêu em Và rồi không hiểu tại sao những giọt nước mắt đau thương lẫn những giọt nước mắt hạnh phúc lại rơi Hãy dùng đôi tay nồng ấm của em để níu kéo anh trở lại Và để giữ lấy anh – một người mãi luôn phiêu bạt và một trái tim yêu cuồng điên Đàm Thanh Tuyền lấy từ trong ngực ra một điếu thuốc, để lên môi, định châm lửa, lại dừng lại, chậm rãi buông xuống, giơ tay gọi người phục vụ: “Xin hỏi, đây là bài hát gì?” Người phục vụ có vẻ rất quen thuộc: “À, là bài hát cũ nhiều năm trước rồi, trái tim bỏng rát của Vũ Tuyền.” Đàm Thanh Tuyền gật đầu, không nói thêm gì nữa. Người phục vụ mang thức ăn lên, nói: “Đồ ăn của anh xong rồi, xin mời.” Đàm Thanh Tuyền không nghe được người nọ nói gì, bên tai đều là giọng hát thê lương của Vũ Tuyền: Và rồi thì… có lẽ không cần phải tìm lý do Và cũng có lẽ không cần phải hỏi nguyên cớ vì đâu đâu em Và có lẽ không cần phải chấp nhận hết những gì thuộc về anh đâu Anh không muốn là niềm đau cứ mãi day dứt trong em. Y nghiêng đầu, nhìn viên đạn màu vàng bén nhọn trên tấm poster ở đối diện. Anh chẳng bao giờ nghe thấy Chẳng bao giờ nhìn thấy được sự tự do em dành cho anh Hạnh phúc dừng lại quá lâu đôi khi cũng trở thành những nỗi ưu phiền Và em thì chẳng bao giờ nghe thấy hay nhìn thấy sự khẩn cầu của anh với em Tình yêu cần có sự cảm thông từ 2 phía – cả 2 là của nhau Và tình yêu sợ nhất – sợ nhất là bị ai đó chiếm hữu lấy một cách vô tình. Đàm Thanh Tuyền vẫn không động đậy, lời hát kia lặp đi lặp lại nhiều lần cũng đến khúc cuối, rồi rốt cuộc cũng trở lên yên tĩnh. Y chậm rãi quay sang, nhìn kim phút trên chiếc đồng hồ treo tường đang chậm chạp quay, hai giờ hai mươi phút. Đàm Thanh Tuyền đặt điếu thuốc xuống bàn, lấy tiền ra đặt dưới chén trà, rồi đứng dậy, đi ra ngoài. Y đưa tay vẫy một chiếc taxi: “Đến sân bay.”