Mục Táp bắt đầu nấu nhiều món ăn đa dạng hơn cho Tống Vực. Cô thường mua nhiều nguyên liệu tươi sống, đặc biệt là rau củ xanh tươi, hễ rãnh là thử nghiệm những món rang xào mới, còn dụng tâm mua quyển sách chuyên dạy nấu các món canh ngon bổ. Đối với việc này, Kiều Tuệ Tuệ hay cười, ghẹo cô đã chuẩn bị sẵn tâm thế để làm vợ người ta. Lục Tây Dao thì dẫu môi phát biểu, cậu vẫn chứng nào tật đấy, ngựa quen đường cũ, đi theo con đường của Cảnh Chí Sâm. Cũng khó trách Lục Tây Dao nói như thế, cô ấy chính là ‘nhân chứng’ duy nhất cho quá trình cô theo đuổi Cảnh Chí Sâm suốt bốn năm. Có đoạn thời gian Cảnh Chí Sâm vì bận bịu công việc, ăn uống thất thường dẫn tới viêm dạ dày. Bác sĩ dặn dò anh ta phải ăn chú ý cách ăn uống, một ngày ba bữa đúng giờ giấc, hơn nữa, chỉ được ăn thức ăn nhẹ. Nhưng, một người đàn ông độc thân sống tùy tiện đã quen, sao có thể đột nhiên đi vào khuôn khổ, nên anh ta vẫn tiếp tục theo thói quen cũ, rãnh lúc nào ăn lúc nấy, chay mặt đều dùng xả láng. Lúc đó, Mục Táp vô cùng lo lắng, sau xung phong làm nhiệm vụ nấu bữa trưa cho anh ta, món ăn thay đổi suốt sáu ngày trong tuần. Buổi sáng gà còn chưa gáy, cô đã lồm cồm bò dậy, lụi hụi trong bếp đến mệt lả người, tuy vậy, nhưng cô vẫn vui vẻ chịu đựng. Có điều, món ăn cô làm không hợp khẩu vị Cảnh Chí Sâm. Mỗi lần anh ta ăn rất ít, vả lại, anh ta xả giao nhiều, giữa trưa thường có khách hàng hẹn anh ta ra quán ăn đối diện công ty dùng bữa, tiện thể uống lai rai vài ly bia. Do đó, đồ ăn cô làm thường xuyên bị ế, anh ta chẳng buồn động đũa, cứ vứt chúng ở một xó nào đấy, chờ đến khi tan việc thì dùng vẻ mặt áy náy trả lại cô, ngần ngại nói:“Táp Táp, sau này đừng tự đày đoạ bản thân như vậy, anh có thể tự lo liệu bữa ăn của mình.” “Thế à?” Mục Táp vừa nói chuyện điện thoại, vừa nghiên cứu sách nấu ăn, nhoẻn miệng cười,“Dù sao dạo này tớ cũng rãnh, trau dồi tay nghề nấu nướng cũng tốt.” “Đừng đánh trống lảng nha cưng.” Lục Tây Dao nói,“Cậu hiểu ý tớ mà. Chỉ cần cậu quan tâm đến người đàn ông nào, thì sẽ moi hết tim gan, rút cạn máu để đối đãi với người ta, chẳng bao giờ chịu chừa đường lui cho mình!” “Thế thì có gì không tốt ?” Mục Táp hỏi lại,“Hơn nữa, Tống Vực không phải là Cảnh Chí Sâm, hai người ấy hoàn toàn khác biệt.” Anh là đối tượng kết hôn của cô. Phụ nữ đối tốt với ông xã tương lai của mình có gì không hay? “Giời ạ, chưa gì đã bênh người ta rồi kìa. Tớ hỏi nè Táp Táp, cậu động lòng với anh ta rồi phải không?” Lục Tây Dao ‘tra khảo’,“Hay thích luôn rồi?” Mục Táp lấy tay quệt mũi, cười khẽ, thản nhiên thừa nhận:“Nói thế nào nhở, tuy anh ấy khác xa đối tượng kết hôn lý tưởng của tớ, nhưng càng ngày tớ càng có thiện cảm với anh ấy. Tớ thừa nhận, cảm xúc của tớ với anh ấy đang dần thay đổi.” Lục Tây Dao nhân cơ hội chế nhạo cô thêm vài câu, cuối cùng dặn dò “ Cậu đã có bài học xương máu, phải biết rút kinh nghiệm cho bản thân. Nhớ đừng đi theo vết xe đổ của mối tình đơn phương trước, ngu ngốc dâng cả trái tim cho người ta, đến cuối cùng chỉ có mình cậu chịu đau khổ”. Mục Táp gật đầu, tiếp nhận ý tốt của cô bạn. Quả thật, Tống Vực rất khác với Cảnh Chí Sâm, lấy việc cô nấu ăn cho anh làm ví dụ. Lần nào anh cũng ăn hết, rồi mỉm cười khen tay nghề cô có tiến bộ, hỏi ngày mai cô có thể nấu món đậu hủ chiên hành không? Mục Táp tất nhiên đồng ý vô điều kiện, sáng sớm hôm sau cô liền lọ mọ ra chợ, lựa mua đậu hũ tươi ngon nhất . Cô em gái Mục Kiều thấy cô cả ngày loay hoay trong bếp, bèn trợn mắt há mồm:“Chị, chưa gì chị đã biến thành hầu gái miễn phí cho anh ta rồi hả?” Không chờ Mục Táp mở miệng nói năng, Kiều Tuệ Tuệ đã vỗ đầu cô ta trước, quở trách:“Con ăn nói kiểu gì đấy? Được nấu ăn cho ‘một nửa của mình’ là điều hạnh phúc, biết không hả? Con tưởng lấy chồng là chuyện dễ lắm sao, tính về nhà chồng sống hưởng thụ thôi ư? Tuy bây giờ xã hội luôn hô hào khẩu hiệu nam nữ bình đẳng, nhưng nam hướng ngoại, nữ lo nội là chuyện từ xưa đến nay. Phụ nữ có thể không giỏi việc nước nhưng phải đảm việc nhà. Con nên noi theo chị con đi, đừng để bản thân vẫn là đứa trẻ trong thân xác già nua. Từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ tự giặt cho mình một cái quần hay cái áo.” Mục Kiều phồng mang trợn má, yếu ớt cãi:“Mẹ khỏi lo chuyện đấy. Con và Chí sâm đã giao ước rõ ràng hết rồi. Sau khi chúng con lấy nhau, con không cần làm mấy công việc nội trợ chán ngắt. Anh ấy đã hứa với con, sẽ thuê hai người giúp việc, một người quét dọn nhà cửa, một người chuyên về nấu nướng.” “Con đó, chỉ biết hứng đâu nói đấy, không bao giờ chịu suy nghĩ kĩ càng. Già đầu rồi chứ có phải là con nít con nôi đâu, cho dù Tiểu Cảnh nhường nhịn con, nhưng bố mẹ nó thì sao? Chẳng có bà mẹ chồng nào thích một đứa con dâu lười cả.” Kiều Tuệ Tuệ lắc đầu,“Kiều Kiều, con cần phải nghiêm túc học tập công việc quán xuyến nhà cửa.” “ Thôi đi ạ, con còn trẻ phơi phới mà phải học tập cách sống của mấy bà thím sao? Mẹ à, bây giờ chúng ta đang sống trong thời đại tiên tiến, đâu đâu cũng dùng công nghệ cao, ngay cả chén bát cũng có máy để rửa. Thời buổi này chỉ cần có tiền thì mua tiên cũng được, sống phè phỡn cả đời” Mục Kiều ngoan cố cãi bướng,“Nếu Chí Sâm vì muốn tìm một bà giúp việc không công mà cưới con, thì còn lâu con mới ưng.” Kiều Tuệ Tuệ ngán ngẩm thở dài, có chút xấu hổ nhìn Mục Táp. Mục Táp tắt bếp gas, nhẹ nhàng nói: “ Nồi này con mới nấu xong, còn nóng lắm. Hai người chớ động vào.” Chờ Mục Táp bưng mâm ra ngoài, Mục Kiều lầm bầm trong miệng:“Tống gia chắc chắn đang tuyển người giúp việc trá hình. Nghèo đến mức ngay cả một đầu bếp cũng không thuê nổi. Hoá ra lời đồn chính xác, nhà họ chỉ là cái thùng rỗng kêu to……” “Con câm miệng!” Kiều Tuệ Tuệ thấp giọng trách cứ,“Càng ngày càng chẳng ra gì.” Bị mắng, Mục Kiều ấm ức ngậm miệng. Mục Táp mang thức ăn đến chỗ Tống Vực. Hôm nay cô nấu ba món, và cả ba đều vào hết bụng Tống Vực. Anh ăn xong, dùng khăn lau sạch khoé miệng, cười tươi khen hương vị rất ngon, không quên tâng bốc tay nghề hiện tại của cô. Sau đó, anh theo thói quen mở nhạc để hai người thư giãn. Trong giai điệu du dương của âm nhạc cổ điển, đầu óc Mục Táp dần lâng lâng, ngủ thiếp lúc nào không hay. Khi giật mình tỉnh dậy, cô cảm thấy luồng khí ấm áp vây khắp toàn thân, tất nhiên, Tống Vực đã tăng nhiệt độ điều hoà trong phòng. Anh ngồi trên sô pha, dùng laptop thiết kế phần mềm mới, nghe tiếng động của cô, bèn ngẩng đầu:“Vẫn còn sớm lắm, em cứ ngủ thêm đi.” “Không cần.” Mục Táp lắc đầu,“Lát tỉnh đầu sẽ khó chịu lắm.” Cô đi qua, đứng cạnh anh, ghé mắt nhìn những kí hiệu trên màn hình laptop, nở nụ cười:“ Thiết kế của anh nhìn cao siêu qua, em xem mà chẳng hiểu tẹo nào.” Mười ngón tay anh lả lướt trên bàn phím, từng thao tác nối tiếp, trông thật tao nhã, giọng nói anh nhẹ bẫng:“Mỗi nghề đều có chuyên môn riêng của nó, em xem không hiểu là bình thường.” Mục Táp gật đầu. “Bữa nào anh dẫn em đi tham quan công ty nhé?” Anh đưa ra lời mời. “Được ạ.” Mục Táp biết anh làm trong một công ty internet ở thành H, tuy nhiên cô không biết rõ chức vị của anh Anh dừng động tác, nghiêng người, tay sờ đầu cô, tỏ vẻ cho phép cô ngồi cạnh mình, rồi tiếp tục công việc còn dang dở. Mục Táp chăm chú nhìn sườn mặt anh, phát giác thần thái khi anh nghiêm túc tập trung làm việc cực kì thu hút. Đặc biệt trí tuệ của anh khiến người khác ngưỡng mộ. Hằng ngày phải đối mặt với đống số liệu phức tạp, khô khan, vậy mà anh vẫn xử lí thành thạo, giải quyết đâu vào đấy. Cô vắt một tay lên thành sô pha, khẽ nghiêng thân mình, lặng thinh ngắm nhìn sườn mặt tuấn tú của anh, còn có…mắt phượng mày cong, đôi môi mỏng…tất cả đều thuộc về anh. Hôm nay, lúc Mục Táp ra về, Tống Vực sực nhớ điều gì, vội vàng lấy một tấm thẻ từ trong ví đưa cho cô:“Em cầm đi, mật mã là xxxxxx” “Em không thiếu tiền.” Mục Táp nói theo phản xạ. Dứt lời, cô cảm thấy bản thân có phần già mồm cãi láo. Chẳng phải bên nhà anh luôn cho rằng, Mục gia vì thiếu tiền nên mới gả con gái sao? Vì thế cô giải thích thêm,“Ý của em là… lúc trước mẹ anh đã chuyển một khoản tiền cho nhà em. Còn tiền lễ, bác bảo khi người lớn của hai bên gia đình chính thức gặp mặt sẽ đưa chúng ta. Nên anh không cần thiết đưa em tiền.” Cô giải thích không được trôi chảy, giờ phút này, lòng Mục Táp ngổn ngang trăm mối. Mở miệng là tiền, ngậm miệng cũng tiền, cô thực chán ghét bản thân mình, hệt như ‘con buôn’ tính toán chi li. Nhưng cô làm gì có tư cách để tỏ vẻ thanh cao, thuần khiết? Tống Vực nhìn cô, đáy mắt chậm rãi lan tràn ý cười. Anh kéo tay cô, đem tấm thẻ nhét vào trong:“Em suy nghĩ đi đâu thế? Tiền này là để em mua sắm những thứ em cần. Không phải phụ nữ đều thích đi shopping ư? Dạo này công việc của anh khá bận, không có thời gian đi cùng em, nên mới đưa thẻ cho em.” Hoá ra là vậy…… Bạn trai đưa tiền lương cho bạn gái đi mua sắm….chắc cũng là chuyện thường tình … “Bên trong có bao nhiêu tiền vậy anh?” Mục Táp ngượng nghịu hỏi. Nếu giá trị của tấm thẻ quá lớn, cô làm sao có thể ‘mặt dày’nhận lấy? “Anh không nhớ rõ, chắc cũng không nhiều lắm.” Tống Vực cúi đầu, ý cười vẫn không giảm. Dáng vẻ hiện giờ của cô thật sự rất đáng yêu,“Đàn ông đưa tiền cho phụ nữ của mình là đạo lý bình thường ở đời. Em đừng lo lắng hay khẩn trương quá.” Trái tim đập thình thịch thình thịch, không biết do nụ cười của anh quá mê người hay giọng nói trầm thấp gợi cảm của anh, Mục Táp cảm nhận rõ rệt, trái tim cô đang đập loạn xạ. Cô nắm tấm thẻ trong tay, khẽ gật đầu:“Vậng ạ.” Đầu ngón tay anh cuộn lên, gõ nhẹ sau gáy cô, nở nụ cười hài lòng. Mục Táp đi thang máy xuống lầu một, đinh một tiếng, cửa mở, điện thoại trong túi cũng đổ chuông. Cô móc điện thoại ra, nhìn màn hình, là Cảnh Chí Sâm gọi. Cô thoáng do dự, cuối cùng quyết định nhận. “Táp Táp.” Dù Mục Táp không nhìn thấy vẻ mặt của anh ta, song dựa theo giọng điệu ôn nhu này, cô có thể đoán anh ta đang mỉm cười nói chuyện. “Gì vậy?” “Hôm bữa có nói với em, lần trước em rời công ty quá vội, vẫn còn bỏ sót vài vật dụng. Anh đã giúp em thu dọn gọn gàng, em mau ghé qua lấy đi.” Mục Táp nhìn chiếc đồng hồ treo ở đại sảnh khách sạn, đúng hai giờ chiều, ngẫm nghĩ và nói:“Được, giờ tôi sẽ ghé qua lấy.” “Anh chờ em.” Ngữ điệu của Cảnh Chí Sâm ẩn chứa ý vị khó đoán. Đón xe đến Duy Cách, đi lên lầu một, trông thấy gương mặt xa lạ đứng ở vị trí nhân viên lễ tân, Mục Táp bỗng thấm thía câu nói “cảnh còn người mất”. Cảnh Chí Sâm ở văn phòng của tổng giám đốc chờ cô, bởi vì biết cô sắp đến, nên anh ta chỉ khép hờ cửa phòng. Mục Táp đẩy cửa đi vào, thấy Cảnh Chí Sâm đang ngửa đầu, toàn bộ thân mình dựa vào ghế da, khẽ nhắm mắt nghỉ ngơi. Ngón tay anh ta gõ gõ trên đùi, ánh sáng ngoài cửa sổ phủ lên người anh ta một lớp màu vàng nhạt, thoạt nhìn như một bức tranh nghệ thuật. Nghe tiếng bước chân cô, anh ta chậm chạp mở mắt, ngồi thẳng người, hai tay đặt ngay ngắn trên bàn, nhìn cô mỉm cười:“Em đến rồi? Hôm nay tiết trời oi quá, em khát không, trong tủ lạnh có nước ép đấy.” “Không cần” Mục Táp nói thẳng,”Tôi không rãnh, phiền anh trả đồ cho tôi.” Cảnh Chí Sâm khẽ nhếch mép, khoé miệng tạo thành đường cong thâm hiểm. Anh ta đứng dậy, xắn tay áo, đi đến tủ lạnh: “Làm gì mà gấp thế. Uống một ly nước sẽ không tốn bao nhiêu thời gian của em đâu” “Cảnh Chí Sâm, tôi đã nói tôi không rãnh.” Mục Táp cất cao giọng,“Đồ của tôi đâu?” Cảnh Chí Sâm vẫn đủng đỉnh mở cửa tủ lạnh, lấy hai chai nước uống, xoay người tới chỗ Mục Táp, cười nói:“Cơn tức không nhỏ nhỉ. Nước lê sẽ giúp em hạ hoả đấy.” Mục Táp không nhận. Cảnh Chí Sâm nhíu mày, đặt hai chai nước xuống bàn thuỷ tinh. Sau đó anh ta khoanh tay trước ngực, nhìn vẻ mặt cảnh giác của Mục Táp, không nhịn nổi thở dài thườn thượt “Chẳng nhẽ em định tránh né anh cả đời à? Em chán ghét anh đến nỗi dự định không bao giờ nói chuyện với anh nữa sao?” Ánh mắt anh ta dò xét khắp khuôn mặt Mục Táp, tiếp tục hỏi,“Em vẫn để bụng chuyện anh giấu giếm mối quan hệ của anh và Mục Kiều, đúng không?” “Bây giờ nói mấy chuyện này, anh không thấy vô ích hả?” Mục Táp nói,“Về sau, anh cứ đi con đường riêng của anh, đường tôi tôi tự đi. Chúng ta nước sông không phạm nước giếng. Mà nhỡ có đụng mặt nhau thì lịch sự mỉm cười một cái là đủ, còn những thứ khác, hoàn toàn không cần thiết” “Thế à?” Cảnh Chí Sâm nhấc đôi chân dài, áp sát Mục Táp, đáy mắt bắn tia cười thâm hiểm, anh ta cố ý hạ thấp giọng, gần như thều thào,“Anh lại cảm thấy rất cần thiết. Bây giờ quan hệ của anh và Mục Kiều khá thân thiết, e rằng sau này… chúng ta phải thường xuyên đụng mặt. Nếu hễ gặp mặt là em lại tránh anh như tránh tà, thể nào người khác cũng sinh nghi” Mục Táp chưa kịp phản bác. Anh ta đã đặt tay trên vai cô, lòng ngón tay như có như không chạm vào mái tóc cô, nhìn cô trìu mến:“Táp Táp, anh đâu phải kẻ thù của em, vì sao em luôn nhìn anh bằng ánh mắt tràn ngập địch ý? Dù sao chúng ta đã từng kề vai sát cánh ở Duy Cách suốt bốn năm, cũng xem như là chiến hữu thân thiết.” Khi phát ra hai chữ ‘thân thiết’, anh ta cố ý nhấn giọng rõ ràng, tựa hồ khơi gợi những cảm xúc ngày xưa cho cô. Cảnh Chí Sâm có tài dùng ngôn ngữ để điều tiết bầu không khí xung quanh, thậm chí anh ta chỉ cần dùng một động tác nhỏ như là một cái chớp mắt, hoặc một nụ cười thân thiện cũng đủ khiến người ta bị mê hoặc, bất luận là trên thương trường hay tình trường. Chiến hữu thân thiết, Mục Táp nghe bốn chữ này…..thật sự quá đỗi châm chọc.