Khiết Phích Thiếu Gia
Chương 110
p/s: đại trù = đầu bếp lớn
Trù nghệ = nghề nấu ăn
Ảnh cùng Vân Tả Ý trở lại nhà Đại Ngưu. Đại Ngưu rất vui mừng trên mặt tràn đầy tươi cười.
Trong thời gian Vân Tả Ý mất tích, nhà gỗ vẫn duy trì trạng thái khi hắn còn ở, không nhiễm một hạt bụi nhỏ, hiển nhiên đã mất rất nhiều công phu.
” Đại Ngưu, cám ơn ngươi.” Vân Tả Ý chân thành nói lời cám ơn.
” Ha ha, tiểu công tử ngươi đừng tạ ơn ta, ta chỉ là cảm thấy tiểu công tử nhất định còn trở về, nếu tiểu công tử sau khi trở về giống như lúc vừa tới không nơi để ngủ sẽ không tốt lắm, ha ha.” Đại Ngưu vuốt đầu ngượng ngùng nói.
Nhìn Đại Ngưu thuần phác đáng yêu , Vân Tả Ý cùng Ảnh Nhất đều nhịn không được mỉm cười lên.
……
Từ lúc Vân Tả Ý bị Ảnh Nhất tìm trở về sau, Ảnh Nhất không còn mỗi ngày đều chạy đi hái thuốc. Ngươi hỏi hắn làm gì sao ? Đương nhiên là cả ngày đi theo phía sau Vân Tả Ý một giây không rời.
Mặt khác nhà Đại Ngưu lại vừa nhiều thêm một người rảnh rỗi.
” Ngươi như thế nào lại tới nữa?” Vân Tả Ý nâng mày liếc liếc mắt một cái, sau đó quay lại quyển sách trên tay.
Lí Thính Toàn bị cái liếc mắt thoáng nhìn kia làm tim đập nhanh nhưng trên mặt bất lộ thanh sắc,” Ha ha…… Ta đến ăn cơm a, ai bảo ngươi nơi này có một siêu cấp đại trù đâu?”
Siêu cấp đại trù đương nhiên sẽ không là Vân Tả Ý , chỉ còn có Ảnh Nhất. Không nghĩ tới phải không, Ảnh Nhất bề ngoài là một lãnh khốc sát thủ, nhưng trù nghệ lại phi thường xuất sắc. Một ngày tam cơm của Vân Tả Ý đều do hắn phụ trách.
” Hừ” Vân Tả Ý hừ một tiếng sẽ không tái để ý tới hắn, đem tất cả lực chú ý vào quyến sách trong tay.
Ảnh vừa nhìn thấy Lí Thính Toàn đã tới, tuy rằng rất không hài lòng, nhưng vẫn đi làm thêm đồ ăn, ai biểu khi hắn tìm kiếm Vân Tả Ý khiếm thượng Thính Toàn một nhân tình chứ.
Lí Thính Toàn xưa nay đều là loại tự lai thục nhân, không ai quản lý hắn, hắn làm theo ý mình thực tự tại.
Hắn đầu tiên là nghiên cứu chén trà trên tay, thỉnh thoảng phát ra tiếng chậc chậc khen ngợi. Nghiên cứu xong chén trà, hắn lại bắt đầu nghiên cứu mặt bàn sáng bóng của bàn gỗ, đánh giá mặt bàn cần phải bao nhiêu công lực mới có thể làm được. Nghiên cứu cái bàn xong, đi nghiên cứu phòng ở……
Đến cuối cùng, hắn đem tất cả có thể nghiên cứu gì đó đều nghiên cứu xong rồi, nhưng cũng không gặp có người trả lời hắn, rốt cục kiềm chế không được, Lý Thính Toàn tiến đến bên cạnh Vân Tả Ý , ánh mắt nhìn thẳng quyển sách:” Ha ha, Vân đại thiếu gia đang đọc sách gì đấy?”
Vân Tả Ý hơi hơi nhíu mày, như cũ không trả lời hắn.
Lý Thính Toàn không ngừng cố gắng,” Nga, nguyên lai là Kinh Thơ a, tại hạ đối với Kinh Thơ cũng có chút hiểu biết, không bằng hai ta đến làm thơ, thế nào?”
Vân Tả Ý lần này ngẩng đầu, nhìn Lý Thính Toàn một cái, lại cúi đầu đọc sách.
Lí Thính Toàn bị ánh mắt kia đả kích thật to, không cam lòng hỏi:”Sao chứ? Ta nói không đúng sao? Vì sao nhìn ta như vậy? .”
“……”
” Uy, ngươi nói a……”
“……”
” Tốt, ngươi không nói, ta đây liền vẫn hỏi, hỏi đến khi ngươi nói mới thôi……”
“……”
……
Vân Tả Ý rốt cục không chịu nổi quấy nhiễu, ngẩng đầu lên nhìn Lý Thính Toàn :” Ta đang học chữ.”
Cái gì? Học chữ? Lý Thính Toàn trong lúc nhất thời không có cách nào thu nhận tin tức đầy kích thích này, ngốc trễ nhìn Vân Tả Ý .
Ừ, rốt cục đã im lặng. Vân Tả Ý sau khi đả kích người ta một cách toàn vẹn, rất không có đạo đức lại cúi đầu đọc sách.
” Uy, Vân đại thiếu, ngươi nhất định đang gạt người đi. Ngươi sao có thể không biết chữ chứ ?” Lý Thính Toàn một hồi lâu sau mới hồi phục tinh thần, vẫn là không tin, chất vấn. Hắn vô luận như thế nào cũng không dám tưởng tượng tuyệt thế thiếu niên trước mặt hắn cư nhiên dốt đặc cán mai.
” Ta chưa nói ta biết chữ.”
Bị Lý Thính Toàn ồn ào không có cách nào khác chuyên tâm đọc sách, Vân Tả Ý bất đắc dĩ ngẩng đầu lên. Lúc này thấy Lý Thính Toàn bộ dáng ngơ ngác, tâm muốn trêu đùa hứng lên, biểu tình đột nhiên biến đổi rất đau thương:
” Ai~, ngươi nghĩ rằng ta không muốn biết chữ sao? Nếu không phải lúc nhỏ trong nhà bần cùng, ngay cả ăn đều ăn không đủ no, làm sao có tiền đi đọc sách chứ, ta……”
Giây phút tiếp theo, Vân Tả Ý phát huy xuất sắc khả năng diễn xuất, đem thân thế của mình nói ra bi thảm vô cùng. Tuy rằng hắn chỉ có nhíu mày đau thương, dùng ngữ khí bình thản kể ra, nhưng là so với người khác vừa khóc lại nháo kể ra còn rất thật hơn.
Lý Thính Toàn thương tiếc nhìn thiếu niên đối diện vẻ mặt đau thương. Aizz, hắn nhất định đã chịu nhiều đau khổ, bằng không lấy hắn hiểu biết, thiếu niên đối diện tuyệt đối sẽ không dễ dàng trước mặt người khác lộ ra biểu tình yếu ớt như thế này đâu…… Nghĩ đến thân thể bệnh tật của Vân Tả Ý , Lý Thính Toàn không tự chủ được bắt đầu liên tưởng, thân thể hắn có phải cũng do cuộc sống bi thảm khi còn bé tạo thành hay không……
Khi Vân Tả Ý đang kể ra đoạn ‘kiếp sống thơ ấu bi thảm’, Ảnh tiến vào đưa đồ ăn. Khi nhìn đến bộ dáng Vân Tả Ý trong lòng hắn cũng đau xót, chính là khi nghe rõ nội dung Vân Tả Ý nói chuyện, chỉ còn lại rất ngạc nhiên.
Vân thị Thiếu chủ lúc nào thì tuổi thơ gặp qua nghèo túng như vậy ? Ảnh Nhất thần tình hắc tuyến, nhất là nghe tới Vân Tả Ý nói ‘phụ thân vì trả nợ, bán đi nhà cửa cùng ruộng vườn’ thì, Ảnh Nhất khóe miệng cũng bắt đầu xuất hiện trạng huống run rẩy, Ảnh không thể nhịn nổi nữa, buông đồ ăn rất nhanh rút lui.
Ảnh Nhất lúc gần đi ra ngoài lại quay đầu nhìn thoáng qua, thấy Lý Thính Toàn lắng nghe Vân Tả Ý với biểu tình căm giận bất bình.Ai, đồng tình ngươi, nếu không phải biết rõ ràng hoàn cảnh Vân Tả Ý trưởng thành, hắn cũng nhất định trốn không thoát vận mệnh bị lừa. Bất quá, Ảnh Nhất cười, không hổ là đại thiếu gia a, Thính Vũ Lâu lâu chủ cư nhiên khinh địch bị hắn lừa ngoạn ngục.
……
Liêm phủ, hôm sau.
Liêm Ti sớm liền thức dậy, vừa mới chuẩn bị nhích người đi gặp Duy Gia, thuộc hạ mà hắn an bài giám sát Duy Gia vội vàng chạy đến.
“Sao vậy, xảy ra chuyện gì?” Liêm Ti nhìn bọn họ quỳ gối trước mặt, cảm giác không ổn trong lòng dâng lên, không khỏi mày nhanh mi nhíu, trầm giọng hỏi.
Bọn họ run lên một chút, nhìn nhau thoáng qua, một người trong đó run rẩy mở miệng nói:” Hồi bẩm gia, mục tiêu giám thị biến mất, chúng thuộc hạ chỉ tìm được cái này trong phòng.” sau khi nói xong cầm tờ giấy đưa cho Liêm Ti.
Liêm Ti một phen đoạt lấy, cấp bách mở ra, đã thấy mặt trên chỉ có một câu như vậy:
‘Cách hắn xa một chút, nếu không — tự gánh lấy hậu quả.’
……
Truyện khác cùng thể loại
78 chương
108 chương
12 chương
81 chương
72 chương
83 chương
20 chương
104 chương