Khiêu vũ trong trái tim anh
Chương 25
Cả người Bạch Chỉ giật mình một cái, bắp chân mềm đứng lên, bước ra bồn tắm, tay chân hoảng loạn tìm khăn tắm dài bao lấy, giữa quá trình vấp ngã mắng anh: “Nhất định là đàn chị đã trở lại, sao anh không nói sớm”.
Trần Lưu thanh thản mà dựa vào, giữa đầu lông mày là sự lười biếng không kiềm chế được, khóe miệng gợi lên chút ý cười, “Lúc anh muốn nói, có người lại la hét rất thoải mái không cho phép đi, ấn anh tiếp tục liếm huyệt cho cô ấy. Hiện tại lại trách anh?”
Bạch Chỉ không nói chuyện với anh nữa, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, đôi mắt còn mê ly sương mù đi ra ngoài, đóng kín cửa phòng tắm, mới mở cửa cho đàn chị.
Đàn chị trở về lấy mỹ phẩm dưỡng da, nói với Bạch Chỉ một tiếng, đêm nay chị ấy muốn ngủ cùng đàn chị Thấm Thấm ở bên cạnh, liền bước đi.
Bạch Chỉ thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Trở lại phòng tắm, người đàn ông đã rời khỏi bồn tắm, đang buộc áo tắm dài.
Anh rõ ràng nghe thấy đối thoại của các cô ở bên ngoài, quyết định đêm nay ở lại chỗ cô qua đêm.
Bạch Chỉ lắc đầu, “Đàn chị trên đường lại trở về thì làm sao bây giờ.”
Anh cắn lỗ tai cô buồn bực hừ, “Có rất nhiều nơi trốn.”
Sau đó lại trêu chọc cô, vừa nãy lại có thể vì không được dương vật cắm mà giận dỗi.
Bạch Chỉ lập tức thẹn quá thành giận, túm lấy ngực anh cào vài đường móng tay, rồi bỏ chạy.
Đêm đó Trần Lưu thật sự ở lại, ôm cô ngủ một đêm, rạng sáng 6 giờ mới về phòng của mình.
Trước khi anh rời đi hôn Bạch Chỉ, Bạch Chỉ mơ mơ màng màng tỉnh một chút, chờ anh đóng cửa lại đi thật lâu, cô mới hoàn toàn tỉnh lại, hơn nữa nhớ tới đây là đêm đầu tiên bọn họ ở cùng nhau, nhưng cái gì cũng chưa làm, chỉ đặc biệt ôm ngủ đơn giản.
Anh dường như không ngủ nhiều, hoặc là giấc ngủ rất nông, cô xoay người vài lần hoặc là muốn lăn đến mép giường, còn không phát ra động tĩnh, đã bị cánh tay dài của anh duỗi ra kéo trở về trong lòng.
Mà Trần Lưu xác thật không ngủ.
Cô gái nhỏ ấm áp thơm mềm, da thịt sữa tơ mềm trơn bóng chạm vào, ngủ được cái quỷ.
Trận chung kết cuối cùng từ sáng đến tối, sau khi kết thúc tuyên bố thứ tự trao cúp, nhóm Bạch Chỉ đạt được giải quán quân nhóm khiêu vũ hai người thành niên. Nhiều người trẻ sau khi tham gia bữa ăn liên hoan ban tổ chức tổ chức, sau đó trở về trường.
Bạch Chỉ sau khi trở về trường, các bạn cùng phòng phát hiện, rất ít nhìn thấy bóng dáng cô.
Trước kia cô là phòng luyện kỹ thuật, căn tin, phòng ngủ ba điểm một đường, rất ít khi rời khỏi vườn trường.
Nhưng hiện tại, trừ bỏ buổi tối đi ngủ, thì không quay về phòng ngủ, hơn nữa mỗi đêm giờ trở về đều là dẫm lên đèn tắt.
Buổi sáng cũng rất sớm rời giường chạy lấy người, giữa trưa và buổi chiều dùng cơm, đều là một mình đi ra ngoài trường ăn, căn bản không phát hiện có ai đi cùng cô.
Nhóm bạn cùng phòng cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không quá chú ý.
Ba ngày sau, không ít người phát hiện xe của thầy Trần… Trên ghế phó lái, trải đệm màu trắng lông nhung, vô lăng càng kinh khủng… Cũng là một nắm lông nhung, vẫn là lớp vỏ bảo vệ hồng nhạt, còn treo trang trí lông vũ.
Mặc dù mọi người đoán được thầy Trần đại khái là yêu đương, nhưng mỗi lần nghĩ đến đoá hoa cao lãnh (*) như vậy, cầm vô lăng như vậy lái xe đi làm… Bọn họ thực không tưởng tượng ra được…(*) 高嶺之花: Ý chỉ những thứ chỉ có thể nhìn thấy từ xa mà không thể chạm vào.
Phong cách loạn nhập (*) này, tự nhiên là Bạch Chỉ cố ý mà làm.(*) 亂入: Thường xuất hiện trong trò chơi và ám chỉ sự xuất hiện của những người không nên xuất hiện hoặc xuất hiện ở những nơi không nên xuất hiện và các nhân vật hoạt hình khác (dường như) xâm phạm hình ảnh động hoặc trò chơi thường không có lời thoại.
Trước khi mua, Trần Lưu đỡ trán thương lượng có thể chọn màu đen không, Bạch Chỉ đã lộc cộc (*) mà đưa vào mật mã thanh toán.(*) 噠噠噠: Là danh từ dễ thương, nếu cô ấy nói vậy, hoặc là cô ấy rất vui, hoặc cô ấy dễ thương, hoặc cô ấy muốn rủ bạn đi cùng.
Nhà bán còn tặng búp bê thỏ con chuyên dùng cho ô tô, làm bằng gốm sứ, hồng trắng thay đổi dần, tứ chi chạm đất, khi xe khởi động, lò xo phía dưới con thỏ liền lắc lư, làm cho thoạt nhìn giống như chạy trốn, còn rất đáng yêu.*Hôm nay Bạch Chỉ khó được buổi chiều tan học không đi ra ngoài —— thầy Trần bị ông gọi về nhà ăn cơm.
Cô liền tự mình ở căn tin tùy tiện ăn xong quay về phòng ngủ đợi.
Khoảng 8 giờ tối, Bạch Chỉ mới từ trong phòng tắm tắm rửa xong đi ra.
Cô lau sạch tóc, lúc đang muốn lấy máy sấy, tiếng chuông điện thoại vang lên.
Cầm lấy vừa nhìn, là Từ Yến.
Cô đành phải cắm tai nghe, dùng khăn lông khô lau tóc, bò lên trên giường ngồi, mới nhận nghe.
Bởi vì không kịp thời tiếp, Từ Yến bên kia đã nóng nảy.
“Sao lâu như thế mới tiếp điện thoại?”
“Mới vừa tắm rửa đi ra. Có chuyện gì sao?”
Chuyện gì? Từ Yến suýt tức cười trước sự vô lương tâm này.
Từ khi cô bắt đầu đi thi đấu, cho đến vài ngày gần đây sau khi thi đấu kết thúc, anh mỗi ngày đều chọn thời gian cô nhàn rỗi gọi điện thoại cho cô, cô mỗi lần liền vừa vặn "bỏ qua", đến lúc hai ba giờ sau đã khuya, mới gửi WeChat giải thích hoặc là điện thoại chỉnh chế độ im lặng không nghe thấy, hoặc là đi làm gì không mang điện thoại. Mà khi đó nếu anh lại gọi điện thoại, cô sẽ trực tiếp từ chối cuộc gọi đến, sang WeChat nói quá muộn, bạn cùng phòng ngủ không tiện nhận. anh lo lắng cô khiêu vũ hai người suốt nửa tháng, lo lắng cô ở trước trận đấu bị cộng tác nam… Cho nên suốt ba ngày thi đấu, cho dù cô không nhận điện thoại, anh cũng phải gửi tin nhắn truy hỏi cô, trước sau ngày lên sân khấu đó, cộng tác có đưa ra yêu cầu đặc biệt gì với cô không.
Câu trả lời nhận được đều có chút có lệ, chính là "không có" hai chữ, nhưng mỗi khi trò chuyện vài câu tiếp theo đơn giản, lại sẽ phát hiện cô rất lạnh nhạt bình thản, tựa hồ chỉ là đang vội chuyện gì, mới lộ ra vẻ có lệ.
Trái tim Từ Yến thả lỏng chút, đại khái đoán được cộng tác nam của cô không làm loại chuyện kia với cô.
Có lẽ là không khẩn trương, không tham sắc dục gì. Lại có lẽ là có bạn gái.
Tóm lại cô không giúp người đàn ông khác… là được.
Mà về cộng tác khiêu vũ hai người tiếp theo của cô, lại có thể sẽ gặp được dạng người gì, Từ Yến tạm thời không thèm nghĩ.
Lần này thật vất vả mới gọi được điện thoại, Từ Yến chuyển video trò chuyện, “Nhận video, cho anh nhìn em.”
Bạch Chỉ cũng biết bản thân trong khoảng thời gian này thấy sắc quên nghĩa, là nên cùng Từ Yến liên lạc tốt một chút, thì không nghĩ quá nhiều, nhận, sau đó thấy chính mình trong màn hình, vải áo ngủ trước ngực, bị vết nước ướt ở tóc lấp thành nửa trong suốt.
Cô lập tức hướng camera lên trên, chỉ lộ từ cổ trở lên.
Nhưng vẫn không trốn được Từ Yến, anh đã thấy dưới vật liệu may mặc nửa trong suốt, hai viên hồng nhạt nhô lên.Ánh mắt buồn bã, đã bị hành động tiếp theo của cô, chọc đến có chút bật cười.
Cuối cùng trưởng thành, có nhận thức và khủng hoảng cảm xúc như người phụ nữ. Cũng tốt, chỉ là anh hy vọng đừng đối xử với anh như vậy.
“Có nhớ anh không?”
Bạch Chỉ gật gật đầu.
“Nhớ nhiều?”
Bạch Chỉ đắn đo một chút, ăn ngay nói thật: “Khoảng thời gian trước rất nhớ, hiện tại ít hơn một chút.” Bây giờ cô chủ yếu nhớ Trần Lưu, tuy rằng mới tách ra hơn ba giờ mà thôi.
Nhưng trên thực tế, kể cả mười phút giữa các tiết học không thấy được anh cô đã…
Từ Yến lại cho rằng cô đang nói lời nói dí dỏm, “Anh nhớ em, rất nhớ.”
Bạch Chỉ chớp chớp mắt, đột nhiên hỏi: “Anh Yến, anh ở bên kia có mệt không?”
Từ Yến xoa xoa ấn đường, “Em nói đi? Chuyện gì cũng một người chống.”
Bạch Chỉ như có chút suy nghĩ. Cũng đúng, cả ba mẹ đều ở bên cạnh cô, cô còn cảm thấy mệt, huống chi một mình Từ Yến.
Trong phòng ngủ điện thoại của hai người đang phát phim truyền hình, mà Lưu Họa mang tai nghe nghe nhạc.
Bạch Chỉ không sợ sẽ bị các cô ấy nghe thấy, nhưng vẫn là không tự chủ được, bắt đầu đè thấp thanh âm: “Vậy em hỏi anh, phải nói lời nói thật. Anh có kết giao bạn gái không?”
Từ Yến ngẩn ra, “Không có. Sao hỏi cái này?”
“Em chỉ muốn biết "yêu cầu kì lạ" của cộng tác nam anh đã nói là ý gì.”
“…” Từ Yến nín thở, “Cộng tác của em yêu cầu như vậy với em?”
Bạch Chỉ chậm rãi lắc đầu, nhỏ giọng lầm bầm, mơ hồ: “Anh ta cùng bạn gái…”
Từ Yến thở nhẹ.
“Còn có đôi với một bạn nhảy khác cũng như vậy… Nhưng bọn họ không phải bạn trai bạn gái, người đàn ông đã có bạn gái, lại vẫn có thể cùng cộng tác nữ làm… Loại chuyện kia.” Bạch Chỉ cắn cắn môi, “Loại hành vi này hình như rất phổ biến, em liền nghĩ, anh lại không có bạn gái, vậy anh…”
Cô muốn nói lại thôi, suy nghĩ cái vấn đề riêng tư này, cô hỏi có thích hợp không.
“Em muốn hỏi anh, mấy năm nay anh có phải cũng làm như thế không?”
“Ừ. Nếu anh không tiện nói cũng…” Bạch Chỉ sợ anh để ý.
“Buồng vệ sinh.” Từ Yến cắt lời cô, lưu loát trả lời: “Nói không khẩn trương, không hề phản ứng là không có khả năng, có một số thời điểm xác thật sẽ không chịu kiểm soát, nhưng anh đều là đi nhà vệ sinh giải quyết.” Từ Yến vì gia tăng độ tin tưởng, còn muốn để cô nhớ lại một chút, trước khi anh chưa xuất ngoại, thời điểm cùng cô đi thi đấu, đều trước nửa giờ đi nhà vệ sinh một lần.
Nhưng cứ như vậy, không phải nói rõ cho cô, anh mười lăm mười sáu tuổi, thậm chí trước đó sớm hơn, liền đối với cô nổi lên loại suy nghĩ xấu xa kia sao? Vạn nhất dọa đến cô, cô sợ hoặc là tức giận, lại giống lần trước vậy không nhận điện thoại không trả lời tin nhắn nên làm sao cho tốt.
Cho nên Từ Yến liền không nói ra.
“Tóm lại chuyện như thế, em đã biết cũng tốt, sau này phải bảo vệ tốt bản thân, không thể bị dính dáng vào, biết rồi chứ?”
“Ừ.” Cô tỏ vẻ hiểu biết gật đầu, lại hỏi lại anh: “Vậy anh không kết giao bạn gái sao? Một người cũng không có?”
“Này, không phải anh thường cách một đoạn thời gian liền báo tình huống của anh ở bên này với em sao? Có bạn gái không, em không phải rõ ràng nhất sao?”
“Em chỉ cảm thấy, một mình anh, vẫn tìm cái bạn gái đi, hơn nữa cũng nên yêu đương…” Bạch Chỉ nhớ lại cảm giác thân mật cọ xát cùng Trần Lưu, như có người rót mật vào ngực cô, tràn ra cũng không dừng lại, ngâm trong ngọt ngào, mỗi một loại cảm giác đều rất mới mẻ kích thích, như bơm một loại sinh khí khác vào bên trong sinh mệnh cô.
“Không có thời gian, không có tâm trạng nhàn rỗi.” Giọng nói Từ Yến trầm một chút, “Trở lại vấn đề chính, em có hơn một tháng không báo tình huống của em cho anh, đều là anh hỏi em, em mới trả lời.”
Bạch Chỉ nhân cơ hội quấn khăn khô lên đầu, đặt điện thoại qua một bên, ống kính camera tạm thời hướng lên trần nhà.
“Em không, không có chuyện đặc biệt gì.”
Từ Yến không thấy vẻ mặt cô, đương nhiên liền không phát hiện được ánh mắt chột dạ bối rối nhẹ của cô. anh cười nhạo, “Bạch Chỉ giống hạt mè lớn, trước kia có việc nhỏ cũng sẽ kể lể một bài luận văn cho anh đi đâu rồi?”
Bạch Chỉ nhét góc khăn mặt vào bên trong, mới cầm lấy điện thoại một lần nữa hướng ngay mặt, nhéo nhéo hai má trẻ con mập thiếu chút nữa biến mất, nhưng tính trẻ con chưa hết, “Lớn lên rồi.”
Từ Yến ừ một tiếng, “Hình như là gầy chút, cằm nhọn cũng lộ ra. Nửa học kỳ trôi qua, còn chưa thích ứng trường học mới?”
“Không tệ đi…” Bạch Chỉ không có không biết xấu hổ nói cho anh, nguyên nhân thật sự gầy, là đoạn thời gian trước khi thi đấu kia bởi vì Trần Lưu lão luyện ảnh hưởng đến cô, lại không nói rõ, làm cho trong tim cô dày vò lại mâu thuẫn, kể cả giấc ngủ và ăn uống đều không tốt lắm.
“Nhà ăn trường học đồ ăn ăn không vào thì đi ra ngoài ăn, tiền không đủ nói với anh một tiếng.”
Lúc này, điện thoại Bạch Chỉ đẩy ra một biểu ngữ thông báo, là tin nhắn WeChat.
Bạch Chỉ vội vàng nói: “Đủ rồi, đủ rồi. Anh Yến, anh bên kia có bận không? Nếu bề bộn nhiều việc thì có thể không cần phải trông coi em.”
Cô đang nói thì nằm úp sấp tới trên giường, hai chân lắc lư đan chéo nhau, giống lúc chú chó nhỏ chờ mong, cái đuôi sẽ vẫy.
Thế nhưng, cô chờ mong chính là anh có việc, không thể lại trò chuyện thêm.
—— cô không muốn cùng anh hàn huyên.Ánh mắt Từ Yến hơi trầm xuống, “Ừ, vậy trước như vậy đi.”
“Được, bye bye.” Bạch Chỉ sắp cúp.
“Bạch Chỉ.” Từ Yến bỗng nhiên gọi cô lại, “Về sau có chuyện gì, cũng phải nói với anh, có làm được không?”
Bạch Chỉ gật đầu.
“Còn có, đáp ứng anh, không thể bị chạm vào.”
Bạch Chỉ lại gật đầu, “Anh yên tâm, em sẽ không giúp cộng tác nam… Giải quyết.” Trần Lưu đã nói, có anh ở đó, sẽ không để cô làm loại chuyện kia.
“Còn hơn thế nữa. Anh muốn em không thể bị bất cứ người đàn ông nào đụng tới.”
Bạch Chỉ ngây người một hồi, thái độ ba phải cái nào cũng được: “… Ừm.”
Cũng may Từ Yến không lại dồn ép thêm, lưu lại một câu cuối cùng: “Có việc đừng không lên tiếng, anh đều ở đây.”
Cắt đứt video.
Trong khu nhà ở phong cách Châu Âu, Từ Yến ném điện thoại lên trên giường, lại lần nữa cầm lấy, lục lại bản ghi âm nói chuyện phiếm cùng Bạch Chỉ.
Trước đây đều là anh bận, cô không dám tùy tiện gửi tin nhắn quấy nhiễu, nhưng chỉ cần anh tìm cô, cô liền biết anh rảnh rỗi, sẽ tích cóp một đống lớn chuyện không có ý nghĩa hằng ngày gửi cho anh, kể cả mèo hoang được chú gác cổng cho ăn đã sinh bao nhiêu mèo con, mỗi con màu gì đều nói với anh.
Nhưng trong hơn một tháng này, anh tìm cô, cô không chỉ rất ít nhận điện thoại, kể cả trả lời tin nhắn cũng là anh gửi vài tin cô mới hồi một tin, còn mấy loại kể chuyện này nọ kia, ít đến đáng thương.
Không biết là rất không yên lòng về cô, hay nguyên nhân gì.
Từ Yến luôn cảm thấy không thích hợp.
Nhưng từ thời điểm nào, nơi nào bắt đầu không thích hợp? anh có hoài nghi quá không lần trước cô muốn hai người khiêu vũ, anh chọc cô tức giận buồn còn chưa tiêu tan.
Nhưng hiển nhiên không phải, bởi vì anh chú ý qua mỗi lần nói chuyện, cô không lộ ra một tia bất mãn đối với chuyện đó, xác thật là hoàn toàn lật mặt.
Đành phải đẩy dòng thời gian về phía trước, liền nghĩ tới có hai tháng trước anh bận quá, rất ít liên hệ với cô… Là khi đó trở nên không thích hợp? Nhưng khoảng cách thời gian quá lớn, cụ thể khi nào và chuyện gì?
Từ Yến nghĩ tới nghĩ lui, cũng chưa nhớ ra trong hai tháng kia trên người cô đã xảy ra chuyện lớn gì. Tìm không được đáp án, trái tim buồn bực đến cực điểm, dứt khoát tìm người phụ trách trung tâm nhà hát, lại lần nữa yêu cầu mau chóng sắp xếp kì nghỉ cho anh.
Muốn biết chỗ tồn tại vấn đề, hỏi cô một trăm lần, cũng không bằng trở về nhìn liếc một cái.*Bạch Chỉ bị Từ Yến kéo dài một hồi mới cúp, nhưng Trần Lưu cũng không hiểu rõ tình hình, anh chỉ biết thời gian này, cô gái nhỏ nghiện Internet của anh không thể không cầm điện thoại —— nhưng thầy Trần lại không biết chính là, cô cũng không phải là cô gái nghiện Internet gì, sau khi ở bên anh mới thường xuyên cầm điện thoại, chờ anh tìm, cô trả lời sau vài giây, lúc này mới lưu lại cho anh ấn tượng cô rất thích chơi điện thoại.
Tóm lại Trần Lưu đã gửi tin thứ nhất 【Muốn ăn chút gì không? 】Đợi trong chốc lát không nhận được trả lời, anh lại gửi tới một tin nữa:【Ngủ rồi?】Cách nửa phút, có lẽ là gọi điện thoại tới, nhưng đường dây bị chiếm mất, lại trở về WeChat hỏi: 【Cùng ai gọi điện thoại?,【(mỉm cười)】Bạch Chỉ mở WeChat ra, chỉ cảm thấy gương mặt tươi cười nho nhỏ cất giấu nguy hiểm rất lớn.
Cô gõ chữ:【Bạn…】Người đàn ông rất nhanh trả lời:【Người nào?】【Một người bạn cùng lớn lên…】"Đối phương đang gõ" dừng nửa phút, cuối cùng chỉ có hai chữ gửi đi:【Từ Yến?】Bạch Chỉ kinh ngạc:【Sao anh biết?】Trần Lưu:【Truyền kì giai thoại thanh mai trúc mã kim ngọc lương duyên của giới ba lê, anh may mắn nghe qua. (mỉm cười)】Trần Lưu:【(mỉm cười) nhắc tới cậu ta, em nói rõ một chút, trước kia sống chết không chịu khiêu vũ hai người là bởi vì cậu ta sao? (mỉm cười) nghĩ kỹ hẵng trả lời.】Lúc trước anh đã hỏi qua, nhưng chỉ là có chút hoài nghi, nhưng mà hiện tại, cũng không phải là "có chút".
Bạch Chỉ nghĩ kỹ, không trả lời.【…
Tóm lại em với anh ấy không phải loại quan hệ này】 cô gửi xong tin nhắn này, liền vội nói sang chuyện khác:【Thầy thầy! Em muốn ăn thịt cua! Em còn muốn ăn cháo!!】 sau đó liên tiếp các biểu tượng cảm xúc làm nũng kêu ông chủ, ba ba, kim chủ.
Trước đây Trần Lưu cảm thấy cô ngây ngốc, đều có thể mù quáng dọa nạt thật sự.
Nhưng hiện tại muốn nói, chỗ nào ngốc, rõ ràng tinh ranh muốn chết, nói chen vào để lái sang hướng khác nhất định là số một số hai
Truyện khác cùng thể loại
167 chương
334 chương
40 chương
11 chương
22 chương
81 chương
389 chương