Khoa cấp cứu
Chương 113 : - lòng người khó đoán 4
Đỗ Hạ Hi thất vọng thở dài, sự thật quả đúng như Tây Môn nói, bệnh viện bị như vậy thì nhất thời muốn mở cửa cũng khó, hơn nữa tình trạng mình giờ vẫn còn sợ đến run tay, trong đầu vẫn rất bấn loạn, nếu đi làm việc thì là vô trách nhiệm đối với bệnh nhân.
Cuối cùng Đỗ Hạ Hi theo Tây Môn đến bệnh viện gần đó, cũng cùng là khoa cấp cứu, bên đó nghe thấy chuyện của bệnh viện Nhân Dân, được biết Đỗ Hạ Hi là đương sự thì bọn họ đều tức giận chửi mắng mấy người đó, cũng kể gần đây bệnh viện mình cũng xảy ra chuyện giống vậy.
Giờ mới thấy vết thương trên tay Đỗ Hạ Hi không phải do cửa kính cứa trúng, mà là lúc đầu bị móng tay của mấy người đó quẹt bị thương, máu đã đông lại, để lại hai đường rất chướng mắt.
Tây Môn cắn chặt môi, đứng bên cạnh Đỗ Hạ Hi, tuy Đỗ Hạ Hi từ đầu tới cuối không có kêu lên tiếng nào, nhưng trong lúc sát trùng vết thương thì thấy thấy cô ấy nắm chặt tay lại hơi run rẩy.
Đỗ Hạ Hi cắn chặt môi, bình thường cô rất ít bị thương, cho nên khi sát trùng thì thấy đau thấu xương, trên trán ra rất nhiều mồ hôi, nhưng có một bàn tay nhè nhẹ đặt lên vai mình, làm cô cảm thấy bớt đau hơn chút.
Cho đến khi về nhà thì tâm trạng Đỗ Hạ Hi vẫn không tốt, gần đây khắp nơi đều có người đến bệnh viện làm loạn, tin tức cũng hay đưa tin, nhưng khi chuyện xảy ra trên bản thân mình thì quả thật thấy rất đau lòng, nguyên cả câu chuyện bác sĩ không hề làm sai gì cả, bọn họ cũng đã cố hết sức, nhưng có loại người bọn họ không cần quan tâm bạn đã bỏ ra bao nhiêu công sức, chỉ cần kết quả không vừa ý họ là bắt đầu gây chuyện, còn làm như mình đúng rồi vậy.
Ngày hôm sau vẫn chưa đi làm thì Đỗ Hạ Hi nhận được thông báo của bệnh viện, do thành tích ưu tú trong năm nay nên đặc biệt cho cô 7 ngày phép, kêu cô nghỉ ngơi đàng hoàng.
Đỗ Hạ Hi chưa bao giờ xin nghỉ phép qua, cho nên ngày phép này đến rất bất thường, nhưng sau đó Đỗ Hạ Hi cũng hiểu được nguyên do.
Sự việc hôm qua tuy trên biểu hiện đã được cảnh sát bình ổn, bệnh viện cũng trở về trạng thái làm việc của ngày thường, nhưng đó chỉ là bề ngoài thôi, vẫn còn một số người không chịu từ bỏ.
Do người chết là họ hàng của vị nào đó đã từng là lãnh đạo trong thành phố nên bọn họ mới coi trời bằng vung vậy, còn yêu cầu bệnh viện phải bồi thường số tiền lớn, bệnh viện để bảo vệ danh tiếng và các nguyên do khác cuối cùng chịu bồi thường cái giá 300 ngàn, nhưng từ chối tuyên bố đây là sự cố trong điều trị.
Cho dù không phải là sự cố trong điều trị nhưng cả gia đình đó yêu cầu bác sĩ và y tá có liên quan phải xin lỗi, nếu trong sẽ đăng lên mạng việc này, xem các bạn đọc trên đó nhận xét ra sao.
Phía bệnh viện cũng biết được thế nào là miệng lưỡi người đời, chỉ cần nội dung tin tức mà bị sửa đổi nội dung chút xíu thì cũng làm cho đám đông không biết sự thật sẽ tẩy chay bệnh viện mất, khoảng thời gian trước có một tin tức sản phụ chết thảm khi sinh, tất cả mọi người đều mù quáng nghiêng về một phía chửi mắng bác sĩ đáng chết.
Cuối cùng bệnh viện đó cũng bồi thường để bình ổn sự việc đó, đồng thời 4 nhân viên tham gia điều trị cúi đầu xin lỗi, tuy lần này cả gia đình đó bắt Đỗ Hạ Hi phải xin lỗi mới chịu, nhưng chuyện này đến cuối cùng cũng được bình ổn.
Đỗ Hạ Hi sau khi nghe được kết quả chuyện này từ miệng người khác, tức đến run cả người, nếu không phải Tây Môn ngăn cản lại thì cô chắc sẽ xông đến bệnh viện đối chất với đám người vô sỉ đó, dựa vào cái gì bệnh viện không có làm gì sai mà phải bồi thường, dựa vào cái gì mà người bị hại như cô ấy phải xin lỗi hả?!
"Chị đừng có tức giận, nếu bệnh viện đã cho chị nghỉ phép thì chắc muốn bảo vệ chị, nếu chị mà còn nhúng tay vào thì đối với chị hay bệnh viện đều không có lợi." Tây Môn đã nhìn thấu được chuyện này.
"Chẳng lẽ tự nhiên lại bị tội oan vậy à? Không lẽ không cho mọi người biết chân tướng sự việc à?!" Đỗ Hạ Hi giờ đang rất uất ức, sao có thể để bọn chúng điên đảo thị phi như vậy.
"Chân tướng? Ngoài trừ chị với các đồng nghiệp ra thì còn ai thèm quan tâm? Cái đám ngu dân đó khi nghe bệnh viện nói kiểm tra không ra bệnh tình thì người đã chết rồi, chị cảm thấy chị giải thích sao thì bọn họ mới chịu tin? Cho dù cả thế giới biết bọn chị bị oan, nhưng những tổn thất về tinh thần và thời gian thì ai chịu đây, thiệt thòi cũng là chị thôi." Tuy Tây Môn cũng rất bất mãn, nhưng có nhiều chuyện không phải ra mặt là giải quyết được.
"Chẳng là thế gian này chẳng còn công lý nữa à..." Đỗ Hạ Hi giống như là ngậm cục tức trong người vậy, chẳng lẽ thế gian này ngày càng không nói đạo lý, người càng lương thiện thì càng bị người khác ăn hiếp?!
Tây Môn hai tay ôm lấy eo Đỗ Hạ Hi, biết ngay là cô ấy lại đang buồn bực đây, tuy chuyện này trong mắt Tây Môn không phải là chuyện lớn lao gì, bọn chúng có người chống lưng, cho nên mới tác quai tác quái như vậy, chỉ tội cho tiểu thiên sứ ngay thẳng của nhà mình, kiếm tiền cực khổ vậy, mà còn lo lắng cho thiên hạ nữa.
"Kệ bọn người đó đi, khó khăn lắm mới có được kỳ nghỉ, hay là đi đâu đó thư giãn, chị có muốn đi đâu không?" Tây Môn ôm lấy Đỗ Hạ Hi nhưng vẫn thận trọng tránh vết thương cô ấy ra.
"Cũng không có nơi nào muốn đi..." Ngoài trừ khi tốt nghiệp có đi du lịch với A Kỳ và mọi người ra, thì mình hầu như không có đi đâu hết, sau này ra làm việc thì làm gì còn thời gian du lịch, cho nên cũng không có muốn đi đâu.
"Uhm..." Tây Môn tuy thường xuyên đi ra kiếm ăn, nhưng cũng chỉ đi có nhiêu đó mấy chỗ thôi, chắc Đỗ Hạ Hi cũng thích chỗ của sư thái, vừa thanh tịnh lại vừa vắng vẻ, chỉ là bây giờ am miếu bị tháo dỡ rồi sư thái cũng chạy lên Kinh Thành rồi, "Vậy chị cứ theo em là được, tụi mình mua vé rồi đi tới đâu hay tới đó~"
Tây Môn bình thường hay tùy tiện, nên đi du lịch cũng rất tùy tiện, còn Đỗ Hạ Hi vốn làm chuyện gì cũng phải lên kế hoạch rõ ràng rồi mới làm, nhưng hiện giờ cô cũng nghe theo đề nghị của Tây Môn, làm một chuyến du lịch ngẫu hứng, hai người hầu như không có đem gì theo, đến trạm xe lửa, mua hai tấm vé đến Kinh Thành rồi lên xe.
Toa giường nằm chỉ có hai người bọn họ, cho nên Tây Môn trực tiếp nằm đại lên giường đối diện, vọc điện thoại, "Không biết sư thái thái còn ở Kinh Thành không nữa~"
Đỗ Hạ Hi rất lo lắng cho chuyến đi không biết hành trình này, còn người đối diện thì vẫn cứ bộ dạng ung dung tới đâu hay tới đó, thôi kệ, đời người có hạn, lâu lâu điên một lần cũng rất thú vị, hơn nữa cũng không có gì lo lắng, ra đến bên ngoài rồi, Đỗ Hạ Hi cảm thấy không có gì có thể làm khó Tây Môn được.
Đỗ Hạ Hi đứng dậy, ngồi lên giường Tây Môn, cái giường vốn đã nhỏ hẹp nên cơ thể hai người đụng nhau, khóe miệng Tây Môn cong lên, ngẩng đầu lên nhìn Đỗ Hạ Hi, người này sao ngày càng thích làm nũng rồi ta, lúc trước ở bên ngoài hay giữ kẽ lắm mà.
Thấy Tây Môn buông điện thoại xuống, mắt cứ nhìn chằm chằm lấy mình, Đỗ Hạ Hi nghĩ bụng, không lẽ tên này lại hiểu lầm cái gì rồi? Lúc nãy một mình ngồi bên đó hơi bất an với lại cũng hơi chán, qua đây tính trò chuyện với Tây Môn, ai ngờ lại biến thành cảnh tượng hai người ôm nhau chen chúc trên cái giường.
"Chật quá, chị quay lại bên đó." Đỗ Hạ Hi cảm thấy nửa thân người mình sắp rớt khỏi giường rồi.
Ai ngờ Đỗ Hạ Hi vừa mới tính ngồi dậy thì bị Tây Môn lật người lại đè ở phía dưới, một tay chống đầu mình, tay kia vuốt tóc Đỗ Hạ Hi, không nói chuyện gì, chỉ mỉm cười nhìn cô ấy.
Đỗ Hạ Hi bị nhìn tới nổi hết da gà, "Không được nghĩ bậy bạ, ở đây nhất quyết không được."
Tây Môn bị phản ứng cô ấy làm cho buồn cười, bẹo má Đỗ Hạ Hi nói, "Chị nghĩ đi đâu vậy~"
"Chị... cũng tại em đột nhiên đè chị chi..." Đỗ Hạ Hi nhè nhẹ đẩy Tây Môn ra.
"Em thấy chị sắp rớt xuống dưới nên mới đổi chỗ cho chị thôi mà, chị coi chị kìa, cứ nghĩ lung tung~" Tây Môn cố ý chọc Đỗ Hạ Hi
Đỗ Hạ Hi quay lưng lại, không thèm để ý Tây Môn, dù sao thì mình cũng không nói lại Tây Môn.
Tây Môn cũng không có quấy rối cô ấy nữa, chỉ ôm cô ấy từ đằng sau, nghĩ đến cả ngày nay bị dày vò chắc cũng mệt rồi, chỉ yên lặng ở cùng cô ấy, cho dù lúc nãy mình quả thật muốn cái này cái kia thì cũng phải kiềm chế mình lại, sự kích thích và dục vọng nhất thời cũng không bằng làm cho cô ấy thư giãn và thoải mái.
Khi đang thích nhau thì cứ muốn oanh oanh liệt liệt, còn khi yêu nhau thì chỉ muốn cùng nhau hưởng thụ cuộc sống bình thản.
Xe lửa vẫn cứ ung dung lăn bánh, màn đêm yên tĩnh chỉ còn lại hơi thở đều đặn của hai người hòa quyện vào nhau, nếu có thể rũ bỏ hết tất cả đi du lịch khắp nơi thì đó không phải là sự lựa chọn tồi.
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
416 chương
11 chương
46 chương
1298 chương
11 chương
110 chương
89 chương