Hư không, một phi thuyền thật lớn trôi nổi. Thân thuyền màu bạc mặc dù có chút tổn hại, nhưng vẫn như cũ tản ra lực cường đại uy hiếp, không ai dám xem thường sức chiến đấu của chiến thuyền này. Bên cạnh đại phi thuyền thỉnh thoảng có rất nhiều tiểu phi thuyền ra vào, dưới vẻ trật tự vẫn hiển lộ cảm giác gấp gáp. Tất cả phi thuyền loại nhỏ đều chỉ dừng tại đại phi thuyền trong chốc lát rồi bay tiếp. Thời gian tuy ngắn nhưng phải làm rất nhiều chuyện, bao gồm bổ sung năng lượng, sửa chữa, kiểm tra, bổ sung vật tư…… Lão Kiệt là một trong những phi công lái phi thuyền loại nhỏ này. Hiện giờ hắn đang tiến hành nghỉ ngơi ngắn ngủi, phi thuyền của hắn đang bổ sung năng lượng, quá một hồi hắn phải khởi hành tiếp. Lão Kiệt mấy ngày nay mệt muốn chết rồi, từ sau khi đi vào nơi này đã không có một khắc nghỉ ngơi, nơi nơi điều tra. Chỗ sâu trong Mê Lưu cũng đừng nhắc đến nữa, thật đúng là tà môn. Tất cả tín hiệu điện từ đều không thể truyền tin, bọn họ cuối cùng phải đem những dụng cụ điện từ tiên tiến hiện tại của liên minh đổi thành dụng cụ bằng sóng âm lỗi thời. Đã là lỗi thời, hiệu quả tự nhiên kém xa. Bởi vì sóng âm không thể truyền trong hư không, cho nên bọn họ tìm kiếm xong phải chạy đến chủ thuyền báo cáo tình huống. Thật sự phiền toái nói không nên lời. Hắn trước kia chưa từng nghĩ quá mình có thể làm loại truyền tin này, còn phải tự mình đi một chuyến. Ai, quên đi quên đi, điểm khổ của hắn có nhầm nhò gì đâu. Người ta là Vân thị gia chủ, thủ trưởng cao nhất của hắn cũng đến nơi này chịu khổ với hắn, hắn không có gì để nói. Tuy rằng nói mình khổ, nhưng chỉ thân thể khổ, tiền công kếch xù nắm trong tay, còn nhà người ta là khổ tâm a. Lão Kiệt năm nay 98 tuổi, trong nhà cũng có một đứa con, cục cưng bảo bối. Nếu con của hắn bị lạc vào Mê Lưu sinh tử không rõ, không biết hắn còn cấp thành bộ dáng gì nữa . Cùng là nỗi lòng cha mẹ, Lão Kiệt nghĩ hắn có thể lý giải tâm tình hiện tại của tổng giám đốc bọn họ. Ai, không suy nghĩ nhiều nữa, nên thật sự sưu tầm thôi, tranh thủ sớm ngày tìm được Vân thị đại thiếu gia . Lúc này đèn tín hiệu trên người Lão Kiệt sáng lên, Lão Kiệt biết phi thuyền đã nạp xong năng lượng. Lão Kiệt đứng lên sửa sang lại quần áo, đi về hướng phòng cung cấp năng lượng lĩnh phi thuyền của mình. Dọc theo đường đi, Lão Kiệt thỉnh thoảng cùng một ít đồng nghiệp chào hỏi. Lão Kiệt không khỏi có chút đắc ý, xem ra duyên kết bạn của hắn vẫn tốt a. ” Hê, Lão Kiệt, phải đi há!” Một người tuổi còn trẻ nghênh diện đi tới. ” Ha ha, đúng vậy.” ” Kia chúc ngươi vận tốt nha!” ” Ha ha ha…… Cũng chúc ngươi hảo vận luôn.” Lão Kiệt cười đáp lại. Hắn rõ ràng hiểu ý tứ người tuổi trẻ kia: người tìm được Vân thị đại thiếu gia có thể được đến tiền thưởng lớn, cho dù chỉ là phát hiện một tiểu manh mối, hoặc xác định tinh cầu có Vân thị đại thiếu gia, đều có phần thưởng không nhỏ. Lão Kiệt không khỏi lắc đầu, rốt cuộc vẫn là người trẻ tuổi a, còn không biết tâm tình của bậc làm cha làm mẹ. Lão Kiệt thật sự tìm kiếm tung tích đại thiếu gia, không chỉ vì tiền thưởng, trọng yếu hơn là muốn thế giới ít đi một bậc cha mẹ thương tâm lo lắng. Lão Kiệt lúc này không khỏi nghĩ tới đoạn thời kì phản nghịch của đứa con, khi hắn trốn nhà đi bụi, mình đã lo sợ như thế nào…… Ai, lại nghĩ đi xa rồi, Lão Kiệt vội vàng lắc đầu lấy lại thần trí. Gần nhất như thế nào luôn thích suy nghĩ miên man chứ, chẳng lẽ triệu chứng thời kỳ tiền lão niên sao? Khụ, sao có thể chứ, 98 tuổi là tuổi tráng niên đẹp nhất, còn rất trẻ chán…… Lão Kiệt thu hồi phi thuyền, tự mình kiểm tra một lần cuối. Làm một lão luyện du hành viên, hắn luôn luôn phi thường cẩn thận. Kiểm tra xong. Tốt lắm, không có phát hiện vấn đề. Lão Kiệt tâm tình khoái trá lái phi thuyền bay vào vũ trụ mà không biết chuyến đi sẽ bắt đầu thay đổi cả đời mình…… …… 7 ngày sau. Ya, tới rồi, Lão Kiệt nhìn cột mốc, mục đích của mình chính là tinh cầu này. Đây không phải lần đầu tiên Lão Kiệt đi một chuyến đến tinh cầu trên. Đối với tinh cầu, Lão Kiệt cũng có chút hiểu biết đại khái, bất quá trước kia đều tìm tòi trên trời cao, đây cũng là phương pháp đại bộ phận bọn họ chọn dùng. Dù sao nhân thủ chỉ có bấy nhiêu, tìm sát trên đất căn bản là không đủ người. Lão Kiệt đã tìm trên không trung tinh cầu rất nhiều lần. Hắn cảm thấy tìm trên cao không có tác dụng gì, cho nên lần này quyết định đến gần mặt đất. Từ nơi nào bắt đầu đây? Ân, liền chổ này đi. Lão Kiệt cẩn thận khống chế phi thuyền rơi chậm, cách mặt đất một khoảng cách. Cuối cùng hắn đem khoảng cách xác định khoảng một vạn thước, nếu phía dưới có người ngẩng đầu nhìn, chỉ nhìn thấy điểm đen nhỏ. Họ sẽ tưởng là một loài chim nào đó, không khiến bất luận kẻ nào chú ý. Lão Kiệt vẫn duy trì một vạn thước khoảng cách tìm tòi, có điều xuống dưới như vậy tốc độ chậm rất nhiều, nhưng Lão Kiệt là người kiên nhẫn, hắn một lần lại một lần không nề phiền, tìm kiếm…… Một giờ trôi qua…… Ba giờ trôi qua…… Bảy giờ trôi qua…… Hai mươi mấy giờ trôi qua…… …… Lão Kiệt đã rất mệt, hắn bắt đầu lo lắng lần đi này có phải trắng tay hay không. Kỳ thật mỗi phi thuyền chân chính tra tìm thời gian cũng không dài, bởi vì phi thuyền loại nhỏ chứa đựng năng lượng hữu hạn, mà trong đó đại bộ phân năng lượng đều tiêu hao khi đi tới đi lui trên đường. Lão Kiệt lại tìm tòi một giờ, nhìn đến thời gian dự tính đã sắp tới, Lão Kiệt đành phải buông tha cho tìm kiếm, xem ra thật sự nên trở về địa điểm xuất phát, Lão Kiệt lầm bầm. Đúng lúc này, phi thuyền đột nhiên bắt giữ một tín hiệu sóng âm mỏng manh nhưng rất dị thường. Đây là…. Lão Kiệt vội vàng tiến lên xem xét…… …… Này dường như là sóng âm nhân tạo, trải qua cẩn thận nhận xét sau, Lão Kiệt kết luận. Lập tức Lão Kiệt hưng phấn hẳn, bởi vì là sóng âm. Hắn biết lấy trình độ khoa học kỹ thuật của tinh cầu này, tuyệt đối không có khả năng xuất hiện sóng âm nhân tạo, sóng âm kia rất mới, có thể là…… Lão Kiệt mang theo tâm tình kích động hạ xuống độ cao phi thuyền, nhất thời sóng âm so với vừa rồi càng mạnh hơn một ít. Chính là nơi này, Lão Kiệt muốn hạ phi thuyền xuống nữa, nhưng bây giờ đang ban ngày, nếu xuống tiếp sẽ bị người thấy. Lão Kiệt hưng phấn lái phi thuyền xoay quanh trên không của vùng sóng âm, gắng tìm tới vị trí chính xác phát ra sóng. Là từ đây phát ra. Lão Kiệt nhìn điểm đen nhỏ phía dưới, tốt lắm giống như một căn nhà. Nhưng bây giờ làm sao đây ? Năng lượng không đủ cho hắn đợi đến buổi tối để đáp xuống, hiện tại nên hạ xuống hay trước tiên đi về báo tin tức này. Ngay tại Lão Kiệt phân vân, đèn tín hiệu của phi thuyền vang lên. Lão Kiệt nhìn nhìn đèn tín hiệu, lại nhìn nhìn điểm đen bên dưới …… Ai, vẫn là trước tiên về thôi, nếu ở chỗ này còn không biết phải chờ bao lâu mới có thể bị người sưu tầm đến, mà nếu hắn trở về mang người đến tìm bọn họ, hiển nhiên sẽ nhanh hơn. Lão Kiệt cẩn thận nhớ kỹ vị trí tọa độ, tâm tình cấp bách trở về địa điểm xuất phát…… …… ” Thần y đại nhân, đang nhìn gì thế?” Lý Thính Toàn đi đến phía sau Ảnh Nhất, người đang đứng ngốc trong sân. Ảnh vẫn không nhìn Lý Thính Toàn, rời đi thẳng. ” Hừ, không thú vị.” Lý Thính Toàn nhìn bóng dáng Ảnh Nhất nói thầm. …… Vừa mới cái kia…… Là phi thuyền sao? Ảnh Nhất không xác định, hồi tưởng lại…… ……