Khoái Xuyên Chi Đả Kiểm Cuồng Ma
Chương 195
Biên tập: Erale
Ba ngày sau, vết thương của Chu Doãn Thịnh đã chuyển biến tốt hơn, chỉ là độc tố trong người vẫn còn quấy phá, bất cứ lúc nào cũng có thể đòi mạng, đương nhiên đây chỉ là mạch tượng biểu hiện mà thôi.
Tử Huyền mỗi ngày đều đến phòng luyện đan đứng một lát, giương cặp mắt như hổ khiến áp lực nghiên cứu thuốc giải của cốc chủ tăng lên gấp bội. Ngày hôm đó, y vừa mới trở về từ phòng đan liền thấy một dược đồng bưng khay đi vào, đặt cháo và một bát nước thuốc đen sì lên bàn. Chu Doãn Thịnh vươn tay lấy cháo cá, lại bị y nhẹ nhàng nắm chặt tay, bất đắc dĩ khuyên nhủ: “Uống thuốc trước.”
Chu Doãn Thịnh lườm y một cái, ngược lại bưng chén thuốc, cụp mắt ngửi nhẹ, sắc mặt biến đổi. Thấy hòa thượng khuấy đều cháo định đút vào miệng, hắn giật lấy cái muôi ngửi nhẹ, lập tức không nói một lời ném cái chén xuống đất. “Choang” một tiếng lanh lảnh, cả phòng đều tĩnh lặng, được đồng cùng tỳ nữ vội vã quỳ xuống thỉnh tội, vẻ mặt đều là mờ mịt.
Hai mắt đen kịt của Tử Huyền lộ ra huyết khí, trầm giọng nói: “Thuốc và cháo đều có độc?” Tuy là câu hỏi nhưng giọng điệu lại vô cùng bình tĩnh.
Chu Doãn Thịnh gật đầu, đang định giơ tay xoa huyệt thái dương lại bị hòa thượng ôm vào trong ngực, hai tay y xoa xoa vỗ nhẹ lưng hắn nhiều lần, dường như muốn vỗ hắn vào trong xương cốt.
Chu Doãn Thịnh nhận ra được sợ hãi từ bên trong sự run rẩy của y, than nhẹ một tiếng sau đó chủ động ngả vào lồng ngực rộng lớn của y. Hắn không thể không để y thấy được máu tanh giang hồ cùng lòng người hiểm ác, không thể không kích thích y rơi vào ma đạo, bởi vì chính tà không thể cùng tồn tại, càng bởi vì giữa phật tổ và mình, y chỉ có thể chọn một người. Bạn thâm giao ngày xưa phản bội chẳng qua chỉ là mở màn mà thôi.
Tử Huyền thở dốc, chân tay lạnh lẽo. Y rất sợ, rất sợ, đến mức sát ý hung ác đè nén trong lòng cháy hừng hực như lửa địa ngục.
——————
Trong phòng luyện đan, cốc chủ đang cắt cổ tay một đứa bé, dẫn máu tươi đỏ sậm của đối phương vào một cái bát sứ. Mùi máu tanh nồng nặc xen lẫn mùi thuốc tràn ngập trong không khí, ngửi vào khiến người ta có chút choáng váng đầu óc.
Máu đầy một bát lại một bát, đến bát thứ tư, dòng máu liên tục dần dần biến thành giọt máu nhỏ tí tách, đã lấy cạn rồi. Cốc chủ dùng nội lực ép giọt máu cuối cùng trên người đứa bé xuống, lúc này mới tiện tay ném xuống thi thể đã lạnh như băng từ lâu.
Không lâu sau liền có mấy đệ tử đi vào, dọn dẹp sạch sẽ thi thể với cả máu tươi không cẩn thận rơi xuống nước, động tác thành thục, vẻ mặt lạnh lùng. Dưới ánh nhìn của bọn họ, những dược nhân này chẳng khác gì súc vật, chết thì cũng chết rồi, không có gì ghê gớm.
Chờ tiếng bước chân đi xa, lại có một gã đệ tử mặc đồ màu trắng đẩy cửa tiến vào, chắp tay, môi khẽ mở dường như muốn nói, cuống họng khô khốc lại không phát ra được âm thanh nào, thái dương còn có giọt mồ hôi lớn như hạt đậu liên tục lăn xuống, ướt đẫm vạt áo.
Nhưng mà cốc chủ quay lưng với gã nên vẫn chưa phát hiện được tình huống khác thường, vừa đổ máu tươi vào lò luyện đan tỏa hơi nóng, vừa lơ đễnh hỏi: “Bọn họ đã uống hết thuốc và cháo chưa?”
“Bẩm, bẩm cốc chủ….” Lời còn lại gã đã không còn cơ hội nói ra, bàn tay đặt ở cổ gã dùng sức, trong khoảnh khắc liền vặn gãy cổ. Tiếng xương cốt gãy răng rắc cùng tiếng thi thể ngã xuống đất rốt cục kinh động đến cốc chủ.
“Thánh tăng Tử Huyền?” Cốc chủ liên tục lùi lại, phần lưng suýt chút nữa chạm lên lò luyện đan bị nung đến đỏ.
Tử Huyền chẳng hề nhiều lời với lão, giơ tay liền điểm huyệt, sau đó chậm rãi tiến lên, sát ý tỏa ra từ trong con ngươi đỏ đậm, càng rừng rực khiếp người hơn so với lò luyện đan không ngừng nóng lên.
“Thuốc giải.” Y lời ít ý nhiều yêu cầu.
“Không có thuốc giải! Ngươi có biết kẻ ngươi muốn cứu là ai không? Là ma đầu Dư Thương Hải giết người như ngóe. Sư phụ ngươi gửi thư, nói nếu như ngươi có thể tự tay kết liễu hắn, đem tâm kinh về thì lần này sẽ tha thứ cho ngươi. Ngươi là cao tăng đắc đạo, sao lại muốn kết giao với kẻ như thế, vô duyên vô cớ tổn hại tu vi, phá hủy danh tiếng. Từ xưa đến nay chính tà không thể cùng tồn tại, người trong chính đạo chúng ta…..”
Không đợi cốc chủ nói xong, Tử Huyền cụp mắt nở nụ cười, tiếng cười trầm thấp ẩn chứa vài tia nội lực, lúc này chấn động đến mức miệng cốc chủ phun đầy máu tươi.
“Chính tà không thể cùng tồn tại, cái gì là chính cái gì là tà? Trong cốc của ngươi nuôi nhốt vô số dược nhân, mỗi ngày đều lấy máu ba dược nhân chế thuốc, ác độc cỡ này còn có thể coi mình là người trong chính đạo? Vì một quyển tâm kinh, các người đổi trắng thay đen, không phân phải trái, ngay cả những kẻ chịu họa diệt môn cũng có thể bắt tay giảng hòa với kẻ địch, gieo lời nói rối trắng trợn khắp nơi, mà sư môn của bần tăng lại vì một hạt Hỗn Nguyên Xá Lợi Tử không biết có tồn tại hay không liền trợ Trụ làm ác, thật là khiến người ta rùng mình. Trải qua những điều này, bần tăng dĩ nhiên đã nhìn rõ, trên giang hồ không có cái gọi là phân chia chính tà, cũng không có phải trái trắng đen, tất cả chẳng qua là vì hai chữ “lợi ích” mà thôi. Hôm này bần tăng liền để ngươi hiểu rõ, lời cường giả nói ra mới là chính nghĩa, giun dế không có tư cách xen vào.” Dứt lời liền chắp hai tay trước ngực niệm Phật, vẻ mặt thương xót nhưng ra tay lại cực kỳ tàn nhẫn.
Vì trên người cốc chủ giấu rất nhiều phấn độc cho nên y cũng không tiếp cận, chỉ bức chân khí bạo ngược trong cơ thể ra ngoài, quanh thân liền nổi lên một luồng cương phong, bao bọc cốc chủ ở bên trong. Sau một hồi nghẹn ngào thảm thiết, cốc chủ đã máu me đầm đìa, da tróc thịt bong, chỉ có một đôi bàn tay là không tổn hại, chính là y tận lực giữ lại để cốc chủ chế thuốc giải.
“Thuốc giải.” Tử Huyền đi tới bên cạnh hắn, giọng điệu rõ ràng vô cùng bình thản nhưng lại khiến người ta không rét mà run.
Cốc chủ đã sợ đến không nói ra lời, trong mắt tràn đầy kinh hãi. Lão chưa từng gặp công phu tà môn như vậy, lại còn là đứng tại chỗ cũng có thể hóa chân khí trong cơ thể thành trận gió giết người trong vô hình, công lực cỡ này đã gần với những đại năng thượng cổ có thể dời núi lấp biển, hô mưa gọi gió kia. Nhìn một đốm mà biết toàn thân báo(*), bằng một tay ban nãy của Tử Huyền, đừng nói là diệt thần y cốc, cho dù là dẹp yên toàn bộ võ lâm Trung Nguyên cũng dễ như ăn bánh.
(*) Nhìn một đốm mà biết toàn thân báo ý ví von có thể từ quan sát một bộ phận mà phỏng đoán, phân tích rõ toàn cảnh.
Vì một cái đỉnh Thần Nông không biết có tồn tại hay không, lão tội gì chọc vào kẻ thù như vậy? Trong lòng cốc chủ hối hận, thấy hai ngón tay Tử Huyền khép lại chỉ qua, vội vã hô: “Xin thánh tăng tha mạng! Mặc dù ta không có giải dược khiên cơ, nhưng có hai viên thần đan có thể giải bách độc, thánh tăng cứ cầm đi!”
Tử Huyền thu lại nội lực dồn ở đầu ngón tay, hờ hững mở miệng: “Đa tạ cốc chủ.” Lúc này vẻ mặt y thương xót, thái độ hòa nhã, ngoại trừ một đôi mắt đỏ vằn tia máu ra thì cũng không khác thánh tăng thánh thiện cao quý năm xưa là bao.
Cốc chủ trong lòng chợt lạnh, vì hai chân đã bị cương phong cắt đứt, không thể không lết thân thể tàn tạ vào mật thất, lưu lại một vệt máu thật dài. Đợi mang thần đan ra, vốn dĩ cho rằng có thể bảo vệ được một cái mạng, lão lại hoảng sợ phát hiện Tử Huyền đang đeo một đôi bao tay cắt may từ giao nhân sa, sau đó chậm rãi tiến tới. Giao nhân sa nước lửa bất xâm, đao thương bất nhập, còn có thể cách ly khỏi tất cả chất bẩn trên thế gian, đương nhiên sẽ không sợ phấn độc lão bôi bên ngoài thân.
“Thánh tăng, con trai ta….” Lời còn chưa dứt, hàm dưới của lão đã bị bẻ ra, chỉ có thể phát ra âm thanh nghẹn ngào. Cái bao tay này rõ ràng là quà mà lão tặng cho con trai lúc sinh nhật mười tám tuổi, sao lại ở trong tay Tử Huyền? Nghĩ đến nội tình trong đó, mí mắt lão muốn rách cả ra.
Tử Huyền lấy chai lọ bày ở trên giá gỗ, không quan tâm là chất độc hay là thuốc bổ, dốc ngược hết vào trong miệng cốc chủ, sau đó híp mắt nhìn chăm chú đối phương, thấy mắt miệng lão méo xệch, môi tím tái, hiển nhiên là đã trúng kịch độc, lúc này mới lấy ra một viên thần đan nhét vào trong miệng lão để xem kết quả.
Khoảng chừng một phút sau, cốc chủ gần như tắc thở dần dần khôi phục lại, da mặt sưng lên trở về sắc vàng như nghệ. Tử Huyền thấy thế thoáng gật đầu, nhét một viên đan dược còn lại vào trong ngực, cất bước rời đi.
Cốc chủ thở phào một hơi, còn tưởng rằng mình đã tránh được một kiếp, lại không ngờ một luồng cương phong bỗng nhiên chui vào giữa trán, thoát ra từ sau đầu khiến lão ngay cả chết như thế nào cũng không biết, trên mặt cứng ngắc vẫn còn lưu lại vẻ mặt vui mừng sống sót sau tai nạn.
Tử Huyền khép lại cửa đá phòng luyện đan, tránh né dược đồng cùng đệ tử trong cốc, nhanh chóng trở lại tiểu viện.
“Ăn cái này đi, có thể giải bách độc.” Y đưa viên đan dược màu nâu nhạt tới bên môi nam nhân.
Chu Doãn Thịnh ném quyển sách trong tay xuống, không uống thuốc mà dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn giao nhân sa trắng noãn trên tay y hỏi: “Thứ này ở đâu ra thế?”
“Mượn của thiếu cốc chủ.” Tử Huyền vẫn chưa nói rõ, thiếu cốc chủ kia định ngăn cản y vào phòng luyện đan, sau đó bị chân khí bạo ngược của y va chạm hóa thành một vũng máu, chỉ có hai tay được giao nhân sa bao bọc thì không tổn hại chút nào. Y thấy thứ này dường như có chút thần kì liền vơ vét luôn.
“Ngươi thích không? Vốn là tìm cho ngươi mà.” Tử Huyền khẽ mỉm cười. Y nguyện dâng hết tất thảy những gì tốt đẹp nhất trên thế gian này cho người trước mặt, chỉ để hắn có thể nhìn mình nhiều hơn một chút.
Chu Doãn Thịnh quả nhiên bình tĩnh liếc nhìn y, cũng không nói có thích hay không, duỗi đầu lưỡi ra cuốn viên thuốc vào miệng nuốt xuống. Độc tố trong cơ thể nhanh chóng biến mất, viên thuốc này quả nhiên là thứ tốt hiếm có. Tử Huyền nghiêng người, hai mắt không chớp nhìn hắn, thấy sắc mặt tái nhợt của hắn tràn ra một vệt đỏ ửng, lúc này mới thả chậm hô hấp.
“Hứa Xương cốc chủ đã để lộ hành tung của chúng ta, nơi này không thể ở lâu.” Y cởi bao tay, đeo vào tay nam nhân, dùng khăn vải bọc lấy chút thuốc trị thương, ngân lượng, quần áo, lương khô sau đó ôm nam nhân vào trong ngực đạp gió rời đi.
Khoảng chừng một canh giờ sau mới có dược đồng phát hiện cốc chủ cùng thiếu cốc chủ nằm trong phòng luyện đan, muốn đuổi bắt hung thủ cũng đã chậm, hai người đã ở bên ngoài ngàn dặm.
“Ngươi giết Hứa Xương với con trai lão?” Chu Doãn Thịnh nằm trên một cái giường hoa lệ, quanh người vương vấn từng làn hương thơm. Nơi này chính là nhà do một vị phú hộ nào đó trong thành mua cho ngoại phòng(*), vô cùng tinh xảo xa hoa. Ngoại phòng kia cùng với một đám tôi tớ đều bị Tử Huyền điểm huyệt, bây giờ đang nằm la liệt trong nhà kho.
(*) kiểu thiếp thất vợ con nhưng không chính thức, không được gia tộc công nhận.
Tử Huyền không trả lời, chỉ chắp hai tay trước ngực yên lặng tụng kinh.
Chu Doãn Thịnh liếc nhìn y một cái, cười lạnh nói: “Chuyện cướp đốt giết hiếp cũng làm hết rồi, giờ còn giả bộ cao tăng đắc đạo cái gì, không bằng để tóc hoàn tục đi.” Mục đích ban đầu của hắn chính là bức người yêu hoàn tục. Nếu y làm hòa thượng thì mình làm sao bây giờ? Cũng đi làm hòa thượng? Vớ vẩn.
Tử Huyền ngừng tụng kinh, lắc đầu nói: “Không hoàn tục.”
“Đã như thế rồi mà ngươi còn cố chấp không hoàn tục? Ngươi yêu phật tổ của ngươi như thế?” Chu Doãn Thịnh bị chọc tức nở nụ cười, kéo vạt áo hòa thượng ép hỏi.
Tử Huyền dùng hai mắt hơi ửng hồng nhìn chăm chú hắn, giống như có ngàn lời nói vạn câu thề, lại vẫn cứ cố không nhắc tới một lời.
Hai người giằng co một lúc lâu, cuối cùng Chu Doãn Thịnh đầu hàng, buông vạt áo y ra cười lạnh, sau đó lấy sách lụa trong lòng ra, cuộn lại quật lên gương mặt bình tĩnh không lay động của y: “Ngươi phá rối chuyện tốt của ta có biết hay không? Ta đã lấy kho báu ra đưa hết cho Viên Khôn Bằng từ lâu, sau đó chôn mấy trăm cân thuốc nổ xuống, chỉ chờ một đám người tự chui đầu vào lưới. Ngươi lại quản việc không đâu, đoạt sách lụa trở về.”
Tử Huyền nhíu mày, sắc mặt trầm xuống: “Ngươi đưa kho báu cho Viên Khôn Bằng?”
“Kho báu là của ta, ta thích đưa cho ai thì đưa, liên quan gì tới ngươi? Ngươi không muốn hoàn tục thì cút về thiếu lâm tự cho ta!” Chu Doãn Thịnh không muốn nhìn thấy quả đầu bóng loáng của hòa thượng nữa, dứt khoát nhắm mắt ngủ.
Ánh mắt Tử Huyền thay đổi mấy lần, mãi qua hồi lâu mới đè xuống sát niệm cùng ghen tỵ quấy phá, thấp giọng tụng kinh.
“Đừng đọc kinh với ta, ta còn chưa chết.” Chu Doãn Thịnh giơ tay đánh ra một chưởng, đánh rơi màn giường vén trên móc, ngăn cách hòa thượng ở bên ngoài.
Tử Huyền dường như mắt điếc tai ngơ, đè giọng xuống thật thấp rồi tiếp tục tụng kinh. Bên trong phạn âm lượn lờ, tức giận trong lòng Chu Doãn Thịnh từ từ biến mất, đầu dần dần nghiêng trên gối rơi vào mộng đẹp đến hoàng hôn mới tỉnh lại, nghiêng đầu vừa nhìn, hòa thượng vẫn quỳ gối ở bên ngoài đọc kinh như cũ, giống như chưa từng rời đi một bước.
“Ngươi xong chưa? Ngươi không về được thiếu lâm tự nữa rồi thì cũng đừng niệm nữa được không? Hắn xốc màn lên, bất đắc dĩ than thở.
Tử Huyền lúc này mới yên lặng, đứng lên nhìn sắc trời ngoài cửa sổ hỏi: “Đói bụng chưa? Ta đi làm cơm.”
“Mau đi mau đi.” Chu Doãn Thịnh vừa xua tay vừa xuống giường xỏ giày.
Tử Huyền vẫn chưa rời đi, mà đi tới quỳ một chân xuống, đặt bàn chân trắng nõn của hắn lên đùi mình, nhẹ nhàng xỏ giày vào, thuận tiện nắm cổ tay hắn kiểm tra mạch tượng, thấy độc tố đã tiêu tán hoàn toàn mới yên tâm, đóng cửa phòng đi về phía nhà bếp.
Hai người dùng xong bữa tối thì sắc trời đã đen sì, một vành trăng khuyết treo lơ lửng trên song cửa sổ, hắt xuống ánh sáng nhẹ nhàng. Tử Huyền thắp đèn, thả một quyển du ký vào trong lòng nam nhân, ấm áp nói: “Ngươi xem trước đi, ta đi múc nước cho ngươi tắm rửa.”
Chu Doãn Thịnh giận y không chịu hoàn tục, lại không thể kháng cự săn sóc dịu dàng của y, nghiêm mặt nhận lấy du ký, không nói một lời lật xem. Tử Huyền vốn định cúi người hôn trán hắn lại bị hắn tránh đi, trong mắt nhanh chóng xẹt qua một vệt u ám. Múc nước nóng xong, Tử Huyền rút du ký trong tay hắn, tự mình ôm hắn lên.
“Ta chỉ bị thương tâm mạch chứ không bị thương tay chân. Ngươi ra ngoài đi, ta tự tắm.” Chu Doãn Thịnh giãy dụa muốn xuống đất.
“Đừng quậy.” Tử Huyền vỗ mông hắn, giọng điệu giống như dỗ trẻ con, thấy hắn dùng cặp mắt hoa đào ướt át nhìn chằm chằm mình, trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, cúi đầu khóa miệng hắn, hôn xong miệng lại hôn chóp mũi, lại dọc theo chóp mũi hôn lên mí mắt, cuối cùng trượt tới bên mặt, ngậm vành tai mềm mại đáng yêu của hắn, theo bản năng chuyển một chuỗi mã vào 008.
Chu Doãn Thịnh vốn định cắn rách đầu lưỡi y, cho y biết sự tức giận của mình nhưng bất giác lại trầm mê trong nụ hôn nóng bỏng triền miên, đầu váng mắt hoa, không thể suy nghĩ được gì khác nữa.
Bên tai truyền đến tiếng than nhẹ của người trong lòng như con mèo nhỏ, lại thấy hắn chủ động vươn tay víu lấy cổ mình, tình cảm ỷ lại lộ rõ trên mặt, ánh mắt u ám của Tử Huyền lúc này mới hơi sáng hơn một chút.
Vì người yêu tổn thương tâm mạch, Tử Huyền cũng không dám làm bậy, đành phải áp chế lửa dục trong bụng tắm rửa cho hắn, cuối cùng dùng khăn vải lau khô giọt nước, ôm đến trên giường nhỏ.
Chu Doãn Thịnh tùy tiện khoác một cái ngoại bào, bên hông dùng đai lưng ngọc buộc lỏng lỏng lẻo lẻo, lăn vào bên trong giường tiếp tục đọc sách. Thấy hòa thượng sau khi tắm rửa trong đấu tranh, thân thể trần truồng đi tới, cự long trong quần nảy lên một cái vô cùng dữ tợn, lửa giận lúc trước lại bốc lên, cười lạnh nói: “Lăn sang phòng khác mà ngủ.” Tử Huyền im lặng không lên tiếng dùng hai mắt đỏ đậm nhìn lồng ngực trần trụi cùng hai chân như ẩn như hiện dưới vạt áo hắn, đang định vươn tay hong khô mái tóc ướt nhẹp của hắn, lại bị hắn dùng sách quật mạnh một cái, mắng: “Đừng đụng vào ta. Cái gọi là làm sư ngày nào thì gõ mõ ngày ấy, ngươi tuyệt đối đừng phạm vào sắc giới, nếu không phật tổ sẽ trách tội.”
Khóe môi Tử Huyền thoáng cong lên, mặc kệ hắn quật thế nào, vẫn kiên định thò tay ra như cũ, dùng nội lực hong khô mái tóc đen giống như thác nước của hắn, sau đó ngồi xổm bên mép giường, nắm chặt cự long giữa háng.
Chu Doãn Thịnh chỉ cụp mắt một chút liền có thể thấy đầu rồng ngẩng cao, thứ kia vô cùng khổng lồ, bên trên còn phủ kín từng cái gân xanh, nhìn qua vô cùng dữ tợn rồi lại vô cùng gợi cảm, móc cho tâm tình hắn dao động, thân thể nóng lên. Nhưng mà người yêu nhớ mãi không quên phật tổ, cũng không biết ngày nào tỉnh ngộ thì lại sẽ như lần trước yên lặng rời đi khiến hắn vô cùng có cảm giác không an toàn. Vì vậy cho dù hắn nghẹn chết cũng sẽ không để người này tới gần.
“Ngươi muốn làm gì? Dùng vũ lực với ta? Sau đó lại về thiếu lâm tự diện bích làm cao tăng đắc đạo? Ngươi đúng là nghĩ hay lắm.” Hắn híp mắt, trên mặt tràn đầy châm biếm.
Ánh mắt Tử Huyền biến hóa, giọng điệu lại hết sức bình tĩnh: “Vết thương của ngươi còn chưa khỏi, ta đương nhiên sẽ không động ngươi. Chuyện lần trước ta xin lỗi.” Vừa nói vừa tuốt động cự vật giữa háng lúc nhanh lúc chậm, lúc nhẹ lúc nặng, hô hấp dần nặng nề, một đôi con ngươi đỏ đậm như đốt lên hai ngọn liệt hỏa, vô cùng nóng phỏng.
Chu Doãn Thịnh bị y nhìn ra được hăng hái sôi trào, rục rà rục rịch rồi lại không muốn bị y phát hiện, nhận thấy thứ kia của mình cũng đang ngóc đầu, hắn vội vã trở mình, quay lưng về phía hòa thượng, giả bộ tức giận nói: “Ngươi thế mà thủ dâm với ta, còn biết xấu hổ hay không thế?”
Tử Huyền thờ ồ ồ nói: “Không biết.”
Chu Doãn Thịnh nghẹn lời, dứt khoát dùng sách che mặt, hờ hững.
Vải vóc mỏng manh dán chặt vào da thịt người trong lòng, phác họa ra đường cong thon dài dẻo dai của hắn. Vòng eo hắn vô cùng mảnh mai, mông lại căng đầy vểnh cao, một đôi chân trần trắng như tuyết, dưới ánh nến chiếu rọi tỏa ra ánh sáng trong suốt, mái tóc dài màu đen uốn lượn kiều diễm rải đầy trên giường, mới nhìn qua tựa như một mảnh tơ lụa bóng loáng nhẵn nhụi, mê hoặc người ta chỉ muốn vươn tay sờ một cái.
Chỉ một cái bóng lưng liền khiến Tử Huyền lòng say hồn mê, khó mà khống chế tình cảm, y vươn một tay nắm sợi tóc nam nhân, một tay khác tăng nhanh tốc độ tuốt động.
Tiếng nước “bẹp bẹp” khiến Chu Doãn Thịnh buồn bực mất tập trung, hắn cực kỳ muốn quay đầu lại liếc mắt nhìn, lại sợ hòa thượng sẽ phát hiện chỗ khác thường của hạ thân mình, chỉ có thể khổ sở nhẫn nhịn, trong lòng mắng hòa thượng máu chó đầy đầu.
“Thương Hải, Dư Thương Hải….” Trong miệng một lần lại một lần gọi tên người trong lòng, Tử Huyền rên lên một tiếng thư sướng tiết ra, dịch thể màu trắng ào ạt nhiễm lên sợi tóc màu đen, vô cùng có lực đánh vào thị giác.
Chu Doãn Thịnh xoa trán than thở, đợi hô hấp của y thong thả mới cười lạnh nói: “Lau dọn sạch sẽ cho ta, sau đó cút ra ngoài!”
Tử Huyền cầu còn không được, vén một lọn tóc lên liếm láp, đợi liếm hết chất dịch vào trong miệng mới cứng rắn lật người trong lòng lại, đẩy sang miệng hắn.
Vị tanh mặn nồng nặc tràn sang đầu lưỡi, nghĩ tới đây là dấu vết người yêu lưu lại, Chu Doãn Thịnh liền bị váng đầu hoa mắt, hé miệng nuốt hết, hai má đỏ ửng, hai mắt ướt át, một bộ dáng dấp xuân tình dập dờn.
Tử Huyền yêu thích vô cùng, hai tay nâng hai má hắn lên triền miên hôn môi, thấy hắn sắp không thở được mới hơi lui lại, nhẹ nhàng hôn cánh môi bị cắn đến sưng tấy của hắn, cuối cùng ngậm vành tai hắn, theo thói quen truyền một chuỗi mã qua.
Sau khi thần trí Chu Doãn Thịnh khôi phục lại thì hận bản thân không cương quyết, đang định đạp hòa thượng xuống thì phát hiện bên trong 008 nhiều hơn một chuỗi mã, lúc này tức giận gì cũng đều biến mất, chôn mặt vào trong gối thở dài.
Con ngươi Tử Huyền thoáng chốc hiện lên ý cười, bàn tay nhẹ nhàng vỗ lưng hắn sau đó dọc theo cột sống trượt xuống cái mông vểnh cao, tăng thêm lực xoa nắn, giọng khàn khàn nói: “Ngủ đi, không còn sớm nữa.”
Chu Doãn Thịnh đánh cái tay không an phận của y, chùm kín chăn, ngủ say.
Hai người nghỉ ngơi một đêm trong tiểu viện, hôm sau giải huyệt cho mọi người, lại mượn hai con ngựa chạy về phía Nam cảnh. Bọn họ vẫn không che giấu hành tung, không tới nửa tháng phía sau liền có rất nhiều cao thủ đuổi theo, kẻ nào cũng muốn giết người đoạt bảo.
Chu Doãn Thịnh chỉ thờ ơ lạnh nhạt, để hòa thượng đi đối phó, mặc dù có kẻ tấn công về phía mình thì cũng không né tránh, cứ thẳng tắp đứng ở đó.
Tử Huyền mắt nhìn sáu hướng tai nghe tám phương, mỗi khi hắn sắp bị đánh lén thì chạy tới, dùng một chưởng đánh bay người, thấy hắn ung dung nhìn mình mỉm cười liền biết là hắn cố ý không đánh trả, đành phải ôm hắn vào trong ngực, một tấc cũng không dời mà đi theo.
Trên người gánh thêm một người, mặc dù công lực Tử Huyền tăng lên dữ dội cũng khó mà không bị vướng tay vướng chân, rất nhanh liền bị thương. Chu Doãn Thịnh lúc này mới giả bộ vô cùng đau đớn hô: “Thả chúng ta, tâm kinh các người cứ cầm đi!” Dứt lời móc sách lụa trong ngực ném ra xa.
Tất cả mọi người biết hắn bị thương nặng không có sức tự vệ, lại biết hắn vô cùng si mê Tử Huyền, vì đối phương mà cái gì cũng đều nguyện vứt bỏ, vì vậy không nghi ngờ sách lụa là thật hay giả, nhao nhao lao tới tranh giành.
“Đi mau!” Chu Doãn Thịnh ghé vào bên tai hòa thượng nói nhỏ, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng quăng được mồi nhử ra ngoài.
Tuy nhiên hắn yên tâm quá sớm, Tử Huyền bỗng nhiên ném hắn lên lưng ngựa cách đó không xa, dùng một chưởng vỗ nhẹ vào bụng ngựa để nó cắm đầu lao nhanh, chớp mắt đã đi rất xa.
Hắn theo phản xạ nắm chặt dây cương, ngược gió nhìn lại, chỉ thấy Tử Huyền lao vào không trung, vững vàng túm sách lụa vào lòng bàn tay như cũ, sau đó đạp lên đỉnh đầu kẻ nào đó một cái, theo quán tính lao đi.
Kẻ kia kêu thảm một tiếng rơi từ không trung xuống, “rầm” một tiếng co quắp trên mặt đất, vỡ thành một vũng máu loãng, ở giữa mơ hồ còn có thể thấy được nội tạng với xương vụn vỡ thành mảnh nhỏ, bị gió lạnh thổi qua, tỏa ra từng luồng sương tanh hôi khó ngửi.
Thủ đoạn tàn nhẫn như vậy quả thực chưa từng nhìn thấy, chưa từng nghe thấy, dọa cho mấy chục kẻ còn lại chân khí tán loạn, dồn dập rơi xuống, chưa kịp đứng vững đã tè ra quần mà bò ra ngoài, cố gắng cách xa vũng máu này một chút.
Đây là chiêu thức gì? Còn kinh khủng hơn ma công khát máu mà giáo chủ Ngũ Độc giáo tu luyện năm đó. Người vừa rồi quả thật là thánh tăng Tử Huyền? Không phải lão ma đầu nào đó giả trang? Mọi người đứng thẳng bất động tại chỗ, trong lúc nhất thời quên mất phải đuổi theo, đương nhiên là cũng chẳng dám đuổi theo.
Tử Huyền rơi xuống lưng ngựa, ôm nam nhân vào trong ngực, một tay dùng sức cầm dây cương, thúc ngựa chạy nhanh, một tay nhét sách lụa vào bên trong vạt áo nam nhân, dịu dàng nói: “Cất kỹ, đừng ném đi nữa.”
Một ngụm máu trong lòng Chu Doãn Thịnh bị nghẹn ở cổ họng, nhổ ra không được mà nuốt vào cũng không xong, hắn quay đầu hung tợn nhìn chằm chằm hòa thượng, đang định mở miệng lại bị y chặn môi, tùy ý gặm cắn liếm láp, tiếng nước “chóp chép” hòa lẫn với tiếng vó ngựa càng đi càng xa.
Chỉ trong thời gian nửa tháng, kỹ thuật hôn của y đã tăng nhanh như gió, mà lá gan cũng càng lúc càng lớn, luôn luôn chẳng biết tại sao cưỡng hôn hắn, không cần biết lúc ăn cơm ngủ nghỉ hay là gấp rút lên đường thoát thân, giống như chứng đói khát nước bọt vậy.
Chu Doãn Thịnh bị y hôn đến váng đầu, thở hồng hộc, muốn tránh né lại bị y bóp lấy cằm dưới, giữ sau gáy, cái cổ muốn động cũng không động được, chỉ có thể đón nhận.
Chờ y hôn đến thỏa thích, ngựa cũng chậm rãi dừng lại bên một dòng suối nhỏ, vui vẻ gặm cỏ xanh trên mặt đất. Chu Doãn Thịnh đẩy hòa thượng ra, bản thân lại vì lực đẩy mà ngã từ trên ngựa xuống, vừa giơ tay lau chùi nước bọt bên khóe miệng vừa trừng mắt căm tức nhìn.
Tử Huyền bị ánh mắt trợn lên tràn ngập hơi nước mờ mịt cùng xuân tình ấm áp của hắn khiến cho cả người thoái mái, sau khi xuống ngựa bước tới lại hôn hắn, hôn một hồi mới đặt hắn lên trên lớp cỏ khô mềm mại, sau đó thuần thục nhóm lửa làm cơm.
Chu Doãn Thịnh móc sách lụa ra lật xem, càng xem càng bực, lạnh giọng hỏi: “Hòa thượng, ngươi biết kẻ nào thành phật tổ nhanh nhất không?”
“Cao tăng đắc đạo?” Tử Huyền đổ lương khô vào bát tử kim, dùng nước suối đun sôi hòa tan ra.
“Sai rồi, là ma đầu giết người như ngóe.”
“Vì sao?” Tử Huyền vô cùng bất ngờ.
“Phật kệ nói hay lắm, phóng hạ đồ đao lập địa thành phật. Muốn thành phật căn bản không cần làm hòa thượng, xách đao giết trăm người rồi quăng đao đi, hai tay chắp trước ngực niệm một câu a di đà phật thì liền thành phật rồi. Ngươi nói ngươi làm hòa thượng hai mươi mấy năm có phải ngốc không?” Chu Doãn Thịnh nhướn cao một bên mày, khuôn mặt đầy ý bỡn cợt.
Tử Huyền mím môi mỉm cười, không nói một lời. Y nhìn ra cả, người này thuần túy là muốn hục hặc mình, nếu như mình phản bác một câu, hắn nhất định còn có mười câu trăm câu đợi mình, không bằng để hắn chửi cho sướng miệng.
Nhưng mà thái độ không để ý của y lại khiến cho Chu Doãn Thịnh càng buồn bực hơn, hắn cuộn sách lụa lại gõ mạnh lên cái đầu trọc lốc của y, trách mắng: “Đồ ngu nhà ngươi! Dâm tăng! Đầu đầy t*ng trùng! Ngươi biết rõ ta đã bố trí sẵn cạm bẫy, bí tịch này chính là mồi nhử, vì sao ngươi còn cướp nó lại. Lần đầu ta còn có thể coi như ngươi không biết, lần thứ hai thì vì cái gì? Lừa ta? Ngươi nếu như lại phá ván cờ của ta thì cút về thiếu lâm tự cho ta!”
Tử Huyền không những không tránh, ngược lại cúi thấp đầu để hắn đánh cho thuận tay, đợi hắn đánh chán rồi mới dâng cháo nóng lên, dịu giọng nói: “Tâm kinh này là đồ vật tổ tiên của ngươi nên phải bảo tồn, sao lại muốn vứt bỏ dùng làm mồi nhử? Cho dù là sau này tìm về cũng bị người làm bẩn rồi, ngươi nỡ lòng? Ngươi muốn báo thù thì ta báo thù cho ngươi, không cần mượn tay kẻ khác. Viên Khôn Bằng kia chẳng qua cũng chỉ lợi dụng ngươi thôi, đợi sau này đại nghiệp đã thành cũng không biết có ăn cháo đá bát, qua cầu rút ván hay không, ngươi vẫn nên cách xa hắn mới tốt.” Dứt lời dừng lại một chút, nhẹ giọng nói, “Phóng hạ đồ đao lập địa thành phật, ta không biết kẻ khác có thể thành phật hay không nhưng ngươi chính là phật tổ trong lòng ta, ta là tín đồ của ngươi. Ngươi để ta hoàn tục, ta có thể đi đâu hoàn tục bây giờ?”
Chu Doãn Thịnh ngây ngẫn cả người, liếm liếm bờ môi hanh khô hỏi: “Ngươi có ý gì?”
“Ý là đời này ta nguyện coi người là phật tổ mà cung phụng, cho dù ngươi vẫn không vui, ta cũng sẽ không rời khỏi ngươi.” Tử Huyền thổi nguội một muỗng cháo, đút vào miệng hắn, giọng nói vô cùng bình tĩnh.
Chu Doãn Thịnh ngốc nghếch sững sờ húp cháo, mãi đến khi nuốt ba bốn miếng mới ngẫm lại, tâm tình vui sướng trên mặt dù thế nào cũng không đè ép được, trong miệng lại cố tình không chịu thừa nhận, chỉ hừ lạnh một tiếng.
Tử Huyền vô cùng yêu thích bộ dáng ngạo kiều của hắn, y đặt bát tử kim xuống kéo hắn vào trong ngực hôn cho đủ. Chu Doãn Thịnh cũng không chống cự, hai tay víu lấy cổ y nhiệt tình đáp lại, đầu lưỡi linh hoạt xâm nhập vào miệng y dây dưa quấy nhiễu, phát ra tiếng chóp chép.
Hai người hôn hôn một hồi liền động tình không dứt, tìm tòi thân thể đối phương, cởi hết vạt áo, đai lưng, ngoại bào ra, động tác vô cùng vội vàng. Một tay Tử Huyền ghìm chặt eo gầy cứng cáp của nam nhân, một tay đỡ cự vật tím hồng của mình, lưỡng lự ma sát ở khe mông cùng miệng huyệt nhiều lần.
Chu Doãn Thịnh xác định được tâm ý của người yêu, tự nhiên sẽ chấp nhận y, thừa dịp lúc lấy hơi rời khỏi bờ môi y, thở dốc nói: “Trước tiên đừng đi vào, sẽ bị thương đấy, giúp ta khuếch trương khuếch trương một chút.”
Tử Huyền chỉ mới nhìn đại khái ở trong kỹ viện, làm sao mà biết màn dạo đầu? Biết được tùy tiện tiến vào sẽ làm đau đối phương, y lập tức cứng người lại, áy náy hôn vành tai nam nhân, hỏi: “Lần trước có làm ngươi bị thương không?”
Nhận được một chuỗi mã y chuyển vào theo bản năng, Chu Doãn Thịnh dùng ánh mắt hơi đỏ lên cười liếc y, giọng khàn khàn nói: “Có chút sưng tấy, cũng chưa chịu khổ nhiều. Ngươi tới, ta dạy ngươi.”
Hắn mở hai chân thẳng tắp thon dài, phơi bày chỗ kia ra cho người yêu, đầu ngón tay quệt quệt giọt sương ứa ra trên đầu rồng, dựa vào dịch thể bôi trơn sền sệt thăm dò vào bên trong, hành vi phóng túng mà đòi hỏi: “Liếm nó, dùng ngón tay trừu sáp nó, biết chưa?” Người mình yêu nhất đang ở trước mặt, hắn làm sao kiềm chế được, đương nhiên vui sướng như vậy.
Áo ngoài của nam nhân đã bị lột xuống, áo lót màu đen treo ở khuỷu tay, lộ ra lồng ngực trắng nõn bóng loáng, hai điểm đỏ hoa anh đào bởi vì động tình mà đã căng cứng, vô cùng gây chú ý, hạ thân trơn bóng, hai cái chân thon dài như ngọc tách ra, lộ ra trụ thể đứng thẳng cùng cửa huyệt mềm mại.
Lúc đầu ngón tay dính dịch thể nhẹ nhàng chạm đồng thời tiến sâu vào bên trong, Tử Huyền có thể thấy rõ ràng được từng vòng cơ thịt đang co rút, hút đầu ngón tay kia vào bên trong, cảnh tượng dâm mỹ như vậy vốn đã câu mất ba hồn của y, lại thêm khiêu khích trong lời nói của nam nhân, ngay cả bảy phách cũng bị rung động lên chín tầng mây.
Hai mắt đen kịt của y dần dần trở nên đỏ đậm, giống như mê muội mà khom lưng cúi đầu, duỗi đầu lưỡi chen vào trong tầng tầng thịt mềm, thăm dò vào sâu bên trong.
Chu Doãn Thịnh ngửa ra sau, hai tay chống đỡ nửa thân trên, khó khăn mà than nhẹ: “A, chính là như vậy, sâu một chút, thêm chút nữa, thử động một chút, đảo lưỡi đi.” Một chân hắn duỗi thẳng tắp, một chân quấn lên lưng người yêu, mũi chân bởi vì kích thích mãnh liệt mà co quắp lại, giống như đang co giật.
Giọng nói của hắn trầm thấp khàn khàn, nếu như cảm thấy vui vẻ thì sẽ đột nhiên cất cao một chút, phát ra tiếng kêu khó chịu cùng rên rỉ mê người, truyền vào trong tai Tử Huyền chẳng khác nào xuân dược mạnh nhất, lại giống như than củi cháy hồng, đun sôi huyết dịch cả người y. Hai tay y nắm chặt mông nam nhân, dùng sức tách ra khiến đầu lưỡi tiến vào càng dễ dàng hơn, mô phỏng theo tần suất ân ái mà chọc vào bên trong, phát ra tiếng nước “lép nhép”.
Chu Doãn Thịnh cực kỳ sảng khoái, nhưng lại cảm thấy vẫn chưa đủ, chân dài trên lưng y đạp nhẹ một cái, năn nỉ nói: “Không đủ, còn muốn sâu hơn nữa.” Hắn vừa thở dốc vừa lắc lắc đầu, sợi tóc màu đen như tảo biển tản ra, có nhiều giọt mồ hôi nhiễm lên sợi tóc khiến bên cạnh má hắn ướt nhẹp một mảnh.
Khuôn mặt hồng hào tràn đầy xuân tình dính sợi tóc đen tán loạn cùng mồ hôi trong suốt, hình ảnh kia vô cùng dụ hoặc người. Tử Huyền nhìn đến mê mẩn, động tác cũng càng ngày càng vội vã, càng không cần chỉ bảo mà nhét ngón tay vào trong miệng hắn, đợi nước bọt dính đầy tay mới thăm dò vào bên trong tiểu huyệt, lặp đi lặp lại động tác gãi đâm, phát ra tiếng nước “lép nhép”, bỗng nhiên sờ tới một chỗ nhô lên nho nhỏ liền thấy nam nhân mãnh liệt co quắp, cơ thể ngã oặt ra, lắc lắc mông mời gọi, hai tay nắm tiểu đệ mình nhanh chóng tuốt động, đã động tình tới mức cực hạn.
“Là chỗ này?” Tử Huyền cắn răng dò hỏi. Toàn thân nam nhân từ trên xuống dưới đã ướt nhẹp mồ hôi, sờ lên trơn nhẵn một mảnh, khóe mắt hơi ửng hồng thấm ra rất nhiều nước mắt, giống như vô cùng thống khổ lại như vô cùng vui thích.
Tử Huyền thấy bộ dáng xuân triều phun trào này của hắn, hạ thân đã sưng đến gần như nổ tung, nhưng lại sợ làm đau hắn nên chỉ có thể khổ sở chịu đựng. Không đợi nam nhân trả lời, một ngón tay liền biến thành hai, tấn công vào điểm mẫn cảm kia.
Chu Doãn Thịnh bị một làn sóng lại một làn sóng khoái cảm làm cho phát rồ, hai tay sờ loạn trên cái đầu nhẵn bóng của y một hồi, sau đó miễn cưỡng nhổm người dậy, hôn chấm tròn trên đỉnh đầu y, thúc giục: “Chỗ đó, không muốn ngón tay, muốn tiểu đệ của ngươi. Tiến vào, mau vào a!”
Tử Huyền nghe lời này đâu còn nhịn được, lập tức rút ngón tay ra, đỡ cự long của chính mình chen vào bên trong tiểu huyệt màu hồng đang co rút, sợ làm đau hắn nên tiến vào vô cùng chậm chạp.
Chu Doãn Thịnh cảm thấy trong cơ thể vô cùng trống rỗng, hậu huyệt lại có chút ngứa ngáy khó nhịn, hai chân quấn ở bên hông y dùng sức kẹp một cái khiến cự long nương theo nước bọt bôi trơn chui vào tận gốc.
“Ba” một tiếng vang nhỏ, hai người cùng ngửa đầu rên nhẹ.
“Ăn chay nhiều, không có sức lực à? Không có sức lực thì lăn xuống.” Thấy hòa thượng nằm nhoài trên người mình bất động thật lâu, Chu Doãn Thịnh cắn tai y mỉa mai.
Tử Huyền hai mắt đỏ hồng nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, hai tay nâng mông thịt co dãn của hắn lên, thẳng thắn dứt khoát đâm vào, mỗi một lần đều đi vào tận gốc rồi lại rút ra, phát ra âm thanh “ba ba” giòn giã. Cự long của y thực sự là quá khổng lồ, chọc cho bụng dưới của Chu Doãn Thịnh nhô ra một chút, lực đạo mạnh mẽ tựa như muốn thúc đối phương bay ra ngoài, rồi lại bị bàn tay thô ráp giữ mông thịt của y lôi trở lại, đâm vào nơi càng sâu.
Chu Doãn Thịnh đã không nói ra lời, ngước đầu “ư ư a a” kêu rên, hai tay víu cổ hòa thượng, hai chân quấn lấy vòng eo y, hận không thể cùng y hòa vào làm một. Hắn cảm giác miệng huyệt tê dại sưng đau một hồi, bên trong huyệt lại là cao trào liên tục, kích thích không ngừng, trước mắt tràn đầy điểm sáng màu trắng, không nhìn rõ bất cứ thứ gì, giống như sảng khoái đến ngất đi.
“Còn muốn dùng sức nữa không? Hả?” Tử Huyền ngậm lấy vành tai nam nhân, khàn giọng dò hỏi, vì để trừng phạt hắn xem thường mình, mỗi một lần đều vô cùng điên cuồng mạnh mẽ.
Bên trong bộ nhớ 008 bỗng nhiên tràn vào một chuỗi mã, Chu Doãn Thịnh lại không có tâm tư đi kiểm tra, hai tay cào lên tấm lưng rộng lớn của y, lưu lại từng vết thương rướm máu: “Có bao nhiêu sức lực…đều…xuất ra…cho ta, lẽ nào ngươi…còn sợ ta…không…chịu đựng nổi?” Trong mắt hắn lấp lánh ánh nước, khóe miệng chảy ra nước bọt, hai gò má bởi vì động tình mà đỏ bừng một mảnh, nhìn qua thật sự vô cùng chật vật nhưng lại không chịu nhận thua, ngược lại còn khiêu khích.
Tử Huyền yêu chết bộ dáng ngạo kiều của hắn, không khỏi khàn giọng bật cười, cười xong kéo hai chân quấn bên hông mình xuống, nhấc lên đầu vai, hai tay bóp lấy eo thon của hắn, nhắm ngay miệng huyệt sưng tấy nhanh chóng tiến vào, dịch thể đậm đặc cùng dịch ruột non trộn lại cùng nhau, bị cự vật tím hồng của y quấy thành bọt trắng, theo tần suất xỏ xuyên từng chút từng chút tràn ra, hóa thành chất lỏng trơn trượt thuận theo khe mông nam nhân chảy xuống đám cỏ, tỏa ra mùi xạ hương nồng nặc, còn có túi nang va chạm với mông thịt “ba ba” không dứt bên tai, cảnh tượng dâm mỹ đến cùng cực.
Chu Doãn Thịnh bị công kích vào nơi mẫn cảm nhiều lần, trụ thể hồng nhạt dường như không cần xoa nắn cũng đã cương cứng. Hắn cong lưng, nâng cao eo đưa tiểu huyệt hướng về phía long căn bên trên của hòa thượng, cuối cùng sau khi co rút một trận thì bắn ra. Tử Huyền bị cơ thịt không ngừng co rút của hắn kẹp đến dục tiên dục tử, nhanh chóng thúc mấy trăm cái rồi đột nhiên ghìm eo nhỏ của hắn lại, gầm nhẹ bắn ra.
Hai người quấn vào một chỗ hôn môi triền miên, hòa quyện hơi thở nóng rực cùng nước bọt ngọt ngào, ngay cả cơ thể cùng linh hồn đều cực kỳ sảng khoái.
“Giúp ta rửa sạch sẽ, thứ kia không thể ở lại bên trong.” Chu Doãn Thịnh vuốt ve cái đầu trọc lốc của hòa thượng. Trước kia vô cùng chán ghét cái bộ dạng cạo trọc của y, hiện tại càng nhìn lại càng thích. Tử Huyền thấp giọng đồng ý, ôm hắn lên bước vào trong suối.
“Ta xem một chút có bị thương không.” Y tách hai chân thon dài của nam nhân cẩn thận kiểm tra. Miệng huyệt bởi vì va chạm mãnh liệt còn chưa khép lại hoàn toàn, giữa cơ thịt còn có dịch thể màu trắng sền sệt chảy ra, giống như sương mù tràn ra bên trong suối nước, cảnh tượng vô cùng đẹp đẽ khiến nơi vừa mới mềm nhũn của y lại nhanh chóng cứng rắn sưng tấy lên.
“Để ta nghỉ một lát…” Chu Doãn Thịnh nhận ra được sự khác thường của y, vội vã cố gắng khép hai chân lại, nhưng mà lời còn chưa dứt lại biến thành rên lên một tiếng, chỉ vì y đã đỡ long căn mạnh mẽ tiến vào, không ngừng lại chút nào.
“Ngươi thật là chó không đổi được ăn phân, cho dù thành hòa thượng cũng là đồ dâm tăng.” Miệng hắn hung hăng chửi, thân thể lại vô cùng ngoan ngoãn, bày ra vòng eo nghênh đón.
Tử Huyền cười nhẹ, ngậm vành tai hắn chuyển một chuỗi mã vào, tiện đà nâng mông thịt của hắn lên “ba ba ba” mà thúc, khiến nước suối bắn tung tóe khắp nơi, một lát sau lật người hắn lại, thúc vào từ phía sau.
Mãi đến tận khi trăng lên giữa trời, hai người rốt cuộc mới yên tĩnh lại, ngâm một lát bên trong suối rồi mặc quần áo lên bờ. Cháo bên trong bát tử kim đã nguội lạnh, Tử Huyền nhặt củi khô nhóm lửa một lần nữa, chờ nước sôi một lát liền ôm nam nhân tay chân vẫn mềm nhũn vào trong ngực, dùng nội lực hong khô tóc cho hắn.
“Đợi ta báo được đại thù, chúng ta liền dẫn theo tộc nhân đi tái ngoại ẩn cư, ngươi thấy sao?” Chu Doãn Thịnh lười biếng ngáp một cái.
Tử Huyền luồn hai tay qua nách hắn, cầm muỗng chậm rãi khuấy cháo, thấp giọng đáp: “Nghe ngươi hết, ngươi đi đâu ta liền đi đó.”
“Ngươi lại cướp tâm kinh về, lần này ta muốn báo thù cũng phiền phức rồi.”
“Không cần bẩn tay ngươi.” Tử Huyền nắm chặt ngón tay thon dài trắng nõn của hắn, đặt ở bên môi hôn một cái, ôn nhu nói: “Ngươi đưa danh sách kẻ thù cho ta, không quá ba ngày ta sẽ mang đầu bọn chúng về.”
“Không làm bồ tát đại từ đại bi nữa?” Chu Doãn Thịnh nhướn cao một bên mày, thầm nghĩ người lúc trước không muốn để ta ngông cuồng tạo ra sát nghiệt đến tột cùng là ai.
“Ngươi làm bồ tát, ta làm kim cương nộ mục(*) của ngươi thế nào?” Tử Huyền cười nhẹ, dây dưa hôn sườn mặt nam nhân, lại yêu thương ngậm vành tai mềm mại của hắn.
(*)Kim cương nộ mục: nghĩa là đồng tử Kim cương trợn mắt, hình dung cái uy thế của người, đầy vẻ phẫn nộ để hàng phục kẻ ác. Còn Bồ tát là miêu tả vẻ hiền từ của người để nhiếp hóa người thiện lương. => Theo từ điển Phật.
Chu Doãn Thịnh gõ cái trán trơn bóng của y, cũng nở nụ cười. Cảm giác chẳng có khi nào tốt hơn so với hiện tại, người cùng hắn sống nương tựa lẫn nhau không rời không bỏ rốt cục đã trở về.
Hai người sau khi biểu lộ tâm ý liền nhanh chóng đi về phía Nam cảnh, mỗi lần đến một nơi dừng chân, đương nhiên là phải sảng khoái dây dưa một phen. Ngày hôm đó, hai người chợp mắt trong một sơn cốc, vừa mới ân ái một phen, đang ôm nhau hôn triền miên.
Hai chân Chu Doãn Thịnh quấn bên hông hòa thượng, nơi tư mật còn nhét cự vật khổng lồ sau khi mềm nhũn của hòa thượng như cũ, nhỏ giọng nói chuyện phiếm. Hai tay Tử Huyền phủ lên khe mông vểnh cao của hắn, nhẹ nhàng vuốt ve xoa nắn, dường như chưa hết thòm thèm.
“Thêm một lần nữa.” Chu Doãn Thịnh bị y xoa đến bốc hỏa, vừa co rút tiểu huyệt dùng sức giáp công vừa trêu đùa hôn hầu kết y.
Tử Huyền cầu còn không được, hung hăng đẩy vào bên trong một chút, đang định sảng khoái thúc vào thì chợt xoay người đứng dậy, kéo áo bào treo trên cành cây bọc lấy nam nhân.
Sau khi chân khí của y mất khống chế thì dứt khoát nghịch chuyển kinh mạch tu luyện từ đầu, lại không ngờ công lực không những không biến mất ngược lại tăng vọt hai ba thành, cho dù Chu Doãn Thịnh đã tu luyện 《vô cực tâm kinh》 đến tầng thứ bảy cũng kém hơn một chút. Cho nên Chu Doãn Thịnh còn chưa nghe thấy động tĩnh thì y đã phát hiện rồi, sau khi sửa soạn chỉnh tề cho hắn thì ôm lên một cành cây to khỏe, lúc này mới ung dung thong thả mặc tăng y.
“Lại đuổi tới rồi.” Chu Doãn Thịnh nghiêng tai lắng nghe chốc lát, lắc đầu cười nhạo, một đôi chân trần trắng như ngọc đung đưa trong không trung.
Tử Huyền nắm chặt hai chân hắn hôn một cái, lúc này mới nhẹ nhàng xỏ giày cho hắn, ấm giọng dặn dò: “Nếu như ngươi đã hạ lời thề kia, để phòng kiếp sau chúng ta không gặp được nhau, tốt hơn vẫn không nên ra tay, cứ ngồi ở đây nhìn thôi.”
“Ta trợ trận cho ngươi. Yên tâm, ta sẽ không giết người, chỉ phế võ công của bọn họ thôi.” Chu Doãn Thịnh ngắt một cái lá từ trên nhánh cây xuống, bên trong cặp mắt hoa đào tràn đầy hứng thú.
Tử Huyền khom lưng, vừa cười nhẹ vừa cưng chiều vạn phần hôn môi mỏng đỏ tươi của hắn.
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
25 chương
35 chương
103 chương
33 chương
37 chương