Khoảng trống
Chương 6 : Sự thật
- Thật tội nghiệp, master !
Giọng Sui run run, con bé bám chặt tay tôi, ánh mắt toát lên chút sợ hãi sâu thẳm nơi tâm hồn, Sou cũng khẽ túm lấy vạt áo còn lại của tôi. Biểu hiện kì lạ này cũng hoàn toàn dễ hiểu ...... Trước mắt chúng tôi một cô gái, không chính xác hơn là một cô bé chừng 14t, cô bé bị xích tay treo trên thánh giá, chiếc áo rách nát vì đòn roi, những vết máu phần thì đã đông phần thì vẫn còn mới nhỏ từng giọt xuống nền đất lạnh lẽo.... "Ào" Hắn dội một gáo nước vào khuôn mặt gần như đã chết đó.
- Tỉnh dậy đi bé con đến giờ ăn nè !
Cô bé lờ mờ hé mắt, đôi mắt đen nâu vô hồn như một bệnh nhân đã cận kề bên cái chết, đôi mắt không còn chứa chút hơi ấm nào cả ! Hắn nói dứt câu lập tức nhét chiếc màn thầu khô cứng vào miệng con bé trong khi con bé vẫn cố chống cự bằng cách nhổ nó ra.
- Không ăn hả ?
Ném chiếc bánh xuống đất hắn tiếp
- Không ăn thì vẫn phải làm việc của bé thôi, nhìn tay ta nè chữa lành đi bé ngoan ! Đừng làm tao nổi giận, mày biết hậu quả rồi đó ishishishi !
- Tôi sẽ không chữa trị cho đôi bàn tay dùng để lấy mạng sống người khác !
-Guhahaha đừng chọc tao cười ! Vậy, mày nghĩ ai đã giết hoàng tử ?
Khẽ cắn lên đôi môi mềm mại, cô gái rơm rớm nước mắt cố gắng nén lại.
- Đó...... Đó là ..... Do cậu ta cố xâm phạm tôi .... Tôi .... Tôi ...
"Bốp" Hắn tát cô bé một cái đau điếng.
- Mày là kẻ giết người đừng nên chối cãi nữa ! Mày sẽ trở nên vô dụng nếu không chữa trị cho người khác năng lực của mày nó không thể tự hồi phục cho bản thân đúng chứ, vậy hãy rửa tội của mày bằng cách giúp người khác thay vì giúp đỡ bản thân mày, Mau lên hay sử dụng năng lực đó cho tao con nhãi cứng đầu, hãy chữa trị cho đôi tay vấy máu của tao thay vì đôi tay vấy máu của mày ishishishi !
- Tôi.... Tôi không giết người .... Không .... Không phải .... Cô bé đã trở nên hoảng loạn, điều đó hiến rõ trên khuôn mặt và biểu cảm của cô.
- Master, em không muốn nhìn nữa, làm ơn cứu ....
Sui với đôi mắt long lanh trần ngập sợ hãi, run run nói. Nhưng ngay lập tức giọng nói kiên định của Sou chen vào
- Không được chi hai, nhiệm vụ của chúng ta không cho pháp giải cứu, nếu vị phạm luật ... Master sẽ là người liên lụy nhiều nhất !
Sui xiết chặt tay tay hơn, mặt cùi gằm im lặng. Bỗng cố bé trở nên hốt hoảng
- Ai đó ... Làm ơn cứu .... Cứu tôi ....
- Không ai đến cứu mày đâu, nếu mày không nghe lời tao, tao sẽ lấy một con mắt của mày ! Giờ thế nào ?
- Chữa.... hay Không ?
Hắn nghiến răng nhấn mạnh từng từ với chiếc xiên được mài nhọn đầu trên tay
- Tôi.... Không thể chữa ... Làm ơn ... Mana tôi hết rồi ... Làm ơn ....
- Con nhãi chết tiệt !
- Ahhhhhhh
Tiếng gào như xé tan màn đêm bao phủ vương quốc Ruum nó làm tìm tôi đập liên hồi. Hắn đâm chiếc xiên vào mắt trái cô gái, máu bắn khắp nơi chút ít dính vào mũi giầy tôi, cô bé nhanh chóng ngất lim đi. Sui nhiến tay tôi nhắm chặt mắt, bất giác chân tôi khẽ nhích lên trước.
-Thằng chó !
-Không được master, ngài sẽ bị trừng phạt mất !
Sou kéo tôi lại " Ào" hắn dội gáo nước tiếp theo cô bé giờ chỉ mở được nửa bên mắt còn lại.
- Giờ thế nào ? Mày nghĩ mày cao giá à ? Bọn tao chỉ cần khả năng của mày, hết tác dụng tao sẽ để mày chết rồi ném mày đi như một con chó !
Bằng chút sức lực còn lại của bản thân cô bé lí nhí
- Không giúp ... Những... Giết .... Người ....
- Cứng đầu quá đó cô gái nhỏ
- Ai ? Đứa nào ?
Tên đó quay mặt ngạc nhiên, ánh mắt cố tìm kiếm mọi ngóc ngách trong phòng hòng tìm ra nơi phát tiếng nói, cô gái củng cố gượng lên nhìn theo.
- Master .... Sou khẽ nói nhỏ
- Không sao đâu ! Tôi đáp lại rồi bước ra khỏi lớp tàng hình
- Xin lỗi vì đã đứng nhìn em ! Xin lỗi, nhưng ổn rồi, anh sẽ không để em tiếp tục với địa ngục trần gian này !
Tôi tiến lại gần phái cô bé
- Mày là thằng hôm qua đến tìm nó ! Làm .. Làm thế nào mày vao được đây ? Mày muốn gì ?
Mặc kệ lời nói của lũ giòi bọ vo ve bên tai tôi tiếp tục tiến đến trong im lặng
- THẰNG KHỐN !!!
Hắn gầm lên. chĩa thẳng mũi xiên tiến về phía tôi. Ngay khi lướt qua người tôi đầu hắn đã bị vặn 180 độ, hắn ngã gục xuống. Cô bé hé bên mắt còn lại nhìn tôi đau đớn
- Anh là ....
- Một kẻ lạ mặt thôi, anh sẽ đưa em ra khỏi đây
Phá tan lớp xiềng xích trói buộc cô bé bấy lâu, cô nhóc ngã gục vào lòng tôi. Tôi nói như thì thầm với cô bé
- Kể từ giờ bọn anh sẽ bảo vệ em, bất kể em ở đâu, bao lâu trôi qua sẽ luôn là như thế ! Ngay khi em gọi tên anh, nhất định anh sẽ xuất hiện bảo vệ em !
Cô bé liếc mắt nhìn ra phía Sui và Sou đang ngồi trên chiếc bàn gỗ gần đó
- Master, cảm ơn master. Sui thút thít
- Đúng là master mà ! " Mỉm cười "
Ngay khi sou nói dứt câu cô bé òa khóc như một đứa trẻ, mà không vốn cô bé đã là một đứa bé ngoan xứng đáng được nuông chiều. Tôi ôm cô gái bé nhỏ vào lòng
- Được rồi ! Ổn rồi, em hãy khóc thỏa thích đi ....
Sau đó tôi bế cô bé lên cơ thể nhỏ bé chịu quá nhiều đau khổ vì sinh ra ở một nơi mục nát giờ nhẹ tựa lông hồng. Đá bay cánh cửa của ngục tối giâm giữ em bấy lâu, Sui và Sou nhanh chóng xử lý gọn gàng lũ ngăn cản tôi đưa em đi. Bình minh lên từng ánh sáng đầu ngày chiếu lên khuôn mặt lấm lem vết máu của em .....
Truyện khác cùng thể loại
359 chương
43 chương
97 chương
4 chương
42 chương