Khí Người Cũ, Đón Người Mới
Chương 35
Trên người anh còn mang theo hơi lạnh ẩm ướt, tóc còn có vài sợi bị thấm ướt bết lại. Một bên cánh tay ôm trên người cô rõ ràng vẫn còn ướt.
Mộ Tây cúi người, muốn tránh con ngươi sắc bén của anh, thoát khỏi người anh.
“Nhị Tây,… Hắt xì!” Lục Nhược ôm chặt đầu cô quay đầu ra hướng khác hắt xì.
Mộ Tây bỏ ô trong tay xuống, lấy từ trong người ra một gói giấy ăn đưa cho anh. Hai tay Lục Nhược nhất quyết không chịu buông cô ra, đặt mặt lên vai cô. Một hàng nước mũi chậm rãi chảy ra.
“Kinh quá đi!” Mộ Tây than thở giúp anh lau nước mũi. Anh tội nghiệp như vậy nhìn cô hỏi làm sao cô lại không mềm lòng cơ chứ.
“Nhị Tây thực xin lỗi!” Một tay anh ôm sau lưng cô dùng sức nhấc cô lên, một tay đặt ở thắt lưng cô khóa trụ cô lại trên người anh, cái trán để ở trên trán cô trằn trọc cọ sát. Trán anh mát lạnh, trán cô ấm áp.
Thân cận một hồi, hơi thở hai người chặt chẽ giao quyện. Mộ Tây muốn tránh đi nhưng lại không thể thoát khỏi anh. Nằm trong ngực của anh không nhanh không chậm hỏi: “Có cái gì mà phải xin lỗi, là tại em không tốt chỉ gây nên phiền toái cho anh. Lúc đó anh tức giận cũng là phản ứng bình thường thôi mà…”
Cô chịu không nổi ánh mắt của anh ở gần như vậy, lại nóng bỏng nhìn cô, cố tình cúi xuống nhìn vào xương quai xanh của anh.
“Tính tính anh không tốt không giống như Nhị ca ôn hòa, trưởng thành,” Lục Nhược gian nan nói: “Tối hôm đó anh làm em bị thương. Anh không nên dùng sức nhiều như vậy, là anh sai rồi!” Anh nhẹ nhàng đặt tay mình lên bụng cô: “Anh không nên nói cái chuyện vô liêm sỉ đó, hoài nghi cục cưng của chúng mình! ”
Lục Nhược bị chị cả của Mộ Tây là Mộ Bắc mắng cho một trận gà bay chó chạy. Thân hình anh thân hình đứng im như bức tượng, một bên nghe Mộ Bắc xả giận thế mới biết được vợ anh có bao nhiêu ôn hòa, cho dù là cáu kỉnh nhưng lại lập tức lấy lại giọng ôn hòa. Đêm đó anh uống rất say, chỉ nhớ anh mang theo tức giận muốn Mộ Tây càng không bao giờ ngờ mình lại nói ra những lời gây đau lòng như vậy.
Trong lòng cũng có phần bất an, anh rất hiểu cái cảm giác không chiếm được người đó thành của mình nhưng lòng vẫn không thể nào không khao khát. Cho dù đã buông tay nhưng khi nhìn đến người kia vẫn còn lại trong lòng một thứ tình cảm khó cưỡng. Người kia ở trong lòng cô nhiều năm như vậy, mà cô lại không giống anh, nhanh chóng kết giao với người phụ nữ mới. Nói không lo lắng có lẽ chỉ là nói dối.
Nhìn thấy báo chí với trên mạng, ảnh chụp kia khiến anh sợ hãi lại không có cách nào giải thích khiến anh không thể nào ngăn được cơn tức giận của bản thân. Anh thực sự rất ghen tị, hơn nữa cô lại để ý chuyện của anh cùng Lục Hi như vậy. Khi anh nhìn thấy cảnh Hứa Diệc Hàng ôm cô tiến vào nhà trọ, cô say đến khuôn mặt ửng hồng, nhanh như vậy cầm lầy tay của người kia, nằm gọn trong lòng anh ta. Cái tư thế ám muội này, chính anh đã bắt gặp không biết bao nhiêu lần.
Mộ Tây kháng cự đẩy tay anh ra, hai tay che chở chính mình, cô còn nhớ rõ đêm đó anh có bao nhiêu thô bạo đè nặng lên người cô hỏi: “Ai?”, ánh mắt lạnh như băng hôm đó khiến cô thực sự rất đau lòng.
“Nhị Tây anh sai rồi. Anh rất nhớ em, tha thứ cho anh được không?” Lục Nhược khép nép xin lỗi cô: “Anh thực sự rất nhớ em!” Không có cô ở nhà anh mới nhận ra ngôi nhà lại trở về trạng thái lạnh lẽo như trước đây. Anh không biết bằng cách nào có thể vượt qua những đêm sau đó, rốt cục anh cũng biết ý nghĩa của Mộ Tây với anh, so với lúc trước với Lục Hi quả thật không giống nhau.
So với tình cảm anh dành cho Lục Hi, giống như ánh đèn điện, anh đối với Lục Hi là tình yêu sét đánh, nhưng đối với Mộ Tây thì không biết tình cảm của anh đã gieo từ khi nào mà chờ khi anh nhận ra thì anh đã yêu cô đến hết thuốc chữa.
Tình cảm của anh luôn như mặt trời rực rỡ không bao giờ che giấu yêu hay ghét, như vậy dần dần xâm chiếm thẫm đẫm vào tâm hồn là lần đầu tiên anh trải qua.
“Em không phải loại người như vậy!” Mô Tây nức nở nói: “Sao anh có thể nói em như vậy. Anh cũng không phải không biết, ngay cả nụ hôn đầu của em cũng là dành cho anh, anh còn muốn như thế nào? Cục cưng không phải của anh còn có thể là của ai? Nói chuyện như vậy rốt cuộc anh có dùng đầu óc bình thường để suy nghĩ không?… Em không muốn anh làm sao có thể bức em như vậy…. Em không giống anh, thân kinh bách chiến…” Cô khóc nức nở chậm rãi tựa đầu vào vai anh.
Lục Nhược thật cẩn thận ôm cô vào lòng,: “Nhị Tây, em là tốt nhất. Là anh không tốt, anh không xứng với em. Đừng khóc, ngoan!” Anh nhẹ giọng dỗ cô, tiếng khóc từ đầu rất nhỏ sau ngày càng lớn dần lên. Nước mắt nóng bỏng thấm vào trong áo anh tiến thẳng vào ngực.
Lục Nhược vỗ vỗ vào lưng cô giúp cô thông khí. Dù sao hành lang cũng không được kín gió bằng ở trong phòng, cảm thấy được người trong lòng anh run lên vì lạnh, anh sờ thử vào chân cô, mới phát hiện từ đầu gối xuống đến chân cô đều lạnh ngắt. Nhưng trên trán cô lại nóng bỏng.
“Nhị Tây em phát sốt!” Lục Nhược ôm cô đứng lên, lập tức đưa vào trong phòng bệnh. Mộ Nam đang nằm ngủ ở bên trong cũng không thấy đâu. Chỉ thấy một vết lõm sâu trên ga giường.
“Không sao chỉ là sốt nhẹ thôi mà!” Mộ Tây cuộn thân mình vào đám chăn trên giường, “Mấy ngày nay đều như vậy cả!”
Lục Nhược kéo chăn đắp kín lên tận cổ cho cô, nhưng xem cô toàn thân vẫn phát run, chần chờ một lúc mới dám hỏi: “Nhị Tây, nếu được… để anh ôm em đi ngủ?”
Mộ Tây không nói gì chỉ dịch thân mình qua một bên chừa một chỗ trống cho anh, Lục Nhược trì độn nhìn một bên giường trống trải, một hồi lâu mới phản ứng lại, lập tức nhanh nhẹn cởi quần áo trên người.
“Loảng xoảng” đó là âm thanh dây lưng của anh chạm sàn nhà, còn có tiếng quần áo rơi xuống đất.
Mộ Tây bị anh ôm lấy từ phía sau, kéo vào trong lồng ngực ấm áp của anh. Theo cảm giác cô cảm thấy hình như trên người anh chỉ còn một cái quần mà thôi nhưng da thịt anh quả thật ấm áp hơn nhiều da thịt cô.
Lục Nhược chậm rãi xoa nắn bàn bàn chân lạnh lẽo của cô, cẩn thận đem hơi ấm ủ cho cô. Theo từng động tác của anh, cánh tay to lớn của anh thường hay chạm vào da thịt mình, Mộ Tây nhạy cảm lùi vào bên trong một chút.
“Có thoải mái hơn không?” Hơi thở của Lục Nhược phát ra từ sau tai cô.
“Ai cho anh cởi quần áo.” Mộ Tây oán giận nói.
“Quần áo anh ẩm lắm.” Lục Nhược vô tội nói.
Cảm giác được chân cô dần ấm trở lại, Lục Nhược kéo bàn chân cô lại gần hơn, làm cho gan bàn chân cô tiếp xúc với mặt bàn chân anh.
Cảm giác ấm áp làm Mộ Tây không tự giác tiến gần về phía anh dựa vào người anh, hai chân không tự giác chạm vào người anh. Dần dần không hề đề phòng tiếp xúc với cơ thể anh nữa.
“Đừng cọ nữa!” Lục Nhược bắt lấy chân của cô trên đùi anh kéo xuống, trong giọng nói có áp lực đè nén.
Nằm trong chăn ấm nhưng không thoải mái bằng nằm trong người anh, Mộ Tây không tự giác rúc sâu hơn vào đó. Chân tay cô đều bò trên người anh nên tự nhiên cũng có cảm nhận được cái bộ phận rất đặc trưng kia của anh
Hơi thở của cô theo mỗi lần hô hấp đều đọng lại trên ngức anh, Lục Nhược cảm thấy nóng nực khó chịu: “Nhị Tây, em thấy ấm hơn không lại đây đi!”
“Vâng.” Mộ Tây dán mặt cô vào trong ngực an, trái tim ở bên trong đập rất lớn.
Lục Nhược rút khỏi thân thể cô: “Em cứ ngủ đi, anh ôm em ngủ.” Lần này đổi anh xoay người ôm cô vào lòng.
Đèn bị tắt đi, trong bóng tối nghe thấy tiếng thở của anh thật rõ ràng.
Bàn tay mềm mại trong bóng tối cầm lấy nơi cứng rắn ấm nóng của anh, Lục Nhược quẫn bách, kéo tay cô lại: “Em ngủ ngoan đi.” Bây giờ anh không dám chạm vào người cô, từ sau đêm hôm đó rõ ràng cô còn e ngại anh. Nam nữ thể lực khác biệt nhau anh sợ làm lưu lại kí ức không tốt cho cô.
Mộ Tây nghe lời buông tay ra nhưng lại lưu lại trên lưng anh.
Quả nhiên cô ấy còn để ý. Lục Nhược nhắm mắt lại ôm cô vào lòng: “Nhị Tây ngủ đi!”
Một đêm không mộng mị, cảm thấy thật ngọt ngào. Trong lúc mơ màng cô cảm thấy hai bàn tay ai đó thường kiểm tra bụng cô, động tác lộ vẻ tò mò cùng vui sướng..
Ngày hôm sau mở mắt ra, Mộ Tây phát hiện trên giường chỉ có một mình, mà cô vẫn duy trì tư thế nằm úp. Chẳng lẽ lại là mộng xuân?
“Tỉnh rồi sao?” Ngồi xếp bằng ở một bên Mộ Nam vẫn đang tiếp tục gõ gõ lách cách, đôi mắt ai oán nhìn cô: “Người đàn ông của chị sáng nay đã đi rồi, anh ấy nói sau khi hết giờ làm sẽ quay lại thăm chị!”
Tối hôm qua sau khi nghe thấy tiếng Mộ Tây khóc lóc ngoài cửa, còn tưởng đã xảy ra chuyện gì, nhảy xuống giường chạy ra ngoài xem, Mộ Nam đã nhìn thấy chị mình khóc trong lòng Lục Nhược. Nhận được ánh mắt của Lục Nhược cô nhanh chóng thức thời, mặc áo ngủ tránh đi thực hiện màn du lịch trong bóng đêm.
Trôi dạt cho đến sáng mới trở về, lễ phép gõ cửa trước khi vào phòng lại nhận được tiếng quát lớ: “Đợi một chút!” Áp tai lắng nghe cô lại nghe thấy tiếng mơ màng hấp tấp mặc quần áo. Chậc chậc
Mặt Mộ Tây ửng đỏ đi vào nhà vệ sinh thay quần áo, nhìn thấy trong gương cả người cô toàn những dấu vết ái muội, không khỏi nhức đầu vì nhân phẩm của anh! Cô chạm nhẹ vào ngực mình quả thực có chút đau đau.
“Nhị tỷ, hai người hòa hảo rồi còn giữ em trong này làm người hầu cho chị nữa sao?” Mộ Nam hiền dọn đồ ăn trước mặt Mộ Tây.
“Ai hòa hảo?” Mộ Tây khẩu thị tâm phi, tâm tình thật tốt, khẩu vị cũng tốt theo. Mộ Nam chớp mắt, nhìn chị ăn phần ăn thượng hạng mà miệng tủm tỉm cười.
“Cái người đàn bà naỳ?” Mộ Nam cong người tháo kính xuống, nằm trên giường của Mộ Tây: “Chị Hai em nghĩ mãi không hiểu tại sao chị lại lấy Lục Nhược”. Lúc trước khi nghe chuyện kết hôn của Mộ Tây cùng Lục Nhược Mộ Nam suýt ngã làm hỏng kính mắt. Trong hình dung của cô Mộ Tây phải lấy một người đàn ôn hiền lành trầm tĩnh chứ không phải cái tên Lục Nhược tà khí vây quanh thân như vậy.
“Chị cũng không biết nữa!” Mộ Tây ăn no đưa cánh tay hướng tới chỗ Mộ Nam: “Tiểu Nam tử, bồi ai gia ra ngoài đi dạo.”
Mộ Nam ngồi dậy: “Tiểu nhân lĩnh mệnh!”
Dạo qua một vòng xong, Mộ Tây lại kêu mệt, Mộ Nam liền dẫn cô đến một quán cà phê ngoài bệnh viện.
“Thật là đáng giận mà!” Mộ Nam chọc chọc cái ly ai oán nhìn chằm chằm vào bụng Mộ Tây: “Nhà chúng ta có gen đẻ song sinh, Lục Nhược lại là thai long phượng, theo lí thuyết, chị không phải là thai long phượng thì ít nhất cũng phải là thai song sinh mới đúng, vì sao chỉ là thai một?”
“Làm sao mà có nhiều sự trùng hợp đến vậy được?” Mộ Tây che lấy bụng của mình: “Đừng nói điều hung dữ như vậy, làm nó sợ thì sao?”
Mộ Nam liếc mắt một cái: “Tam đương gia không biết có thích như vậy không đây?”
Mộ Tây đang uống một ngụm sữa thiếu chút phun ra ngoài: “Cái gì Tam đương gia?:”
“Không có gì!” Mộ Nam nhún nhún vai.
Mộ Tây bị thu hút bởi một đôi nam nữ đang đi vào: “Tiểu Nam mày nhìn phía sau xem, kia chẳng phải là Aron sao?”
Mặt Mộ Nam lạnh tanh liền cúi xuống tiếp tục uống nước: “Thật sao?”
Mộ Tây nhìn theo dõi người đi cùng Aron đi vào, là một nữ bác sĩ. Áo Blue trắng, uốn lượn theo từng đường cong, một mái tóc uốn sóng vuốt keo cầu kì, đôi mày lá liễu cong cong theo từng nụ cười của cô, một vẻ đẹp phong tình vạn chủng.
“Thì ra anh ta thích loại người như vậy..?” Mộ Tây lẩm bẩm đột nhiên nhìn thấy sắc mặt ảm đạm của em gái mình, đành nói vài câu để cứu vãn tình thế: “Để chị mày ra giáo huấn anh ta một trận, mắt nó là mắt chó sao dám bỏ qua Tiểu Nam nhà ta!”
Còn chưa đợi Mộ Tây đi tới, Aron đẩy đẩy kính mắt tiến lại chỗ hai cô đang ngồi, đứng trước mặt Mộ Tây anh khom người hành lễ: “Tam phu nhân vẫn khỏe chứ ạ!”
Xác định anh nói chuyện với mình, Mộ Tây trì độn gật đầu.
Aron lại lập tức chuyển hướng nói chuyện: “Mộ Nam, rốt cục em vẫn không để tôi yên?”
“Tôi làm sao?”
Aron lòng đầy căm phẫn: “Rốt cục em muốn như thế nào mới có thể buông tha tôi! Tôi vừa được điều đến bệnh viện này còn chưa đến nửa năm, em cũng lại cùng đến đây. Đêm hôm khuya khoắt lại đến rình coi tôi.” Tối hôm qua Aron trực ban, anh phát hiện có bóng một bóng dáng khả nghi in ngoài cửa văn phòng anh, vốn không tin chuyện ma quỷ, anh tiếp tục tình tĩnh xem xét. Sau đó, cái bóng dáng kia lại lần nữa hiện lên.
Xuyên qua lớp thủy tinh, anh nhận ra người kia kia đúng là của cô gái âm hồn bất tán, mà cô ta lại chỉ mặc áo ngủ. Anh nhìn cửa bồi hồi. Ghê tởm hơn là cô ta không có mặc áo lót, lồi a!
“Ai rình coi anh!” Mộ Nam không chút yếu thế.
Aron tức giận đến môi phát run. Cô gái này đúng là ác mộng của anh. Lúc trước anh mới vào trường, lòng tràn đầy nhiệt huyết, một lòng đâm đầu vào nghiên cứu. Một lần tiệc xong, cô thế nào dính với anh, tuyên bố không đuổi được anh thề không bỏ qua. Vài năm luyện qua ngục của cô anh đã không muốn nhớ lại!
Aron cả giận nói: “Chính là cô, tôi không thích cô. Một chút hương vị con gái đều không có.”
Những lời này thật sự làm đau người ta. Thân là chị gái, Mộ Tây phẫn nộ rồi, tuy rằng anh là bạn bè của Lục Nhược, nhưng mà dám bắt nạt em gái của cô, không thể tha thứ! Cô tùy tay cầm cốc sữa trên tay hắt thẳng vào mặt anh.
Thất bại! Cả cốc sữa đáp cả vào nữ bác sĩ bên cạnh.
Đơn giản Mộ Nam nhanh tay hơn cô, hung hăng đánh ra một đấm trúng ngay mặt Aron, một thân nam nhi cao lớn như vậy lại bị cô đánh ngã, máu mũi uốn lượn chảy ra.
Mộ Tây bội phục nhìn em gái. Cực giỏi!
“Chị Hai, chúng ta đi thôi!” Mộ Nam thu tay, bình tĩnh nói với Mộ Tây.
Trở lại phòng bệnh, Mộ Nam rầu rĩ ngồi trên giường, Mộ Tây có vài lần há mồm nhưng vẫn chưa mở miệng được. Chính là ngồi bên cạnh, giúp em gái sửa lại mái tóc lộn xộn, nhìn khuôn mặt cô: “Như vậy cũng đáng yêu mà!”
Khuôn mặt của Mộ Nam vốn tròn tròn, Mộ Tây mỗi lần nhìn thấy móng vuốt của cô đều ngứa ngáy, ôm em gái một cái lại xoa xoa. Mộ Nam luyện công phu xong, mỗi lần như vậy Mộ Tây đều rất thống khổ xoa dịu cô.
Mộ Nam không cho chị ôm.
Mộ Tây run rẩy vươn trảo, vuốt vuốt ngực em gái: “Không sai! Rất đầy đặn!”
Mộ Nam âm trầm quay đầu lại: “Buông tay…”
Mộ Tây vô tội giơ hai tay lên: “Tiểu Nam, không cần để ý, cái kia truy nam chị không cần, mày tìm quả thật là rất tốt.”
Mộ Nam đá cái chân giường: “Em biết.” Chẳng qua có một chút thất bại, còn có chút cảm giác nhục nhã, có gì hơn người chứ, ai hiếm lạ quấn quýt lấy anh ta!
Thời gian tiếp theo Mộ Nam vẫn có vẻ như vậy, Mộ Tây sợ em gái nghẹn, vội vàng đi chơi, thả lỏng đôi chút.
*
Chạng vạng, Lục Nhược cuống cuồng chạy tới, ôm cô một cái: “Nhị Tây, anh yêu em.” Mộ Tây bị viên đạn bọc đường là anh giở trò, cũng có phần dịu lại: “Lục Nhược…”
“Sao?” Lục Nhược hôn cổ cô, hàm hồ nói: “Em nói.”
Mộ Tây vất vả ngăn anh lại: “Anh còn nhớ em gái của em không?”
“Ưm, gặp qua. Em gái của em cũng là người có tài, anh là Nhị ca cũng nên quan tâm chút. Làm sao, có phải lại là chuyện với Aron không?”
Mộ Tây gật gật đầu, dụi vào lòng anh, nhìn đến giường Mộ Nam trống trơn có chút đau lòng.
Lục Nhược thay đổi tư thế thoải mái hơn, ôm Mộ Tây trong lòng: “Với Aron trừ bỏ các nghiên cứu khoa học ra, nó cái gì cũng không để ý. Nhị Tây, anh yêu em, lại đây cho anh yêu cái.” Hôm nay anh đặc biệt thấy nhớ.
Mộ Tây mơ hồ, ngoan ngoãn mặc anh không kiềm chế đi vào.
Truyện khác cùng thể loại
539 chương
572 chương
12 chương
308 chương
755 chương
33 chương
165 chương