Khiêu Khích Mất Khống Chế, Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Cực Phẩm
Chương 40 : Cô nhóc này thật mất mặt
"Khi trở về kể cho cậu nghe chuyện của Lãnh Tâm! Ở chỗ này đừng nên hỏi!" Duẫn Miên lôi Tô Lạp vào trong phòng.
"Đi thôi! Còn tiếp tục ở đây sao?" Vi Luân cầm bao thuốc lá trên bàn, lấy ra một điếu châm lên, nhìn Lôi Kình.
"Đi thôi Vi Luân! Khu này có cái gì tốt! Đi ra ngoài giải trí, giải trí, điều tiết cái tâm tình đáng chết này một chút!" Lôi Kình cau mày nói xong, phóng tàn thuốc đến mặt tường đối diện, trong nháy mắt bắn ra mấy tia lửa nhỏ.
Nhìn từng người một đều muốn đi ra ngoài, Tô Lạp núp ở một bên, từ đằng sau đột kích về phía Lôi Kình, đôi tay thử đi thử lại, cuối cùng lấy dũng khí túm lấy một góc áo khoác ngoài của anh.
"Cô lại muốn làm gì?" Lôi Kình dừng bước, quay đầu lại nhìn từ trên xuống dưới con mèo con Tô Lạp đang bám theo.
"Các người đi chơi đi! Trước tiên không phải tôi nên về nhà sao? Dường như hôm nay có chút quá muộn! Mẹ tôi lại lo lắng không yên đấy! Yên tâm, không cần anh đưa tôi về, tự tôi bắt xe đi được!" Tô Lạp thấy anh do dự, cho là đang lo lắng việc cô làm sao đi về.
"Không được! Tối nay cô nhất định phải đi! Yên tâm, mẹ cô để tôi nói chuyện!" Dứt lời quay người sang lấy điện thoại ra, tỉ mỉ nhấn xuống một con số.
"Không được nói tôi đang ở cái khu này!" Tô Lạp buông áo anh ra, nhớ tới gương mặt đó của mẹ liền cảm thấy bất đắc dĩ, xoay người sang chỗ khác không dám nhìn anh gọi điện thoại.
"Bác gái yên tâm! Cô ấy rất tốt! Ừm! Tối nay em gái con vừa lúc ở đây, bọn họ sẽ cùng nhau ngủ! Tốt, gặp lại! Ngày mai nhất định đưa cô ấy về đến nhà! Ngủ ngon!"
"Bốp!"
Lôi Kình khép lại điện thoại, chen chân vào đạp cổ chân Tô Lạp một cái, "Lo lắng nhìn cái gì chứ? Đối phó xong rồi! Cái khu tồi tàn này có cái gì đáng giá cho cô nhìn sao?"
"Mẹ tôi cư nhiên đồng ý không có hét lên với anh?" Tô Lạp cực kỳ kinh ngạc, thoài nghi cuộc điện thoại này đã gọi thật chưa?
"Không có! Cô phải tự xem lại bản thân mình một lần nữa đi! Đoán chừng là dung mạo của cô rất an toàn, có lẽ giờ khắc này bác gái đang ở trong nhà mong đợi tôi với cô xảy ra chuyện gì đó chứ?" Lôi Kình dứt lời nhìn Tô Lạp mặt mày tối sầm lại, mím môi cười một tiếng.
"Oh My God!"
"Muốn tôi nhịn đến khi nào?"
Tô Lạp hai tay nắm chặt thành nắm đấm, ngửa mặt lên trời thở phì phò, thấy xe khởi động vội thu tay lại chạy lên đi vào.
"Cửa xe, cửa xe!" Tô Lạp cố gắng kéo, nhưng mở không ra, không có biện pháp đành duỗi ngón tay ra gõ lên xe, gọi Lôi Kình giúp một tay mở ra.
"Ha ha ha! Kình!"
Phía sau, trong hai chiếc xe thể thao màu vàng tươi và xanh sa-phia, Vi Luân cùng Duẫn Trạch cười lớn đưa đầu ra nhìn Tô Lạp.
"Tại sao lại có cô gái làm mất mặt như vậy?" Lôi Kình đấy cửa xe ra bước xuống, vòng qua đầu xe đi đến trước mặt Tô Lạp, nắm lấy bàn tay cô.
"Anh làm gì thế?" Tô Lạp lui về sau, rụt tay lại.
"Thô ráp không ra hình dạng gì! Cô cho rằng tôi thích sờ?" Lôi Kình trừng mắt nhìn cô, cô gái này như vầy là thế nào, có chút làm cho anh không biết nói gì, nhìn qua cũng rất lanh lợi, chung quy làm sao lại gặp khó khăn với chuyện này.
"Dạy cô mở cái cửa xe này! Một cô ngốc!" Lôi Kình kéo tay cô đẩy về phía trước, giơ chân lên đá cổ chân Tô Lạp một cái, "Đứng ra đằng trước."
"Anh nói không được sao? Đạp tôi chơi thích quá ha? Chứng quá hiếu động này xem ra cần phải chữa gấp, nếu không nó trở nên nghiêm trọng cũng không tiện chữa trị!"
Tô Lạp xoay người lại, nâng cánh tay lên muốn cho anh ăn đòn, ngay lập tức liền bị Lôi Kình chụp lại siết ở trong tay, "Cửa xe ở nơi nào? Muốn sờ tôi, muốn Game Over trở về trên giường mà sờ!"
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
45 chương
48 chương
52 chương
9 chương