Khiêu Khích Mất Khống Chế, Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Cực Phẩm

Chương 41 : Mấy con ma-cà-bông này là ai vậy?

"Tôi nhổ vào! Sờ anh?" Tô Lạp rụt tay lại, nhếch nhếch miệng, bả vai phối hợp theo run lên ba lần, tựa như vừa sờ lên một con trăn lớn đáng ghét. "Kình! Còn muốn đi hay không hả ? Xe cậu cản trở trước mặt, chúng tớ ở nơi này xem cậu tán tỉnh cô ấy? Kềm chế một chút, bọn tớ đây cũng hiu quạnh lắm! Hai người muốn chơi trò mập mờ thì đi về, đêm còn dài đằng đẵng, vào lúc này gấp làm gì á?" Vi Luân kéo miệng rộng ra, nhạo báng Lôi Kình, ánh mắt kia, thật là mập mờ đen tối. "Khốn kiếp! Anh là ai?" "Ầm!" Tô Lạp nhìn gương mặt ngả ngớn của Vi Luân đang giương ra, nghe những lời nói ghê tởm này của anh ta, lập tức nhấc chân lên, rút giày ra hướng thẳng vào chiếc xe thể thao màu vàng tươi ném cái “vèo.” "Không có việc gì! Tha hồ đánh! Xe này bền chắc lắm!" Vi Luân bắt được giày của Tô Lạp ném tới, cười. "Kình! Bắt lấy! Giày của bạn gái cậu tớ lấy không tốt!" Nói xong đứng dậy ném cho Lôi Kình. "Đừng có giống như bà điên vậy! Lúc nào mới có thể học cách dịu dàng một chút?" Lôi Kình ném chiếc giày xuống đất, đạp lên cổ chân Tô Lạp, ý bảo cô mang vào. "Mấy cái con ma-cà-bông này là ai vậy?" Tô Lạp vừa mang giày vừa ngẩng đầu nhìn Lôi Kình. "Lạp Lạp đừng mắng! Anh tớ!” Duẫn Miên cong cong môi lên, trừng mắt liếc mấy người này. Tô Lạp vuốt vuốt cái cổ chân bị Lôi Kình đá đến mấy lần trong một đêm, "Lên xe đi!" "Trước tiên mở cửa xe một cái thử xem!" Lôi Kình khoanh tay đứng nhìn cô, Tô Lạp sợ hãi đi về phía xe, vừa nhìn Lôi Kình, vừa đưa bàn tay qua, chạm được tay nắm cửa lồi lõm liền bắt đầu dùng sức kéo, kéo mãi không ra liền khiến cho sức lực cạn kiệt. "Ha ha ha." Mấy người trong xe phía sau cười ầm lên, Tô Lạp liếc mắt một cái, ngay cả Duẫn Miên cũng nhịn không được mà cười như điên. "Đứng lên! Anh từ nhỏ đến lớn là bò sao? Cửa xe rõ ràng là không mở được?" Lôi Kình đẩy Tô Lạp sang một bên, ngón tay nhẹ nhàng nhấn một cái, cửa xe liền mở ra, xoay người lại cau mày nhìn Tô Lạp đang đỏ mặt vì mắc cỡ, "Tới đây làm theo tôi vài lần, thuần thục leo lên xe." "Không luyện! Tôi cũng không muốn ngồi cái xe như vậy! Vẫn là đi tắc xi, tài xế tốt bụng mở cửa cho tôi! Hoặc là ngồi xe buýt, cửa căn bản tự mở ra!" Tô Lạp âm thanh buồn buồn, cúi đầu nhìn xuống đất. Nghe tiếng nói của cô cùng cái bộ dáng này, mấy người còn lại rất kinh ngạc, cô nhóc này mới vừa rồi còn lớn tiếng mắng chửi người khác, cầm giày ném người, tình huống lúc này là như thế nào? Lôi Kình đi tới, Tô Lạp liền quay đầu sang hướng khác, cô vừa thấy anh sẽ đổi hướng. Lôi Kình đi tới đi lui mấy lần, mặc dù bây giờ là đêm tối, nhưng dựa vào ánh đèn neon nho nhỏ trước cửa quán rượu “Sản xuất người tình,” anh nhìn thấy, cô nhóc này cư nhiên rơi nước mắt? Tại vì nãy giờ trêu đùa cô ư? Chẳng lẽ cô cũng cảm thấy mất mặt? "Lên xe, không trêu cô nữa!" Lôi Kình đưa cánh tay rắn chắc ôm lấy eo của cô, không cần dùng quá hơi sức, nhẹ nhàng nhấc bổng cơ thể cô lên. "Không đi! Tôi muốn về nhà!" Tô Lạp nghiêng đầu, nếu là gây gổ cô chưa bao giờ thua ai, nhưng cô cũng có tự trọng, chưa từng ngồi qua cái xe nào như vậy làm sao biết mở cửa xe đây? Về phần khai ra bọn họ giễu cợt như vậy? Đột nhiên cô cảm thấy hối hận đã đồng ý với anh, nghĩ tới ngày sau cùng mấy người ngoan cố nhà có tiền như vầy làm bạn, đã cảm thấy rất tự ti, đụng phải cái gì không đúng liền bị người ta ở ven đường dạy bảo nửa giờ, thật mất mặt, chỉ là hoàn hảo chỗ này không có người nào, ở trong mắt cô trừ Tiểu Miên ra, mấy người kia không tính là người. "Lên xe!" Lôi Kình ôm eo cô lần nữa, lần này hơi dùng lực một chút.