Tô Lạp nhớ lại quá khứ đầy sôi nổi của mình, thời điểm ấy cô đang mang tâm trạng không tốt, bất cứ giá nào, bất cứ công việc gì cô đều dám làm, nhưng mà sự thật đã chứng minh, cũng nhờ một thời nông nổi nên tâm tình mới tốt lên. Cô không biết lái xe như thế nào, đến tận bây giờ, cô cũng không biết đường mở ra mấy cánh cửa xe thể thao của Lôi Kình, lần duy nhất biết lái xe chính là cái đêm chở dùm Lâm Khả Phàm khiến chiếc Pagani bị đâm nát bét! "Đúng vậy, anh đối đãi với em rất tốt, nhưng mà mục đích của anh không đơn thuần em biết không? Nếu không, em cho rằng anh lại dễ dàng bỏ qua cho người đụng nát bươm xe của mình, mà còn ung dung tự tại hay sao?” Trong giọng nói của Lâm Khả Phàm lộ ra mấy phần nghiêm túc, nhưng cũng không làm mất đi tính trêu đùa, dường như là thật muốn nói thêm điều gì. "Hai người mới vừa gặp mặt nhau chưa đến mười lăm phút! Có cần bày ra cái dáng vẻ này nhanh như vậy không? Muốn tán tỉnh thì buổi tối đi tìm mấy cái khách sạn cao cấp, bỏ tiền ra mướn phòng! Quan tâm đến em một chút được không? Vừa trở về ngày đầu tiên liền bị tên kia xoay cho thê thảm, em trêu ai ghẹo ai? Nếu như hắn ta không có ý đồ, dẫn em đi vào sâu trong núi làm gì? Chờ em tìm ra hắn, một dao thiến hắn, mẹ kiếp!” Lâm Chỉ Chỉ ngùn ngụt lửa giận, đập ‘bố’ lên bàn, hoàn toàn là khí thế muốn giết người. “Động một chút là muốn thiến người ta! Đây chính là tật xấu học được từ Tô Lạp! Chẳng lẽ hai người muốn biến ai thành thái giám cũng được hay sao? Phụ nữ kiêu căng ngạo mạn là hai em chứ không phải ai khác!” giọng nói của Lâm Khả Phàm vẫn như cũ, tràn đầu giễu cợt. Hai cô bé này ở Pháp chỉ sống cùng nhau hơn mười ngày mà thôi, thế nhưng trình độ nói chuyện lại ăn ý đến kinh người. Tô Lạp không để ý đến việc Lâm Khả Phàm nói lời kích thích đến dây thần kinh danh dự của mình, coi như là lần này cô ghi sổ nợ cái đã! Bây giờ chuyện cô quan tâm nhất là, ở trong núi sâu đã xảy ra chuyện gì? "Em gái à! Nói cho chị biết đi, hôm qua hai người làm gì? Chị…..chị thấy anh ta có vẻ là người ngay thẳng đấy! Em thấy thế nào?” Tô Lạp căn bản chỉ muốn tạo tâm lý thoải mái chứ không có ý khen ngợi anh ta, tóm lại là không nói như vậy thì không thể khơi lên được chuyện Lâm Chỉ Chỉ đang oán hận trong lòng! Đành phải để Lôi Kình được nhờ rồi! "Tóm lại! Mối thù này em nhất định phải báo!" Lâm Chỉ Chỉ đột nhiên cuộn tay thành nắm đấm, khớp tay kêu nghe răng rắc. Tô Lạp nhìn quả đấm gà mờ của cô, giả vờ hiếu kỳ lên tiếng: “Có thể kể chị nghe một chút chuyện gì đã khiến em nổi cơn độc ác được không?” Bây giờ cô quan tâm chính là việc này, rốt cuộc! Xảy ra chuyện gì rồi! "Đừng nói nữa! Dáng vẻ đẹp trai không đáng tin cậy! Con mẹ nó cực kỳ không đáng tin!” “Chị Lạp Lạp! Chị biết không? Em ôm hy vọng về một soái ca Trung Quốc khi đi cùng với hắn, tâm địa không như chị nghĩ đâu, quả thực đáng giận, nhớ tới chuyện ngày hôm qua, toàn bộ sự dịu dàng hiền thục hai mươi mốt năm nay của em đều bừng lên vì hắn, em liền cảm thấy ghê tởm!” Lâm Chỉ Chỉ tựa như hung thần ác sát. "Chỉ Chỉ! Đây là lần đầu tiên em tỏ ra thùy mị dịu dàng à? Cũng hai mươi mốt tuổi rồi, lần đầu tỏ ra dịu dàng cảm thấy thế nào? Thế nào? Anh ta và em thế nào?” Tô Lạp vẫn như cũ, sống chết níu lấy cái vấn đề này không tha, nãy giờ nói chuyện, cô cũng đoán ra được diện mạo của Lôi kình rồi. "Vốn là ở tiệm cà phế rất lãng mạn trên đỉnh núi, hắn ta còn cười đặc biệt quyến rũ nhìn em, hỏi em có thích nơi đó hay không? Em vui vẻ gật đầu liền, em nói ‘đi uống nước với anh, ở bên lề đường cũng ngửi thấy hương vị Lam Sơn!’” Lâm Chỉ Chỉ đập bàn cái ‘bốp’. Lâm Khả Phàm nghe thấy phì cười: “Em gái này trở nên ngây dại từ khi nao thế, là loại đàn ông gì mà khiến em mê mẩn thành ra dáng vẻ đức hạnh như thế? Có thể ở bên lề đường mà cũng ngửi thấy hương vị Lam Sơn? Anh trai này rất khâm phục!” Lâm Khả Phàm giơ ngón tay cái lên cười nhạo. "Cút qua một bên đi!" Lâm Chỉ Chỉ đưa tay gạt phăng ngón tay cái của Lâm Khả Phàm sang một bên. “Lạp Lạp, ngọn núi này cao đến nỗi có thể đưa người ta đến gặp Hằng Nga đấy, em với người đó ngồi xuống, hắn ta còn lịch sự kéo ghế trúc ra cho em, em rất thích mấy người ga lăng như vậy! Nhưng mà một tách cà phê còn chưa uống hết, hắn đã thì thầm bên tai em rồi, em cho răng hắn ta muốn làm chuyện gì đó! Không ngờ lại hỏi mượn điện thoại của em! Em thầm nghĩ, hắn cũng không phải là ăn mày bên lề đường, sẽ không giật đồ, nhìn dáng vẻ cũng đáng tin cậy, huống chi còn đi xe tốt! Em liền cho mượn, ngàn lần không ngờ tới việc hắn ta liền biến mất ngay sau đó!” Lâm Chỉ Chỉ múa máy tay chân, thuật lại toàn bộ quá trình. “Ý của em là, em bị người ta cướp điện thoại?” Biểu cảm trên gương mặt của Lâm Khả Phàm hoàn toàn khó tin, nghe thế nào lại thấy đần độn u mê đây? Không phải bình thường em gái của anh rất thông minh cơ trí hay sao? "È hèm! Chẳng thế thì thế nào? Ngay cả một cọng tóc gáy của em hắn ta cũng không đụng vào, còn có thể cướp cái gì? Em thấy dáng dấp của mình cũng không tệ! Người này thật là không có mắt, chẳng lẽ em không đáng giá bằng chiếc điện thoại sao?” Lâm Chỉ Chỉ kinh ngạc nhìn về phía Tô Lạp như muốn tìm câu trả lời. Đối với chuyện Lâm Chỉ Chỉ gặp phải lần này, đầu óc Tô Lạp bị co giật không nghĩ ra được biện pháp, cô tuyệt đối không ngờ, sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, con bé này liền biến Lôi Kình thành một tên ăn cướp điện thoại? Nếu như Lôi Kình biết được, đoán chừng sẽ chết bất đắc kỳ tử mới phải? "Em nghĩ một người lái Mercesdes việt dã, toàn thân hàng hiệu, lại đi cướp đoạt sao? Hơn nữa còn đi cướp một chiếc điện thoại cũ mèm?" Tô Lạp nhìn về phía Lâm Chỉ Chỉ nói một câu như vậy, muốn nghĩ thế nào thì tùy trí thông minh của con bé! Dù sao cô cũng biết được con bé chưa bị thiệt thòi gì về phương diện kia là tốt rồi. “Đúng vậy! Lái Mercesdes việt dã mà lại đi cướp một chiếc điện thoại hay sao? Buồn cười chết được!” Lâm Khả Phàm bật cười hả hê. "Đúng thế! Tuyệt đối không thể nào, Chỉ Chỉ cũng bớt giận đi, dù sao cũng không tổn thất gì cả, cho qua đi! Thành phố này rộng lớn như vậy, em đi đâu để tìm một người đây!” Tô Lạp thật lòng không muốn làm to chuyện, nhỡ đâu lại động đến Lôi Kình lòng dạ độc ác, trực tiếp đem chuyện giữa cô và anh ta làm lộ ra bên ngoài. "Chị Lạp Lạp! Có lật cả cái thành phố H này lên em cũng phải tìm ra, không đánh hắn nhừ tử em thề không làm người! Em đã quyết, cái hôm ở cổng trường học nhìn dáng vẻ của hắn không phải là tới tán gái, hình như đã chờ rất lâu rồi, em không tin trong học viện này không có ai quen biết hắn!” Tô Lạp khổ sở vuốt vuốt trán, toi rồi, chuyện này đoán chừng khó nuốt đây! "Nói không chừng người đàn ông kia lúc ấy gặp chuyện đột xuất đấy chứ! Như vậy chẳng phải là em hiểu lầm người ta sao!” Lâm Khả Phàm đột nhiên phát biểu ý kiến, chỉ thấy ánh mắt của Lâm Chỉ Chỉ đột nhiên tràn trề hy vọng. "Anh hai! Khả năng này cũng có thể đó!” "Phốc …." Tô Lạp vừa mới uống vào một ngụm nước liền phun toàn bộ ra ngoài, khổ sở nhìn gương mặt ôm ấp hy vọng của Lâm Chỉ Chỉ đối với Lôi Kình, con bé này, ngàn vạn lần đừng nghĩ như vậy, có được hay không? "Lâm Khả Phàm! Việc duy nhất anh nên làm vào giờ phút này là câm miệng!” Tô Lạp hung tợn nhìn chằm chằm Lâm Khả Phàm. "mani­wur­goyiseot­de­ola. ." một lần nữa lại là tiếng chuông điện thoại ‘Lời nói dối của anh.’ Lâm Khả Phàm cầm chiếc điện thoại mà Tô Lạp đặt ở góc bàn lên, nhíu mày đưa cho cô: “Lôi Kình tìm em! Em biết Lôi thiếu?" "Phốc ….” Tô Lạp lại vừa uống vào một ngụm nước, vốn còn đang lo sợ khi thấy Lâm Khả Phàm dấy lên một tia hy vọng trong lòng Lâm Chỉ Chỉ, không ngờ anh lại nói ra tên tuổi khiến cô bị hoảng sợ đến độ sặc nước lần hai! ~Hết Chương 97~