Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê II
Chương 5
Tống Lâm sửng sốt thật lâu, rồi mới đem hai bàn tay nhỏ bé lạnh băng đang che kín đôi mắt của mình lấy xuống. Hắn nhìn vẻ mặt vẫn còn tức giận của Tịch Đăng đang ngồi ở bên cạnh, không nói hai lời, liền đem đối phương bắt lại đặt lên trên đùi.
“Em vừa mới nói chuyện?”
Tịch Đăng quay đầu đi, giãy giụa muốn bò ra khỏi đùi Tống Lâm. Nhưng mà ngay lập tức đã bị Tống Lâm khống chế, Tống Lâm nhìn bộ dáng biệt nữu của ma cà rồng nhà mình, đôi tay dứt khoát phủng mặt cậu, biến thành một khuôn mặt đang bĩu môi, “Vừa mới nãy là em nói chuyện đúng không? Tôi không nghe lầm đúng không?”
Tịch Đăng nhíu mày, như cũ không mở miệng.
Tống Lâm nghĩ nghĩ, thu hồi tay lại, sau đó nhìn Tịch Đăng lại chuẩn bị trốn, đột nhiên phóng tay tới phần eo của cậu, trực tiếp thọc lét Tịch Đăng. Tuy rằng chưa từng nghe ma cà rồng có sợ ngứa hay không, nhưng dù sao đã như vậy rồi, không bằng thử một lần.
Mặt Tịch Đăng lập tức cứng lại, sau đó đôi mắt cong cong, miệng cố gắng mím môi, thân thể vẫn luôn loạn vặn vẹo xoay chuyển. Tống Lâm thấy Tịch Đăng sợ ngứa, lập tức thọc lét tiếp, càng thọc càng hăng say.
“Hì hì hì.” Tịch Đăng rốt cuộc nhịn không được phát ra tiếng cười, sau đó lắp bắp nói, “Không, không cần…… Không cần thọc, hì hì hì.”
Tống Lâm ngừng lại, đem quần áo rối loạn của Tịch Đăng sửa sang lại, khuôn mặt nghiêm túc, “Quả nhiên em có thể nói.”
Tịch Đăng ánh mắt vô tội, phảng phất như nghe không hiểu lời Tống Lâm nói.
Tống Lâm cường điệu, “Em có thể nói.”
Tịch Đăng khẽ hướng trên người Tống Lâm đảo qua một cái, liền bày ra dáng vẻ “Tui buồn ngủ quá, anh mà nói thêm gì nữa tui liền ngủ cho coi.”
Tống Lâm sờ sờ đầu Tịch Đăng, “Em mỗi ngày ngủ quá nhiều, như vậy không tốt, ngày mai ngoan ngoãn cùng tôi dậy sớm chạy bộ, dù sao em không chịu nói, cũng không có biện pháp cự tuyệt đúng không nào?”
Tịch Đăng ôm cổ Tống Lâm, trong cổ họng phát ra thanh âm khịt khịt. Tống Lâm vừa nghe, nhéo nhéo mặt của Tịch Đăng, “Em từ nơi nào học được tiếng kêu kì quái thế?”
Biết sủng vật nhà mình có thể nói, phải làm chút gì nhỉ?
Lúc Tống Lâm tắm rửa cho Tịch Đăng vẫn luôn lảm nhảm, “Em có thể nói, như vậy nên nói chuyện nhiều hơn, gọi tôi chủ nhân đi, gọi xong sẽ có khen thưởng nha?”
“Chiếp ~”
“Sẽ được thưởng đó, tôi sẽ cho người mua rất nhiều bộ áo ngủ xinh đẹp, kẹp tóc, cài tóc mới……”
“Chiếp ~” “Chiếp ~”
Tống Lâm khóe miệng giật giật, đem vịt nước trong tay Tịch Đăng đoạt đi, vứt xuống bên cạnh, “Không được học thanh âm kì quái.”
Tịch Đăng ngẩng đầu, trên đầu của cậu tất cả đều là bong bóng xà phòng, lại thêm khuôn mặt nhỏ nhắn kia, thoạt nhìn đặc biệt đáng yêu, nháy mắt lại manh ngã Tống Lâm rồi.
Tịch Đăng há mồm, phát ra một tiếng, “Chiếp ~”
Tống Lâm hoàn toàn bỏ mình. ( I die ai ai ai ~~~)
Tống Lâm từ trong nước nhặt ra một con vịt nước khác đưa cho Tịch Đăng, “Được rồi, chơi đi. Tôi lại thua em nữa rồi.”
Tịch Đăng nhéo nhéo con vịt nước, quá trình tắm rửa kết thúc trong một tiếng vịt nước kêu, một tiếng Tịch Đăng học theo chiếp chiếp.
Tống Lâm vừa lấy khăn lông lau khô giọt nước trên người vừa ngắm ma cà rồng đang chơi rất vui vẻ, quấn lại một cục, rồi ôm ra khỏi phòng tắm.
Có thể nói, cũng có thể nghe hiểu lời nói, có nên trắc nghiệm chỉ số IQ của cậu một lần không?
Tống Lâm câu được câu không nghĩ, lúc đi đến phòng ngủ mới phát hiện ma cà rồng trong ngực đã ngủ rồi.
Trong tay Tịch Đăng còn cầm một con vịt nước, tóc mới được sấy xong có vẻ đặc biệt nhu thuận, khóe mắt ửng đỏ, tựa như nhuộm son, môi hồng nhuận, phảng phất như vừa mới uống qua máu tươi.
Nhưng mà cũng đúng thật là mới uống qua, Tống Lâm sờ sờ cổ của mình. Nơi đó có một miệng vết thương rất nhỏ, là do Tịch Đăng làm ra. Đã từng nghe người ta nói, nếu bị ma cà rồng đem răng nanh đâm vào cổ, người kia sẽ thể nghiệm cảm giác bất đồng, nếu bị hút quá nhiều máu, thậm chí sẽ có một loại khoái cảm cận kề tử vong.
Tịch Đăng không có răng nanh, lúc cậu hút máu ở trên cổ hắn, Tống Lâm cũng cảm giác được một loại cảm giác kỳ dị, phảng phất như có thứ gì đó tiến vào mạch máu của hắn, kích thích hệ thần kinh của hắn.
Thời điểm Tịch Đăng đang hút máu tươi, Tống Lâm ôm phần eo trần trụi của đối phương, không hiểu sao có một loại xúc động suy nghĩ muốn cùng đối phương xây dựng nông thôn mới xã hội chủ nghĩa.
Tống Lâm đột nhiên lắc lắc đầu, tuy rằng cùng ma cà rồng kết hôn cũng có, nhưng Tịch Đăng cậu cái gì cũng đều không hiểu. Ai, nhất định là đầu óc mình nhất thời hồ đồ rồi.
Tống Lâm nhẹ nhàng đặt Tịch Đăng lên trên giường, đem nhiệt độ trong phòng giảm xuống rồi đi ra ngoài. Hôm nay vẫn nên đến phòng khách ngủ một mình đi.
***
Ngày hôm sau buổi tối Tống Lâm về nhà, trước hết đem Tịch Đăng còn đang ngủ đánh thức, sau đó phá lệ không dẫn cậu đi ăn cái gì, mà là lục lọi trong tủ quần áo.
Tịch Đăng mắt buồn ngủ mông lung ngồi ở đầu giường nhìn Tống Lâm lục tung, tựa hồ không hiểu Tống Lâm muốn làm cái gì.
Tống Lâm cầm một bộ quần áo đi tới, đứng trước mặt Tịch Đăng, “Hôm nay sẽ gặp được rất nhiều bạn mới, Tịch Đăng nhà chúng ta phải mặc đẹp trai một chút, uy mãnh một chút đúng không nào? Vạn nhất có bằng hữu xinh đẹp, có thể kết bạn làm quen thì sao.” Hắn nói xong liền bắt đầu cởi áo ngủ của Tịch Đăng, sau đó mặc cho đối phương một bộ…… Áo ngủ khủng long liền thể. ( Em là cà rồng anh lại thích biến em thành khủng long =]]]])
Tống Lâm thay quần áo cho Tịch Đăng xong, còn đội mũ khủng long lên, vội vàng đi ra khỏi phòng, rồi lại giống một trận gió đi vào, hơi ngồi xổm xuống bế Tịch Đăng lên rồi đi ra ngoài.
Ở thời đại này đa phần nhân loại đều có sức lực rất lớn, một tay có thể khiêng một chiếc xe huyền phù, bởi vậy Tống Lâm ôm Tịch Đăng là chuyện rất dễ dàng.
Tống Lâm ôm Tịch Đăng đi ra ngoài, đang suy nghĩ có quên thứ gì không. Túi máu mang theo, món đồ chơi vịt nước Tịch Đăng thích nhất mang theo, cái chăn cậu thích nhất mang theo, quần áo để thay mang theo…… Chờ đã, Tống Lâm đem tầm mắt dời xuống, chuyển qua Tịch Đăng đôi chân trần trụi đang lúc la lúc lắc ở trong không trung kia.
Không có giày.
Bởi vì đối phương vẫn luôn ở nhà, cho nên từ trước nay không mang giày cho cậu.
Tống Lâm vội vàng quay trở lại, đặt Tịch Đăng trên giường, lại bắt đầu tìm giày cho cậu.
Lúc mang tất cho cậu, Tống Lâm cảm nhận được đối phương phản kháng, hắn cầm cái chân lộn xộn kia, “Ngoan, không mang giày sẽ rất mất mặt.”
Chờ Tống Lâm làm xong tất cả, ôm Tịch Đăng lên xe, lại phát hiện khuôn mặt của đối phương giấu ở trong chiếc mũ khủng long bày ra một bộ “Ta không vui xíu xiu nào đâu.”
Tiểu khủng long cáu kỉnh?
Tống Lâm cười lên tiếng, trước tiên đem đối phương đặt lên trên ghế phụ thu xếp ổn thỏa xong, lại đem túi máu xé mở đưa tới, “Uống đi.”
Tịch Đăng quay đầu nhìn Tống Lâm liếc mắt một cái, giật giật chân, nhưng vẫn thành thật uống máu.
Tới địa điểm mà Hứa Nhạc Ninh gửi, Tống Lâm chưa xuống xe đã nhìn thấy Hứa Nhạc Ninh đứng ở cửa khách sạn. Hứa Nhạc Ninh đang hút thuốc, khói từ đầu ngón tay hắn lượn lờ, dâng lên, màn khói màu xanh nhạt lan tỏa, bay lên cao liền bị gió thổi tán.
Dưới ánh đèn lồng màu đỏ của khách sạn, Hứa Nhạc Ninh thân hình cao ráo mặc một bộ trang phục đời Đường, phảng phất như những người Hoa Quốc bước ra từ lịch sử. Khách sạn này theo phong cách phục cổ, hướng Hứa Nhạc Ninh đứng, tựa như chiêu bài, đặc biệt gây chú ý.
Tống Lâm thấy người ta đang đi qua cũng đưa mắt nhìn vào Hứa Nhạc Ninh.
Hứa Nhạc Ninh từ nhỏ đến lớn cứ như vậy, trong nhóm bạn bè bọn họ hắn nhận được thư tình nhiều nhất. Mới mười bốn tuổi, đã có người lớn hơn hắn mười tuổi bởi vì hắn nháo tự sát.
Tống Lâm hơi cười một cái tự giễu, mở cửa xe đi ra ngoài, “Hứa Nhạc Ninh.”
Hứa Nhạc Ninh nghe được thanh âm, ngón tay búng một cái, tắt thuốc, đứng thẳng người, “Lâm ca ca của tôi, cậu cuối cùng cũng tới?” Ánh mắt Hứa Nhạc Ninh ở trên người Tống Lâm dừng lại một hồi, liền phóng tới trong xe, “Cháu trai lớn của tôi ở bên trong?”
Nói đoạn, hắn liền đi lên trước, bộ dáng muốn mở cửa xe. Tống Lâm ngăn cản, “Tịch Đăng em ấy không thích người lạ, để tôi ôm em ấy xuống.”
Hứa Nhạc Ninh hơi nhướng mày, dáng vẻ có chút cà lơ phất phơ, “Ông bố bỉm sữa này thật xứng chức, được rồi, tôi đây đi trước, cậu theo sau, miễn khiến cho con trai nhà anh sợ.”
Lúc Tống Lâm ôm Tịch Đăng ra ngoài, rõ ràng cảm nhận được thân thể đối phương đang run rẩy. Trên đường đi đến đây, Tịch Đăng tựa hồ có chút khẩn trương, vẫn luôn không ngủ, đôi mắt dáo dác nhìn khắp nơi. Lúc này cũng vậy, Tống Lâm cảm thấy mảnh vải áo nơi bả của mình bị nắm chặt.
Tống Lâm nghiêng đầu, hơi xốc lên mũ Tịch Đăng, “Không phải sợ, có tôi ở đây.”
Tịch Đăng mắt đỏ hơi hơi chuyển, từ trong cổ họng phát ra thanh âm khò khè. Tống Lâm đem cái mũ của cậu che kín, mang theo cậu đi vào khách sạn.
Hứa Nhạc Ninh lúc này đang đứng ở trước thang máy, nhìn thấy bộ dáng Tống Lâm, cười nhạo một tiếng, “Cậu mặc quần áo này?”
“Đúng vậy.” Tống Lâm đáp.
“Cũng quá……” Hứa Nhạc Ninh cúi đầu cười, đúng lúc cửa thang máy mở, hắn liền bước đôi chân dài đi vào, Tống Lâm theo sát sau đó.
Hứa Nhạc Ninh nhìn chằm chằm những con số đang từ từ nhảy lên, ánh mắt cũng không tiếp tục hướng về Tịch Đăng nữa, “Người ta nuôi sủng vật, cậu cũng nuôi sủng vật, sủng vật của người ta còn có thể xuống đất đi, sủng vật nhà cậu lại giống như động vật không xương, cậu suốt ngày ôm.”
Tay Tống Lâm vẫn luôn đặt ở trên lưng Tịch Đăng, thần sắc tự nhiên, “Em ấy lần đầu tiên ra ngoài, bây giờ có chút khẩn trương.”
Hứa Nhạc Ninh ồ một tiếng, thay đổi đề tài, “Gần đây công việc thế nào?”
“Như cũ.”
“Nghe nói sản phẩm của công ty của cậu muốn đổi người phát ngôn mới, tìm được chưa?”
“Có rất nhiều người tới phỏng vấn, nhưng chưa tìm được người thích hợp.” Tống Lâm đưa mắt liếc xéo Hứa Nhạc Ninh một cái, “Lại ngủ với người nào, muốn đưa lễ vật chia tay?”
Hứa Nhạc Ninh cười một tiếng, “Vẫn là cậu hiểu ý tôi, nhưng mà tôi đã ăn chay một tháng rồi.”
“Hứa đại dược đổi tính?” Tống Lâm mới vừa nói xong, liền cảm thấy cánh tay ôm chính mình có chút buông lỏng, hắn nghiêng đầu nhìn, phát hiện vừa mới còn khẩn trương đến phát run Tịch Đăng cư nhiên lại ngủ rồi.
Thật may vừa mới bảo nhân viên đem đồ vật trong xe đưa theo.
“Làm sao vậy?”
Tống Lâm á một tiếng, động thủ đem cái mũ của Tịch Đăng kéo lại càng thêm kín mít, “Ngủ rồi.”
Hứa Nhạc Ninh mày rậm nhíu lại, “Ngủ rồi? Tôi còn chuẩn bị lễ vật cho cháu trai lớn.”
“Em ấy tham ngủ, lễ vật gì? Đưa cho tôi là được.”
“Đinh~~~”
Cửa thang máy mở.
Hứa Nhạc Ninh không trả lời Tống Lâm vấn đề kia, dẫn đầu đi ra ngoài, “Ngủ được cứ ngủ đi, phỏng chừng đợi lát nữa bầu không khí này cũng có thể đánh thức cậu ấy.”
Đưa lưng về phía Tống Lâm, Hứa Nhạc Ninh câu môi cười, cười đến thập phần tà khí.
Truyện khác cùng thể loại
265 chương
42 chương
14 chương
10 chương
873 chương
59 chương