Khoái Xuyên Chi Đả Kiểm Cuồng Ma
Chương 196
Biên tập: Erale
Lúc đám người giang hồ chạy đến, nhìn thấy hai người đang ngồi trên cành cây triền miên hôn môi thì không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc lại khinh thường, đặc biệt là mấy hòa thượng thiếu lâm tự, hận không thể dùng một gậy tách hai người ra.
“Sư thúc, trụ trì bảo người trở về nhận tội! Nhưng nếu như người có thể giúp chúng ta giết ma đầu kia, những chuyện cũ ngày trước trụ trì có thể bỏ qua.” Bọn họ cao giọng nói, trong mắt tràn đầy mong đợi tha thiết, lại có mấy kẻ giang hồ phụ họa theo, nói thẳng là giết ma đầu thì bọn họ sẽ không tính toán chuyện y rơi vào ma đạo nữa, chỉ thanh tu ở bên trong tự, vĩnh viễn không vào giang hồ là được, lại sợ y không nghe khuyên bảo, bèn kể kỹ từng tội của ma đầu.
Tử Huyền vốn cực kỳ không kiên nhẫn, thấy bọn họ dùng những tội danh này áp đặt lên đầu người yêu, sát khí càng ngày càng lan tỏa.
“A di đà phật, bần tăng không muốn tạo nghiệt, truy hồn tiên Khương Đào, thiết thủ thần viên Phàn Kỳ, ngọc diện lang quân Hà Thế Đao, thái thương thử Diêu Bái ở lại, những người còn lại có thể tùy ý rời đi.” Hai mắt Tử Huyền híp lại, đại khái liếc qua trong đám người liền tìm ra mấy kẻ cầm đầu giết người Di tộc.
Trạm Thần Dương cùng Mậu Kình Tùng tự biết có thù sâu như biển với Dư Thương Hải, chỉ xúi giục Viên Khôn Bằng cùng một đám người giang hồ đi đuổi giết chứ không dám lộ diện, cả ngày đợi ở trong quân doanh một tấc cũng không dời, dường như mấy vạn đại quân đông nghịt kia có thể đem lại cảm giác an toàn cho bọn hắn.
Nghe được lời này rất nhiều người sinh lòng khiếp sợ, hòa thượng của thiếu lâm tự hết lần này tới lần khác lại không chịu rời đi, bọn họ chỉ vào y tức giận mắng: “Tử Huyền, ngươi vốn là cao tăng đắc đạo, vì sao lại muốn chìm đắm trong trụy lạc. Lúc trước cho dù ma đầu kia cố ý mê hoặc ngươi, làm hại hơn hai mươi năm tu hành của ngươi mất hết trong phút chốc, ngươi còn không tiếp nhận dạy bảo? Hắn hiện giờ bị thương nặng, không thể tự vệ, lúc này mới lôi kéo ngươi không tha, chờ ngươi không còn giá trị lợi dụng, kết cục kia ngươi tự suy nghĩ một chút đi.”
Tử Huyền có tai như điếc, càng ngày càng không có nhẫn nại đối với những đồng môn này. Tình càm của y và người yêu đâu phải chuyện kẻ khác có thể xen vào, cho dù bị lợi dụng xong rồi vứt bỏ như giày rách, y cũng không oán không hối hận, mà còn vui vẻ chịu đựng.
Không muốn phí lời cùng với bọn họ, lại càng không muốn nghe bọn họ nói nhảm, Tử Huyền không nói một lời lao vào trong đám người, mục tiêu nhắm thẳng vào thiết thủ thần viên Phàn Kỳ.
Lúc Phàn Kỳ bị y điểm danh đã sớm tăng cao cảnh giác, thấy y lao tới cũng không hoảng sợ, vận dụng hết nội lực đối một chưởng với y, vốn tưởng rằng sẽ là kết cục bất phân thắng bại, lại không ngờ chân khí của y vô cùng quái lạ, giống như ngàn vạn lưỡi dao sắc nhọn lại giống như liệt hỏa hừng hực, dung nham đậm đặc, ẩn chứa năng lượng vô cùng bạo ngược, vừa mới chạm vào lòng bàn tay liền chạy dọc theo kinh mạch toàn thân, cắn nát toàn bộ cơ thịt xương cốt nội tạng.
Kẻ khác chỉ nghe Phàn Kỳ hét thảm “A” một tiếng rồi lập tức bay ngược ra ngoài, lúc rơi xuống đã hóa thành một vũng máu tanh hôi, đừng nói chết không nhắm mắt, ngay cả cơ thể toàn vẹn cũng không lưu lại.
Mọi người sợ đến sắc mặt trắng bệch, chân khí càng vận chuyển không thông, ngay cả đứng vững cũng không đủ sức. Chưa kịp hoàn hồn lại thấy hòa thượng kéo truy hồn tiên Khương Đào, xoay người vặn cổ Khương Đào, chỉ nhẹ nhàng ghìm liền cắt đứt đầu gã.
Còn lại Hà Thế Đao cùng Diêu Bái liền vội vàng xoay người chạy trốn, lại thấy đầu ngón tay hòa thượng chỉ vào hư không, trái tim của hai người liền bị chân khí xuyên thủng, từ bên trong xương ngực nổ tung, hóa thành hai đám sương máu.
Thủ đoạn máu me tàn nhẫn như này những người ở đây chưa bao giờ thấy qua. Bốn kẻ đã chết đều là cao thủ hiển hách nổi danh trong chốn giang hồ, đều bước vào nửa cảnh tiên thiên, vào trong tay Tử Huyền lại không chịu được quá một phút, vậy y quay đầu muốn giết mình chẳng phải là dễ như trở bàn tay? Nghĩ đến đây, mọi người đã đổ đầy mồ hôi lạnh, tâm thần đại loạn, tay cầm đao kiếm đều run rẩy.
Có kẻ chạy bán sống bán chết, có kẻ quỳ xuống xin tha, cũng có kẻ đứng thẳng bất động tại chỗ không dám nhúc nhích. Đương nhiên cũng có kẻ chó cùng rứt giậu, định bắt Dư Thương Hải “không có sức tự vệ”, bức Tử Huyền đi vào khuôn khổ.
Chu Doãn Thịnh cười khanh khách ngồi khoanh chân trên cành cây, đầu ngón tay nắm một chiếc lá, thấy có người chạy về phía mình liền nhẹ nhàng bắn lá cây ra. Những người này vội vã giơ đao kiếm đón đỡ, lại nghe được một trận kim loại “keng keng keng” va chạm, lá cây vốn vô cùng mềm yếu lại trực tiếp xuyên thủng vũ khí chế tạo bằng sắt, chui vào bụng bọn họ. Chân khí ẩn chứa trong lá cây nháy mắt nổ tung làm đan điền vỡ vụn khiến những người này đột nhiên rơi xuống, lúc nằm trên đất thì đã hoàn toàn biến thành phế nhân. Thủ đoạn cỡ này so với giết người còn kinh khủng hơn, mọi người lúc này mới sợ hãi, tè ra quần vội vã thoát thân.
Cảnh tượng như vậy dọc theo đường đi chẳng hề hiếm thấy. Hai người võ công tuyệt thế, phối hợp ăn ý, một phụ trách giết người, một phế võ công, gặp bọn họ hoặc là chết hoặc là sống không bằng chết, thật sự là không có một kết cục tốt.
Lâu dần, những kẻ giang hồ muốn đoạt bảo cũng từ bỏ ý đồ, không dám tiếp tục chạm vào lưỡi đao nữa. Hơn nữa bọn họ cũng dần dần ý thức được, kẻ Tử Huyền giết đều là những người tham dự diệt đám người Di tộc lúc trước, không hề liên lụy người vô tội, chỉ cần ngươi không chủ động trêu chọc vào, bọn họ cũng lười nhìn ngươi một cái, ân oán vô cùng rõ ràng.
Vì vậy rất nhiều người thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng có kẻ trằn trọc trở mình, mất ngủ hàng đêm. Những cao thủ tay từng nhiễm máu tươi của người Di tộc đều vội vàng gói ghém đồ đạc bỏ trốn, nhưng không quá ba ngày nhất định sẽ đột tử nơi đầu đường, tất cả đều không ngoại lệ, trong lúc nhất thời ầm ĩ khiến lòng người bàng hoàng.
Trên giang hồ không còn ai dám đánh chủ ý lên bản đồ kho báu cùng bí tịch nữa, ngược lại vừa nghe người khác nhắc đến thì chỉ lắc đầu xua tay, dứt khoát nói đừng đi tìm chết. Nhưng mà những phiên chủ dã tâm bừng bừng kia vẫn nhìn chòng chọc bản đồ kho báu không tha, thấy chiêu mộ không được nhân sĩ giang hồ liền phái quân đội đi vây bắt, nhiều lần đều thất bại tan tác mà quay trở về.
Quân đội dù có hành động nhanh chóng thế nào, tiếng bước chân “rầm rầm rầm” cùng tiếng vó ngựa “lộc cộc lộc cộc” cho dù ở bên ngoài ngàn dặm cũng chẳng thua gì sấm rền, truyền vào trong tai cao thủ đương nhiên là vô cùng vang dội, bọn họ lập tức liền thi triển khinh công rời đi. Cho nên đợi quân đội chạy tới thì thường ngay cả cái bóng cũng không thấy. Hết lần này tới lần khác, binh sĩ cùng tướng lĩnh đều mệt bở hơi tai, cũng không dám ôm hy vọng quá lớn thành công bắt được hai người.
Nếu như muốn giành được bá nghiệp, sao có thể thiếu hụt tiền bạc? Lúc các đại phiên chủ đang vắt óc nghĩ phải cướp bản đồ kho báu như thế nào, Dư Thương Hải lại lên tiếng, nói ai có thể giúp hắn hành hạ kẻ thù đến sống không bằng chết, hắn liền dâng tặng bản đồ kho báu bằng hai tay.
Mà bất kể lời này là thật hay giả, có thể tìm được một con đường sáng trong lúc bó tay hết cách, ai lại không muốn thử? Các đại phiên chủ lập tức xắn tay áo lên, rục rà rục rịch, phái người đi nghe ngóng mới biết kẻ thù của Dư Thương Hải hoặc là bị Tử Huyền giết, hoặc là bị hắn tự tay phế bỏ võ công, đều đã gặp báo ứng, chỉ trừ ba người Trạm Thần Dương, Mậu Kình Tùng và Mậu Thụy Linh trốn ở Nam cảnh. Các phiên chủ cuống lên, sợ Viên Khôn Bằng đoạt mất liền lập tức phái tử sĩ đi bắt người.
Những ngày qua, cao thủ Nam cảnh khiếp sợ thủ đoạn máu tanh tàn nhẫn của Tử Huyền, vội vàng chào từ biệt Viên Khôn Bằng. Đa số trong bọn họ đều tham dự vào việc giết người Di tộc, lúc này còn vội vàng thoát thân, làm gì còn tâm tư đoạt bảo, rồi ba bốn ngày sau đó lại lần lượt truyền đến tin tức tử vong khiến Trạm Thần Dương cùng Mậu Kình Tùng sợ vỡ mật.
Tính toán một cách chính xác thì hai người bọn họ mới là kẻ cầm đầu, lại nhìn đường đi của Dư Thương Hải và Tử Huyền, rõ ràng là hướng về phía bọn họ. Hai người víu lấy Viên Khôn Bằng như víu lấy nhánh cỏ cứu mạng, thấy đối phương thiếu tiền thì hận không thể tróc hết gạch của Bích Vân trang cùng Mậu gia trang xuống đưa vào phủ tướng quân, chỉ hy vọng có thể bảo vệ được một cái mạng.
Ngày hôm đó nhận được tin tức Dư Thương Hải tuyên bố, tay chân hai người như nhũn ra, mặt tái mét, làm gì còn có vẻ mặt hăng hái như lúc trước.
Mậu Thụy Linh thì lại trốn trong phòng run lẩy bẩy, đắp mấy cái chăn bông gộp lại lên người vẫn thấy lạnh, lạnh vào tận trong xương tủy.
Chuyện nàng bị người ta gian dâm đã nhanh chóng lan truyền trên giang hồ từ lâu, bên trong quân doanh cùng phủ tướng quân cũng lưu truyền đến mức sôi sùng sục, không chỉ có đầy tớ không tôn trọng nàng, thị vệ cùng môn khách(*) càng là đầy ý dâm, như hổ rình mồi, luôn nghĩ cách bắt nàng đến giày xéo một phen.
(*) Môn khách: người có tài, được giới quý tộc xưa nuôi trong nhà.
Nàng vốn là dựa vào sắc đẹp để hành tẩu trên giang hồ, lại bởi vì đông đảo người ái mộ mà dương danh Trung Nguyên, một khi danh tiếng có tổn hại, khoản nợ hoa đào liền biến thành kiếp đào hoa, phản phệ lên chính người nàng.
Lúc lại bị mấy kẻ chặn ở góc tường nàng đã quyết tâm, một kiếm đâm chết một tên trong đó, lại không ngờ kích động thú tính của những người này, chúng đè nàng lên mặt đất cắt đứt gân tay gân chân khiến nàng hoàn toàn biến thành một phế nhân. Mậu Thụy Linh khóc lóc kể lể với Trạm Thần Dương và phụ thân, vì hung thủ là ái tướng tâm phúc của Viên Khôn Bằng, hai người không chỉ không làm chủ cho nàng, còn ra lệnh ép nàng không được lộ ra.
Nàng vô cùng tuyệt vọng, khóc ngất mấy lần, vốn tưởng rằng đây đã là luyện ngục nhân gian, nào ngờ Dư Thương Hải lại ban bố cái lệnh truy bắt để bọn họ sống không bằng chết, lẽ nào nàng còn chưa đủ sống không bằng chết? Nàng thực sự nghĩ không ra còn có tình cảnh nào có thể kinh khủng hơn so với hiện tại, nhưng mà lòng người hiểm ác nàng đã thể nghiệm được mười phần mười, tự nhiên biết được thủ đoạn giày vò một người luôn luôn là tầng tầng lớp lớp. Đột nhiên, nàng liền mất đi dũng khí sống tiếp, gỡ bảo kiếm treo trên tường xuống định tự sát.
“Con điên rồi sao?” Mậu Kình Tùng nhân lúc đêm tối chạy tới phòng con gái, vừa vặn thấy cảnh này liền đánh rớt bảo kiếm, thấp giọng nói: “Đi với ta, nhanh một chút.”
Sau khi lão tính toán với Trạm Thần Dương thì quyết định chạy trốn khỏi phủ tướng quân, Dư Thương Hải lấy một tòa bảo tàng đổi lấy tính mạng bọn họ, ai có thể cưỡng lại được mê hoặc dường này? Đợi Viên Khôn Bằng thấy tiền sáng mắt, lúc quan trọng phản chiến thì bọn họ muốn đi cũng muộn rồi.
Mậu Thụy Linh vốn tưởng rằng đã bị vứt bỏ lại dấy lên hy vọng một lần nữa, vội vã thu dọn hành trang theo phụ thân rời đi, hội hợp với Trạm Thần Dương đợi bên trong núi giả (hòn non bộ).
Ba người phóng qua đầu tường, tìm một tiểu viện kín đáo nghỉ ngơi một đêm, hôm sau cổng thành vừa mở thì thúc ngựa lao nhanh, hận không thể đi đến bên ngoài vạn dặm trong chớp mắt.
Ba người chân trước vừa ra khỏi cổng thành, Viên Khôn Bằng liền tuyên bố bọn họ đã không còn ở trong phủ mình nữa, cũng tỏ vẻ tiền tài tuy rằng nặng nhưng lại không nặng bằng tình nghĩa huynh đệ, hắn sẽ không tham dự hành động đuổi bắt ba người, kho báu kia ai thích thì lấy, không liên quan gì tới hắn.
Tin tức vừa truyền ra liền quét một trận danh vọng cho hắn, là một cái danh tiếng trọng tình trọng nghĩa, khoan dung nhân hậu trong dân gian.
Ban đầu còn có phiên chủ cho rằng hắn cố tình bày mê trận, chứ thực ra người đã bị hắn khống chế rồi, điều tra mấy lần không có kết quả, lại có người nhìn thấy ba người ẩn hiện ở biên giới Nam cảnh, lúc này mới chịu tin, cuống cuồng phái tử sĩ đuổi theo, còn bắt được toàn bộ tàn dư của Mậu gia trang cùng Bích Vân trang, còn định bán thêm đầu cho Dư Thương Hải. Đương nhiên, Dư Thương Hải nói để kẻ thù sống không bằng chết bọn họ cũng không hề quên, đủ loại cực hình luân phiên sử dụng một lần trên người những kẻ này.
Người Di tộc đã từng tuyệt vọng sợ hãi trốn chạy khắp nơi, hiện tại Trạm Thần Dương, Mậu Kình Tùng cùng Mậu Thụy Linh đều được thể nghiệm một lần. Đừng nói các đại phiên chủ muốn bắt bọn họ, ngay cả một số ít những kẻ giang hồ cũng miệt mài vây bắt bọn họ, những kẻ này không trêu chọc nổi Dư Thương Hải và Tử Huyền, lại chọc tới ba con chó nhà có tang này, bắt được bọn họ có thể đổi được một kho báu, cớ sao không làm.
Bị người bắt bảy lần, lại bị cướp đi bảy lần, vì Dư Thương Hải nói để bọn họ sống không bằng chết, những kẻ này chẳng hề hạ sát thủ mà là hành hạ tra tấn, mùi vị đó khó có thể dùng lời để hình dung. Ngắn ngủi hai tháng, Trạm Thần Dương cùng Mậu Kình Tùng đã chẳng còn hình người, hận không thể lập tức chết luôn, nhưng lại không thể toại nguyện, giờ mới hiểu được cái gì gọi là luyện ngục nhân gian thật sự.
Lại trải qua mấy hồi cướp đoạt, ba người cuối cùng bị Bắc Bình vương bắt đi. Thực lực của Bắc Bình vương tương đương với Viên Khôn Bằng, nhưng tính cách lại hết sức tàn bạo, vì tạo phản cần tiền tài, dường như lột đến mấy lớp da của dân chúng, còn nhiều lần truyền ra các vụ bê bối như ăn thịt người, cưỡng gian phụ nữ có thai…..
Ba người rơi vào trong tay gã, kết cục tất nhiên là không cần nói cũng biết. Có mấy tốp tử sĩ chém giết tới đây cướp người, gã đề phòng đêm dài lắm mộng, vội vàng phái thuộc hạ đi mời Dư Thương Hải đến đây xem hàng.
Chu Doãn Thịnh đi rất chậm, loại tin tức này một tháng hắn có thể nhận được hai ba cái, mỗi lần chưa tới địa giới của chủ nhà thì người đã bị cướp đi, giống như hàng hóa đảo quanh trong tay các thế lực lớn.
Chu Doãn Thịnh nhiều lần tay không đi vòng vèo, không chỉ không cảm thấy phiền chán, trái lại rất là sung sướng, bởi vì số lần qua tay càng nhiều, khổ ba người này nhận được cũng càng lớn, cái gì gọi là mùi vị sống không bằng chết, có lẽ bọn họ đã thể nghiệm qua mấy trăm lần.
Bắc Bình vương không hổ là một trong những phiên chủ thực lực hùng hậu nhất, lúc Chu Doãn Thịnh cùng Tử Huyền tới quân doanh, ba người Trạm Thần Dương vẫn còn chưa bị cướp đi.
“Dư giáo chủ, thánh tăng Tử Huyền, mau mau ngồi. Vương gia bình thường ở trong vương phủ, bây giờ gặp nhau, hai vị nếu như không chê thì có thể ở đây rửa mặt chợp mắt, đợi vương gia đến chúng ta liền dẫn hai vị đi xem hàng.” Một tên tướng lĩnh dần hai người vào một lều bạt sạch sẽ.
“Không sao, chúng ta một đường gió bụi mệt mỏi, vừa vặn ăn vài thứ chợp mắt một lát. Ngươi không cần tiếp đãi, chúng ta tùy tiện là được.” Chu Doãn Thịnh mỉm cười xua tay.
Tên tướng lĩnh còn có công vụ phải làm, cũng không từ chối nhiều liền vội vã rời đi. Mấy tên binh sĩ nối đuôi nhau đi vào, bày đủ loại sơn hào hải vị lên bàn, một mực cung kính mời khách dùng từ từ. Chu Doãn Thịnh vặt một cái đùi gà, lắc lư bên mép hòa thượng, cười đùa nói: “Nào, ăn mặn mở mang một chút.”
“Ta đã ăn mặn rồi, mà còn là mỹ vị cao cấp, loại thịt để ăn bình thường này thật sự là nhìn không lọt. Muốn cho ăn thì cho ăn đồ tốt chút, đừng gạt ta.” Tử Huyền trên mặt đoàng hoàng trịnh trọng, lời nói lại rất có ý khiêu khích.
Bụng dưới Chu Doãn Thịnh hơi nóng lên, rút đùi gà về gặm mấy cái, hờ hững nói: “Ăn xong thì cho ngươi ăn, chạy mấy ngày đường, ta cũng đói bụng lắm rồi.” Hai người đối diện một lúc lâu, ngầm hiểu ý mà tăng nhanh tốc độ ăn uống.
Đợi khi Bắc Bình vương chạy tới, một hồi chiến đấu ác liệt vừa mới kết thúc, Tử Huyền vẫn là cái bộ dáng cao tăng đắc đạo thánh khiết kia, khắp cổ Chu Doãn Thịnh lại đều là dấu hôn, khóe mắt hoen đỏ còn chứa một vệt xuân tình, giống như không xương dựa nghiêng trên giường nhỏ, một chân vắt vẻo, một chân đặt trong ngực hòa thượng, dáng vẻ lười biếng vô cùng phong lưu.
Bắc Bình vương thấy đồng tử hắn lấp lánh, rõ ràng là động tâm tư, nhưng lại nóng lòng muốn có được bản đồ kho báu, miễn cưỡng kiềm chế xuống.
Gã dẫn hai người đến chuồng ngựa, chỉ vào Trạm Thần Dương cùng Mậu Kình Tùng đã bị chặt đứt bàn tay bàn chân, trên cổ buộc dây cương, đang nhào vào bên cạnh chuồng ngựa uống nước bẩn nói rằng: “Các ngươi nhìn gần chút, bọn chúng rơi vào trong tay bản vương đã được tám ngày, cực hình bình thường đều đã dùng một lần, ngay cả con lừa gỗ(*) chuyên dùng trên người nữ tử cũng đã cưỡi hai lần rồi, nếu như không vừa ý chúng ta còn có thể ngồi xuống từ từ nói chuyện, bản vương có mấy tên thủ hạ rất thông thạo cái này, bây giờ liền đưa tới gặp một lần?”
(*) cực hình con lừa gỗ: Dành cho phụ nữ ngày xưa khi ngoại tình. Nguồn => https://baomoi.com/hinh-phat-khung-khiep-cho-nguoi-vo-ngoai-tinh-thoi-phong-kien-trung-quoc/c/22728667.epi
Chu Doãn Thịnh không cần đến gần đã ngửi thấy được mùi hôi thối trên người hai người. Bọn họ đã không thể đứng thẳng đi lại nữa, bò như súc vật trên đất, không chỉ bên ngoài cơ thể tràn đầy vết thương, ngay cả phía sau cũng chảy đầy cứt đái cùng máu loãng, rõ ràng là ruột đã thối nát rồi.
Nghe thấy Bắc Bình vương muốn đưa người hành hình tới, hai người run lên cầm cập, há miệng nghẹn ngào xin tha, lộ ra nửa đoạn đầu lưỡi cháy đen.
Bọn họ rập đầu lạy Chu Doãn Thịnh, còn tưởng đập chết luôn rồi, nhưng bởi vì cả người vô lực mà xụi lơ, đôi mắt vẩn đục chảy xuống hai hàng huyết lệ. Bọn họ hối hận rồi, biết vậy đã chẳng làm, nhưng muốn sống cũng không được mà muốn chết cũng không xong, chỉ hy vọng Dư Thương Hải nhìn thấy thảm trạng của bọn họ rồi thì có thể động lòng từ bi, cho bọn họ chết thoải mái một chút.
Chu Doãn Thịnh híp mắt nhìn chốc lát, khoát tay nói: “Thủ đoạn của vương gia Dư mỗ vô cùng kính nể, mong vương gia cố gắng để cho bọn họ sống lâu một chút.”
Bắc Bình vương đương nhiên đồng ý liên tục, cũng không thèm nhìn tới hai kẻ bởi vì tuyệt vọng mà khóc rống lên, gã lại chỉ vào mấy cái lều rách nát phía không xa nói rằng: “Bản vương bố trí cho Mậu Thụy Linh trong kỹ nữ quân của doanh trại, mỗi ngày tất nhiên không để nàng ta nhàn rỗi, mời Dư giáo chủ.” Dứt lời vươn tay mời.
Tử Huyền chợt mở miệng: “Chỗ kia ô uế, hay là thôi đi.”
Chu Doãn Thịnh cười liếc y một cái, gật đầu phụ họa theo. Bắc Bình vương mong sao có thể tiết kiệm chút việc, vội sai người nhanh chóng chuẩn bị yến tiệc tiếp đãi khách quý, trong lúc đưa món ăn lên thì xoa tay đòi hỏi sách lụa từ hai người, đồng thời hơ trên lửa ngay tại chỗ, đợi bản đồ kho báu hiện ra toàn bộ mới yên lòng, vỗ tay cười lớn.
Chu Doãn Thịnh: “ Vương gia hài lòng không?”
“Hài lòng, vô cùng hài lòng!” Dư giáo chủ quả nhiên là giữ chữ tín, bản vương mời ngươi một chén.” Sau khi đưa sách lụa cho mấy tên môn khách kiểm tra thật giả, Bắc Bình vương lúc này mới nâng chén rượu lên thăm hỏi, lại lệnh cho người hầu rót một chén trà nóng cho Tử Huyền, lấy trà thay rượu.
Chu Doãn Thịnh đưa nước rượu màu hổ phách lên chóp mũi ngửi, cười lạnh nói: “Dư mỗ hết lòng tuân thủ cam kết, vương gia lại là tiểu nhân qua cầu rút ván. Chén rượu này, Dư mỗ cũng không dám uống.”
Trước khi tới hắn cũng đã nghi ngờ Bắc Bình vương sẽ không để mình bình yên rời đi, một là vì diệt trừ hậu họa, hai là vì đảm bảo sách lụa thật giả. Chỉ có khống chế người ở trong tay gã mới hoàn toàn an tâm, đợi khi tìm được kho báu thì sẽ dứt khoát giết chết.
Kẻ bề trên luôn luôn đa nghi như vậy, cho nên luôn không có chuyện gì lại đi kiếm chuyện. Chu Doãn Thịnh lắc đầu than thở, đang định ra tay lại bị Tử Huyền ôm vào trong ngực, phá nát lều bạt lao ra ngoài, trước khi đi không quên hút sách lụa vào lòng bàn tay.
Quanh người y nổi lên một luồng cương phong, đụng cho tướng sĩ trong phòng ngã ngược ngã xuôi, đợi mọi người bò dậy truy đuổi thì đã thấy trên mặt Bắc Bình vương ngồi ngay ngắn ở ghế chủ vị chậm rãi xuất hiện mấy vệt máu, sau đó ầm ầm vỡ thành thịt nát, nội tạng trôi ra đầy đất, đúng là ngay cả chết như thế nào cũng không biết.
“Vương gia!” Tiếng gào thê thảm vang lên bên trong trướng, Chu Doãn Thịnh đã ở bên ngoài ngàn dặm không quên truyền âm trào phúng: “Nếu như Bắc Bình vương có thể tuân thủ cam kết, sao đến mức rơi vào tình cảnh này? Tự mình ngại mạng quá dài thì đừng trách người khác ra tay ác độc, người xảo quyệt, bạo ngược vô đạo cỡ này, không có tư cách sở hữu thiên hạ!”
Trong quân doanh loạn thành một đoàn, nào còn đủ sức đi đuổi bắt hung thủ. Chờ khi Viên Khôn Bằng nhận được tin tức, thuộc địa của Bắc Bình vương đã phân thành mấy khối, thực lực bị suy yếu, căn bản không có năng lực tranh đoạt ngôi vị hoàng đế với hắn, không khỏi vui sướng mà nở nụ cười.
Từ đó về sau hai người liền mất tung tích, 《vô cực tâm kinh》 cùng lượng lớn tài bảo dần dần biến thành một bản truyền thuyết, ít người đề cập đến, Tử Huyền cũng nhận được cái danh hiệu “ma tăng khát máu”, có thể ngăn được đứa nhỏ khóc đêm.
——————————-
Năm năm sau, nước Đại Hạ bị Đại Long triều lật đổ địa vị, dân chúng chịu nỗi khổ chiến loạn cuối cùng cũng có thể an cư lập nghiệp.
Trong một quán trà nổi danh nhất kinh thành, tướng gia đương triều Khôi Đấu đang chiêu đãi khách quý. Địa vị hắn rõ ràng cực cao, lúc này lại đứng bên cạnh một vị nam tử áo đen bưng trà rót nước cho hắn, thái độ vô cùng cung kính.
Nam tử áo đen mũi hình trái mật treo(*), tóc mai như đao cắt, một đôi mắt hoa đào như hữu tình như vô tình, lúc thản nhiên liếc qua thì khiến người ta say mê đầu óc, tâm tình lơ đãng, bộ dáng tuấn mỹ bất phàm. Hắn xua tay để Khôi Đấu ngồi xuống, uống cạn một chén trà nóng sau đó nằm nhoài lên cửa sổ nhìn ra ngoài, khóe miệng dâng lên một nụ cười rực rỡ.
(*) mũi mật treo -_- (dịch đúng 100%) => kiểu mũi cao như tây ý.
<img alt=148356882 src="https://static./chapter-image/cao-thu-doi-den-thay-trang/148356882.jpg" data-pagespeed-url-hash=3268820237 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Khôi Đấu thuận theo ánh mắt hắn nhìn qua liền thấy thánh tăng Tử Huyền đang đứng ở chợ đối diện, bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, nghị luận sôi nổi.
“Giáo chủ, ngài để thánh tăng đi xếp hàng mua gà quay cho ngài, không phải là làm khó y sao? Y sợ là sẽ bị dân chúng dùng nước bọt dìm chết a.” Khôi Đấu vỗ tay cười sang sảng.
Chu Doãn Thịnh ngoắc ngoắc ngón tay về phía người yêu, ra hiệu cho y nhanh một chút. Tử Huyền quay đầu nhìn lại, trong mắt tràn đầy nồng đậm yêu thương, y móc ra một túi bạc phân phát cho dân chúng xếp hàng phía trước mình, rốt cục cướp được một con gà nướng, bước về phía quán trà. Mấy vị đại nương phía sau lập tức hướng về phía bóng lưng của y “xì” một cái, vẻ mặt vô cùng xem thường.
Tử Huyền võ công cao cường, sao lại không biết họ đang làm gì, nhưng thấy người yêu dường như bị lấy lòng, đang nằm nhoài bên cửa sổ cười nghiêng cười ngả, bản thân cũng liền cười nhẹ, sự cưng chiều lộ rõ trên mặt.
Khôi Đấu nâng chung trà lên che lại vẻ mất mát cùng hâm mộ trên mặt, âm thầm than thở nói: Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, rất nhiều người trở nên hoàn toàn thay đổi, rồi lại có rất nhiều người giống như quá khứ, chí hướng không đổi, như vậy thật tốt.
Sau khi Chu Doãn Thịnh sắp xếp xong xuôi cho tộc nhân liền theo Tử Huyền đi du lịch các nước, đợi đến già đi không nổi liền trở về tộc địa mà tộc nhân mới xây dựng, cùng nhau nằm chung một ngôi mộ, cùng nhau nhắm mắt lại.
Tử Huyền vẫn như trước kia, ôm người yêu thật chặt vào trong ngực, đôi môi dán lên vành tai hắn, chuyển một chuỗi mã cuối cùng, từng câu từng chữ thận trọng nói rằng: “Còn nhớ lời thề của ngươi không? Chúng ta kiếp sau, kiếp sau nữa, vĩnh viễn đều phải cùng nhau. Chờ ta.”
Chu Doãn Thịnh cùng người yêu mười ngón đan xen, mỉm cười gật đầu, lúc tỉnh lại đã về đến khoang chữa trị, hai y tá canh giữ trong phòng bệnh vội vã bỏ dịch dinh dưỡng, mở cửa khoang, lấy hai bộ đồng phục bệnh nhân để thay.
“Tướng quân Auer sao rồi?” Hắn hoàn toàn không để ý đến nhân viên điều trị đang dính đủ loại dụng cụ đo lường lên trên người mình, đi thẳng tới giường bệnh sát vách kiểm tra tình hình của Auer Yasay. Điện não đồ vẫn là bộ dáng lúc hắn rời đi, ngoại trừ một khu vực sinh động màu cam nho nhỏ, những cái khác đều là màu xám đại biểu cho hoại tử, trái tim vẫn còn đập, tuy rằng chậm nhưng cũng rất mạnh mẽ.
“Tình trạng của tướng quân Auer rất ổn định nhưng vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Ngài yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ tuân thủ cam kết, chỉ cần bệnh viện này còn tồn tại thì nhất định sẽ duy trì tốt kiểm tra triệu chứng sinh mạng của y.” Viện trưởng biết hắn có giao dịch với nguyên soái nên một mực kiên định hứa hẹn.
“Cám ơn.” Chu Doãn Thịnh dùng sức cầm tay viện trưởng, đợi nhân viên điều trị có được dữ liệu của cơ thể mình thì vội vã chạy tới phòng làm việc phân tích mã, lấy ra năng lượng thu được từ thế giới trước.
Không ngủ không nghỉ làm việc ba ngày ba đêm, hắn đầu tóc rối tung cùng một đôi mắt đỏ ngầu tơ máu trở lại phòng bệnh.
Auer Yasay gầy hơn một chút so với trước kia, lồng ngực yếu ớt phập phồng, không nhìn kỹ còn tưởng là một khối thi thể. Chu Doãn Thịnh chậm rãi đi tới, khom lưng nhìn chăm chú gương mặt xa lạ lại tuấn mỹ của y, mãi đến tận khi chóp mũi sắp chạm vào nhau mới dừng lại.
Nhìn từ góc độ này giống như là hắn đang hôn trộm đối phương, binh sĩ đứng ở cửa rất biết ý mà quay người, thiết bị giám sát trên đỉnh đầu cũng chỉ có thể nhìn thấy sau gáy hai người.
Chu Doãn Thịnh lúc này mới khẽ mỉm cười, đặt 008 lên vành tai Auer truyền năng lượng vào. Khoảng chừng năm phút sau, 008 phát ra âm thanh “ting ting” chỉ có hắn mới có thể nghe thấy, đây là biểu thị năng lượng còn dư lại 10% cuối cùng.
Hắn nhấn nút kết thúc, lấy 008 ra đeo lên tai mình. Thế giới giả lập vô cùng nguy hiểm, không cẩn thận sẽ phải đối mặt với kết cục hồn phi phách tán, nhằm đề phòng vạn nhất có chuyện gì xảy ra, hắn không thể không giữ lại một chút năng lượng.
Có nguồn năng lượng này tẩm bổ, điện não đồ của Auer liền xảy ra biến hóa, khu vực màu đỏ bắt đầu khuếch tán ra bên ngoài, tuy rằng tốc độ chậm nhưng lại thật sự thay đổi.
Chu Doãn Thịnh nhìn chằm chằm màn hình một hồi, bỗng nhiên khép hai chân lại, thu hai tay về, bắt chước theo bộ dáng Tử Huyền bắt đầu niệm kinh. Người kia ghé vào lỗ tai hắn niệm kinh cả một đời, dùng tất cả cầu nguyện thành kính nhất đều gia trì ở trên người hắn.
Y nói phải cung phụng hắn như cung phụng thần phật, cũng chưa từng nuốt lời. Buổi tối mỗi ngày, Chu Doãn Thịnh đều ngủ trong tiếng Phạn âm, hôm sau lại tỉnh lại trong tiếng Phạn âm lượn lờ, vừa mới mở mắt là nhìn thấy đồng tử chứa đầy yêu thương của Tử Huyền.
Lúc y niệm kinh, hắn luôn thích nằm nhoài trên lưng y, hai tay mò mẫm vào trong vạt áo xoa xoa lồng ngực rộng lớn của y, nhìn vành tai trắng nõn của y nhiễm một tầng ửng đỏ, đồng tử đen nháy lấp ló một chút nhu tình cùng dục vọng. Y chung quy cũng không kiên trì được bao lâu, chỉ khoảng nửa khắc là sẽ trở tay mò vào trong ngực hắn, nhiệt tình hôn môi….
Hồi ức ngừng lại, Chu Doãn Thịnh buông hai tay xuống, trong mắt chậm rãi thấm ra ánh nước lấp lánh. Hắn ngẩng đầu, không để nước mắt ngưng kết thành giọt rơi xuống, đợi viền mắt khô ráo mới nhảy lên một cái, ấn nút gọi ở đầu giường: “Chuẩn bị một chút, tôi muốn tiến vào mạng ảo lần nữa.”
“Nhưng ngài mới chỉ nghỉ ngơi chưa tới một canh giờ, như vậy không sao chứ?” Nhóm điều trị rất nhanh đã chạy đến, vừa kính nể vừa lo lắng tinh thần không biết sợ của hắn. Phải biết rằng hắn vẫn chỉ là một cậu thiếu niên mười sáu tuổi, lại ép bản thân đến mức này. “Thời gian chính là sinh mạng, tôi có thể đợi nhưng mọi người lại không thể.” Chu Doãn Thịnh trên mặt nói đến hiên ngang lẫm liệt, thực ra cũng không lưu luyến gì thế giới này. Nơi không có người yêu thì hắn cho dù một khắc cũng không muốn chờ nữa.
Nhóm điều trị không có cách nào khác đành phải điều chỉnh máy móc, đỡ hắn chậm rãi nằm ngửa. Nhìn thiếu niên gầy yếu từ từ ngâm trong chất lỏng màu xanh lam, mọi người đều cảm thấy kính nể, cùng nhau khom lưng cúi chào hắn.
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
25 chương
35 chương
103 chương
33 chương
37 chương