Xét theo cái tình hình này, chắc là ta phải suy tính đến tương lai thôi. Mà theo cái trạng thái xuyên không như thế này thì tương lai của ta bao gồm các tình huống sau. Một, tình huống nữ chính ngôn tình. Ta là hoàng hậu không được sủng ái, bị các phi tần khác đè đầu cưỡi cổ. Ta quyết chí phục thù, quyến rũ hoàng thượng, cầm lại quyền hành, trả thù các phi tần khác. Từ đó, hoàng thượng thiếu ta không thể sống, phế bỏ hậu cung, để ta trở thành hoàng hậu độc nhất vô nhị. Hai, nữ phụ ngôn tình. Thực ra ta chỉ là hoàng hậu độc ác xấu xí không được hoàng thượng sủng ái. Và nữ chính aka phi tần nào đó sẽ quyến rũ hoàng thượng, cầm quyền hậu cung, khiến hoàng thượng thiếu nàng ta không thể sống, vì nàng mà phế bỏ hậu cung, nâng lên làm hoàng hậu. Từ đó nàng thành mẫu nghi thiên hạ, vang danh sử sách. Ba, nữ phụ đam mỹ. Thực ra hoàng thượng không hề thích phụ nữ. Hắn chỉ coi nữ nhân như công cụ nối dõi tông đường. Người hắn yêu thực sự là Tướng Quân/ Thái Y/ Thái Giám/ Vương Gia nào đó. Hai người ngược qua ngược lại nhau. Vật vã ngược xong thì nhường ngôi cho thái tử rồi quay về ẩn cư, không màng thế sự. Bốn, nữ chính bách hợp. Thực ra ta không hề yêu hoàng thượng. Người ta yêu là phi tần/ cung nữ/ tiểu thư nào đó. Ta cùng nàng ngược qua ngược lại, vật vã yêu đương. Sau đó ta cùng nàng tay nắm tay trốn khỏi cung, cùng nhau ẩn cư, không màng thế sự. Xét kĩ thì ta loại tình huống bốn ra đầu tiên. Theo như ta thấy thì ta chưa có hứng thú với phụ nữ, nếu có thì tính sau. Tiếp đó loại luôn tình huống một, não ta quá tàn, không đủ sức tranh đấu với hậu cung gian ác. Còn hai và ba. Nói thật thì ta càng mong cái thứ ba xảy ra, như thế thì ta sẽ dễ sống hơn. Chứ tình huống hai thì chả khác tình huống một, mỗi tội kết thảm hơn thôi. Ảo tưởng thế đủ rồi. Đi kiếm gì ăn đã. Ta gọi cung nữ A, hỏi: "Tới giờ ăn chưa?" Cung nữ A nhẹ nhàng trả lời: "Thưa hoàng hậu, hiện tại chưa tới giờ dùng ngọ thiện ạ." "Thế mang cho ta ít điểm tâm sáng." "Thưa hoàng hậu, hiện tại không thích hợp dùng điểm tâm." "Sao không thích hợp?" "Dạ, sắp tới giờ dùng ngọ thiện ạ." ... ..... Sau bộ phim "Sống chung với mẹ chồng" chắc phải quay thêm "Sống chung với cung nữ" mất. Ta là hoàng hậu tốt mà, chờ vậy. Cơ mà bình thường hoàng hậu phải có phi tần thỉnh an mới đúng chứ nhỉ? Sao giờ này chưa thấy? Tiếng thái giám lại nheo nhéo lên ngoài cửa: "Các phi tần tới thỉnh an hoàng hậu." ... .... Phi tần gì mà linh hơn cả Tào Tháo thế. "Mời vào phòng khách." Cung nữ A lên tiếng. "Hoàng hậu xin để nô tì thay quần áo." Cung nữ B đưa ra một mớ vải bùng nhùng đỏ đỏ vàng vàng. Trông chả khác gì cái rèm treo cửa. Nhìn lại người mình, cũng cái màu y chang. Ta hỏi nàng: "Ngươi không còn bộ nào khác à?" "Thưa hoàng hậu, đây là bộ ngài thích nhất mà." Mắt hoàng hậu ngày xưa có vấn đề rồi. "Thôi cũng được, mặc tạm vậy." Ta vốn định tự thay, nhưng mà sau khi nhìn cái mớ vải kia thì đành chịu, công nhận cung nữ siêu phàm thật, thế mà cũng mặc được cho ta. Xong xuôi, ta bước ra phòng khách. ... ... Ối giời ơi! Biệt đội bảy sắc cầu vồng! Bảy chị em siêu nhân gao! Cái gì trước mặt ta thế này! Để ta tả đơn giản cho nghe. Tổng thể gồm bảy người. Bé đầu tiên bên trái mặc váy màu đỏ, đi giày đỏ, cài trâm đỏ, theo thứ tự từ trái qua phải là đỏ cam vàng lục lam chàm tím, đúng màu cầu vồng, xếp hàng rất đều và đẹp. Tất cả đồng thanh thưa: "Thỉnh an hoàng hậu." Trong phim hoàng hậu nói thế nào nhỉ? À đúng rồi, "Các muội muội đừng đa lễ, mau đứng dậy đi." Tất cả đồng thời đứng dậy, đi về chỗ ngồi. Đều như trong quân đội, ngoan thế. Rồi, giờ bắt đầu khâu tả kĩ càng. Mà thôi chả cần kĩ, nhìn cái là ra quy luật, lấy từ đỏ tới tím làm dấu hiệu nhận biết. Bé đỏ nhìn tươi nhất, trẻ nhất, năng động nhiệt tình nhất. Cứ thế mà giảm xuống, đến màu tím thì có vẻ là già nhất, u ám nhất, lạnh nhạt nhất. Bé cam mở miệng đầu tiên: "Nghe nói hoàng hậu xảy ra chuyện, bọn muội nhất thời đứng ngồi không yên, nên vội vàng cùng nhau tới thăm tỷ đây." Ta không biết mấy bé đó tên gì, tranh thủ hỏi luôn: "Đạ tạ các muội, ta quả thực có hơi mệt mỏi, hiện tại chưa nhớ tên các muội, có thể nói lại cho ta được không?" Bé đỏ bĩu môi: "Tỷ tỷ thật là, sao lại quên được chứ, muội là Xích Phi." WTF? Xích trong xích chó hở? "Xích nghĩa là đỏ, do muội thích màu đỏ nên được hoàng thượng ban cho, các tỷ muội bên cạnh theo thứ tự là Chanh Phi, Hoàng Phi, Lục Phi, Thanh Phi, Lam Phi, Tử Phi." Tụi bây là biệt đội cầu vồng tới từ bầu trời đúng không? "Đa tạ muội, ta đã nhớ hết rồi." "Tỷ tỷ đừng quên nữa nhé." Bé xanh biển nói, à nhầm, Lam Phi. "Chúng muội tới đây thăm tỷ, thấy tỷ khỏe mạnh thế này, chúng muội cũng an tâm." Lục Phi cất lời. ??? Đây bảo đây khỏe bao giờ??? "Tỷ tỷ nếu đã khỏe, xin cho chúng muội được lui." ... ....Nói chưa được mấy câu đã lui là dư lào? Ta đáng sợ thế à? "Ta thấy các muội đến đây cũng là nhọc công, hay thôi từ nay không cần đến thỉnh an mỗi ngày nữa đâu." Đỡ mất công thay áo, chả nói được bao nhiêu. "Tỷ tỷ đã nói vậy thì bọn muội xin vâng, bọn muội xin phép cáo lui." "Tiểu A, tiễn khách." Chúng phi tần lẩn luôn. Biến nhanh thật. Cung nữ B lập tức tiến lên, đưa ta về phòng nghỉ. Cơ mà cổ nhân dông dài thật đấy. Không thể gói gọn nội dung trong một câu mười chữ à, làm mình cũng bôi chữ theo, mệt người. Mà kệ đi, ăn trưa đã. Cuối cùng cũng được gặm bữa cơm đầu tiên từ lúc tỉnh lại, vui quá ahihi. Cung nữ A đưa ta về phòng thay đồ, sau đó tới phòng ăn. Mệt người, thay gì lắm thế. Ta tới trước bàn ăn. Ố Ồ. Nhiều thức ăn quá nà! Phải đến hơn chục món. Lắm thế này thì ăn sao hết? Năm xưa mẹ đã dạy con không được bỏ sót thức ăn. Giờ con xin lỗi mẹ, không bỏ con bội thực chết mất. Đành phải vậy thôi. Thịt xong bữa trưa, no không tả nổi. Cung nữ A đề nghị ta đi dạo trong ngự hoa viên. Cũng được, tới đây mấy tiếng rồi mà ta vẫn chưa tự mình trải nghiệm hoàng cung. Ta chợt nhận ra, tốc độ kể của mình hơi giống cô dâu 8 tuổi. Kể bao lâu hóa ra mới xong một buổi sáng. Mà thôi kệ đi, truyện võ hiệp một chưởng mấy chục chương chưa xong, ta lo làm gì.