Khởi Nguyên Hệ Thống

Chương 12 : Đan Các

Diệp Thiên trên vai Kim Sơn thấy Lý Hạo rời đi thì thở phào một hơi, hắn không lo bị phát hiện vì ai nghĩ một tiểu hài tử 6 tiểu làm như thế, điều hắn lo là Lý Hạo nhận ra Kim Sơn đến lúc đó thì phiền. “May mà không bị phát hiện”. Diệp Thiên nhảy xuống khỏi vai của Kim Sơn nói. Sau đó hắn nhìn Kim Sơn thờ thẫn nhìn hướng Lý Hạo rời đi thì thở dài. “Xem ra, nàng từ lúc đầu cũng không yêu ngươi, bây giờ cũng không phải yêu Lý Hạo mà là yêu địa vị và tiền tài của các ngươi, người như thế ngươi nên suy nghĩ một chút. Đi nơi khác thôi”. Diệp Thiên nói xong quay đầu đi, hắn chỉ có thể nói như thế hắn không biết tình cảm giữa hai người thế nào nói lung tung không tốt. Kim Sơn tiếp tục đứng nhìn một chút rồi dứt khoát quay đầu đi theo Diệp Thiên. Sau khi Diệp Thiên rời đi một lão nhân đi đến trước mặt Dương Phượng Vũ nói. “Tiểu thư, thứ cho thuộc hạ chậm trễ”. “Không sao, Tam lão nhiều việc không cần quan tâm chuyện nhỏ này làm gì”. Dương Phượng Vũ an ủi lão nhân một câu rồi đi đến một góc tường gần đó cúi xuống nhặt lên một viên huyền thạch. “Không biết là ai?”. Dương Phượng Vũ nhìn viên huyền thạch tự hỏi. Lúc nãy tập trung đấu với Lý Hạo nên mọi chuyển động xung quanh Lý Hạo đều bị nàng nhìn ở trong mắt, rõ ràng có người giúp nàng nhưng do tập trung đón đỡ Lý Hạo công kích nên không thấy rõ ai làm điều này. “Tiểu thư, ngài nhặt một viên huyền thạch làm gì?”. Tam lão thấy động tác của Dương Phượng Vũ thì thắc mắc. “Viên huyền thạch này là đặc biệt!”. Nói xong Dương Phượng Vũ xoay người rời đi, lúc bước đi còn xòe tay nhìn viên huyền thạch một lần, trên môi xuất hiện nụ cười ngọt ngào động lòng người nhưng rất nhanh bị nàng che giấu đi. Tam lão không hề hay biết đi theo nàng rời đi. ******* Điệp Thiên đi dạo xung quanh, hắn cũng không biết đi đâu nên cứ đến những nơi lạ mà hắn chưa đi qua. “Oh… Đan các?”. Diệp Thiên đang đi thì dừng lại nhìn phía trước, ngẩn đầu nhìn bản hiệu. “Đan các là chi nhánh của Luyện Đan công hội phân bố ở khắp các thành trên thiên hạ, nơi khảo thí những người muốn trở thành Luyện đan sư, cũng có bán rất nhiều đan dược từ thấp đến cao giai, nếu thiếu chủ muốn tìm dược liệu hay đan dược phẩm giai cao thì đến nơi nay là tốt nhất”. Kim Sơn từ phía sau bước lên giải thích. “Ừm, đi vào xem thử một chút”. Diệp Thiên nhìn Kim Sơn hình như đã tốt hơn một chút, hắn để Kim Sơn đi trước còn hắn theo sau bước vào Đan các. Vừa bước vào cửa Diệp Thiên đã ngửi được mùi thuốc dày đặc trong không khí. Nhìn qua bên trái hắn liền thấy một cái tủ thuốc to nằm sau quầy, một ít dược vật hiếm được trưng bày ở bên cạnh quầy. Bên phải xếp hàng các loại lô to nhỏ, xung quanh không ít người trẻ tuổi đang dùng huyền lực chuyển hóa thành huyền hỏa để luyện đan. “Những người này là luyện đan học đồ, chưa có phòng luyện đan riêng nên mới ở đây luyện đan, khi nào có thể luyện một lò ba viên nhất giai hạ phẩm đan dược thì có thể tiếp nhận khảo hạch của Luyện Đan công hội tấn cấp nhất giai luyện đan sư”. “Hừm…ra vậy”. Diệp Thiên hiểu được, ánh mắt hắn nhìn về một góc, ở đó có một tiểu nha đầu 14-15 tuổi, khuôn mặt tinh xảo đáng yêu, dáng dẻ lung linh chỉ muốn cưng chiều đan cố gắng ngưng đan. “Ầm...”. Chỉ trong tích tắc nàng ngưng đan thất bại nổ lô, khuôn mặt lập tức thành than đen. Nổ lô là chuyện cực kì bình thường lúc luyện đan, luyện đan sư thường ngày lúc luyện đan đan lô nỏ nhiều như cơm bữa. “Tại sao lại không được chứ? Ta luôn làm đúng quy trình mà?”. Tiểu nha đầu thất vọng nỉ non. - Tên: Dương Thiên Vũ - Cấp: 17 (Linh Dịch cảnh tầng 7) “Oh… cũng là người của Dương gia, hôm đã gặp 2 người, coi như có duyên”. Diệp Thiên thấy thông báo thì ngạc nhiên sau lại bình tĩnh đi qua. 14-15 tuổi vẫn chỉ cấp 17 thì chỉ có 2 lý do, một là thiên phú của nàng kém, hai là nàng chuyên tâm học luyện đan tu vi không tiến bộ nhanh, lúc nãy Diệp Thiên nhìn thấy huyền lực của nàng khá tinh nhuần nên hẳn là lý do thứ hai. “Vị tỷ tỷ nay, tỷ đang luyện đan sao?”. Dương Thiên Vũ đang rầu rĩ nghe tiếng nói thì ngẩn đầu lên, nhìn thấy Diệp Thiên đứng trước hỏi thì lập tức chỉnh lại bộ dáng ra vẻ ngươi lớn. “Đúng thế, tiểu đệ đệ có gì muốn hỏi sao?”. Nhìn bộ dáng của nàng Diệp Thiên sút tí thì bật cười, nhưng bên ngoài chỉ mỉm cười nhẹ nói. “Tỷ tỷ à, người nên lau sạch mặt của mình thì hơn”. “Nha~”. Nghe Diệp Thiên nói, nha đầu lập tức nhớ lại mình vừa nổ lô khuôn mặt chắc đã đen thùi rồi, nghĩ đến đây nàng lập tức từ trong chiếc nhẫn trên tay lấy ra một chiếc khăn lau sạch mặt mũi đỏ mặt nhìn Diệp Thiên. Diệp Thiên lại không nhìn thấy nàng xấu hổ mà nhìn chiếc nhẫn trên tay nàng, giống như hồi trước Lục Thanh từng lấy đồ từ chiếc nhẫn của mình ra. Trữ vật giới chỉ, bên trong chiếc nhẫn có một không gian to nhỏ khác nhau để chứa đồ, ở Thánh giới là món đồ mà ai ai cũng có còn ở đây thì quý hiếm hơn chỉ những gia tộc lớn mới có thể mỗi người con cháu một cái, các gia tộc khác chỉ những người có địa vị cao mới có được, như Kim Sơn ngày trước ông chủ của cửa hàng lớn nhưng cũng không có lấy một cái, một chiếc ít nhất cũng 100 vạn hạ phẩm huyền thạch. “Ehem…tiểu đệ đệ, có chuyện gì sao?”. Dương Thiên Vũ lúng túng hỏi Diệp Thiên. “À… tương lai ta cũng muốn làm luyện đan sư nên hy vọng tỷ tỷ có thể luyện đan một lần cho đệ xem học hỏi thôi”. “À ra thế, ta chuẩn bị luyện Ngưng Hàn Đan, nhưng luôn thất bại tiểu đệ đệ có thể đừng cười chê”. “Nào có, luyện đan thất bại là chuyện thường, ai cũng có nhiều lúc như thế tỷ tỷ không cần bận tâm”. Nghe Diệp Thiên nói như thế, Dương Thiên Vũ tâm tình lập tức tốt lên. “Được, ta bắt đầu luyện”. Dương Thiên Vũ dùng huyền lực quét cặn bên trong đan lô ra rồi mới bắt đầu để huyền hỏa vào làm nóng đan lô. Sau một lúc nhiệt độ đến Dương Thiên Vũ lần lượt bỏ các loại dược liệu khác nhau vào trong đan lô. Ngưng Hàn Đan là nhất giai hạ phẩm đan dược nhưng độ khó lại so với thượng phẩm, Ngưng Hàn Đan công hiệu chủ yếu để tăng nhanh tốc độ tu luyện của người tu luyện công pháp hệ băng hàn, đồng thời cũng có tác dụng với công pháp hệ hỏa. Ngưng Hàn đan sẽ áp chế huyền lực thuộc tính hỏa trong cơ thể để có thể dần dần tinh lọc tạp chất của huyền lực khiến huyền lực càng thêm tinh nhuần uy lực càng lớn hơn.