Khốn lưu

Chương 29 : Tin dữ

Đàm Thanh Tuyền đi cùng Văn Chí vào cục cảnh sát, Chu Hồng ngồi ở trong xe chờ y. Đi đến đầu cầu thang, Văn Chí hất cằm: “Mã cục trưởng ở trên lầu.” Rõ ràng hắn không có ý sẽ dẫn y lên trên. Đàm Thanh Tuyền không để ý cười cười, đem những lời xì xào bàn tán ném lại sau lưng, tự mình đi lên cầu thang. Mã Cường ngồi ở sau bàn làm việc lớn, Đàm Thanh Tuyền tùy tiện kéo một cái ghế ngồi xuống: “Mã thúc, tìm tôi không phải muốn ôn chuyện cũ chứ?” Mã Cường nhìn y ngồi xuống, mở ngăn kéo, lấy ra một cái hộp giấy nhỏ: “Đàm Thanh Tuyền, ta có chuyện muốn nói với cháu.” Mã Cường rất ít khi gọi đầy đủ cả tên họ của y, Đàm Thanh Tuyền khẽ giật mình, dự cảm không tốt trong lòng càng thêm mãnh liệt, nhếch môi không nói. Vẻ mặt Mã Cường nghiêm túc, giọng nói cứng nhắc: “Đàm Thanh Tuyền, cha của cháu, đồng chí Đàm Cương, đến nay một năm hai tháng hai mươi chín ngày, trong lúc chấp hành nhiệm vụ đặc biệt tại Myanmar, hy sinh vì nhiệm vụ.” Đàm Thanh Tuyền vẫn không nhúc nhích, một lúc lâu sau mới chậm rãi cong khóe miệng, nở nụ cười giễu cợt, tựa lưng vào ghế, thờ ơ rút ra một điếu thuốc, châm, hút một hơi, phun ra một vòng khói: “Mã thúc, ông nói đùa cái gì vậy?” Mã Cường không để ý đến những lời này của y, đem hộp giấy trên bàn đẩy đến trước mặt y: “Đây là di vật của cha cháu.” Đàm Thanh Tuyền không thèm liếc cái hộp kia: “Cha tôi đã chết từ lâu rồi, năm năm trước đã chết rồi.” “Theo di ngôn của đồng chí Đàm Cương khi còn sống, an táng ở biên giới.” “Tôi nói cha tôi đã chết lâu rồi!” “Căn cứ chỉ thị của cấp trên, truy phong danh hiệu liệt sĩ cho đồng chí Đàm Cương, tăng quân hàm thêm một bậc.” “Lẽ nào ông muốn người chết lại chết thêm một lần nữa sao?!” Đàm Thanh Tuyền gắng gượng kéo ra một nụ cười lạnh, hai bàn tay run lẩy bẩy, thuốc lá rơi xuống đất, cả hai người đều không chú ý. Mã Cường thở dài, cố gắng dịu giọng: “Tiểu Đàm, ta hy vọng cháu có thể đối mặt với sự thật, cháu cũng là cảnh sát…” “Con mẹ nó năm năm trước ông cũng nói với tôi như vậy!” Đàm Thanh Tuyền đột nhiên đứng bật dậy, vượt qua bàn làm việc túm lấy cổ áo Mã Cường, hai tay siết chặt, dường như có thể nghe thấy tiếng xương khớp kêu răng rắc. Mã Cường nhìn thẳng vào mắt Đàm Thanh Tuyền: “Thực xin lỗi. Lần trước là ta gạt cháu.” “Con mẹ nó, tại sao ông phải gạt tôi?” “Là yêu cầu của cha cháu.” Đàm Thanh Tuyên bỗng nhiên ngừng hô hấp, y không thể tin được trừng to mắt, chậm rãi buông tay. Mã Cường không để ý sửa sang lại quần áo, đi vòng qua bàn làm việc đến bên cạnh Đàm Thanh Tuyền, người trước mặt sắc mặt tái nhợt, ánh mắt đờ đẫn. Mã Cường thở dài một tiếng, vươn tay xoa nhẹ sau lưng y: “Năm năm trước, Đàm Cương nhờ ta nói với cháu là ông ấy đã hy sinh, hồ sơ cũng đã bị hủy. Kỳ thực ông ấy vẫn ở thành phố D. Một năm trước được phái đến biên giới nhận nhiệm vụ truy bắt tội phạm buôn lậu ma túy, sau đó hy sinh… Ta cảm thấy cháu có quyền được biết rõ chân tướng…” Ông không thể nói thêm gì nữa, sắc mặt Đàm Thanh Tuyền xám như tro, đôi môi tái nhợt, run rẩy hỏi: “Ông ấy vẫn còn sống?” “Phải.” “Vẫn sống ở thành phố này?” “Ừ.” “Trong năm năm này, ông ấy có từng đến thăm tôi, có biết tình hình của tôi không?” “… Ta vẫn thường nói cho ông ấy biết chuyện của cháu…” “Sau đó thì sao?” “Ông ấy nói… nói… chuyện của cháu, cháu có thể tự giải quyết…” Đàm Thanh Tuyền không hỏi nữa, Mã Cường cũng không nói thêm gì. Trong phòng làm việc yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng thở hổn hển của Đàm Thanh Tuyền, tựa hồ đang cố gắng kìm nén thứ gì đó. Cũng không biết qua bao lâu, Đàm Thanh Tuyền chậm rãi ngẩng đầu nhìn Mã Cường, sắc mặt tái nhợt càng khiến cho hai con ngươi màu đen thêm sâu thẳm. Y nhẹ nhàng hỏi: “Mã thúc, ông cũng biết tôi đã hại chết mẹ tôi, tôi có tội sao?” “Không… không phải…” Mã Cường có chút lắp bắp, cảm thấy đôi mắt của Đàm Thanh Tuyền giống như hai cái giếng cạn, trống rỗng, sâu hun hút, “Ta nói… sự việc của mẹ cháu là ngoài ý muốn, không liên quan đến cháu…” “Vậy vì sao cha phải lừa gạt tôi? Ông vì sao phải lừa gạt tôi?” Mã Cường cứng họng, chợt phát hiện bản thân không có cách nào trả lời câu hỏi này, chỉ có thể tiếp tục nghe Đàm Thanh Tuyền hỏi: “Nếu như muốn lừa gạt thì cứ tiếp tục lừa đi, vì sao lại muốn cho tôi biết?” Y lùi về sau vài bước, cười thê lương: “Nếu như tôi không có tội, vì sao các người lại đối xử với tôi tàn nhẫn như vậy?” Y đẩy cửa đi ra ngoài, Mã Cường sững sờ tại chỗ, cảm giác có phải chính mình đã làm sai rồi hay không. Chợt nghe dưới lầu ồn ào, trong lòng nhảy dựng, cuống quýt chạy xuống. Lúc xuống lầu tinh thần Đàm Thanh Tuyền rất hoảng loạn, trong đầu rối tung rồi mù, không biết phải nghĩ cái gì. Vừa xuống dưới, toàn bộ nhân viên trong cảnh cục đều đồng loạt ngừng công việc nhìn về phía y, trong ánh mắt có hiếu kỳ, có đồng tình, có xem thường, có khinh miệt, thương cảm… Những thứ này y hoàn toàn không nhìn thấy, y chỉ muốn tìm một chỗ, yên lặng chết đi cũng được. Văn Chí nhìn thấy bộ dạng thất hồn lạc phách của Đàm Thanh Tuyền, cười nhạo: “Giờ mới hối hận sao? Đàm cảnh quan giỏi giang như vậy lại sinh ra một tên bại hoại như mày thật sự là sỉ nhục.” Đàm Thanh Tuyền dừng bước, y xoay người nhìn Văn Chí, đột nhiên sải bước xông lên. Văn Chí kinh ngạc, không ngờ y sẽ động thủ, phản ứng đầu tiên chính là vội rút súng ra. Tay vừa đến bên hông đã bị Đàm Thanh Tuyền đè lại. Văn Chí đã làm cảnh sát hình sự nhiều năm, nhưng tuyệt đối không phải cái loại cảnh sát nhỏ bé cả đời không có lấy một cơ hội nổ súng, cổ tay vừa xoay nhẹ đã lập tức thoát ra. Đàm Thanh Tuyền đã sớm lường trước, nhấc đầu gối thúc một cú vào bụng Văn Chí. Hắn “hừ” một tiếng, đấm một đấm về phía trước, Đàm Thanh Tuyền lập tức bắt được, thuận thế xoay người, tay phải vừa sờ liền rút ra khẩu súng bên hông Văn Chí. Động tác diễn ra nhanh như chớp, mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, chưa kịp phản ứng thì khẩu súng trong tay Đàm Thanh Tuyền đã chĩa thẳng vào gáy Văn Chí. Một trận xôn xao! Nữ cảnh sát thất kinh, hét lên, mấy người khác thì lập tức rút súng, nhắm vào Đàm Thanh Tuyền: “Không được nhúc nhích! Bỏ súng xuống!” Đàm Thanh Tuyền chĩa súng vào đầu Văn Chí, mặt không biểu tình. Mã Cường từ trên lầu chạy xuống, đập vào mắt chính là cảnh tượng này. Đàm Thanh Tuyền cầm súng cưỡng ép Văn Chí, mấy cảnh sát khác vây quanh chĩa súng vào y. Mã Cường chấn động, quát: “Các người làm gì vậy?!” Không ai nói gì, mọi người đều thấy được, hiện tại nếu có một chút sai lầm, Đàm Thanh Tuyền tuyệt đối sẽ nổ súng. Mã Cường toát mồ hôi: “Đàm Thanh Tuyền, cháu điên rồi?!” Đàm Thanh Tuyền không nói lời nào, bàn tay cầm súng kiên định vững vàng. “Tiểu Đàm, cháu không thể như vậy, bỏ súng xuống đi.” Mã Cường từ từ tiếp cận y, “Cháu đừng như vậy.” Đàm Thanh Tuyền vẫn không nói, chớp chớp mắt, hơi nước dần dần mờ mịt, thấm ướt mắt. “Tiểu Đàm, ta biết cháu rất đau lòng… Cháu bỏ súng xuống được không?” Tất cả mọi người đều trông thấy, Đàm Thanh Tuyền bắt đầu run rẩy, hiện tại quá nguy hiểm, chốt an toàn đã mở, tùy thời đều có thể cướp cò. Mã Cường càng lúc càng đến gần Đàm Thanh Tuyền, thở dài: “Cháu đã quên rồi sao? Cháu cũng là cảnh sát, chẳng lẽ cháu muốn nổ súng bắn chết đồng sự của mình?” Những lời này thốt ra khiến cho tất cả mọi người đều khiếp sợ, bao gồm cả Văn Chí đang bị Đàm Thanh Tuyền áp chế. Nhưng không ai dám lên tiếng. Đàm Thanh Tuyền đang đứng bên bờ ranh giới sắp sụp đổ, toàn thân y đều phát run, giống như chỉ một giây sau sẽ không chịu nổi mà ngã xuống. Mã Cường cũng không lên tiếng nữa, chỉ yên lặng nhìn Đàm Thanh Tuyền. Rốt cuộc Đàm Thanh Tuyền giơ súng lên, lui về phía sau vài bước. Mã Cường đi qua lấy súng trong tay y xuống, giao cho nhân viên cảnh sát bên cạnh, sau đó vươn tay muốn ôm lấy y. Đàm Thanh Tuyền đẩy ra, thấp giọng nói: “Ông đừng đụng vào tôi!” Ngữ khí của y nghẹn ngào, cũng biết mình là nỏ mạnh hết đà, xoay người rời đi. Mấy nhân viên cảnh sát muốn đuổi theo bắt y thì bị Mã Cường ngăn lại: “Cứ để cho cậu ấy đi đi, không sao, cậu ấy vừa nghe tin cha mình qua đời nên mới kích động như vậy.” Đàm Thanh Tuyền vừa ra khỏi cục cảnh sát, lập tức cảm thấy ánh nắng bên ngoài quá chói mắt, chói đến mức không nhìn thấy bất cứ thứ gì. Y đi về phía trước vài bước, dưới chân trống không, thì ra là cầu thang, thân thể lảo đảo suýt chút nữa ngã sấp xuống. Lại vô thức bước thêm một bước, nhưng vẫn là cầu thang, lần này rút cuộc không đứng vững được nữa, thân thể vừa mất đi thăng bằng thì có người đỡ lấy, dường như có ai đó liên tục hỏi y điều gì đó. Y mê man ngẩng đầu, trước mắt rất mơ hồ, như có sương mù. Có một bóng đen che trước mặt y, nhẹ nhàng lau đôi mắt y. Y mở mắt, dần dần nhận ra người đó. “Chu Hồng.” Y nói, “Cha tôi chết rồi.” Sau đó chính là một mảnh hắc ám.