Khoa cấp cứu

Chương 103 : - rửa tay gác kiếm 2

Thấy đứa bé trai được đưa vào phòng phẫu thuật, thần kinh đang căng thẳng của Đỗ Hạ Hi được thư giãn, cảm giác mệt mỏi ập đến, ngồi trên ghế xoa xoa thái dương huyệt. Giờ mới phát hiện bên ngoài rất là âm u, trời đã chuyển cơn mưa, nước mưa lất phất vào cửa sổ tạo thành những giọt nước chảy xuống, nhìn nhìn thời gian, không ngờ đã đến giờ tan ca rồi. Chắc do trời mưa nên bác sĩ nhận ca trực vẫn chưa đến, xe của Đỗ Hạ Hi ngừng hơi xa lại không có đem theo dù, nên không có vội đi về. Tạm thời cũng không có bệnh nhân, Đỗ Hạ Hi ngồi viết lại kỷ lục, bên ngoài cửa có tiếng bước chân từ xa đến gần rồi ngừng ngay trước cửa phòng khám. Đỗ Hạ Hi ngừng bút ngẩng đầu lên, khi thấy người đến thì có chút ngạc nhiên, nhưng lại mỉm cười vui vẻ, dường như sự mệt mỏi của ngày hôm nay đều tan biến hết, "Mưa lớn như vậy, sao lại đến đây?" Tây Môn dựa ở cửa mỉm cười, cũng giống như là lúc bọn họ mới quen nhau vậy, cầm cái dù trong tay, "Em bấm tay biết chị không có đem theo dù~" "Chị chạy xe mà, không đem dù cũng đâu có sao." Đỗ Hạ Hi quay người lại, mỉm cười nói. Tây Môn hiển nhiên không ngờ tới Đỗ Hạ Hi lại không cảm động vì hành động của mình, cúi đầu nhìn cây dù trong tay, buông thả hai tay xuống đi đến cái ghế tròn gần đó ngồi xuống. Đỗ Hạ Hi thật ra cố tình nói như vậy, ai ngờ Tây Môn lại tưởng thật, tên này lúc trước không lẽ quên là hay nói đùa hay sao? Đỗ Hạ Hi nghiêng người qua đó, nắm lấy tay Tây Môn, "Vậy là giận hả?" Tây Môn quay đầu lại không nhìn cô, ngồi xếp lại cây dù xếp trong tay mình, dáng vẻ giống như là sắp khóc vậy. Đỗ Hạ Hi bắt đầu có chút hoảng loạn, cô cứ tưởng Tây Môn da mặt dày lắm chứ, sao đột nhiên lại cảm tính vậy, "Cái đó... chị nói đùa thôi mà..." Đỗ Hạ Hi chủ động xin lỗi, "Xin lỗi, thật ra là chị thấy em đến nên mừng quá thôi..." Tây Môn vẫn không nhìn, không nói chuyện, cả thân người đều quay đi chỗ khác, xem ra chắc đang rất giận. Đỗ Hạ Hi căng thẳng quay đầu lại nhìn ra cửa, thấy bên ngoài không có ai, rồi mới quay người lại, sờ vào má Tây Môn nói, "Chị biết lỗi rồi mà..." Mặt Đỗ Hạ Hi nóng lên, cô chưa bao giờ dỗ ngọt qua ai, lại còn ở đơn vị nữa chứ, nhưng lúc nãy là mình có lỗi, người ta có lòng dầm mưa đến đón mình mà mình lại nói vậy, nghĩ lại cũng thấy hơi quá đáng. Mặt Tây Môn sắp chịu không nổi rồi, đang cố nhịn cười, chỉ là Đỗ Hạ Hi ở đằng sau không thấy được biểu hiện của cô, còn đang nôn nóng nghĩ cách dỗ ngọt bạn gái nữa. "Bác sĩ Đỗ, có... bệnh nhân..." Lời của cô y tá bị nghẹn lại, kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, bác sĩ Đỗ bị cái gì ám rồi hả?! Đỗ Hạ Hi bị người khác bắt gặp, liền đứng dậy lui ra sau, vừa hay đụng phải góc bàn, đau đến nhăn cả mặt. "Sao lại không cẩn thận vậy, đụng trúng rồi phải không?" Tây Môn không giả bộ nữa, thấy Đỗ Hạ Hi bị đụng trúng, liền giơ tay qua sờ mông Đỗ Hạ Hi, xem có sao không. "Chị không sao, em đừng... còn đang ở bệnh viện..." Đỗ Hạ Hi vỗ cái móng vuốt của Tây Môn ra, thật là mất mặt, đã vậy còn phải làm ra vẻ bản thân mình không sao nữa, theo y tá ra cửa. "Sao? Tình trạng giường số 4 không ổn định à?" Hiện giờ mặt cô vẫn rất đỏ nhưng lại nói với giọng điệu rất nghiêm túc, ai mà gặp được chắc cũng không nhịn nổi cười phá lên. Hai người vừa ra cửa, bác sĩ trực ban giờ mới chạy tới, "Xin lỗi, đường kẹt xe quá nên đến trễ. Ủa, bác sĩ Đỗ sao mặt cô đỏ vậy? Bị sốt rồi à? Thời tiết gần đây không tốt lắm, nên chú ý nghỉ ngơi." Đỗ Hạ Hi sờ sờ trán của mình, gật đầu nói, "Vậy tôi về trước đây, tình trạng giường số 4 vẫn cứ không ổn định, nhớ chú ý." Thay xong quần áo đi ra, từ xa đã thấy Tây Môn đứng trước cửa lớn, nhìn cảnh trời mưa bên ngoài qua tấm cửa kính, Đỗ Hạ Hi liền đi qua đó. "Lần sau không được đùa như vậy nữa, chị còn tưởng em giận thiệt rồi chứ." Đỗ Hạ Hi vẫn còn bức xúc vì hành động đùa giỡn lúc nãy của Tây Môn. Tây Môn mỉm cười nhìn cô ấy, "Em là người nhỏ mọn vậy hả? Tại chị nói đùa trước chứ bộ, em chỉ phối hợp diễn với chị thôi~" "Vậy nếu sau này có gặp chuyện gì thì em có giận chị không?" Đỗ Hạ Hi giờ mới phát hiện, nhiều lúc mình nói chuyện cũng khó nghe thật, nhưng so với Tây Môn thì chẳng qua là tám lạng nửa cân thôi. Tây Môn trả lời không cần suy nghĩ, "Tất nhiên là không rồi~" "Chẳng lẽ không cần phân biệt chuyện gì hết à?" Đỗ Hạ Hi nhướng mày, tên này không đứng đắn vậy, có phải hay nói những lời ngon ngọt dụ dỗ gái nhà lành không. "Tất nhiên là không, Hạ Hi chị đáng yêu vậy sao em giận được chứ~" Tây Môn nói xong còn tiến sát lại gần nữa chứ. Đỗ Hạ Hi nhìn xung quanh, lấy tay đẩy cái đầu Tây Môn ra, "Đáng yêu gì chứ.... được rồi, mau về nhà thôi. Xe chị đậu hơi xa, đang rầu không biết sao ra đó đây." Đỗ Hạ Hi lấy cây dù trong tay Tây Môn, mở ra che cho hai người, Tây Môn khoác lấy cánh tay Đỗ Hạ Hi, đi về phía chỗ đậu xe. Tuy mưa không có lớn lắm, nhưng gió lại rất to, Đỗ Hạ Hi một tay cầm dù, một tay choàng qua vai Tây Môn, cây dù hầu như nghiêng qua che hết cho Tây Môn, đợi hai người lên xe thì thấy Đỗ Hạ Hi đã bị mưa tạt ướt hết nửa thân người rồi. (Bác sĩ Đỗ cool như vậy sao lại nằm dưới chứ =_=) Cởi áo khoác để ra đằng sau xe, Đỗ Hạ Hi chỉnh nhiệt độ máy sưởi cao chút, Tây Môn nhìn hành động của Đỗ Hạ Hi, trong lòng thấy rất cảm động, mắt cảm thấy rất cay, người tốt như vậy, sao lại rơi vào tay mình được chứ. "Sao vậy?..." Đỗ Hạ Hi bị Tây Môn đột nhiên ôm lấy, hành động đột ngột này làm cho cô có chút không hiểu, hai tay cũng choàng qua ôm lại, vuốt vuốt nhẹ lưng Tây Môn, "Vẫn muốn chị diễn tiếp à?" Tây Môn không có nói chuyện, chỉ là ôm chặt hơn nữa, mặt vùi vào cổ Đỗ Hạ Hi, do Đỗ Hạ Hi mặc áo trễ vai nên phần da để lộ bên ngoài có thể cảm nhận được hơi thở đối phương, cảm thấy trong lòng lại rạo rực lên. Hai người cứ ôm nhau như thế qua rất lâu, mưa bên ngoài cũng đã ngừng, trời đã tối hoàn toàn, cũng may xe dừng ở nơi có không đèn đường, nếu mà bị ai đó nhìn thấy, thì da mặt mỏng như Đỗ Hạ Hi chắc chịu không nổi quá. Nếu không phải do tư thế ôm như thế dẫn đến đau lưng, Tây Môn vẫn còn muốn ôm thêm nữa, trước khi rời khỏi vòng tay Đỗ Hạ Hi, còn nhè nhẹ hôn vào má Đỗ Hạ Hi một cái rồi mới cười hihi quay lại chỗ ngồi, tay thì để sau lưng không ngừng xoa bóp lưng. Đỗ Hạ Hi đã quen với cái người lúc nào cũng làm những chuyện bất ngờ này, cũng không phải là giữa chốn đông người, nên cứ để mặc Tây Môn làm vậy, cho xe chạy đi, tính trên đường về sẽ ghé mua chút nguyên liệu về nhà nấu ăn. Tây Môn cũng có nói gì hết, giúp Đỗ Hạ Hi xách hai túi lên lầu, cho đến khi Đỗ Hạ Hi thay giày bước vào thì ngửi thấy mùi thức ăn, "Sao thơm vậy, em mua đồ ăn tối rồi à?" Sao lúc nãy đi mua đồ Tây Môn lại không nói gì hết, mua nhiều thức ăn vậy phải làm sao giờ. "Chị ăn thử đi~" Tây Môn cũng không thèm để ý ánh mắt oán trách của Đỗ Hạ Hi, ân cần đem đồ ăn đã hâm nóng lại ra ngoài, đến đũa cũng đặt vào tay Đỗ Hạ Hi, mặt hớn hở nhìn cô ấy, mắt không ngừng chớp chớp. Đỗ Hạ Hi nghi ngờ nhìn, tên này lại có ý đồ gì đây? Nhưng vẫn cầm đũa ăn thử, mùi vị không phải thuộc loại siêu hạng nhưng cũng rất ngon, cũng xem xem với tài nghệ nấu ăn của mình. Nghĩ đến đây mắt Đỗ Hạ Hi đột nhiên mở to ra, "Đừng nói là em nấu đó nha?!" Tây Môn từ tốn ngồi xuống trước mặt Đỗ Hạ Hi, gắp một đũa thức ăn bỏ vào chén Đỗ Hạ Hi, mỉm cười nói, "Đây có được tính là vì chị rửa tay nấu canh không?" Đỗ Hạ Hi mím chặt môi ngẩng đầu nhìn, ai ngờ Tây Môn lại kinh ngạc bổ sung thêm, "Ây da, không đúng, đây gọi là rửa tay gác kiếm đi nấu canh~" Đỗ Hạ Hi mệt mỏi cả ngày, cuối cùng cũng có thể thả lỏng cơ thể, trong nhà có một người như thế, về đến nhà được ăn bữa cơm ấm cúng, cảm thấy rất hạnh phúc. Trời mưa cuối tháng tư, lạnh lẽo và ẩm ướt, nhưng không ảnh hưởng tới sự ấm áp trong nhà, từ con tim cho đến tận thân thể.