” Phụ thân.” Vân Tả Ý ôm trong tay vật nhỏ đi vào phòng Vân Hàm Phong. Vân Hàm Phong cao hứng đứng dậy chào đón, lúc này mới chú ý tới trong ngực Vân Tả Ý có vật chướng mắt gì đó: ” Đây là?” ” Con ta. Phụ thân đại nhân, cháu nội của ngài.” Vân Tả Ý hiến vật nhỏ như hiến vật quý đến trước mặt Vân Hàm Phong. Vân Hàm Phong nhìn lướt qua bé lại đang ngủ say rồi không tái chú ý tiếp. Trong nhà này, người hắn chờ mong sinh ra chỉ sợ cũng chỉ có Ý nhi đi…… Vân Tả Ý rõ ràng rất không vừa lòng thái độ Vân Hàm Phong: ” Phụ thân, ngươi như thế nào có thể lạnh đạm như thế chứ, bé chính là trưởng tôn của ngươi nha.” “Ừ” Tuy rằng đáp lại, nhưng thái độ Vân Hàm Phong vẫn không chút để ý, trong lòng đối với từ ngữ ‘cháu nội’ này rất bất mãn, hắn còn chưa già như vậy đâu. ” Phụ thân, bé thật đáng yêu đúng không? ” Vân Tả Ý lại nhịn không được bị trẻ con hấp dẫn. “Ừ, nhưng không đáng yêu bằng Ý nhi lúc nhỏ.” Vân Hàm Phong nhớ lại thật lâu trước kia, đứa nhỏ xinh xắn như búp bê thủy tinh mặc cho hắn ôm vào trong ngực hay hôn nhiều lần, không khỏi hoài niệm nhìn Vân Tả Ý một cái…… Vân Tả Ý nghe xong bất mãn nhíu mày, cúi đầu nhìn bộ dáng chảy nước miếng ngốc nghếch của tiểu tử kia, không khỏi tự hỏi chính mình hồi còn trẻ con có ngốc như vậy không. Lập tức suy nghĩ này bị Vân Tả Ý phủ quyết nhanh chóng. Hắn biết hắn nhớ rõ lúc mình làm trẻ con không có làm ra chuyện chảy nước miếng mất mặt như vậy…… ” A……” Vân Hàm Phong thấy Vân Tả Ý nhíu mày còn thật sự trầm tư không khỏi có chút muốn cười,” Ý nhi suy nghĩ gì thế ?”. Sẽ không suy nghĩ chuyện hồi nhỏ của mình đi. Tiểu đứa ngốc, chuyện thời điểm đó ngươi sao có thể nhớ rõ chứ…… Bất quá có ta nhớ rõ là được. Vân Hàm Phong híp mắt, hồi tưởng khi đó mình tự tay xử lý hết thảy sự việc liên quan đến Vân Tả Ý, khoảng thời gian thật hạnh phúc…… Vân Tả Ý nghe được phụ thân mang theo ý cười trong lời nói, không khỏi trong lòng cả kinh, mạnh mẽ ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt phụ thân ôn nhu mới biết được là mình sợ bóng sợ gió một hồi. Bất quá lúc này Vân Tả Ý trùng hợp cũng nhớ lại đoạn ngày trẻ con bị phụ thân xử lý hết thảy công việc. Kia thật sự là ngày…… cực kỳ mất mặt nhất của hắn. Không chỉ có ăn uống bị chăm móm, liền ngay cả thời điểm tắm rửa cũng bị Vân Hàm Phong cỡi hết mang đi cùng nhau tẩy ‘uyên ương dục’…… Khi đó hắn từng vô số lần muốn dùng vài cái răng sữa vừa mới dài ra hung hăng cắn chết nam nhân này…… Nhớ tới đoạn ngày không muốn đối mặt đó, Vân Tả Ý có chút thở không xong…… ” Ý nhi , ngươi làm sao vậy?” Nhìn đến trên mặt trắng nõn của Vân Tả Ý đột nhiên nổi lên đỏ ửng, Vân Hàm Phong không khỏi lo lắng hỏi. ” Không có gì.” Vân Tả Ý nhìn nam nhân đang tò mò trước mặt, không muốn tốn hơi thừa lời lập tức quay đầu đi:” Phụ thân, ta đi về trước.” Sao nhanh thế. Mặc dù khá thất vọng, nhưng Vân Hàm Phong vẫn gật đầu đáp ứng:”Ừ, trên đường cẩn thận chút, nhớ đi nhà ăn dùng bữa tối nhé. Ta sẽ cho Diệp Đàn thông tri ngươi.” ” Vâng ” Vân Tả Ý gật đầu, trong lòng lại âm thầm kỳ quái, Diệp Đàn sao nhanh trở lại thế ? Vân Tả Ý điều chỉnh một chút tay ôm bé chuẩn bị rời đi, lại mơ hồ ngửi được một mùi hương tuyệt vời. Vân Tả Ý nghi hoặc một hồi, lập tức nghĩ tới cái gì, mạnh mẽ cứng đờ người. Không thể nào! ” Ý nhi , làm sao vậy?” Vân Hàm Phong gặp Vân Tả Ý đã nói phải đi, người lại đứng tại chỗ nửa ngày không hề động đậy, không khỏi kỳ quái tiến lên hỏi Vân Tả Ý nhìn Vân Hàm Phong đi tới bên người, vẫn duy trì động tác ôm trẻ con không dám có chút di động, cứng ngắc khẽ động miệng, câu không ra câu:” Phụ, phụ thân, bé, bé……” Vân Hàm Phong kỳ quái nhìn Vân Tả Ý bộ dáng cực độ cứng ngắc, không biết bé yêu muốn nói gì, đang định hỏi nhưng mũi cũng ngửi được mùi hương khác thường, không khỏi sửng sốt, lập tức biết rõ chuyện gì xảy ra. Thấy dáng vẻ khẩn trương cực độ cứng ngắc của bảo bối, Vân Hàm Phong nhịn không được bật cười. ” Ha ha…… Ý nhi , ngươi nha……” Vân Hàm Phong cười, đem đầu sỏ gây nên chuyện từ trong tay Vân Tả Ý ôm đi ra, sau đó mang chút trêu tức nhìn Vân Tả Ý . Chờ trẻ con bị lấy đi, Vân Tả Ý rốt cục chậm rãi dùng thuật định thân phục hồi tinh thần lại. Hắn vẫn có chút đề phòng nhìn trẻ con trong tay Vân Hàm Phong, ngữ khí chưa kịp liền mạch ” Bé, bé……” Vân Hàm Phong thực vừa lòng nhìn Vân Tả Ý cảnh giác đề phòng vật nhỏ. Hắn cũng không thích Ý nhi cùng người khác rất thân cận, cho dù người khác kia chính là đứa bé chưa đủ một tuổi. Thấy Vân Tả Ý nói vất vả, Vân Hàm Phong đơn giản tiếp lời:” Ý nhi không cần lo lắng, ta sẽ cho người giúp hắn đổi tốt tã khác.” Vân Hàm Phong lời này đúng ngay Vân Tả Ý sở cầu. Hắn vội vàng gật đầu, vô tình bắt gặp Vân Hàm Phong trên mặt vẫn ẩn nhẫn ý cười, không khỏi mặt đỏ lên,” Phụ thân……” ” Ha ha ha…..” Vân Hàm Phong thấy bộ dáng Vân Tả Ý, không khỏi cười càng to hơn. ” Phụ thân” Vân Tả Ý đã muốn tức giận. Vân Hàm Phong thấy thế vội vàng nói:” Khụ, ta lập tức gọi người đến.” Chuyển qua máy liên lạc, Vân Hàm Phong lại khôi phục giọng điệu uy nghiêm:”Đến chiếu cố tiểu…… tiểu thiếu gia.” Vốn muốn nói vật nhỏ, nghĩ đến Vân Tả Ý còn đang bên cạnh, hắn vội vàng sửa miệng. “Vâng……” Vân Hàm Phong chấm dứt máy liên lạc. Không bao lâu sau đã truyền đến tiếng gõ cửa có quy luật. ” Vào đi.” ” Lão gia, đại thiếu gia, có gì phân phó ạ?” Vào là một phụ nhân ước chừng hơn ba mươi tuổi, mặt mày hiền lành thanh tú làm cho người ta rất có hảo cảm. ” Đem bé đi thu thập một chút rồi bế về đây.” Vân Hàm Phong đưa trẻ con cho phụ nhân nói. “Vâng, lão gia.” Phụ nhân nghe được Vân Hàm Phong thoái thác lí do, lập tức hiểu ra cớ sự, vội vàng đáp. …… Thấy trẻ con đã đi rồi, Vân Tả Ý thở nhẹ một hơi. Nhớ tới chuyện vừa rồi , hắn vẫn còn hơi xấu hổ. Hắn thật đúng là cho tới bây giờ không lo lắng qua phương diện này. Hiện tại hồi tưởng lại vẫn thấy thực may mắn khi đó tiểu tử không tiểu trên người hắn, nếu không hắn thật sự không dám tưởng tượng…… Bất quá tuy rằng Vân Tụ không có tiểu vào người Vân Tả Ý, nhưng tính tình khiết phích nghiêm trọng như Vân Tả Ý vẫn thấy cực kỳ không được tự nhiên…… Vân Hàm Phong chú ý tới Vân Tả Ý bộ dáng ngồi không yên, săn sóc mở miệng nói:” Nếu không Ý nhi đi về trước đi, tiểu gia hỏa kia một hồi ta sẽ cho người đưa đến phòng của ngươi.” ” Vâng” Vân Tả Ý gật đầu sau đó liền lập tức xông ra ngoài. Vân Hàm Phong nhìn Vân Tả Ý vội vã chạy, rốt cuộc nhịn không được cười thật vui vẻ…… …… ……