Làm tân nữ nhi, tân sủng nhi của tú bà thuyền hoa, ta gần như bị tất cả các cô nương ở đây hâm mộ ghen ghét. Hơn nữa diện mạo ta xinh đẹp nhất, tú bà nâng ta sợ quăng ngã, ngậm ta sợ tan, dè dặt cẩn trọng vô cùng.
Lòng tham không đáy của nàng, ta không cần nghĩ cũng biết có bao nhiêu, thật rõ ràng, ta lại biến thành cây rụng tiền.
Nhưng mà, dù có diện mạo cũng không đủ, vì thế tú bà muốn bồi dưỡng tài nghệ của ta, để ta phát triển toàn diện. Mầm móng tốt như vậy, không nặn cho tốt thì còn làm gì? Mĩ mạo giống như thiên tiên, mắt đẹp long lanh, da trắng mềm mại như tuyết, tuổi cũng chỉ mới mười sáu, hết thảy đều vừa vặn.
Eo nhỏ này, dáng người này, ánh mắt lơ đãng này, bộ dáng thẹn thùng này, tú bà càng nhìn càng vừa lòng, càng nhìn càng cao hứng.
Nhưng nàng cao hứng, các cô nương khác lại không cao hứng. Vì thế một đám lấy mắt lườm ta, lấy mũi hừ ta, lấy miệng chèn ép ta, chỉ thiếu không tới cấu véo ta, may mà tú bà coi kỹ.
Ta nhu nhược theo sau tú bà, nghe nàng nói chuyện với vũ nương, vũ nương cười tủm tỉm lắc mông, nhanh chóng đáp ứng.
Trước kia ta đã nói, trong quyển tiểu thuyết này, ngoại trừ nữ chính thì nữ phụ hoặc là nhân vật phái nữ, đa phần là độc ác, tác giả thiết định như vậy làm ta khổ sở không chịu được, trên đời này tìm đâu ra nhiều nữ nhân ác độc đến vậy? Còn một đống chen chúc, nữ nhân tội gì khó xử nữ nhân, tại sao cứ phải viết một người so với một người còn thâm độc.
Cho dù có loại nữ phụ tốt đẹp các phương diện ở giai đoạn trước, sau khi phát hiện nam chính yêu ta, cũng sẽ lập tức biến thành ác độc. Trên thế giới này, ta quả thật là đi đứng khó khăn.
"Thược Dược, để cho ta tới xem cái eo này của ngươi, có thể cúi xuống sao?" Vũ nương cười hỏi ta, nhéo nhéo eo ta, để ta cúi lưng cho nàng xem. Ta nhanh chóng cúi xuống, dáng người vô cùng mềm dẻo, tư thái còn vô cùng đẹp.
Vũ nương lại hỏi ta: "Chân thì sao? Chân như thế nào? Có thể làm được đến mức nào?"
Ta không nói gi, giạng thẳng chân, đủ các loại tư thế tiêu chuẩn.
Vũ nương: ". . . Đợi lát nữa ta dạy ngươi một vài động tác, ngươi múa lại một lần cho ta xem."
Ta ngoan ngoãn gật đầu, đứng một bên nhìn nàng khiêu vũ.
Đó là một mỹ nhân, tuổi hơn hai mươi, xem như lớn tuổi so với những cô nương ở đây, nhưng dáng người nàng mềm mại, không hề cứng nhắc chút nào, có vẻ thường xuyên luyện tập. Vung tay áo, xoay người, làn váy tung bay tạo thành một đóa hoa mẫu đơn lộng lẫy, mũi chân chạm nhẹ mặt đất, thân nhẹ như chim yến. Nơ hồng nhạt ném giữa không trung, thu về, xoay tròn quanh thân, cổ tay trắng nõn hơi lộ ra, mang theo vẻ quyến rũ như ẩn như hiện.
Là một nữ nhân, ta cũng muốn vỗ tay vì nàng.
Cầm, kỳ, thi, họa, vũ đạo ta đều tiếp xúc, bởi vì khi đó phải làm nữ phụ lóe sáng nhưng bị nữ chủ đả đảo, học lại một lần nữa cũng không khó. Thân thể này của ta được thiết định là vô cùng mềm mại, học múa rất nhanh.
Vũ nương múa xong, bảo ta múa lại một lần cho nàng xem. May mà trí nhớ của ta không tồi, mặc dù có một ít động tác nhỏ không nhớ rõ, nhưng đa phần vẫn nhớ được. Phất tay áo, xoay quanh, xoay tròn, nhấc chân, một loạt động tác làm vũ nương không còn lời nào để nói, đành phải nghiêm túc nói kiến thức cơ bản cho ta, dạy ta luyện múa theo cách bình thường.
Cuối cùng, còn xếp ta ở cùng chỗ với các cô nương khác, múa cùng với nhau.
Cô nương áo hồng múa đầu nhìn ta với ánh mắt sắc bén như dao, đối với điều này, ta lạnh nhạt cười với nàng. Có người dạy ta múa, tất nhiên cũng sẽ có người dạy ta cái khác, trên thuyền còn có vài người tài hoa.
Vì thế ở vài ngày trước khi thuyền cập bờ, ta đều nỗ lực học tập, sau đó bị các cô nương chèn ép không nặng không nhẹ.
"A, Thược Dược muội muội a, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp này, sợ là không cần một ngày đã có thể câu hồn tất cả nam nhân rồi." Nữ tử áo đỏ nói xong, hất khuôn mặt diễm lệ của mình lên, vươn tay nhấc cằm ta, đôi mắt quyến rũ nhìn ta chằm chằm. Móng tay đỏ tươi xẹt qua cằm ta, xem tư thế này, nếu không phải sợ tú bà trách cứ, có lẽ đã cào mặt ta rồi.
Muốn so quyến rũ, ta tất nhiên là không so được với Mẫu Đơn cô nương, nàng mới là lấy quyến rũ để nổi danh, nói nàng là hồ ly tinh cũng không sai chút nào. Mà bộ dáng tác giả cho ta lại không quyến rũ bao nhiêu, bởi vì nàng để ta đi con đường tiểu bạch hoa thánh mẫu thanh thuần! Cho dù ta bị giày vò thảm bao nhiêu, đều có vẻ thanh thuần và kiên cường.
Cho dù thân hãm phong trần, cũng là chưa dính nửa điểm phong trần đã bị nam chính số một mua về theo sự thiết định của tác giả.
Thấy nàng nắm cằm ta cười thành bộ dáng này, ta cũng mỉm cười, nhẹ rụt về, cúi đầu xuống: "Mẫu Đơn tỷ tỷ. . ." Ta giống như thẹn thùng, lại giống như sợ hãi rụt rụt, tiếp tục nói: "Mẫu thân cũng không bảo để ta đi tiếp khách."
Thấy ta nói như vậy, Mẫu Đơn cô nương nhìn ta như nhìn kẻ ngốc: "Ngươi thực sự cho rằng mẹ coi ngươi như bảo bối? Ở đây không tiếp khách, ngươi cho rằng hát vài bài, múa vài cái là được sao? Đừng có nằm mơ, muội muội ngốc của ta." Nàng nói xong, tay đặt lên vai ta, cười rất đắc ý: "Bằng tính cách này của ngươi, thật sự là đáng tiếc. . ."
Nàng nói xong, rụt tay về sờ sờ tóc của mình, cũng chỉnh lại trâm hoa trên đầu, cười quay đầu rời đi, theo đó cũng mang theo một thân mùi thơm nồng nặc. Góc áo nàng tung bay, vặn eo nhỏ biến mất ở chỗ rẽ sân luyện múa, tâm tình có vẻ không tồi.
Khi nàng đi rồi, ta mới thở nhẹ một hơi. Ta nếu biểu hiện quá tốt, cao ngạo, nói không chừng còn bị giày vò nữa. Ngược lại nếu giả ngốc, làm bộ hồn nhiên, còn có thể làm người tự cho là thông minh yên lòng.
Mẫu Đơn đi rồi, các cô nương vốn đang nhìn náo nhiệt đều vung khăn múa, tán gẫu ồn ào. Mẫu Đơn là hoa khôi trước đây, nàng đi rồi, người khác sao có thể đi lên? Nếu bị mẹ bắt gặp, không hay ho là các nàng.
Nhưng là, các nàng đi rồi, lại để lại cho ta ánh mắt vui sướng khi người gặp họa. Có lẽ là muốn nhìn vẻ thê thảm khi ta bị bắt đi tiếp khách, bất hạnh là, ta cảm thấy các nàng nhất định sẽ thất vọng.
Thấy tất cả mọi người đi rồi, ta từ từ về phòng ở của mình, nửa ngày nữa là thuyền cập bờ, nói cách khác, cơ hội rời đi đã tới, ta cần phải suy nghĩ cẩn thận rời đi như thế nào. Khế ước bán thân gì đó không hề có chút trói buộc gì với ta, một dấu tay mà thôi, ngay cả tên thật của ta cũng không ở trên, ta sợ cái rắm!
Ta trở về phòng mình, đóng cửa lại, nhanh chóng phát hiện có điều không đúng, ta ngửi thấy mùi máu tươi nồng dậm. Ta vừa định di chuyển, một thanh kiếm kề vào cổ ta. Ta che miệng lại, không dám phát ra tiếng, thứ đồ chơi lóe hàn quang kia vừa đúng đặt cạnh yết hầu của ta.
Lưng ta toát mồ hôi lạnh, con mắt cũng không dám ngó nghiêng, đây chính là đại sự bị cắt cổ.
Trừng mắt nhìn, ta nghe được tiếng hít thở ồ ồ bên tai, có tiếng nước nhỏ xuống đất, nhưng không có tiếng nói. Dưới tình huống như vậy, không phải nên nói một câu "Không được kêu" sao? Chẳng lẽ bởi vì ta quá nghe lời, người ta cắt xén lời kịch này?
Vậy hắn còn kề đao vào cổ ta làm gì!
Địch bất động, ta bất động, chúng ta lâm vào loại không khí ngột ngạt này, thật lâu sau, ta mới nghe được một tiếng nói suy yếu.
"Vì sao không nói chuyện, cũng không quay đầu, ngươi không sợ hãi?"
Ta có thể nói, ta đang tìm kịch bản sao? Kịch tình không theo hướng này, hắn cũng không nói đúng lời kịch. . .
Không có cách nào, ta chỉ có thể chớp mắt mấy cái, dùng giọng rất nhỏ nói:
"Ta, chỉ là bị dọa ngốc. Ngươi, ngươi là ai, muốn làm cái gì?"
Ta vừa nói xong, liền thấy một bóng đen lướt qua mặt, đó là một nam tử cao lớn, thân cao 1m6 là ta so với thân cao 1m9 là hắn, quả là vô cùng bé bỏng. Đây là một nam nhân áo đen, ăn mặc kiểu sát thủ, chỉ lộ ánh mắt và tóc dài, cái mũi cũng giấu dưới khăn đen.
Làn da của người này rất trắng, trắng một cách không khỏe mạnh. Lông mày của hắn rất đậm, chếch nghiêng về phía tóc mai. Ánh mắt hẹp dài, rõ ràng là nam nhân, lại mang theo vẻ mị hoặc, đồng tử màu đen ánh tím, màu sắc rất đẹp.
Trong nháy mắt, ta cảm thấy đôi mắt hắn quen quen, nhưng bởi vì cửa sổ đóng hết, trong phòng hơi tối, ta cũng không nhận ra đã từng gặp ở đâu hay chưa.
Hắn nhìn chằm chằm ta không nói gì, ánh mắt có phần mê mang, có lẽ là vì bị thương nặng. Nhưng nhìn vũ khí sắc bén trong tay hắn, ta còn không dám hành động thiếu suy nghĩ. Lúc này, ta lấy ra biểu cảm thánh mẫu tiêu chuẩn nhìn hắn, nín thở nhỏ giọng mở miệng: "Ngươi bị thương sao?"
Thấy vẻ thân thiết trong mắt ta, người hắn cứng lại, nhưng vẫn không thu về vũ khí đặt trên cổ ta, đối với việc này ta cảm thấy thật đáng tiếc. Hắn cầm kiếm, nói: "Đi, đi đến giường."
Ta nghe lời gật đầu, không có chút do dự bị hắn dẫn tới bên giường, một bộ ta thật hồn nhiên, ta thật ngu xuẩn, ta rất dễ lừa. Thấy bộ dáng này của ta, hắn rốt cuộc thu kiếm về, trong nháy mắt, ta lại ân cần thăm hỏi cả nhà tác giả, ân cần thăm hỏi xong thì ta lại quay về vẻ lo lắng của thánh mẫu.
"Ta giúp ngươi băng bó vết thương. . ." Ta dè dặt nói, nhìn thấy hắn nhíu mày, lập tức nói: "Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không làm vậy với ngươi, hơn nữa, ta cũng không làm được gì. . ." Khi ta nói lời này, rất sa sút cúi đầu xuống, làm hắn thấy vẻ cô đơn yếu ớt của ta.
Hắc y nam nhìn ta một hồi, ta có thể cảm giác được sự địch ý đến cảnh giác đến nghi hoặc đến thả lỏng từ ánh mắt hắn. Cuối cùng, hắn nghiêng người ngồi trên giường, vẫn không buông kiếm trên tay.
Trong lòng ta vô cùng tiếc nuối, bề ngoài vẫn là thánh mẫu. Trước mặt loại nam nhân này, ta quyết định thánh mẫu đến cùng!
"Vết thương của ngươi cần phải trị liệu, nếu tiếp tục như vậy, vết thương sẽ chuyển biến xấu." Ta vừa nói, vừa nhìn vết máu trên đất, không để hắn nhìn thấy vẻ bình thản khi ta nhìn thấy vết máu, còn hít mạnh giống như bị dọa đến.
Nam nhân nghĩ hồi lâu, bởi vì ta ở trong này, hắn không có cách nào thả lỏng, vì thế miệng vết thương nặng hơn rồi. Hắn giật giật người, mở miệng nói: "Nơi này của ngươi có thuốc trị thương sao?"
Ta nhanh chóng gật đầu, dè dặt đứng lên, ánh mắt đảo qua miệng vết thương không ngừng đổ máu trước ngực hắn và bàn tay không cầm kiếm. Hiện tại cả người hắn ướt đẫm, xem ra là tới bằng đường thủy.
"Ngươi đợi một lát, ta đi lấy quần áo sạch sẽ cho ngươi, miệng vết thương của ngươi phải rửa một chút mới được." Ta vừa nói, vừa quan sát sắc mặt của hắn, dịch về phía cạnh cửa.
Hiện tại, ta có ba lựa chọn.
Thứ nhất, lao ra, kêu cứu mạng, hậu quả là ta bị đâm một kiếm sau đó bị kìm kẹp.
Thứ hai, từ từ tìm cơ hội đi ra ngoài, sau đó tìm người giết hắn!
Thứ ba, cứu hắn, để hắn mang ta rời khỏi đây!
Nghe tiếng hít thở của hắn, xem ra ta cũng không làm được gì, khí thế của hắn nói với ta, hắn không phải là một nhân vật bình thường. Nếu là một nhân vật bình thường, tác giả sẽ không miêu tả khí thế của hắn, cho nên, hắn có bảy phần là cao thủ võ lâm. Hơn nữa, người ta gọi tới không diệt được hắn, nhất định hắn sẽ phát hiện là ta gọi người, ta đây chẳng phải. . . rất không hay ho?
Ta nghĩ, vẫn nên chọn số ba, tiện thể cho thuốc bột vô sắc vô vị làm thân thể người suy yếu vào trong thuốc trị liệu của hắn. Đây là thứ thuốc dùng để đối phó nữ nhân không nghe lời ở đây, lần này dùng trên thân nam nhân, xem như chết có ý nghĩ? A?
Dùng sai thành ngữ, phải là chết một cách lãng xẹt!
Truyện khác cùng thể loại
139 chương
170 chương
27 chương
614 chương