Khi hàng rong gặp quản lý đô thị
Chương 13 : Gả cho chú đi
“ Tổ tông à, nhóc vứt tất đâu rồi?” Đặng Thiệu lay mạnh tôi, một bên chịu đựng sức nặng toàn thân tôi thả trên người, một bên xoay người loay hoay tìm mấy đôi tất mới dưới đất.
“Thưa ngài, tôi có thể giúp gì cho ngài không?”
Đặng Thiệu lười chẳng muốn giải thích với phục vụ, nhìn trên mặt đất vài cái rồi nói: “ Không có gì, vừa hay giúp tôi thanh toán với”
Phục vụ rút hóa đơn: “ Của ngài tổng cộng là 420 đồng”
Đặng Thiệu ép tôi ngồi lên ghế, trán lấm tấm mồ hôi, nói: “ Ngồi ngoan cho chú, cấm không được nghịch”
“Cháu …. Cháu không nghịch đâu…” Mặt tôi đỏ bừng, so với mông khỉ cũng không lấy gì làm khác lạ. Đặng Thiệu lục lọi túi áo để lấy ví khiến tôi cười hì hì né tránh: “ Ngứa quá, ngứa quá chú….”
“Chịu một chút…. Còn nghịch ngợm tối nay cho nhóc ngủ đường cái” Đặng Thiệu mắng khẽ vài câu, lục cho bằng ra cái ví rồi chạy đi thanh toán. Hắn vừa dìu tôi ra đến cửa thì người phục vụ đuổi tới, nói: “ Thưa ngài, ngài quên cái này”
Thứ người phục vụ cầm là đôi tất hắn mới mua cho tôi hồi tối, Đặng Thiệu xấu hổ cười: “ Cảm ơn”
Với tình trạng này thì đạp xe là không thể rồi, cũng chỉ còn cách cố lết sang phố bên cạnh, may ra bắt được xe taxi quay về bệnh viện. Nhưng Đặng Thiệu lại sợ tôi say rượu đứng hứng gió, người đi thăm bệnh lại thành bệnh nhân. Cuối cùng cưỡng ép kéo lết tôi đi tìm một khách sạn gần đó.
Đặng Thiệu cõng tôi lên lầu ba, đến lúc đi vào phòng lại có chút ngần ngại, chậm chạp không chịu đi vào. Hắn ngập ngừng hỏi: “Ngủ chung được không? Làm phiền nhóc một đêm nhé.”
“Dạ?” Tôi cũng chưa say đến mức bất tỉnh nhân sự, giữ lấy chút lí trí cuối cùng lắng nghe Đặng Thiệu lầm bầm, rốt cuộc cười ngoác cả miệng: “ Chú ở cùng cháu nói chuyện tâm sự đêm khuya… Không làm phiền, không phiền đâu. Đằng nào cũng ngủ rồi giờ ngủ không nổi”
Đặng Thiệu ủ rũ đẩy cửa, nói: “ Nhóc đúng là biết tạo sức ép cho người khác”
“Chú mới… chú mới tạo sức ép” Tôi mơ mơ hồ hồ phản bác.
Vào phòng, hắn ném tôi lên chiếc giường rộng thênh thang, tôi lăn qua lăn lại vài vòng, tìm một tư thế thoải mái mà ngủ đến không biết trời đất.
Khi tỉnh lại, trên ti vi đang phát ra những tiếng động kì quái, tôi tò mò ló mắt ra khỏi ổ chăn. Đập ngay vào mắt là mặt con quỷ chình ình trên màn hình như đang lườm tôi, tôi giật thót mắng ầm lên: “ Mày dám nhìn ông à”
“Ông nào cơ?” Đặng Thiệu từ toilet đi ra, toàn thân ướt đẫm, một cái khăn tắm hờ hững buộc từ thắt lưng, một cái đang được chủ nhân dùng để lau khô tóc: “ Cuối cùng cũng tỉnh rồi hả nhóc?”
“Có nước không? Cháu khát” Tôi tựa vào đầu giường, giọng khan đặc yếu ớt.
Đặng Thiệu đưa cho tôi cốc nước, cười cười: “ Không ngờ nhóc uống khá đấy, tuy là chất lượng không dám nhắc đến nhưng về số lượng thì khá lắm, nốc như nước lã…” Đặng Thiệu bĩu môi, trong lời nói có chứa chút ít chọc ghẹo.
Tôi bơ, ngửa cổ uống hết cốc nước.
Uống xong, nằm nghỉ một chút tôi mới hỏi : “ Chúng ta đang ở đâu đây?”
“Khách sạn, không thì nhóc nghĩ là đâu hả?” Đặng Thiệu cười ẩn ý: “ Tổ tông của chú à, đêm qua nhóc hành chú lên bờ xuống ruộng, về sau không cho phép uống rượu nữa, nghe chưa?”
Bảo sao tôi thấy toàn thân mỏi nhừ, xương cốt như muốn rời ra từng mảnh. Tôi nhún vai nói: “ Thực ra cháu không nhớ rõ lắm…”
Đặng Thiệu phi cái khăn lên mặt tôi, cả giận nói: “ Nhóc đương nhiên là không nhớ, về phòng một cái là ngủ như lợn chết,ngủ đến nửa đêm là bắt đầu sinh sự… Nhóc nhìn xem mình làm ra chuyện tốt gì đây này” Đặng Thiệu xoay người cởi áo khoe cơ ngực: “ Nhìn thấy chưa? Kiệt tác của nhóc đó”
Tôi nhìn, trợn tròn mắt …. Đầu ti bên trái của hắn in một dấu răng đỏ rực vô cùng bắt mắt … Thực ra mà nói nhìn cũng giống Tatoo, trông nghệ thuật phết.
“Nhóc cũng quá độc ác, cắn rồi quyết không nhả, vẫn còn ở độ tuổi bú mẹ thì cũng đừng tìm chú biết chưa?” Đặng Thiệu thống khổ kêu thảm thiết không ngừng chỉ trích tôi.
Tôi nhếch miệng, tặc lưỡi: “ Hương vị cũng không tồi, tuy là hơi bé mút không đã lắm, cần cố gắng hơn”
“Nhóc con, ngứa răng phải không?” Đặng Thiệu vọt lên, khóa ngồi trên người tôi. Thử nghĩ đến cảnh một thằng đàn ông trưởng thành cao hơn 1m8, cân nặng mi nhon lắm cũng hơn 60kg đè lên người, cái loại cảm giác này chỉ có thể miêu tả bằng cụm từ: Sống không bằng chết. Đặng Thiệu bóp hai má tôi, dùng sức kéo mạnh, nói: “ Nhóc con có cái miệng thật lợi hại, hôm nay chú phải cho nhóc biết tay”
“Chú đừng có làm bậy, yêu quý nhau coi như gia đình thì cháu mới nói thật chứ” Nói xong câu này, tôi thật muốn ghé ra cửa sổ xem ông trời đã ói mửa chưa.
“Tốt, nếu đã là gia đình thì chú đây càng không cần hạ thủ lưu tình, tiếp chiêu đi” Đặng Thiệu xốc chăn. Lúc này tôi mới biết bản thân đang trong tình trạng “trym chích bông”, khí lạnh bất ngờ ập đến khiến thằng em cũng muốn vẹo luôn.
“Chậc chậc, nhỏ nhỏ xinh xinh thế này, bộ chưa dậy thì sao nhóc?”
“Mệ, hôm nay ông phải cùng mi liều mạng” Tôi dùng sức chín trâu hai hổ đè ngược lại hắn, Đặng Thiệu không có sự chuẩn bị, dễ dàng bị tôi áp đảo, khăn tắm cũng rớt trên mặt đất. Không chờ Đặng Thiệu phản ứng, tôi nhanh nhẹn chiếm thế chủ động ép rộng chân hắn.
( Vì hai anh cách nhau 6 tuổi thôi, vốn dĩ hai người xưng chú cháu là để trêu nhau là chính nên mình sẽ linh hoạt trong cách hô nhé, chứ không phải loạn ngôn đâu )
“Đệt, nhóc con mau đứng dậy, nhóc đè chú muốn tắt thở rồi”
“Bây giờ biết cầu xin tha thứ rồi cơ à? Đã biết sự lợi hại của cháu chưa?” Tôi chưa thỏa mãn túm lấy hai má Đặng Thiệu thi nhau vần vò. Gương mặt rạng rỡ tỏa nắng đẹp trai của hắn bị tôi mạnh bạo thay đổi đủ loại hình dạng, bộ dáng thống khổ chỉ còn nước giương cờ trắng đầu hàng thôi.
“ Để xem từ nay chú còn dám đánh cháu không”
Đặng Thiệu oan ức kêu ô ô: “ Không đánh, … chú không đánh nhóc, đấy là yêu thương”
Tôi mang tâm tình trẻ con phấn chấn lên máu phọt qua não hành động bồng bột là bình thường. Nhưng Đặng Thiệu nói gì thì nói cũng hơn 28 rồi, thân thể cũng không đủ tươi trẻ để chịu áp lực đùa giỡ thế. Hắn dần dần buông tay, tùy ý tôi cấu véo hành hạ mặt.
Ánh mắt của hắn khiến tôi sợ hãi. Vả lại, băng gạc trên đầu hắn cũng vì trận vật lộn vừa rồi mà lỏng ra, một góc vết thương sớm đã lộ ra rồi. Bất đắc dĩ tôi đành ngừng lại, ủy khuất nói: “ Cháu… trước kia cháu đều đùa như vậy”
Đặng Thiệu ho khan vài tiếng, sờ sờ mặt, lông mày nhăn lại: “ Nhóc không định xuống khỏi người chú hả? Ngồi như vậy mà không thấy mất tự nhiên sao?”
Nhắc đến mới để ý, hai thằng đàn ông trưởng thành vật lộn loạn thành một đống, tôi còn ngồi yên vị trên đùi người ta …. Cảnh tưởng “trym chọc trym” này khiến da đầu run bần bật. Tôi xoay người nhảy xuống, ngoan ngoãn ngồi khoanh chân bên cạnh chờ Đặng Thiệu xử lí.
Đặng Thiệu trừng mắt, bực bội nói: “ Mặc quần áo vào, chúng ta quay lại bệnh viện”
“Nhưng mà…” Tôi chỉ vào băng gạc trên đầu hắn
Đặng Thiệu thở dài: “ Kệ đi, rắc rối quá đi mất”
Đặng Thiệu nghiêng người về phía trước, tôi quỳ gối trên giường, vòng hai tay ra sau đầu cởi băng gạc cho hắn. Có điều thỉnh thoảng lại cảm nhận hơi thở của hắn phả lên trước ngực, cảm giác ngứa ngứa này vừa khiến người ta đỏ mặt lại vừa thích thú. Tôi nhẹ nhàng xoa tóc Đặng Thiệu: “ Lúc tắm rửa vết thương dính nước đúng không?”
“Ờ”
“Đưa khăn mặt cho cháu”
Đặng Thiệu ném khăn mặt cho tôi, tôi cẩn thận giúp hắn lau khô chỗ vết thương bị ướt.
“Lúc này… lúc này cháu làm đau chú phải không?” Tôi đặc biệt nhỏ giọng, thỏ thẻ hỏi.
“Không đau” Hắn trả lời ngắn gọn, cụt lủn ngược lại càng khiến tôi thêm luống cuống chân tay.
“Xong chưa? Xong rồi thì mặc quần áo về bệnh viện “ Đặng Thiệu mất kiên nhẫn.
“Chú giận cháu à?” Tôi ngồi xổm trước mặt Đặng Thiệu, thật cẩn thận quan sát biểu cảm người ta.
“Ha ha” Đặng Thiệu cười gian, vươn móng heo sờ soạng lưng tôi một phen, dâm tà nói: “ Cháu trai có làn da thật mềm mịn, nếu là bé gái chú đây liền cưới về nhà tha hồ sờ soạng. “
“Tiếc quá, cháu là đàn ông” Tôi quay người mặc quần áo: “ Mà kể cả là con gái cũng không gả cho chú”
“Sao lại thế? Chả lẽ chú đây còn không xứng với nhóc sao?” Đặng Thiệu hỏi lại.
Tôi dừng lại động tác, quần vẫn còn kéo ngang đùi: “ Không phải không xứng mà là không dám. Nhỡ bữa nào chú thi hành công vụ bị đánh chết, chẳng lẽ cháu phải sống một kiếp quả phụ thủ tiết?” Đòn trả đũa này, xem ra cũng đủ đau đấy chứ?
Đặng Thiệu không thèm nhắc lại, im lặng mặc quần áo. Không hiểu có phải là lời của tôi kích thích đến hắn không mà hắn mặc nhầm luôn cả áo tôi lên người.
“Chú….thực ra nếu chú đổi công việc khác, cháu sẽ gả cho chú mà”
Đặng Thiệu dùng đôi mắt trong vắt nheo lại nhìn tôi, gật đầu: “ Được, chú đây sẽ suy nghĩ kĩ”
Trên đường quay về bệnh viện, Đặng Thiệu không nói thêm câu nào. Không lâu sau, hắn rút từ túi ra điện thoại, bấm bấm một hồi kết nối máy: “ Phó đội trưởng à, tôi hôm nay xuất viện, mai quay lại làm việc nhé”. Sau đó liền tắt máy.
Tôi tính khuyên hắn nghỉ ngơi thêm vài ngày, rồi lại nhịn xuống….
Hôm sau tỉnh lại đã không thấy tăm hơi Đặng Thiệu đâu. Tìm kiếm xung quanh cũng không thu được kết quả gì. Tôi ngồi trên giường bệnh ngẩn người nửa ngày, tự an ủi bản thân không chừng hắn ra ngoài đi dạo cho thoáng đầu óc. Mãi đến giữa trưa cũng không thấy trở lại, đến tận khi y tá tới dọn phòng, tôi mới biết hắn xuất viện rồi.
Chậm rãi lang thang trên đường, ngẫu nhiên sẽ có vài tài xế taxi đỗ lại gạ đi xe, tôi chỉ mỉm cười lắc đầu. Hai tay bất giác nắm mặt, móng cắm sâu vào lòng bàn tay.
Thì ra, cảm giác bị bỏ rơi lại khó chịu như thế. Chẳng hiểu sao tôi lại có cảm giác muốn khóc, kìm nén đến nghẹn ngào.
“Hê, nhóc con”
Âm thanh phía sau vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Tôi ngạo mạn chậm rãi xoay người, Đặng Thiệu giống như ánh mặt trời soi sáng sau cơn mưa, nụ cười rạng rỡ khiến người ta không khỏi nheo mắt lại. Hắn ngồi trên xe đạp, cười tươi, hai má lúm đồng tiền chẳng biết từ lúc nào lại hằn sâu đến thế.
Cảnh này sao lại quen như vậy nhỉ? À đúng rồi, cái ảnh trong ví…..
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
2 chương
6 chương
57 chương
28 chương