Ads "Đợi đã!" Thiện Xá gọi Bích Quỳnh lại. Nàng quay đầu nhìn về phía Thiện Xá, hắn đang nhìn nàng chằm chằm, "Ngươi chắc chắn phải đi sao?" Nàng đáp trả hắn bằng một ánh mắt thể hiện hắn một biết rõ còn hỏi. "Nếu như ngươi phải đi, cũng chỉ có thể mang đi một người." ánh mắt Thiện Xá của có chút phức tạp, tựa như đã hạ quyết tâm trong lòng, "Được rồi, chỉ cần ngươi chịu ở lại bên cạnh ta, ta nguyện ý đem bọn thả hết." Hắn nhất định đã sớm ở bốn phía bố trí nhân thủ đi, xem ra cục diện đã bị hắn khống chế. Nàng lạnh lùng nhìn hắn một cái, hướng phòng của A Hu đi tới. Trong mắt Thiện Xá của có chút thất vọng, nàng không có lựa chọn ở lại, nhưng hắn biết, nếu nhất định chỉ được mang đi một thứ, nữ nhân này nhất định sẽ chọn A Hu. Chỉ cần là nàng một mình lên đường, hắn ắt có niềm tin lại đem nàng giữ ở bên người. Nàng từ trong nhà đi ra, không thèm liếc nhìn Thiện Xá lấy một cái, kéo Tu Hồng Miễn đi ra bên ngoài. bộ mặt Thiện Xá lộ ra vẻ không thể tin, thế nhưng nàng lại lựa chọn Tu Hồng Miễn! Mới vừa đi ra, Tu Hồng Miễn mừng rỡ nắm lấy tay nàng, "Dung nhi......" Nàng không để ý đến hắn, lôi hắn đi tới dưới bóng cây, ở đây cột nhiều hơn một con ngựa trắng, thuần trắng. Đây chính là ngựa của Tu Hồng Miễn, nhìn con ngựa trước mắt với con ngựa của Thiện Xá thật sự không phân cao thấp, nàng chỉ nói hai chữ, "Lên ngựa." Ngựa màu trắng tinh không thích hợp với Tu Hồng Miễn. Dọc theo đường đi Tu Hồng Miễn không ngừng nói chuyện, nàng chưa bao giờ gặp qua hắn như vậy, từ trước đến giờ hắn đều là rất cuồng vọng, tính tình luôn qua loa, lúc nào hắn không có tâm tình sẽ không thèm để ý đến người khác, từ lúc nào thì, hắn cũng trở thành một người biết lấy lòng người khác? Suốt dọc đường đi nàng không nói câu nào. Bây giờ đã là gần tối, con ngựa chạy như điên khiến thể lực của nó có chút không chịu nổi. Tu Hồng Miễn như cũ vẫn nói không ngừng, hình như hắn rất hưng phấn, "Ngươi không biết mệt phải không?" Tu Hồng Miễn cười cười, "Không mệt. Dung nhi, ngươi......" "Ta mệt mỏi." Nàng xen lời hắn. Hắn ngẩn người, ngay sau đó cười nói, "Ngươi đã mệt mỏi vậy chúng ta dừng lại nghỉ ngơi đi." Bọn họ xuống ngựa, ở bốn phía tìm một vòng, cũng không có mong đợi có thể tìm thấy một sơn động, xem ra tối nay đành phải ngủ ngoài trời rồi. Ban đêm rất gió, Tu Hồng Miễn lại chỉ mặc hai kiện áo đơn, chẳng lẽ người đàn ông này không biết cách tự chăm sóc mình như vậy sao? Nàng không cho hắn chút mặt mũi nào, thế nhưng hắn vẫn cười với nàng, giống như một đứa bé làm sai chuyện. Cuối cùng nàng phải đem áo bông của chính mình xuống, ném cho hắn, "Mặc vào." Trong mắt của hắn tràn đầy cảm động, "Trẫm...... Ta...ta không lạnh, Dung nhi...... Ta......" Hình như hắn muốn nói cái gì, nhưng mà nàng lại cũng không muốn nghe, "Mặc vào!" Sắc mặt của nàng bắt đầu trở nên khó coi, hắn rõ ràng đã cóng đến có chút run. Tu Hồng Miễn ngoan ngoãn cầm quần áo khoác ở trên người, "Dung nhi, ta......" "Ngủ đi, ngày mai còn phải lên đường." Nàng nằm xuống, lật người đưa lưng về phía hắn. Phía sau vẫn không có tiếng động, nàng biết hắn đang nhìn nàng, nàng cũng không có bất kỳ cử động nào, chỉ muốn cứ như vậy ngủ, cho dù là giả bộ ngủ cũng tốt. "Dung nhi....... Đúng, đúng, ta xin lỗi." Lời như vậy từ trong miệng của hắn nói ra, cực kỳ khó chịu. Có lẽ hắn trời sinh cũng không thích hợp nói xin lỗi, ba cái chữ kia từ trong miệng hắn nói ra, làm cho người ta nghe rất không thoải mái, có lẽ hắn thật thích hợp cao cao tại thượng. Cố tình nói thẳng như vậy, để cho nàng nghe cực kỳ đau lòng. "Dung nhi, ta tìm ngươi đã lâu......" "Ngươi biết không, sau khi biết được ngươi đi, ta cảm giác sợ mà trước đó chưa từng có, sợ không thể tìm được ngươi "Tay của ta không bẩn thỉu. Thật, ta chưa bao giờ để cho người khác đụng vào tay mình. Trừ ngươi ra." "Ngươi thật tàn nhẫn, đã nắm lấy tay ta, lại như cũ xa cách ta." Nói xong, hắn cười chua xót. Nước mắt của nàng cũng nhịn không được nữa, tràn mi ra. "Ngươi biết không? Ngày đó Lệ phi tới tìm ta, ta hung hăng đuổi nàng đi ra ngoài. Ta muốn làm như vậy để giúp ngươi hả giận, ngươi bây giờ nghe xong có phải nên suy nghĩ một chút?" Khóe miệng của nàng đang run rẩy, cố gắng đè nén mình đừng khóc ra tiếng. Tu, không...không nên như vậy, ngươi vẫn nên kiêu ngạo, hắn không nên vì muốn vừa lòng nàng mà làm như vậy. "Thái Hậu sau đó lại tìm ta, ta không có gặp người. Ta hiểu rõ nàng định nói những cái gì, ta cũng biết rõ mình còn có rất nhiều trách nhiệm, không nên không để ý đến đại cục. Nhưng mà ta lại không làm được, ta thật sự không làm được, mỗi ngày vừa nhắm mắt lại đều là hình bóng của nàng, tại sao ta lại như vậy? Ta không dám ngủ, trong mộng tất cả đều là nàng, sau khi tỉnh lại cái loại cảm giác đó có bao nhiêu mất mát nàng có biết không?" "Về sau ta biết đượcThiện Xá dẫn nàng ra ngoài, ta rốt cuộc biết dụng ý của hắn, nhưng ta vẫn như cũ bất chấp tất cả chạy tới, ta biết rằng sắp gặp được nàng, nên ta rất vui vẻ." Hắn càng không ngừng cười. Nàng càng không ngừng nức nở. "Còn có Long tử của chúng ta, đêm hôm đó ta nằm mơ thấy nó, nó thật đáng yêu, ta bảo nó không nên vội vàng, chờ ta tìm được nàng, là có thể cho nó đi đến cuộc sống này. Nó cười thật ngọt ngào, miệng giống ta, mắt giống như nàng." Rốt cuộc nàng cũng không khống chế nổi nữa, khóc lớn lên, khóc đứt ruột đứt gan. Tu Hồng Miễn nhẹ nhàng ôm lấy nàngvào trong lòng hắn, tựa như ôm một bảo bối vô cùng trân quý, hắn mãn nguyện mà cười, như vậy là tốt rồi, có thể ôm nàng như vậy, cảm thấy sự tồn tại của nàng, thật tốt. "Đừng rời bỏ ta, được không? Ta thật sự không chịu đựng nổi cứ như vậy mất đi nàng." Nàng khóc gật đầu một cái, nước mắt thấm ướt một mảng áo lớn của hắn. Hắn cười, cười rất to, nàng lại cảm thấy phía trên không ngừng nhỏ xuống nước mắt, rơi vào trên mặt nàng, hoà với nước mắt của nàng. Nàng không ngẩng đầu, cứ coi như đó là đang mưa. Sau cơn mưa, trời sẽ đẹp hơn.