Khi nữ chính thất sủng

Chương 4 : Cuộc sống của đông hoa và tiêu vũ (1)

Nửa đêm, Tiêu Vũ chợt tỉnh giấc. Hắn vốn không phải người hay tỉnh giữa khuya, nhưng cái tay đang sờ mó trong người khiến hắn không thể nào ngủ yên được. Rốt cục là cái tên Đông Hoa này lại định làm gì vậy chứ?! “Ừm...” Đông Hoa cựa mình, rồi ôm chặt Tiêu Vũ hơn, tay y lại đi sâu hơn vào y phục của hắn. “Thần quân... ngài thế này ta sẽ rất khó ngủ.” Nói rồi hắn khẽ nhích người ra khỏi ma trảo của y, nhưng có ai nói cho hắn biết, sao tư thế lại thay đổi rồi được hay không? Đông Hoa đặt Tiêu Vũ dưới thân, ánh trăng luồn qua cửa sổ càng làm cho đôi mắt sắc như chim ưng thêm vẻ thần bí. Hơi mở miệng, thân mình y dần hạ xuống... Thần bí con bà nó! “Thần quân... ngài phát bệnh cái gì?” Sau khi cảnh tượng bạo lực cấm trẻ em dưới 18 tuổi diễn ra, Đông Hoa ôm khuôn mặt sưng to bên má đi ra thư phòng ngủ. Sáng ngày hôm sau, tất cả hạ nhân trong thần cung đều truyền miệng nhau: Chúng ta đã thấy cái gì? Nửa đêm thần quân bị thê quân sắp cưới đá ra khỏi phòng? Thần quân nào đó nghe được: -_-||| #2 Lạc Dao Dao sau khi năm lần bảy lượt bị đá ra khỏi thần cung, nàng ta vẫn không từ bỏ cơ hội. Nhờ vào mạng lưới thả thính của mình, nàng ta lại mặt dày bò vào được trong cung. Sắp xếp một cuộc gặp mặt tình cờ, thả ít xuân dược vào trà, nàng ta ngồi ở đình viện gảy đàn, tiếng đàn mà theo như tác giả miêu tả là thánh thót, trong trẻo, băng lãnh bla bla. Được rồi, Tiêu Vũ thừa nhận, tác giả truyện này điên rồi, thánh thót chỗ quần què nào vậy? Ngàn vạn lần Lạc Dao Dao không ngờ tới, người tới đình viện không phải là Đông Hoa, mà lại là Tiêu Vũ. Ngàn vạn lần Lạc Dao Dao cũng không ngờ được là, bình trà bị pha dược lại bị Tiêu Vũ uống như chết khát. “Đồng chí Lạc, cô lại mò được vào đây rồi. Ây gu, muốn gặp Tiểu Đông nhà ta phải không? Đợi chút, y sắp tới rồi.” Lạc Dao Dao bị mỉa mai, giận tới mức muốn lật bàn, bất quá, nàng ta liền nghĩ đến bình trà vừa nãy, chợt mỉm cười đầy ma mị. Tiêu Vũ vuốt mồ hôi: Con bà nó con nữ chính cười cái quần gì vậy -_-|||. Cả người Tiêu Vũ chợt nóng bừng lên một cách bất thường, than lên không ổn, hắn vừa đứng dậy liền lảo đảo ngã xuống. Dưới đất là một tờ giấy vàng úa như giấy vệ sinh từ năm 45, dùng móng chân để nghĩ cũng biết nó là gì. Con mọe nó bà tác giả chứ, cái tình huống máu chó này là gì vậy? Ta chỉ là nam phụ thôi mà. Cái bình trà ấy... chắc chắn là nó. Đang định quay lại mắng chửi nữ chính não tàn, thì một thân hình trắng trẻo uốn lượn như rắn nước ngồi lên người Tiêu Vũ. Được rồi, muốn quyến rũ ta cũng thôi đi, cô thoát y làm cái gì? -_-||| Ngay khi Lạc Dao Dao vừa có suy nghĩ lột bỏ y phục Tiêu Vũ thì một bàn tay bèn túm lấy cổ nàng ta, ném ra xa năm mét. Đông Hoa khuôn mặt hắc ám, ôm lấy Tiêu Vũ vào lòng, nhanh chóng đi về phòng, lúc đi qua Lạc Dao Dao chỉ bỏ lại một câu: “Người đâu, đóng cửa thả chó.” Về đến phòng, y đặt Tiêu Vũ đang sắc mặt đỏ hồng lên giường, lặng lẽ cởi đồ mình và hắn ra, lắc đầu ngán ngẩm: “Tiểu Vũ, ngươi bị hạ dược rồi, ta đành phải hi sinh tấm thân này vì ngươi thôi.” Tiêu Vũ cả người mất hết sinh khí, chỉ biết thở dốc: Đừng, đừng mà, thuốc giải, ta chỉ cần thuốc giải aaaaaa