Tô Lạp nghe thấy lời nói ân cần hỏi han như vậy, trong lòng bỗng chốc vui vẻ hẳn lên, đây là người mà ở Pháp rất quan tâm đến cô, Lâm Khả Phàm đấy! Cô tự nhận là quan hệ giữa mình và anh so với cái tên Lôi Kình vung đao giết người kia tốt hơn gấp trăm lần. Bầu không khí mỗi khi ở cùng với anh đều là những mảng màu tươi đẹp, không giống như trong xe Lôi Kình, tất thảy đều là hơi thở mập mờ dơ bẩn….. "Không được nhúc nhích! Ta là ăn cướp đây! Nhanh chóng giao ra hai trăm vạn, nếu không hôm nay chị sẽ tiêu diệt mi!" Tô Lạp đột nhiên ghìm chặt lấy cổ của Lâm Khả Phàm, tư thế hoàn toàn là một tên cướp hung hãn. "Kétttttttttt” Chiếc Bentley ma sát với mặt đường rồi dừng lại, tài xế xe ngoáy đầu về sau: “Vị tiểu thư này, cô đừng kích động.” Dáng vẻ xem ra là bị dọa sợ đến đổ mồ hôi đầm đìa rồi. Lâm Khả Phàm và Tô Lạp cùng nhau nhìn về phía tài xế, dáng vẻ tựa như vừa gặp phải ăn cướp thật, sợ đến mức run lên bần bật. Lâm Khả Phàm phất phất tay: “Tiếp tục lái xe của ông, hoàn toàn xem như không nhìn thấy!” "Đúng đó! Nếu không tiết trời nóng bức như vậy, ông dễ dàng bị cao huyết áp lắm đấy!" Tô Lạp nói xong, tiếp tục giữ chặt lấy cổ của Lâm Khả Phàm, vẻ mặt tựa như tên tội phạm vừa trốn ngục. Lâm Khả Phàm quang minh chính đại, giọng điệu hào hùng: “Cô gái này thoạt nhìn rất hiền từ, không ngờ lại có tâm địa xấu xa như vậy! Chi bằng hoàn lương, như thế nào? Anh sẽ cho em một con đường tìm kế sinh nhai?” "Thu hồi lòng tốt của nhà mi lại! Ta đây không cần, chị đã xông pha giang hồ nhiều năm! Nay đây mai đó, ta thích hơn! Nhanh chóng đưa tiền đây!” Tô Lạp lắc đầu, khăng khăng như cũ. "Được rồi! Nếu như kẻ hèn này khuyên nhủ tiểu thư như thế nào cũng vô dụng, vậy thì em cướp đi! Cả người lẫn của tất cả đều cho em, đừng nói là cướp tiền, cướp luôn cả sắc chẳng phải sẽ tốt hơn sao!” Lâm Khả Phàm vuốt cằm Tô Lạp, cười cực kỳ vui vẻ. "Chị đây xuất gia đã nhiều năm rồi! Không màng nam sắc! Thuộc về tôn giáo tàn ác! Hai trăm vạn, có đưa hay là không!” Tô Lạp nói ba phần nghiêm túc bảy phần giả tạo. Trước kia, mỗi lần nói đùa, trong lòng không có gánh nặng, cũng chẳng hề cảm thấy áp lực. Bây giờ nghe anh nói thế này, liền làm cho cô ứng phó không kịp, giống như đùa giỡn mới sinh ra áp lực. Lâm Khả Phàm kinh ngạc nhìn vẻ mặt do dự của cô, trong mắt anh, cô bé này luôn có suy nghĩ đơn thuần, bụng dạ thiện lương, nhanh mồm nhanh miệng, thế nhưng hiện giờ lại hoàn toàn khác với trước kia, chẳng lẽ, cô có chuyện gì khó xử mà anh không biết? Nếu không tại sao ánh mắt không còn sáng trong như trước nữa! "Tiền cho em! Còn sắc, trước giữ lại đã! Kẻ hèn này chờ em hoàn tục, được không?" Lâm Khả Phàm lấy cuốn chi phiếu ra, thong thả viết lên hai trăm vạn. "Cái gì?" Tô Lạp nhận lấy tấm chi phiếu mà sững sờ, chỉ muốn xoa dịu sự mất tự nhiên trước đó nên cô mới nháo nhào với anh, thế nào anh lại làm thật. Người có tiền quả thật hành sự khác với người thường, hai trăm vạn cứ tùy tiện đưa cho người ta như vậy. Trên đường có nhìn thấy ăn xin, nói thật lòng, cô nhiều nhất cũng chỉ cho 5 đồng là cùng, 20 đồng thì thật không nỡ chút nào! "Khả Phàm! Đùa xong rồi! Lấy về!” Tô Lạp cầm tấm chi phiếu nhét vào trong tay Lâm Khả Phàm. "Không! Cái này cho em! Ở Pháp làm lái xe riêng cho anh những nửa năm, hơn nữa còn làm cuộc sống của anh vui vẻ lên rất nhiều, đây là những gì em xứng đáng có được!” Lâm Khả Phàm vẻ mặt cương quyết, muốn giao hai trăm vạn này cho cô. "Nhưng có phải là tiền lương quá nhiều hay không? Bảng giá lao động của em không đắt đến vậy! Căn cứ theo bảng giá phục vụ của mấy tập đoàn xuyên quốc gia cũng không tới mức này đâu! Huống chi mấy cái xe của anh, đã bị hành hạ rất nhiều trong tay em đấy…..” Tô Lạp cầm tấm chi phiếu kếch xù khiến mắt cũng nổ đom đóm, mặc dù có chút hào hứng nhưng trong lòng vẫn cảm thấy hổ thẹn! Nếu như nhặt được cái này thật, cô sẽ nhảy cẫng lên vì vui sướng, thật là tốt biết bao, có thể mang đi trả nợ cho Lôi Kình, phải không? "Không nhiều đâu! Đợi đến khi anh nghèo túng, em nuôi anh đi! Làm bạn bè lâu như vậy, em phải có chút tình nghĩa chứ!” Lâm Khả Phàm dứt lời nhìn ra bên ngoài, kín đáo dúi tấm chi phiếu vào tay Tô Lạp. Tô Lạp biết điều này là không thể, bằng vào năng lực của anh, làm sao có khả năng nghèo túng được, anh đang lần lữa tìm lý do để cô chấp nhận nó sao! Phải nói rằng Lâm Khả Phàm anh chính là Bồ Tát Quan Âm chuyển thế trong lòng Tô Lạp, tốt bụng miễn bàn luôn, một người đàn ông như vậy chính là hình mẫu mà phụ nữ hằng ao ước, đẹp trai nè, mang đến cảm giác an toàn nè, lại có tiền nữa, không có anh là không được đâu! Cách học viện khoảng hai con đường có một tiệm mì sợi, đó là nơi Tô Lạp đã hẹn, vốn dĩ cô nghĩ mình nên đến đó đợi trước, nhưng Lâm Khả Phàm cố ý để em gái mình ngồi chờ, sau đó bảo cô đứng đợi một lúc lâu dưới cái nắng như lửa đốt, chính là để anh đến đón, Tô Lạp cũng hết ý kiến ý cò, đây là đang giày xéo cô hay là muốn tốt cho cô? Dường như những người bên cạnh cô chưa có một ai bình thường cả! Cách thức quan tâm đều khiến cho người ta cứng lưỡi! Bên trong tiệm mì sợi có mở máy lạnh, điều kiện cũng không tồi, âm nhạc du dương được chỉnh ở mức độ vừa phải, bay bổng trong gian phòng ăn đơn giản nhưng lịch sự. Tô Lạp và Lâm Khả Phàm ngồi xuống, mà câu anh mới nói vừa rồi là gì, hình như cô không để ý. Cái này cũng không thể trách cô được, chẳng qua là do âm nhạc ở đây nghe rất xuôi tai, thật tốt cho thính giác đã bị cái bài ‘nụ hôn lúc nửa đêm’ của anh ta hành hạ mấy giờ liền, mà giấc mơ đêm qua của cô hình như cũng có bóng dáng của mấy người ở thập niên 80! Cô cảm thấy! Hiện tại ngay cả Châu Kiệt Luân (ca sĩ Đài Loan) hát mấy cái bài nghe không rõ lời, cô nghe xong cũng nhất định gào khóc, vỗ tay khen hay, đây quả thật là nghệ thuật! So với cái gì nửa đêm kích tình thưở xa xưa kia nhất định là hay hơn bội lần! "Lạp Lạp làm sao vậy? Thần Du đi đâu rồi? Anh ta ở chỗ nào thế?” Lâm Chỉ Chỉ bưng một tách trà, thổi qua lại tới lui, giọng nói tràn đầy nhạo báng. Tô Lạp nhìn Lâm Chỉ Chỉ, còn có thể trêu chọc cô, chứng minh rằng chưa xảy ra chuyện gì lớn! Nhưng vẫn không tránh khỏi suy nghĩ, rốt cuộc ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Nếu như không có gì cả, coi như Lôi Kình, anh ta may mắn, bằng không, cô thề không giết anh không được! "Chỉ Chỉ! Cái người đàn ông lạnh lùng kiêu ngạo hôm qua như thế nào? Chị ngạc nhiên quá! Em đi rồi cũng không gọi điện báo chị một tiếng!” Tô Lạp không muốn hỏi trực tiếp, cô cũng biết chút chút…..nhưng mà, Lôi Kình bày ra một bộ dạng khẳng định như vậy, cũng hết cách rồi, nếu không hỏi, cô mãi mãi không biết ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì, có liên quan đến pháp luật hay không? "Không biết tên tuổi, không biết ở đâu, tất thảy đều không biết rõ, chỉ biết dáng dấp của người đàn ông kia đẹp trai, xe rất phong cách, liền theo đi, thân là em gái của anh, thật sự là bị Lạp Lạp làm cho ngây ngốc hồ đồ!" Lâm Khả Phàm ngồi bắt chéo chân, ánh mắt tràn đầy khi dễ, con bé này tại sao lại chẳng có ý thức cảnh giác chút nào. Tô Lạp vừa nghe thấy liền không vui, xoay người tức giận nhìn Lâm Khả Phàm! Nói thế được rồi còn kéo cô vào làm gì á? "Có thể đừng vơ đũa cả nắm được hay không, ban đầu anh say khước ở quầy rượu tìm người chở dùm, em liều mạng chở một tên sắc lang nguy hiểm như anh để kiếm chút tiền lẻ, nhưng thật ra là em tốt bụng, nếu không hiện giờ anh vẫn còn ăn cơm tù ở Pháp vì tội say rượu lái xe! Hơn nữa! Chứng minh em là người ngay thẳng, không phải anh đối đãi với em rất tốt sao? Chính nhân quân tử đầu tiên trên đời, em là người đầu tiên anh gặp!” ~Hết Chương 96~