Khí Người Cũ, Đón Người Mới
Chương 24
“San San xuống đi, đừng ngồi mãi trên người mợ.” Quả nhiên Âu Dương Triệt vẫn là người bố quyền uy, nói như vậy, Âu Dương San liền không tình nguyện tụt xuống khỏi người Mộ Tây.
Mộ Tây thả cô nhóc xuống lại vỗ vỗ hai má phúng phính: “Béo a.”
Lục mẹ cầm chiếc bánh điểm tâm đưa cô ăn, hết nhìn Lục Nhược lại nhìn Mộ Tây: “Tiểu Mộ thích trẻ con như vậy, cả hai đứa đều lớn cả rồi, khi nào ta có thể bế cháu đây.”
Bà nói vậy. Mộ Tây cúi đầu cười cười, quả nhiên loại lời nói này chỉ có bà mới nói ra được.
“Mẹ, con làm một chiếc bánh ngọt rất lớn, mẹ cùng bố ra xem đi.” Lục Hi đặt mọi thứ xuống, mời mọc mọi người.
“Dạ chị!” Mộ Tây ngoan ngoãn trả lời. Từ sau khi Âu Dương San khỏi bệnh, Lục Hi thoạt nhìn không còn xanh xao nữa.
Nghe tiếng Mộ Tây trả lời, Lục Hi lần đầu tiên nhìn kĩ người con gái sẽ gắn bỏ cả đời cùng Lục Nhược.
Mộ Tây bị Lục Hi nhìn có chút không tự nhiên, cười gượng lại đang muốn tìm đề tài để nói nhưng Lục Hi đã mở miệng trước: “Tiểu Mộ, Lục Nhược có làm khó em không?”
Bây giờ Mộ Tây mới phát hiện khi Lục Hi cười rộ lên trông rất giống Lục Nhược. Khó trách chị cả nói song sinh thường xinh đẹp hơn bình thường, cứ nhìn Lục Nhược và Lục Hi, lại cả Mộ Đông và Mộ Nam là ví dụ: “Kỳ thật.” Mộ Tây nhìn mắt Lục Nhược: “Anh ấy mỗi ngày đều bắt nạt em.”
“Nói ai? Nói ai bắt nạt ai?” Lục Nhược phản bác.
“Lục Nhược, đến xem bánh ngọt chị làm có đẹp không?” Lục Hi thật tự nhiên kéo tay Lục Nhược.
“Ừ… để xem.” Lục Nhược mất tự nhiên đáp, cúi đầu nhìn tay Lục Hi cầm tay anh. Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên lại đứng gần nhau. Hai người bọn họ vốn phải thật thân thiết, nhưng khi biết được quan hệ huyết thống lại ngày càng xa, không ôm, không bắt tay, như hai người xa lạ.
“Chị có lời muốn nói với em, em qua đây một chút.” Lục Hi buông Lục Nhược ra nhìn Mộ Tây cười cười: “Tiểu Mộ, trước đây em có chăm sóc San San một thời gian, chị còn chưa cảm ơn em.”
Mộ Tây hiền lành khoát tay: “Đều là người một nhà cả, không có gì phải khách khí.” Cô đá đá Lục Nhược đang bất động: “Ai, chị ấy muốn nói, anh còn không đi theo.”
Lục cha không biết từ đâu đi tới: “Có cái gì không thể nói trước mặt!”
“Bố!” Lục Nhược lời nói có chút vội vàng xao động.
“Bố, cho hai bọn họ trò chuyện đi.” Âu Dương Triệt khuyên nhủ: “Sau này chúng cũng khó có cơ hội gặp mặt. Một số chuyện vẫn nên nói thì hơn.”
Lục Nhược cùng Lục Hi nói chuyện một lúc rồi lại gọi Lục cha đi qua. Lục mẹ nhìn ba bọn họ nói chuyện với nhau, chua chua nói Lục Hi cũng chưa nói chuyện với bà.
Thời gian vẫn còn sớm, bà kéo Mộ Tây cùng dì Trương chơi mạt chược.
Mộ Tây chợt nghĩ đến, tiệc gia đình vì sao chưa diễn ra, chán hơn nữa là cô cứ ra quân nào là bị ăn liền quân đó. Thật là chán!
Âu Dương San chuyển ghế lại ngồi bên cô xem, chốc chốc lại hé một quân bài lên, đành phải gọi Âu Dương Triệt đến trông con gái bảo bối.
Âu Dương San đảo bài của Mộ Tây lung tung đi, Âu Dương Triệt đành ôm con bé vào trong lòng không cho phép lộn xộn.
Mộ Tây nhìn cháu gái bị bắt ép cười nói: “Học trưởng, anh cũng đã gặp được khắc tinh rồi a!”
Âu Dương Triệt nắm thật chặt bàn tay lộ xộn của con gáit: “Đứa nhỏ này tính tình thật không giống mẹ nó. Anh nói thế nào cũng không nghe.”Âu Dương San rất đắc trí: “Mẹ hàng ngày đều ôm San San đi ngủ, bố ghen tị, ha!”
“Vậy là con cũng biết đó nhỉ?” Âu Dương Triệt sủng nịnh mắng con gái.
“A di” Vu Phiên Phiên xem thời gian, đứng lên nói: “Con còn có việc phải đi trước”
Tạm biệt không tiễn, Mộ Tây âm thầm hoan hô, không một người phụ nữ nào thích một người khác nói xấu chồng mình.
“Như thế nào cũng phải ở lại ăn một bữa cơm đã chứ! Tiểu Mộ mau ngăn lại.”
Vu Phiên Phiên đi ra cửa, Mộ Tây chậm chạp đi theo sau, mở ra cửa chính, hơi hơi xoay người một tay đặt ở sau lưng một tay chỉ thẳng ra cửa: “Thỉnh không tiễn.”
Cô ta trừng mắt nhìn cô liếc mắt một cái: “Cô so với tôi còn khổ hơn một trăm lần!”
Mộ Tây sờ sờ mũi thấp giọng nói: “Cho cô mặt mũi còn không mau nhận lấy!”
Cô ta như vậy rốt cuộc muốn cái gì? Cho dù cô ta cùng Lục Nhược có chút mâu thuẫn, cô có tư cách gì xen vào chuyện người khác? Cô ta vì sao phải làm ra bộ dạng vừa ghen tị vừa đáng thương như vậy. Cái bí mật đó của Lục Nhược người ngoài có thể biết được nhưng cô không hề biết, cảm giác này khiến cô thật sự rất khó chịu. Cho nên nhìn bóng dáng cô ta đi ra ngoài run run tức giân khiến cho cô cũng không thoải mái mà đóng lại cửa đi vào.
“Tiểu Mộ sao con không giúp mẹ chặn nó lại?” Lục mẹ thấy thế nào cũng như là chính cô vừa đuổi khách đi.
Âu Dương Triệt đem thắt nơ bướm lên đầu con gái: “Mẹ sao mẹ lại nghĩ vậy?”
Mộ Tây lại cầm tay Lục mẹ nũng nịu nói: “Mẹ con đâu dám làm như vậy!”
Lục mẹ là người thông minh hiểu được thầm mằng mình hồ đồ, vỗ vỗ tay Mộ Tây: “Tiểu Mộ yên tâm, mẹ sẽ không để con khổ giống mẹ đâu, nếu anh dám bắt nạt con, nó dám!”
“Mẹ con biết mẹ thương con nhất!” Làm nũng là sở trường của cô mà. Đây là điều thuận lợi của việc sau lưng có hậu thuẫn vững vàng.
**
“Như thế nào lại thiếu người vậy? Phiên Phiên đâu rồi?” Lục cha hỏi.
Lục mẹ bưng lên một cái rổ: “Phiên Phiên là người ngoài nói tóm lại là đã đi rồi. Nếu đã có gia đình rồi tốt nhất là tránh một chút vẫn hơn. Nói chuyện xong rầi, bây giờ ba nhà hợp lại làm một nhưng bà lão này bây giờ mới được thấy đủ mặt con cháu dâu rể.”
Thật là sùng bái bà nhất nha, Mộ Tây thầm nghĩ.
Lục cha không biết vì sao rất cao hứng, phá lệ ngồi vào bàn mạt chược. Bọn họ chỉ có bốn người chơi nhưng lại thật đông người xung quanh rất khó xếp chỗ, Mộ Tây giúp Lục Nhược chạy quanh xem bài.
“Ha cái này không đúng!” Mộ Tây nhìn lén bài Lục Hi nói cho Lục Nhược: “Đánh quân này đi!”
“A Tây tỷ tỷ, chị xấu lắm xem lén bài mẹ!” Âu Dương San đem tay vòng quanh bài của mẹ mình.
Mộ Tây mặt dày nói: “Ta nhìn lén làm sao, mẹ cháu cũng chưa nói gì mà?” Cô hù dọa tiểu cô nương: “Còn nói nữa liền khâu miệng cháu lại, không có miệng tiểu cô nương xấu lắm!”
Âu Dương San đảo tròn con mắt, bày ra đủ bộ dáng khuôn mặt: “Dì A Tây, cậu cứ cầm tay dì có phải phạt dì nhìn trộm bài không?”
“Rầm” Một tiếng, Lục Nhược đem bài mình ngả thảnh một mảnh, hai tay vô tội giơ lên.
Lục mẹ đỏ mặt già nua: “Nếu ngươi chú ý một chút, có thể đã có cháu rồi”
Mộ Tây nhìn trời, bài này thật không thể tiếp tục nhìn rồi.
Lục Nhược lúc đi toilet bị Mộ Tây phồng mang trợn má trừng phạt vì nhìn bài lén hộ anh mà bị mất mặt. Làm ầm ĩ một lúc, Lục Nhược khó nhịn đem cô để lên trên bồn rửa tay: “Còn nháo nữa sẽ gây loạn đó!”
“Dù là trên người anh có dồi dào tinh lực thế nào…” Mộ Tây bị nơi nóng bỏng cứng rắn của anh đè vào khó chịu.
Lục Nhược cố tình đem nó cọ sát vào giữa hai chân cô: “Nó thích em, ngoan a, chân nhanh lên một chút!”
“Muốn ăn cơm đừng loạn!” Mộ Tây bị anh trêu chọc đem hai chân rụt lại lúi ra sau hết cỡ, lại bị anh nắm lấy thắt lưng ngồi lên trên bàn rửa mặt. Cái lạnh của phiến đá thấm vào trong da thịt, cô kêu “A” một tiếng muốn đi xuống. Lục Nhược thuận thế ôm cô lên, đem dặt cô tựa vào cửa: “Quấn chặt chân.”
“Anh điên rồi!” Mộ Tây bị anh ép cả người phát run.
Lục Nhược bịt kín miệng cô: “Nói nhỏ thôi…”
**
Lúc ăn cơm, Âu Dương San ăn một khối bánh ngọt, mơ hồ không rõ hỏi Mộ Tây: “A Tây. Sao mặt chị hồng như vậy? Trên cổ tỷ là cái gì vậy, muỗi đốt sao?” Cô sờ sờ trên cổ Mộ Tây, lấy ở đâu một chiếc bình đem đưa cho cô: “Chị đi lau đi, nước hoa hồng đó, mẹ cũng thường xuyên bị đốt. Hiểu Manh nói với San San mẹ anh ấy hay làm như thế này!”
Jumbo said: há há, toàn bộ đều là sắc lang nói dối cả!!!
Cái này đến mặt Lục Hi cũng đỏ, Âu Dương Triệt ho nhẹ một tiếng: “San San, lúc ăn cơm không nói chuyện.”
Mộ Tây nước mắt lưng trọng nhìn Âu Dương San, đứa nhỏ này tại sao có thể làm cho người ta vừa thấy cảm động vừa thấy xấu hổ vậy? Sao con bé không ngậm miệng vào nhỉ?
Lục cha mặt mày hồng hào: “Hôm nay sinh nhật hai đứa, bố chúc hai con sinh nhật vui vẻ. Hôm nay thật giống với ngày xưa hồi các con còn nhỏ. Nào cùng cạn chén!”
Mọi người nâng chén, vui vẻ cùng nhau cạn sạch. Cơm no rượu say thật là khoái hoạt.
“Đúng rồi trên thư phòng ta còn giữ một bình rượu ngon năm đó dạm hỏi mẹ các ngươi chuẩn bị. Ta vẫn cất giữ chưa uống, hôm nay cả nhà đoàn tụ liền mở ra đi!” Lục cha rất là hào sảng nói “Có thể tìm được lí do chính đáng để phấn đấu thật không dễ dàng, ta năm đó là có lỗi với mẹ của các con, thật có lỗi!”
Lục cha nói thật cảm động, Lục mẹ lau nước mắt: “Đều đã qua cả rồi còn nhắc lại làm gì. Để đó mẹ đi lấy”
“Mẹ, mẹ ngồi lại đi để đó con là được rồi!” Mộ Tây xung phong nhân việc chạy lên lầu, đi đến nơi lại thầm sợ hãi. Lục Nhược đúng là uống nhầm xuân dược mà, ngay cả dưới chân bàn cũng dám động chân động tay với cô.
Trong thư phòng, Mộ Tây đẩy cửa đi vào. Lục cha bố trí thư phòng thật là cổ kính, còn chia ra hai gian. Cái gọi là chân quí rượu ngon… Mộ Tây tìm thấy nhưng ánh mắt lại bị chi phối bởi chiếc khóa nho nhỏ phía ngoài.
Cô lấy chân đá đá cái thùng gỗ nhỏ, rượu ngon chắc ở bên trong rồi. Không có chìa khóa, Mộ Tây thầm cười bất lương, không sợ. Cô đã học được cách phá khóa từ Lục Nhược, tùy tiện hôm nay lại mang theo dụng cụ. “Cùm cụp” một tiếng, cô đã mở được khóa. (Đây là anh Lục đốt lưới nhà!!)
“Oa~~” Mộ Tây đắc ý, về sau có thể xuống núi được rồi. Bên trái của chiếc rương chính là bình rượu, miệng vẫn bị phủ niêm phong, đây chắc canh là rượu lâu năm rồi. Bên phải lại có một tờ báo dày, trên mặt có chặn một tấm đá vuông.
Chẳng lẽ lại là tài liệu gì vô cùng quý giá sao? Mộ Tây tò mò mở ra xem, nhìn ngày tháng là báo của vài năm trước. Mới gần đây thôi mà liệu có thể chứa được thông tin gì quan trọng đây. Đầu đề bài báo thật bắt mắt: “Bạn gái mới của Lục thiếu gia….”
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
11 chương
52 chương
10 chương
9 chương