Khoa cấp cứu

Chương 104 : - rửa tay gác kiếm 3

"Ưm..." Đỗ Hạ Hi ôm cái chăn lật người lại, bên cạnh trống không, cô có chút mơ màng mở mắt ra, trong phòng ngủ chỉ có một mình mình. Trong lúc cô tính ngồi dậy đi tìm Tây Môn thì cửa phòng ngủ lại mở ra, con mèo chạy vụt vào, nhảy cà tưng lên trên giường, giẫm cả lên người Đỗ Hạ Hi. Cũng không biết Vượng Tài nãy giờ đi đâu chơi, chân dích đầy bùn đất giẫm dơ hết cả giường, thậm chí đến trước ngực của Đỗ Hạ Hi cũng có dấu chân của nó. "Ê!" Tây Môn đuổi theo sau tính nắm lấy cái cổ nó quăng ra ngoài, con mèo sợ hãi liền chui vào trong chăn. Thấy Tây Môn khí thế hừng hực xông vào, Đỗ Hạ Hi liền giơ tay qua ôm lấy đầu con mèo, "Em làm gì hung dữ vậy?" Con mèo giương đôi mắt tội nghiệp thò đầu ra khỏi chăn, cạ cạ vào tay Đỗ Hạ Hi, giống như là chịu điều gì oan ức lắm vậy. "Nó giẫm dơ hết cả chăn luôn rồi kìa." Tây Môn chống nạnh, trong lòng nghĩ gặp phải đối thủ còn biết diễn hơn mình nữa rồi, lúc nãy bên ngoài quậy phá sao không làm bản mặt này đi. Đỗ Hạ Hi vén chăn lên xem chân con mèo, dơ thiệt, nhưng không có la mắng nó, ngược lại còn dịu dàng vuốt lông nó, "Lại chạy đi đâu chơi mà dơ vậy?" "Sáng sớm em đi đổ rác thì nó đã chạy ra rồi, nếu không phải em nắm cổ lôi nó về thì, hừm hừm, bây giờ chắc lại sắp thành mèo hoang rồi." "Nắm cổ lôi về?!" Đỗ Hạ Hi sợ con mèo bị Tây Môn ngược đãi, mau mau vuốt ve cái cổ con mèo, "Vậy đau lắm đó." "Đau cái gì, nắm lấy phần da sau cổ nó vậy nè, chị xem, đâu có sao đâu." Nói xong, Tây Môn còn qua đó tính thị phạm cho Đỗ Hạ Hi coi. "Được rồi, sau này đừng nắm nó nữa, em không ẵm nó về được hả." Đỗ Hạ Hi cảm thấy con mèo mà gặp phải Tây Môn cũng tội nghiệp thật. "Nó dơ như cục than vậy mà kêu em ẵm nó à? Quần áo dơ luôn thì sao!" Tây Môn hình như quên mất lúc trước cô ấy đâu có thèm quan tâm mình mặc quần áo có dơ hay không. "Dơ thì để chị giặt." Đỗ Hạ Hi ôm con mèo. Do động tác của Đỗ Hạ Hi, Tây Môn thấy trên tay Đỗ Hạ Hi có hai dấu bầm tím, "Cánh tay sao lại bị thương vậy?" Đỗ Hạ Hi cúi đầu suy nghĩ một hồi, "Chắc hôm qua người nhà bệnh nhân bấm trúng." Lúc đó đúng là hơi đau, nhưng sau đó bận một hồi thì quên mất, không ngờ lại bầm tím lên hết. "Chị xem công việc của chị đi, hoàn toàn là làm ơn mắc oán, so với nghề lừa bịp của em còn nhiều người ghét hơn nữa, cái này là có thù oán gì ghê lắm mới làm cho bầm tím vậy, đau không?" Tây Môn nhìn dấu bầm tím cũng hơi lớn, đau lòng lấy tay nhè nhẹ chạm vào. "Cũng do bọn họ nôn nóng quá, có chút hiểu lầm, nói rõ ra thì không sao hết." Cũng không phải vết thương gì nghiêm trọng, cứ kệ nó, 4,5 ngày sau cũng hết à, Đỗ Hạ Hi hoàn toàn không quan tâm. "Chị đã hứa với em rồi." Tây Môn giơ tay qua đẩy con mèo xuống giường, rồi trườn người qua nằm đè lên người Đỗ Hạ Hi, cắn chặt môi cúi nhìn cô ấy. "Hả?" Đỗ Hạ Hi không có phản kháng cũng không vùng vẫy, cứ để mặc Tây Môn đè mình, mỉm cười nhìn cô ấy, hai tay để đằng sau lưng Tây Môn. "Chị hứa là sẽ không làm mình bị thương nữa mà, nuốt lời rồi đó..." Tây Môn cúi người xuống ghé sát tai Đỗ Hạ Hi nói. "Vết thương nhỏ thôi mà..." Đỗ Hạ Hi chưa nói xong, thì đầu lưỡi nóng bỏng liếm lên đó, làm loạn hết hơi thở cô. "Bị thương là bị thương, còn lớn với nhỏ nữa à?" Tây Môn nhướng mày chống người dậy, sau đó di chuyển người xuống phía dưới, "Không nghe lời thì sẽ bị trừng phạt." "Ban ngày ban mặt, em..." Đỗ Hạ Hi nắm lấy vai Tây Môn, giọng run rẩy van xin. Tây Môn nắm lấy tay cô ấy, các ngón tay đan vào nhau, ngẩng đầu lên mỉm cười nhìn Đỗ Hạ Hi, khóe miệng gian xảo cong lên, "Vậy thì cầu xin em đi~" Cái xúc cảm mềm ướt làm cho toàn thân Đỗ Hạ Hi run lên, giơ cánh tay lên che mắt, mỗi khi tới thời khắc này là Đỗ Hạ Hi giống như con rùa rụt cổ vậy, giống như là mình không thấy thì người khác cũng không thấy được mặt xấu hổ này của mình. Lưỡi của Tây Môn rất là linh hoạt, giống như là con cá trơn bơi lượn trong hồ vậy, tự do mà linh hoạt, bao vây lấy đóa hoa sen đang chờ bung nở giữa hồ, làm nước bắn tung tóe lên, làm cho cả cái hồ bắt đầu dậy sóng. Tiếp theo đó là nhanh nhẹn bơi lượn khắp hồ, giống như là đang cố ý trêu chọc người khác vậy, lúc mạnh lúc nhẹ thám hiểm vào nơi sâu trong cùng của đóa hoa đó, hoàn toàn không để ý đến sự van xin của chủ nhân nó, tốc độ ngày càng nhanh thêm. (E hèm, cái này mọi người hiểu ha ╮(╯▽╰)╭) Cho đến phút cuối cùng thì nghe thấy trên đỉnh đầu có tiếng khóc thút thít, Tây Môn giờ mới đặt một nụ hôn vào đó rồi ngẩng đầu lên, lấy ngón tay chùi lấy mép miệng, "Sao lại khóc vậy? Làm chị đau à?" Đỗ Hạ Hi lắc đầu, ôm lấy Tây Môn, giọng nói hơi khàn, "Đừng hỏi nữa." Hai người cứ như thế này thì thật là hoang dâm vô độ, mỗi khi tới ngày nghỉ là cứ quấn lấy nhau như thế, chỉ là do dù nằm trên hay nằm dưới thì Đỗ Hạ Hi cũng là người xấu hổ nhất. Đỗ Hạ Hi không hổ danh là học sinh thông minh, cũng học được hết 6,7 phần trong chuyện này, phần còn lại là do da mặt mỏng quá, tới khúc quan trọng thì cứ như là sắp đối mặt với ca phẫu thuật nghiêm trọng vậy, cứ làm cho Tây Môn cười không ngừng, không thể nào tiến hành đàng hoàng đến bước cuối được. Tây Môn cũng biết được Đỗ Hạ Hi hay xấu hổ, không cho người khác nhìn cũng không được cười, cho nên chỉ còn cách ôm cô ấy, rồi len lén cười ^_^, vuốt lấy tóc Đỗ Hạ Hi, "Em nấu xong cơm rồi, lát nữa đi tắm cho con Vượng Tài, chị cứ nghỉ ngơi đi." "Không có làm gì hết lại đi nghỉ nữa à?" Đỗ Hạ Hi đã quen với việc bận rộn nên khi rảnh rỗi thì thấy không quen chút nào. "Hử? Vậy là làm chưa đủ à?" Tây Môn cố ý bóp méo lời Đỗ Hạ Hi nói. Đỗ Hạ Hi ôm lấy chăn ngồi dậy, tranh luận với Tây Môn thì cô chỉ có nước thua thôi, tuy mấy chuyện khác cũng chưa thắng qua bao giờ, "Không nói với em nữa." "Được rồi mà~ lát nữa chị đi xem sách của chị, ngày thường sao thì cứ tiếp tục vậy, đừng cố ý chiều em~" Tây Môn cũng biết Đỗ Hạ Hi là người sống rất có kế hoạch, cứ theo mình lông bông suốt ngày thì không phải là phong cách của cô ấy. "Vậy cũng được." Lúc trước Đỗ Hạ Hi không hề coi các tiết mục trên tivi, cô cứ cho rằng mấy thứ cố ý chọc người khác cười không có ý nghĩa gì hết, nhưng từ ngày xem cùng với Tây Môn thì cũng cùng nhau bình luận, cùng nhau cười. "Chị vui là được~" Tây Môn giơ tay qua nắm lấy tay Đỗ Hạ Hi kéo cô ấy dậy, "Mau đi ăn cơm đi." Hai người ăn xong cơm thì bắt con Vượng Tài vào phòng tắm, vừa nhìn thấy cái bồn đầy nước thì nó bắt đầu làm mặt tội nghiệp, nhưng cũng không có tác dụng, hôm nay nhất định phải tắm cho nó, đặc biệt là cái móng vuốt dơ bẩn kia. "Meo...." Con mèo biết nên ra tay với người dễ nói chuyện hơn, cố sức kêu gào, giơ móng vuốt ra cầu cứu Đỗ Hạ Hi. "Ngoan ngoãn ở yên đó!" Tây Môn tay chỉ vào mũi con mèo, cho nó vào bồn nước. Thấy hai chân trước cứ bám vào mép bồn tính chạy ra ngoài, Tây Môn lấy tay vỗ vào chân nó, "Buổi sáng là cái chân nào giẫm hả? Chân này? Hay là chân kia?" Rõ ràng là đang trả thù mà, dám đụng vào người phụ nữ của ta hả? Cho dù là con mèo cũng không được! Con mèo bị dọa tới sắp khóc rồi, cuối cùng cũng là Đỗ Hạ Hi giải cứu nó, Tây Môn quả nhiên vẫn là tên xấu xa mà, con mèo yếu ớt vậy mà cũng ăn hiếp nữa, "Không được đánh nó." Nhưng con mèo khi vào tay Đỗ Hạ Hi thì không ngoan ngoãn nữa rồi, vùng vẫy muốn chạy, hoàn toàn không có cách nào tắm cho nó đàng hoàng được, còn cào hai đường trên mu bàn tay Đỗ Hạ Hi nữa. Tây Môn cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, xoắn tay áo lên chửi, "Ê, con mèo kia chán sống sống rồi phải không? Ngươi giơ móng vuốt ra nữa thử coi! Có tin ta dìm chết ngươi không? Hả?!" Đỗ Hạ Hi đẩy Tây Môn ra, lấy tay che con mèo lại, sợ Tây Môn sẽ dìm nó vào bồn nước thật, "Em dữ với con mèo chi vậy, coi nó sợ rồi nè." Toàn thân con mèo bị ướt sũng càng ốm yếu hơn, lúc này không biết do lạnh hay do sợ Tây Môn nữa, run lên cầm cập, Đỗ Hạ Hi lấy tay thử độ ấm của nước, liền chỉnh cho nước nóng hơn nữa. Tây Môn khoanh tay đứng ở bên cạnh, mặt hầm hầm nhìn con mèo, Đỗ Hạ Hi nhẹ nhàng lấy sữa tắm đánh thành bọt rồi thoa lên lông con mèo, còn mát xa cho nó nữa, con mèo cảm thấy thoải mái nên không có quậy nữa. Nhưng khi quay đầu lại thì thấy bên cạnh có người do ghen tị đến đỏ cả mắt đứng đó, sợ tới lông dựng đứng lên hết. Dội sạch sẽ bọt xà bông, Đỗ Hạ Hi lấy khăn lông lau cho nó, Tây Môn thì cầm lấy máy sấy tóc, vẫn mặt mày hung dữ đứng đó thổi cho nó, Đỗ Hạ Hi lấy tay vuốt vuốt lông nó cho khô hết. Cuối cùng cũng tắm xong cho nó, con mèo vừa được đặt xuống đất là chạy biến đi đâu mất, Đỗ Hạ Hi có chút mệt mỏi, ngồi trên ghế sopha xoa xoa cái vai. Một đôi tay nhè nhẹ đặt lên vai cô, các ngón tay dùng lực vừa đủ xoa bóp đôi vai đang mệt mỏi của cô, Đỗ Hạ Hi ngẩng đầu lên nhìn, Tây Môn vừa hay cũng cúi đầu cười với cô, tay Đỗ Hạ Hi sờ nắm lấy cánh tay đó. "Nhắm mắt lại." Tây Môn cúi đầu hôn vào mắt Đỗ Hạ Hi, để cô ấy có thể nhắm mắt lại thoải mái dựa vào ghế, "Lát còn phải đi làm nữa, nghỉ ngơi xíu đi." Hai người bọn họ thật ra rất giống nhau, đều không phải là người dùng lời nói để biểu đạt tình cảm của mình, thậm chí đến giờ cũng chưa có một ai nói ra từ thích cả, nhưng lại có thể cảm nhận được tình cảm còn nhiều hơn từ thích đó nữa. Cũng có thể, đây chính là định mệnh, chỉ có bọn họ mới thuộc về nhau, không ai có thể thiếu ai.