Khi tôi xuyên thành tổng tài bá đạo
Chương 1 : Khi tôi xuyên thành tổng tài bá đạo
Chương 1
Từ khi tôi sinh ra đã có chỉ số thông minh cực cao, cái gì đã gặp qua là không quên được. Khi những đứa bé cùng lứa còn đang vò đầu bứt tai làm các bài toán cộng trừ nông cạn, tôi đã thông thạo mấy chục ngoại ngữ, đã công bố mấy bản luận văn làm chấn động nền kinh tế thế giới.
Mọi người đều cho rằng tôi có thể làm tổng tài, quả thật đúng như vậy.
Lúc mười ba tuổi, tôi tốt nghiệp đại học danh giá nhất thế giới, trải qua hai năm gây dựng sự nghiệp, trở thành người giàu nhất thế giới.
Mặc dù tôi vẫn luôn là nhân vật chính "Có tiền xinh đẹp tài giỏi" trong miệng mọi người, nhưng tôi vẫn luôn không có vui.
Quản gia nói rằng tôi nên tìm một người đàn ông đến làm ấm giường.
Trong tổng tài văn, tổng tài nhất kiến chung tình với Tiểu Bạch hoa gà luộc khô quắt. Nhưng mà, tôi thích nhất là đàn ông có cơ bắp gợi cảm cơ.
Lúc mà một người cha phá sản đem bán đứa con trai đang học trung học của ông ta cho tôi, thật ra tôi đã từ chối rồi. Nhưng rốt cuộc thì tôi là tổng tài, thấy cũng có điểm sáng trong cuộc làm ăn không có lợi lắm này.
Con trai ông ta là một ngôi sao may mắn, chỉ cần là nữ đều bị cậu ấy mê hoặc, để cho cậu ấy đi bàn chuyện làm ăn thì trăm phần trăm sẽ thành công.
Tôi đã suy nghĩ đào tạo cậu ấy cho tốt, cậu ấy nhất định có thể trở thành trợ thủ đắc lực của tôi. Đến lúc đó tôi có thể vứt bỏ tất cả, đi tìm đàn ông làm ấm giường.
Cho nên tôi chấp nhận.
Ngày hôm đó, tôi ngồi trên chiếc Rolls Royce bản giới hạn toàn cầu đi đến trường học của cậu ấy, chuẩn bị nói cho cậu ấy biết tôi sắp thu nuôi cậu ấy. Nhưng ngay tại khúc quanh quẹo vào trường học, cậu ấy cưỡi xe đạp tông vào xe tôi. Xe của tôi bị đụng trầy, nhưng tôi lo là cậu ấy bị thương nghiêm trọng hơn, thế là tôi để cho lái xe của tôi đi bồi thường tiền thuốc men cho cậu ấy, thế nhưng cậu ấy lại đem tiền ném lên mặt tôi.
Cậu ấy nói không thèm mớ tiền dơ bẩn của tôi.
Khi đó, tôi đã nhận thức rõ ràng người đàn ông xem tiền tài như cặn bã mà ném lên mặt người khác, chính là đầu óc có hố.
Chỉ là tôi không nghĩ tới đầu óc của cậu ấy có cái hố lớn như vậy.
Sau ba tháng, tôi chính thức nuôi dưỡng cậu ấy, cậu ấy nghèo đến không xu dính túi, chỉ mang theo mấy quyển sách và quần áo để thay đổi tắm rửa liền chuyển tới biệt thự năm vạn mét vuông của tôi.
Tổng tài tôi đây luôn cao lãnh kiệm lời, lạnh lùng vô tình, mọi người đều sợ tôi, cấp dưới còn xưng tôi là “Bạo quân.”
Nhưng tôi cao lãnh của là có nguyên nhân, bởi vì mọi người quá ngu, mỗi lần tôi nói ra một danh từ, bọn họ ai cũng không hiểu còn muốn tôi giải thích hết nửa ngày, lòng tôi mệt mỏi nên chỉ có thể không nói. Mà hơn nữa, xụ mặt, phát ra áp suất thấp có thể ngăn cản bọn họ nói ra những lời não tàn bên tai tôi.
Dần dần, tôi trở thành “Bạo quân” trong miệng bọn họ.
Sau khi con nuôi tôi mới nhận nuôi chuyển đến, mặc dù mỗi ngày tôi đều trưng ra một khuôn mặt bạo quân, nhưng mọi thứ ăn ở đều chuẩn bị cho cậu ấy tốt nhất.
Nhưng vì cái gì cậu ấy luôn luôn biểu lộ thâm cừu khổ ải nhìn tôi? Vì cái gì mà cậu ấy nói với tôi mấy câu kỳ quái, “Dù cho cô có đạt được thân thể của tôi cũng sẽ không chiếm được trái tim tôi”? Vì cái gì mà cậu ấy lắp lên cửa phòng tắm ba lớp khóa mật mã bằng hợp kim nhôm?
Không thể nào hiểu được mạch não của cậu ấy nên tôi chỉ có thể không nói lời nào, mặt không đổi sắc lẳng lặng mà nhìn cậu ấy giả bộ.
Nhưng mà tất cả mọi người sợ tôi, chỉ có đứa con trai mà tôi hời được không sợ tôi, còn dám mạnh miệng với tôi, chỉ là mỗi động tác, mỗi câu nói của cậu ấy đều buồn cười!
Nói ví dụ, nhìn thấy một thiếu niên thọt chân đi trên đường, con nuôi lệ rơi đầy mặt, cảm thán nhân sinh vô thường, đến gần mới phát hiện, thiếu niên người ta tự kéo đứt mất.
Gặp phải cụ già nghèo khổ u sầu thất vọng đứng ở bờ sông, thân thể chậm rãi nghiêng xuống sông, con nuôi vội vàng xông lên ôm lấy cụ già đau khổ khuyên bảo, cho đến khi phát hiện người ta chỉ là muốn hắt hơi mà thôi.
Còn có trên đường gặp phải chó con bẩn thỉu, cậu ấy sẽ ôm vào trong ngực, đôi mắt đỏ ngầu quay lại nói với tôi: “Không cho phép ăn cẩu cẩu.” Thẳng cho đến khi động vật trong ngực nó phát ra một tiếng kêu “Meo…” tinh tế.
Mỗi lần con nuôi tan học về nhà, cậu ấy đều sẽ cầm một đống cuộn len ra loay hoay, hỏi một chút mới biết được, cậu ấy làm thêm, còn nói nhất định sẽ kiếm đủ 100 vạn trả lại cho tôi, sau đó thoát khỏi tên bạo quân này. Cho đến khi cậu ấy làm cho tất cả các cuộn len rối tung lên, còn xoay qua mượn tôi mấy trăm tệ trả cho ông chủ.
Còn có rất nhiều rất nhiều, cuối cùng tôi cũng phát hiện cậu ta là tên pha trò gây cười.
Cho dù cậu ấy cả ngày cho tôi xem sắc mặt, còn một mực nói rằng phải thoát khỏi ma trảo của tôi, nhưng tôi vẫn cảm thấy cậu ấy thật buồn cười.
Nhưng tôi quen mặt không biểu cảm, quen im lặng ít nói, cho nên mỗi lần vui vẻ, bộ mặt luôn giống như tức giận. Cũng khó trách con nuôi phải thoát khỏi tôi.
Nhưng tôi là tổng tài nha, vừa nhận nuôi con trai, nếu cậu ấy thật sự trốn đi thì đây sẽ là vết nhơ trong cuộc đời tổng tài quang vinh của tôi.
Cho nên, tôi đe dọa đứa con nuôi của tôi rằng: “Tốt lắm, cậu đã thành công hấp dẫn sự chú ý của tôi.”
“Hậu quả của bỏ trốn, là muốn được bán đi làm trai bao hay là muốn bị đánh gãy chân?”
Mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ nước mắt rưng rưng giận mà không dám nói gì của cậu ấy, mặc dù lương tâm tôi áy náy, nhưng vẫn cảm thấy cậu ấy rất buồn cười.
Tôi cảm thấy dáng vẻ lúc cậu ấy tức giận điên cuồng bóp mì ăn liền đã thành công lấy lòng tôi.
Về phần mì ăn liền tại sao lại xuất hiện trong biệt thự năm vạn mét vuông của tổng tài, đương nhiên là do con nuôi tôi vì tiết kiệm tiền mua.
Cậu ấy nói, không thèm tiền bẩn của tôi, cậu ấy có thể tự mình nuôi sống bản thân, cậu ấy nhất định sẽ cố gắng làm thêm trả tiền cho tôi.
Chỉ là, cho dù cậu ấy ngày ngày làm thêm, tiền không kiếm được bao nhiêu nhưng lại chọc được không ít hoa đào. Mà từng cái từng cái đều có bối cảnh.
Tôi rất đau đầu, vì sao n người ái mộ con nuôi tôi lại đến tìm tôi gây phiền phức vậy hả?
Từ từ nào, công ty của mấy người ái mộ đó phá sản cũng không liên quan tới tôi nha, là bọn họ không đủ năng lực, cả ngày còn cố mà nói chuyện yêu đương. Công ty có thể không phá sản sao?
Con nuôi của tôi à, đừng có ở trước mặt tôi cầu khẩn tôi buông tha cho các cô ấy mà, rõ ràng là chuyện này không liên quan đến tôi, vì sao còn muốn tôi xuất tiền trợ giúp các cô ấy hả?
Nhưng cân nhắc đến chuyện con trai là một ngôi sao may mắn, nghĩ rồi lại nghĩ, tôi vẫn bỏ ra chút tiền nhỏ, giúp mấy cô ấy một tay.
Không nghĩ tới, con nuôi hình như vì thế lại thay đổi cái nhìn đối với tôi một chút, cũng không cho tôi xem sắc mặt coi trời bằng vung nữa.
Tôi có chút vui mừng, chỉ là trong lòng có chút ít tiếc nuối, vậy là không thể thường xuyên nhìn thấy dáng vẻ bóp mì ăn liền của cậu ấy.
Chẳng qua là công lực tấu hài của con nuôi rất mạnh, mỗi ngày cố gắng làm mấy cái ngu ngốc lấy lòng tôi, tôi hơi thương tiếc cậu ấy, quyết định mỗi tháng cho cậu ấy mấy vạn khối tiền tiêu vặt.
Nhưng mà hôm sau, cậu ấy liền đem mấy vạn khối kia ném lên mặt tôi.
“Tôi đã nói rằng không thèm tiền của cô, cô cho rằng tiền có thể mua được tất cả sao? Tự tôn của tôi là vô giá!!”
Tôi có chút ngạc nhiên, không rõ vì sao cậu ấy lại tức giận như vậy. Tiền mặt đồng loạt bay vào mặt tôi, tôi loay hoay giơ tay lên muốn chặn lại, bỗng nhiên một trận gió thổi qua, tiền giấy đổi hướng, toàn bộ đập lên mặt con nuôi.
Con nuôi vừa mới khí thế hung hăng trầm mặc một hồi lâu, sau đó tức giận lấy tiền trên mặt ra, ném về phía tôi một lần nữa.
Chỉ là, gió còn chưa ngừng thổi, lần nữa tiền lại đập vào mặt cậu ấy.
Cậu ấy lại trầm mặc trong chốc lát, còn muốn ném lại cho tôi, tôi đau lòng cản cậu ấy lại: “Được rồi được rồi, cậu không muốn thì thôi.”
Đôi mắt con nuôi đỏ ngầu cả lên, nước mắt muốn rơi không rơi vẫn đọng trong mắt, dáng vẻ ủy khuất cực kỳ, lúc đi ra ngoài còn đụng phải khung cửa.
Tôi rốt cuộc không nhịn được nữa cười ra tiếng, chỉ là tôi vẫn luôn ít cười, khi tôi nghe được tiếng cười của tôi, không chỉ là con nuôi kinh ngạc quay đầu lại, ngay cả tôi cũng kinh ngạc ngẩn ngơ một hồi.
Miệng tôi vẫn chưa thu lại ý cười, con nuôi tôi còn duy trì tư thế quay đầu lại, nhìn tôi chằm chằm, chẳng biết tại sao khuôn mặt trắng nõn của cậu ấy lập tức đỏ lên.
Tôi nhanh chóng thu lại ý cười, khôi phục một gương mặt đơ.
Con nuôi cũng cấp tốc lấy lại tinh thần, hừ một tiếng rồi bỏ đi.
Lúc buổi tối, tôi nhìn thấy con nuôi tôi ôm con mèo cậu ấy nhặt được bên đường, nói chuyện liên miên lải nhải.
Loáng thoáng nghe được: “… Cô ta chính là bại hoại… Cười đẹp mắt mà thôi…. Tôi mới không thích….”
Tôi đến gần cậu ấy, cậu ấy ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy tôi, động tác mạnh mẽ nhảy dựng lên giống như là bị hù dọa.
Tôi cũng bị cậu ấy làm giật nảy mình, chẳng qua là từ đầu đến cuối mặt tôi không có biểu cảm, chỉ nhìn mặt thì thần sắc tôi chỉ hơi nao nao mà thôi.
Tôi nói với cậu ấy: “Chủ nhiệm lớp cậu vừa mới gọi điện cho tôi, ngày mai muốn họp phụ huynh, ngày mai tôi sẽ đến trường học cùng cậu.”
“Không được!” Con nuôi vội vàng lên tiếng.
Thân là tổng tài, làm sao tôi có thể tùy tiện đổi ý? Dù con nuôi có không đồng ý, ngày tiếp theo, tôi còn túm cậu ấy lên chiếc Rolls Royce bản giới hạn toàn cầu của tôi.
Cậu ấy ngồi ở vị trí ghế phụ thấp thỏm nhìn ngoài cửa sổ, hồi lâu mới khó khăn mà mở miệng nói chuyện: “Các môn tôi học có hơi khó. Ngữ văn và Anh văn tôi còn được, toán học hơi kém.”
“Toán học được bao nhiêu điểm?” Tôi hỏi.
“Ba điểm.”
“… Không thành vấn đề, sau này cậu thi tuyển vào khoa văn đi, ngữ văn được bao nhiêu?”
“Năm điểm.”
Bỗng nhiên tôi không muốn đi họp phụ huynh nữa.
Từ trường học trở về, tôi quyết định mời thầy dạy kèm tại nhà tất cả các môn cho con trai, thân là con trai tổng tài, tuyệt đối không thể chỉ có cái mặt dùng được. Nếu như bị người ta biết được thì đây là vết nhơ lớn trong kiếp sống tổng tài của tôi.
Tôi muốn bồi dưỡng con nuôi thành nhân tài.
Tôi phải tốn mấy ngàn vạn, mời giáo viên tư nhân tốt nhất cho cậu ấy. Trước khi giáo viên đến, tôi muốn nhìn bài tập của cậu ấy một chút.
Tôi luôn luôn mặt không cảm xúc, ngữ khí nhàn nhạt, luôn luôn làm con nuôi không phục.
Cậu ấy không cam lòng hỏi: “Đừng mãi quản thúc tôi, cô cũng không phải là ai của tôi, mà lại, cô biết cái đó khó bao nhiêu không?”
Tôi xem sách bài tập toán học của cậu ấy một chút, sau đó dùng mười phút viết ra tất cả các đáp án, cậu ấy so sánh với đáp án tham khảo, nhìn tôi giống như nhìn thấy quỷ.
Tôi lại lấy một quyển sách bài tập Anh văn, không cần đến năm phút, điền xong vào phần đọc hiểu. Cậu ấy cầm đáp án Anh văn, nhìn tôi còn kinh khủng hơn so với nhìn thấy quỷ.
Tôi lại lấy một quyển sách bài tập Ngữ văn của cậu ấy ra, vừa định hạ bút, chợt nhìn thấy thơ cổ mà con nuôi chép lại.
Một đống rắm chó không kêu.*
*Văn vẻ bế tắc, diễn đạt không lưu loát, vô dụng.
Tôi còn nhìn thấy một câu cổ ngôn, vốn là “Tích thủy chi ân, đương dũng tuyền tương báo”, bị con nuôi tôi viết thành “Dũng tuyền chi ân, đương tích thủy tương báo.”
Lại nhìn viết văn, trình độ còn không bằng học sinh tiểu học.
Mới nhìn một chút thì sách bài tập trên tay bị cướp đi, mặt con trai đỏ lên.
Kỳ thực tôi không muốn dùng ánh mắt như nhìn thiểu năng mà nhìn cậu ấy, chỉ là thật không khống chế nổi. Nhìn đi, con của tôi ủy khuất đến chảy nước mắt rồi.
Truyện khác cùng thể loại
42 chương
42 chương
162 chương
457 chương
5 chương
42 chương
92 chương
407 chương