Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê II
Chương 6
Hứa Nhạc Ninh mang theo Tống Lâm đi đến cửa một gian phòng. Trước tiên hắn quay đầu lại nhìn Tống Lâm, mới thong thả đem cửa gian phòng đẩy ra. Cửa mới vừa được mở ra, âm thanh tiếng nhạc bên trong liền tràn ra ngoài.
“Okay, người đến đông đủ, tụ hội chính thức bắt đầu đi.” Hứa Nhạc Ninh vào phòng, liền cầm lấy một bình rượu, đặt ở trong tay lắc lắc. Nắp bình một phát bắn tung lên trời, vô số bọt rượu mạnh mẽ thi nhau từ bình miệng trào ra.
Tống Lâm sau một bước tiến vào phòng, mới vừa đi vào, một đám người liền xông tới.
“Tống Lâm, đem hài tử nhà anh cho chúng tôi xem đi.”
“Đúng vậy, Nhạc Ninh đồng học nói đây là cháu trai lớn của hắn.”
“Tống Lâm, anh mua cái gì vậy?”
“Áo ngủ khủng long này cũng quá đáng yêu rồi, ha ha ha.”
“Tống Lâm……”
Tống Lâm lui về sau một bước, “Này, các người đủ rồi.” qingyufighting.wordpress.com
Hứa Nhạc Ninh rót cho mình một ly rượu, cười nói: “Lâm ca ca, tôi chính là làm tiệc sinh nhật cho cháu trai lớn của tôi đó, tuy rằng không biết cậu ấy sinh ngày nào, nhưng liền định ngày hôm nay là được rồi, bởi vì hôm nay là ngày đầu tiên tôi gặp mặt cháu trai lớn của tôi.”
Tống Lâm nghe xong lời này hận không thể đá Hứa Nhạc Ninh một cước, chẳng qua chưa đợi hắn đá, hắn liền nhìn thấy rất nhiều cái tay duỗi về hướng mình, mục tiêu đều là ma cà rồng hắn đang ôm.
Hứa Nhạc Ninh đứng ở phía ngoài đám người, quay đầu liếc nhìn bộ dạng Tống Lâm đang bị bao vây. Tâm tình tốt nhấp một ngụm rượu, “Được rồi, đừng làm cháu trai lớn của tôi sợ, đang ngủ đó.”
“Đang ngủ? Thật ngoan a.”
“Tới, để thúc thúc ôm, thúc thúc cho đại hồng bao.”
“……”
Đám người này…… qingyufighting.wordpress.com
Thời điểm Tống Lâm chuẩn bị mở miệng mắng người, ma cà rồng trong ngực giật giật.
Cái đầu tiểu khủng long đặt nơi bả vai Tống Lâm giật giật rất khẽ, sau đó chậm rì rì nâng lên. Ánh mắt Tịch Đăng mê mang ngơ ngác, nhưng tầm mắt lại chuẩn xác không sai lầm hướng một chỗ nhìn lại.
Tống Lâm cũng nhìn theo, liền phát hiện Hứa Nhạc Ninh cầm một ly rượu chứa chất lỏng màu đỏ đang hướng về phía hắn cười.
Xem phản ứng của ma cà rồng trong ngực này, sợ rằng bên trong đó là máu.
Sau khi Tịch Đăng ngẩng đầu lên, những người phía trước còn cãi cọ ồn ào lập tức an tĩnh lại. Tịch Đăng tựa hồ hoàn toàn không chú ý tới người chung quanh, thậm chí bỏ quên luôn cả Tống Lâm, ánh mắt thẳng tắp chăm chú nhìn Hứa Nhạc Ninh, nói đúng hơn hẳn là nhìn ly rượu trong tay Hứa Nhạc Ninh. qingyufighting.wordpress.com
Tống Lâm bị bỏ quên trong lòng dâng lên cảm giác khó chịu nhàn nhạt, hướng Hứa Nhạc Ninh nói: “Đây là lễ vật của cậu?”
Hứa Nhạc Ninh lắc đầu, “Đương nhiên không phải, đây chỉ là lễ gặp mặt của tôi với cháu trai lớn.”
Tống Lâm còn chuẩn bị nói cái gì, người chung quanh đã bắt đầu xao động.
“A a a a, thật sự quá đáng yêu, cho tỷ tỷ ôm một cái được không?”
“Tống Lâm, đem ma cà rồng nhà anh cho tôi mượn chơi một chút nha.”
“Tống Lâm, anh mua ở đâu thế? Ngoại hình này thật tốt quá đi.”
“Em tên là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi?”
……
Tống Lâm duỗi tay ngăn những cái tay có ý đồ muốn sờ mặt Tịch Đăng, “Đợi lát nữa cho các người xem, em ấy không thích cùng người lạ thân cận, các người đợi lát nữa muốn ôm em ấy nhất định phải được em ấy đồng ý, đương nhiên còn có sự đồng ý của tôi, mùi nước hoa trên người không thể quá nặng, có mùi lạ cũng không thể.”
Hứa Nhạc Ninh cười, “Ma cà rồng loại này là sinh vật đơn tế bào, một ly máu liền có thể lừa gạt.”
Lời Hứa Nhạc Ninh nói lập tức dẫm trúng tử huyệt của Tống Lâm, Tống Lâm nhớ lại chính mình lúc trước cũng dùng một ly máu đem Tịch Đăng khống chế, thậm chí rất nhiều chuyện hắn đều lấy máu lừa gạt.
Chết tiệt, chỉ số đáng ghét của gia hỏa Hứa Nhạc Ninh này tại sao lập tức tăng vụt lên rồi? qingyufighting.wordpress.com
Lúc này Hứa Nhạc Ninh cầm cái ly đi tới, người bên cạnh nhường vị trí cho hắn, hắn liền đi tới trước mặt Tống Lâm và Tịch Đăng, “Cháu trai lớn, lần đầu gặp mặt, thúc thúc đưa con cái này được không?” Hứa Nhạc Ninh trong mắt tất cả đều là trêu tức, “Không cần con gọi thúc thúc, con gật đầu một cái, cái này sẽ thuộc về con.”
Tống Lâm cũng nói, “Tịch Đăng, không cần để ý đến hắn.”
Tống Lâm nói lời này cũng không có lòng tin, đối với Tịch Đăng hắn xem như hiểu biết, nếu nói kỹ năng của đối phương là làm nũng cùng bán manh, như vậy sở trường đặc biệt của Tịch Đăng nhất định là ăn và ngủ, đương nhiên trong đó ngủ lợi hại hơn.
Tống Lâm cũng không tin Tịch Đăng sẽ cự tuyệt máu tươi dụ hoặc, ngay cả ma cà rồng cũng chưa bao giờ có ma cà rồng nào có thể cự tuyệt.
Nghe nói một trăm năm trước có một trận ma cà rồng bạo động đặc biệt oanh động, nhưng cuối cùng lại bị một chiêu thức vô cùng đơn giản nhẹ nhàng hóa giải. Lúc ấy chính phủ đều ra rất nhiều vũ khí kiểu mới, nhưng một cái đều không có có tác dụng. Tướng quân mới nhậm chức đối mặt với quân đoàn ma cà rồng to lớn, chỉ ra lệnh cho binh lính đi đến kho máu của bệnh viện đem toàn bộ máu tươi đến.
Lúc ấy truyền thông gọi trận bạo động này bằng một cái tên – Cuộc bạo động vừa khôi hài vừa ngu dốt.” qingyufighting.wordpress.com
Tống Lâm nói xong vẫn luôn nhìn Tịch Đăng, nhìn đôi mắt đối phương thẳng tắp chăm chú nhìn chằm chằm cái ly chứa đầy máu.
Hứa Nhạc Ninh mang theo nụ cười đắc ý chậm rãi đem cái ly đưa qua, Tịch Đăng lại làm ra một động tác mà mọi người không nghĩ tới. Cậu nhíu nhíu mày, xoay đầu qua chỗ khác, ôm lấy cổ Tống Lâm, đầu hướng trên vai Tống Lâm tựa sát lại, bất động.
“Trời ơi, đây là lần đầu tiên tôi thấy ma cà rồng cự tuyệt máu.”
“Tống Lâm, anh nuôi tốt quá đi, nó nhận chủ hả?”
Tống Lâm nội tâm rất đắc ý, nhưng mặt ngoài lại giả vờ vân đạm phong khinh, “Không có, chỉ so với các ma cà rồng khác ngoan hơn một chút.”
“Anh đặt tên cho cậu ấy là gì?”
“Tôi không đặt tên mới, sợ em ấy không quen, dùng tên cũ của em ấy, Tịch Đăng.”
“Tịch Đăng?” Những lời này là Hứa Nhạc Ninh nói, hắn niệm hai chữ này, phảng phất như dùng đầu lưỡi nhấm nháp qua một phen, làm người nghe cơ hồ đều có cảm giác bị giật điện. qingyufighting.wordpress.com
Quả nhiên có người mắng, “Ngọa tào, Hứa Nhạc Ninh, đang êm đẹp cậu lại phát ra dược tính làm cái gì?”
Hứa Nhạc Ninh nhếch lên khóe môi bên trái, đôi mắt nhẹ nhàng nháy mắt, hắn giống như một thợ săn thuần thục, bày ra thiên la địa võng bẫy rập, chỉ còn chờ con mồi ngây ngốc tới cửa, “Tôi chỉ tùy tiện đọc một chút, các người làm chi nổi tà niệm với tôi? Nói lại, gần đây tôi đều ăn chay, mặc kệ là muốn tôi ngủ hay là muốn ngủ với tôi, đều chờ đi.”
“Dựa vào, ai muốn bị cậu ngủ.”
“Hứa đại dược, chỉ số không biết xấu hổ của cậu càng ngày càng cao.”
Bọn họ mấy năm nay, ai cũng biết, Hứa Nhạc Ninh chưa bao giờ ngủ cùng bằng hữu mình, ngủ vậy không phải bằng hữu, mà hắn người bằng hữu này, có bao nhiêu tâm tư dấu diếm kẻ nào cũng đều không rõ, chắc hẳn chỉ có đương sự tự mình biết. qingyufighting.wordpress.com
Tống Lâm chính là một người trong đó. Hắn thích Hứa Nhạc Ninh rất nhiều năm, lâu đến nỗi có đôi khi hắn quên mất. Đã quen cùng hắn ta lấy phương thức bạn bè ở chung, cũng không phải chưa từng thử. Hồi còn học cao trung Tống Lâm đã từng ảo tưởng mình có thể là người yêu cuối cùng của Hứa Nhạc Ninh.
Có lần hắn uống rượu, biết Hứa Nhạc Ninh ở sân thượng, liền chạy lên. Hắn đã tính toán tốt, trước tiên xông lên hôn đối phương, khiến cho người ta bị hôn đến ngốc xong, lại kể rõ tâm tình của mình. Nhưng lúc thật sự vọt tới trước mặt đối phương, Tống Lâm nhìn khuôn mặt góc cạnh rõ ràng lại mang theo ba phần tà khí của Hứa Nhạc Ninh, động tác tiếp theo muốn làm thế nào cũng không làm được.
Tống Lâm nuốt vài ngụm nước miếng, một ngọn lửa từ lòng bàn chân đốt thẳng lên đỉnh đầu, mới lấy hết can đảm nói: “Nhạc Ninh, tôi…… Có chuyện muốn nói.”
Hứa Nhạc Ninh nhướng mày, “Nói đi.”
“Cái kia……” qingyufighting.wordpress.com
Hứa Nhạc Ninh di động vang lên, hắn làm biểu tình ngượng ngùng, sau đó liền tiếp điện thoại, “Bối Bối, nhớ anh? Ở bên cạnh ai chứ? Không phải. Là người cũng anh từ nhỏ lớn lên bên nhau, em nghĩ cái gì vậy? Hắn là bằng hữu tốt nhất của anh, anh làm sao sẽ cùng hắn có một chân chứ. Ngủ hả? Trời ạ, em suy nghĩ cái gì vậy, anh cùng hắn lớn lên từ nhỏ, nhìn thấy đối phương lỏa thể căn bản cứng không nổi, được không? Này, Lý Bối, nếu em còn suy nghĩ linh tinh như vậy, thì chúng ta chia tay đi……”
Tống Lâm lúc ấy nhìn trời, không có dấu vết của mưa, nếu không sẽ có thể khóc.
***
Tống Lâm đối với chuyện ma cà rồng nhà mình cự tuyệt Hứa Nhạc Ninh cảm thấy vô cùng vui vẻ, cảm giác giống như báo thù cho chính mình năm đó. Nhưng mà, lập tức, Tống Lâm liền có điểm dở khóc dở cười.
Tịch Đăng lúc này hoàn toàn tỉnh, núp ở trên sô pha. Cái mũ khủng long của cậu đã bị lấy xuống, thay thế chính là một cái mũ sinh nhật nhiều màu. Biểu tình trên mặt cậu rõ ràng có chút khẩn trương. Hai hạt châu trong cặp mắt đỏ kia vẫn luôn loạn chuyển, nhưng mà mặc kệ chuyển động bất cứ góc độ nào, đều đối mặt với tầm mắt của người khác.
Bởi vì Tống Lâm cưỡng chế yêu cầu, hiện tại tất cả mọi người đều ngồi trên mặt đất cách xa Tịch Đăng một mét nhìn cậu, sau đó hình như loại cảnh tượng này có điểm dọa ma cà rồng trên sô pha rồi. qingyufighting.wordpress.com
Tống Lâm đứng bên ngoài vòng, nhìn Tịch Đăng cảm thấy có điểm đau lòng, “Này, mấy người đừng dọa em ấy.”
“Thật là một nãi ba, sẽ không, yên tâm yên tâm.”
“Đúng vậy, yên tâm đi.”
Năm phút đồng hồ lúc sau, Tống Lâm tận mắt nhìn thấy một vị mỹ nữ dùng một khối bánh kem đem Tịch Đăng lừa đến trong lòng ngực ngồi. Lúc mỹ nữ ôm được Tịch Đăng rõ ràng kinh ngạc, miệng đều khép không được, vẫn luôn quay đầu lại nói với Tống Lâm: “A a a, cái kia, cậu ấy ăn bánh kem sẽ không có việc gì sao? Thật sự có thể ăn?”
Tống Lâm miễn cưỡng vui cười, “Cô có thể cho em ấy thử.”
Ngược lại nếu không thể ăn, Tịch Đăng sẽ cáu kỉnh.
Tống Lâm lại không nghĩ rằng, sau khi Tịch Đăng liếm một ngụm bánh kem, tuy rằng không liếm lần thứ hai, nhưng cũng là xác thật sự ngồi bất động trong lòng ngực mỹ nữ kia. Tuy rằng chạm vào mặt cậu sẽ trốn, thế nhưng quả thật bị người ta dùng một khối bánh kem lừa đi rồi. qingyufighting.wordpress.com
Đứa nhỏ này, hiện tại không thích máu, bắt đầu bị một ít đồ vật kỳ quái hấp dẫn sao? Không phải là chính mình sai lầm đi?
Tống Lâm nhìn chằm chằm, trong lòng đang tính xem khi nào Tịch Đăng sẽ bắt đầu giãy giụa.
Mãi cho khi hắn đếm tới giây thứ 145, hắn nhìn thấy Tịch Đăng xoay đầu, ánh mắt thấy được chính mình. Đôi mắt xinh đẹp tựa như hồng mã não* lập tức sáng lên. Tịch Đăng vươn một bàn tay về phía Tống Lâm.
Tống Lâm đang chuẩn bị đi qua đi, liền phát hiện cái tay kia bị một người khác cầm.
Hứa Nhạc Ninh cúi người xuống, cười tủm tỉm, “Tịch Đăng, vươn tay với thúc thúc làm gì? Có phải muốn bao lì xì không?”
********
Tác giả có lời muốn nói:
Tịch Đăng từ bộ thứ nhất không gần nữ sắc nay đã bắt đầu gần nữ sắc rồi, vì Thập Lục mặc niệm……
*Hồng mã não:
//
<img alt="Hồng mã não" data-cfsrc="https://static.8cache.com/chapter-image/21198/714c5dc9e3036efc286e5a7d3316b502.jpg" style="display:none;visibility:hidden;"/><img alt="Hồng mã não" src="https://static.8cache.com/chapter-image/21198/714c5dc9e3036efc286e5a7d3316b502.jpg" data-pagespeed-url-hash=965527089 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Truyện khác cùng thể loại
265 chương
42 chương
14 chương
10 chương
873 chương
59 chương