Khoa cấp cứu
Chương 125 : - thời khắc cuối cùng 2
Cuối cùng, Tây Môn cũng chỉ kể đại khái câu chuyện, tỉnh lược bớt những chuyện dơ bẩn mà cô với người đàn bà kia đã làm qua, không phải cố ý che giấu mà quả thật không nói ra được, không ai muốn phơi bày bộ mặt xấu xa của mình ra trước mặt người yêu cả.
"Không cần lo lắng, ở nơi công cộng như bệnh viện, không thể nào để cô ta làm bậy được. Lát nữa chị liên lạc với Thạch Nam, chắc sẽ tìm ra được cô ta sớm thôi." Đỗ Hạ Hi nghe xong thấy không có gì lo lắng hết.
Tây Môn cứ lắc đầu, "Nếu cảnh sát mà làm được gì thì cũng không để cô ta thoát ra ngoài, không được, mấy hôm nay em phải đi theo chị mới được." Tây Môn không phải không tin cảnh sát mà là người đàn bà đó biết chơi bùa ngải.
Hồi còn trong tù, do điều kiện không cho phép nên không nuôi ngải được, bây giờ cô ta thoát ra ngoài rồi, Tây Môn sợ trong tay cô ta có thứ gì khó đối phó hơn.
Đỗ Hạ Hi biết Tây Môn lo lắng cho mình, cũng biết hiện giờ Tây Môn cũng yên tĩnh ngồi đó chờ mình tan ca, cho nên cứ để mặc cô ấy theo mình.
Tây Môn vô cùng cảnh giác ở bên cạnh Đỗ Hạ Hi, Đỗ Hạ Hi ngồi trong phòng khám thì Tây Môn ngồi ở ngoài, thậm chí đến cửa cũng không cho Đỗ Hạ Hi đóng lại, làm cho Đỗ Hạ Hi lúc nào cũng phải ở trong tầm mắt của mình.
Chỉ là cô thần kinh căng thẳng hết mười mấy ngày rồi mà hoàn toàn không thấy bóng dáng người đàn bà kia, bệnh viện vẫn cứ như thường ngày.
"Có phải cô ta trốn đi chỗ khác rồi không? Dù sao thì gần đây bên Thạch Nam canh kỹ lắm." Tội phạm vượt ngục làm sao mà ngoan ngoãn ở đây, chắc chắn phải trốn đi càng xa càng tốt.
"Chị không hiểu cô ta, không đạt được mục đích thì không từ bỏ đâu." Nói xong câu này, ánh mắt Tây Môn hơi thất thần nhìn xuống dưới đất, giọng điệu lúc nãy rõ ràng là đang nói về một người đã từng vô cũng thân mật với mình.
Đỗ Hạ Hi đứng trước mặt Tây Môn, nhìn thấy Tây Môn thất thần ngồi ở đó, lấy tay sờ mặt Tây Môn an ủi, cũng không có nói chuyện gì hết.
Mấy ngày tiếp theo đó vẫn cứ yên tĩnh trôi qua, nhưng càng như vậy thì càng làm Tây Môn bất an hơn, luôn cảm thấy người phụ nữ đó chắc đang trốn ở một góc nào đó, chờ đợi bọn họ lơ là cảnh giác là sẽ ra tay.
"Em về nghỉ ngơi xíu đi, ban ngày em không ngủ, ban đêm còn trực ca với chị nữa, sao chịu nổi." Đỗ Hạ Hi đau lòng nói, nói không chừng người đàn bà đó cố ý làm Tây Môn nơm nớp, không cần ra tay cũng làm cô ấy gục ngã.
"Không được, càng yên tĩnh thì em càng cảm thấy sẽ có chuyện xảy ra." Người đàn bà đó rõ ràng là không có kiên nhẫn mà ta, sao lần này chờ lâu như vậy mà cũng không ra tay, nhất định có vấn đề.
Trong lúc này, điện thoại Đỗ Hạ Hi lại reo lên, làm hai người giật hết cả mình, sau khi bắt máy thì Đỗ Hạ Hi hơi kinh ngạc, sau đó nhìn Tây Môn, một tay che điện thoại lại, nói nhỏ, "Cô ta bị bắt rồi."
"Bị bắt rồi?!" Tây Môn vẫn có chút không tin, chuyện này sao thuận lợi quá, ngược lại càng làm người ta lo hơn, "Có phải bắt lộn người không?"
Đỗ Hạ Hi xác nhận lại với Thạch Nam lần nữa, "Chắc không sai, bọn họ đang chuẩn bị cho cô ta vào tù lại." Vỗ vai Tây Môn, "Lần này em yên tâm chưa?"
Tây Môn thở một hơi dài, thần kinh căng thẳng lâu như vậy chỉ cần thả lỏng ra thì sẽ cảm thấy vô cùng mệt mỏi, ngáp liền hai cái dài.
"Đến phòng nghỉ ngủ chút đi, chị còn lâu lắm mới tan ca." Đỗ Hạ Hi mỉm cười rồi đưa chìa khóa phòng nghỉ cho Tây Môn.
Chắc là do không trụ nổi nữa, buồn ngủ đến chả muốn mở mắt ra, Tây Môn dụi mắt, cầm chìa khóa rời khỏi.
Chuyện lần này cũng xem như giải quyết xong, Đỗ Hạ Hi cũng thở phào, tiếp tục làm việc.
Trong lúc Đỗ Hạ Hi thấy sắp tới giờ tan ca thì ở cửa đột nhiên có tiếng nhạc chuông ring ring, ngẩng đầu lên xem thì thấy có một người phụ nữ đang đứng đó, cảm thấy người này hơi không bình thường.
Đỗ Hạ Hi theo bản năng lui ra sau một bước, người phụ nữ này mặt áo thêu hoa lòe loẹt, cổ áo rộng để lộ ra xương quai xanh, cánh tay có dính máu, điều làm Đỗ Hạ Hi chú ý hơn là trên cánh tay có hình xăm hình con rắn, nhìn y như thật vậy.
Đỗ Hạ Hi nhìn vào mắt cô ta, đó là đôi mắt đen láy giống như có gắn nam châm, cộng thêm đôi môi đỏ tươi như máu, nhìn rất kỳ dị.
Không lẽ... không phải người? Trong lòng Đỗ Hạ Hi đột nhiên nghĩ như vậy, dù sao thì cô cũng đã quen nhìn mấy thứ như vậy rồi, nhưng người đàn bà lại phát ra luồng khí lạnh rất đáng sợ, theo bản năng cảm nhận được tín hiệu nguy hiểm.
"Bác sĩ Đỗ?" người phụ nữ nhìn bảng tên trên bàn, mỉm cười với Đỗ Hạ Hi, sau đó cầm thẻ và sổ khám bệnh đặt lên bàn, "Nếu nhìn thêm nữa thì chắc tôi sẽ chết vì mất máu quá nhiều đó."
Nhìn thấy cô ta cầm sổ khám bệnh, Đỗ Hạ Hi giờ mới thở phào, thì ra là tự mình dọa mình thôi, chỉ là cách trang điểm của người phụ nữ này hơi kỳ dị.
Đỗ Hạ Hi cầm lấy sổ khám bệnh, trên đó vẫn dính ít máu, Đỗ Hạ Hi hỏi cô ta bị thương ở đâu, người phụ nữ đó giơ cánh tay có hình xăm qua, máu chảy lênh láng trên làn da trắng muốt.
Đỗ Hạ Hi tiến lại gần kiểm tra vết thương, xem ra chắc bị con dao sắc bén cắt trúng, vết thương giống như là miếng đậu hũ bị con dao cắt ngang, nhìn rất là ngay ngắn.
Chắc do gần cô ta nên Đỗ Hạ Hi có thể ngửi được mùi hương phát ra từ người cô ta, cho dù có đeo khẩu trang nhưng mùi hương đó vẫn xông thông vào mũi, mùi ngày càng hăng.
Đỗ Hạ Hi chịu không nổi quay đầu qua ho hai cái, mùi hương đó rất kỳ lạ, có chút không thể hình dung được, không có khó ngửi lắm nhưng làm người khác cảm thấy rất khó chịu, lại nói không rõ được chỗ nào khó chịu, tim đập nhanh hơn rất nhiều, hơi thở cũng gấp gáp hơn.
Đợi đến khi Đỗ Hạ Hi chuẩn bị cầm máu thì thấy hình xăm con rắn trên cánh tay cô ta động đậy, thè lưỡi ra, Đỗ Hạ Hi thậm chí còn nghe được tiếng thè lười xè xè nữa.
Con rắn chuyển động nhanh chóng cắn sang ngón tay Đỗ Hạ Hi, cho dù cô phản ứng nhanh thì đầu ngón tay vẫn bị cắn trúng, nhanh tới nỗi cô không cảm thấy đau, làm Đỗ Hạ Hi giật nảy mình, cầm lấy ngón tay muốn đứng dậy né khỏi, nhưng lại bị cô ta nhấn giữ trên ghế.
Toàn thân không dùng sức được, Đỗ Hạ Hi đoán chắc có liên quan đến mùi hương lúc nãy, đôi môi đỏ chót đó gần ngay trước mặt, bàn tay lạnh lẽo đặt vào cổ Đỗ Hạ Hi, chỉ cần cô ta dùng lực mạnh xíu là có thể dễ dàng bóp chết Đỗ Hạ Hi.
Đỗ Hạ Hi cảm thấy hơi chóng mặt hoa mắt, nhưng cô vẫn thấy được một con dao sáng loáng đặt trước ngực mình, còn người phụ nữ đó như đứng ở trên cao nhìn xuống mình, rõ ràng là ở cự ly rất gần nhưng giọng nói cô ta giống như là đang ở rất xa vậy, còn có tiếng vọng âm nữa.
"Cô chắc biết tôi là ai rồi ha? Ả ta có kể cho cô nghe về tôi không?" Bàn tay đang bóp trên cổ Đỗ Hạ Hi hơi dùng sức, sau đó lại thả lỏng ra, sau đó ghé sát tai Đỗ Hạ Hi nói, "Ả ta kể gì cho cô nghe?"
Đỗ Hạ Hi nhíu mày né tránh môi của cô ta, hồi phục được chút sức lực, "Em ấy không phải giống như hồi xưa nữa rồi..."
Người phụ nữ nhướng mày, cười rất tà khí, "Hơ hơ, cô có nghe qua bản tính khó dời?"
"Người ai cũng sẽ thay đổi thôi." Tuy giờ Đỗ Hạ Hi không còn chút sức lực nào, nhưng vẫn nói rất kiên định.
Người phụ nữ đó lạnh mặt lại, con dao càng tiến về phía trước, uy hiếp nói, "Giờ phút này mà còn nói giúp ả ta à? Cô không tin tôi sẽ giết cô à?" Nói xong, đầu mũi dao từ từ đâm vào, lưỡi dao sắc bén tiến sâu vào từng nấc một, máu nhuốm đầy hết cả cổ áo.
Đau đớn ở ngực làm Đỗ Hạ Hi không thể thở được, cơ thể giống như bị xé toạt ra, cô dùng sức lực cuối cùng của mình nắm lấy tay cầm dao của người phụ nữ đó, mở miệng nhưng không phát ra được âm thanh nào.
Rất nhanh, toàn thân đau đớn mềm nhũn ra, cảm thấy không khí xung quanh như mất đi nhiệt độ vậy, lạnh quá.
Tay nắm lấy người phụ nữ đó ngày càng mất sức, từ từ rớt xuống, theo bản năng nhìn về hướng cửa.
"Cô còn hy vọng ả ta tới cứu à? Ả ta sợ chết như vậy, chắc chạy từ lâu rồi, muốn trách thì trách ả ta không nên phản bội tôi!"
Đỗ Hạ Hi chỉ thấy đôi môi của cô ta mở ra khép lại, không nghe được cô ta nói gì, sau đó mất dần ý thức.
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
416 chương
11 chương
46 chương
1298 chương
11 chương
110 chương
89 chương