Khi Em Mỉm Cười
Chương 12
Edit by Tohy
Mười phút sau.
“Xóa weibo.”
“Không.”
“Xóa weibo.”
“Tôi không xóa.”
“Nói một lần cuối, xóa weibo.”
“Tôi cứ không xóa đấy.”
Lục Tư Thành ngồi trên ghế sô pha, nhìn qua cô gái tóc ngắn ngồi đối diện mình — người này mặc một chiếc áo phông bên ngoài là mọt chiếc áo khoác, quần cộc đi dép tông, trong lòng ôm một con mèo gương mặt ngu ngốc giống như vừa mới bị dọa về vĩ tuyến 38 (*), ở bên người còn có một va li hành lí vừa mới kéo vào. Bây giờ, cô gái đang cười đến rực rỡ.
(*)Vĩ tuyến 38 Bắc là đường vĩ tuyến nằm ở độ số 38 trên bán cầu bắc, chia cắt 2 miền Triều Tiên.
“……”
Lục Tư Thành nhìn thấy ánh mắt liền đau nhức.
Anh nhăn mày, thu lại ánh mắt, cầm lấy điện thoại di động vừa bị ném sang một bên, mở Weibo— Với hiện trạng là đã hơn mười ngày cũng chưa có đăng một bài nào trên weibo, thì mười phút trước, phần tin mà anh vừa bị tag “@” không nghi ngờ gì liên tục thông báo bình luận mới. Khi mở ra, tất cả các đồng chí ăn dưa tán nhảm trên mạng đang điên cuồng “@” anh, khiến weibo liên tiếp bị khủng bố —
[Cá muối thiếu nữ smiling đại đại: Khi tôi đến gõ cửa trụ sở, người ra mở của là Thành ca, sau đó anh ta nhìn tôi một cái liền đóng cửa lại—vì thế, hiện tại tôi đang đứng ở trước cửa lớn, còn có Bánh Mì mà tôi mang theo từ nhà.]
Xứng đồ: Chắc do mặt chị gái và mặt con mèo ngốc nghếch của chị giống vĩ tuyến 38 quá khiến cho người ta sợ rồi, chẳng mấy nữa sẽ bị ném chậu hoa đấy. Bối cảnh là trước của lớn chiến đội ZGDX, chậu hoa là cây của Tiểu Thụy.
Bảy trăm bình luận.
Nhìn xuống phía dưới là toàn những người “hhhhhhhh đau lòng thật đấy” ” Mẹ nó ha ha ha ha ha ha ha vì sao thế ha ha ha ha ha ha” “Có phải hình dáng tỷ tỷ rất giống người bán bảo hiểm hay không” “Bánh Mì thật đáng yêu”…
Hoặc lại là—
[Khiết cái phích: Thành ca làm sao lại có thể làm như thế! Thật quá đáng, chúng ta hãy cùng nhau trả thù Thành ca! Chẳng hạn như bí mật chụp ảnh tướng ngủ bất nhã của anh ấy cho chúng tôi xem đi (_(:з」∠)_)]
[–liếc liếc: Bánh lớn hãy thoải mái mà ăn sạch hết đống cá của anh ta đi! @ZGDX Lục Tư Thành]
[Giấc mộng cá muối cùng người: Tôi sắp chết vì cười rồi, @ZGDX Lục Tư Thành Thành ca anh mau mau mở của cho smiling nhà chúng ta đi, cô ấy có ước mơ, ước mơ làm tuyển thủ!]
[A Mao miêu: Đúng vậy, tuy rằng bề ngoài khó coi, nhưng mà đóng cửa rồi lại mở ra cũng không phải là pháp thuật của bà tiên có thể khiến cho đường giữa nhà anh xinh đẹp tuyệt trần đâu @ZGDX Lục Tư Thành]
[Tôi là đần độn fan của người: Anh khiến cô ấy ở bên ngoài không có liên quan, nhưng mà trước hết anh để cho Bánh Mì của chúng tôi vào nhà đi? @ZGDX Lục Tư Thành]
[Tôi hoài nghi anh không phải cá muối: Đem cá của anh ta bỏ vào bụng [buông tay]]
[Mua thịt gà: Ăn cá vàng! Ăn luôn cá vàng của anh ta!!!]
“…Nhàm chán.”
Lục Tư Thành ném chiếc di động ra xa, đứng lên đi đến trước máy tính ngồi xuống, mở máy tính ra sắp xếp vị trí, những người khác cũng đến chào hỏi Đồng Dao liền nhanh nhanh chóng chóng quay trở lại với máy tính dấu yêu…… Một lát sau, quản lí Tiểu Thụy từ trên tầng đi xuống, Đồng Dao ngồi trên ghế sô pha khẩn trương đứng dậy: “Thụy ca, em đến chào hỏi mọi người.”
“A, đến rồi à,” Tiểu Thụy đi ba bước làm hai nhanh chóng đến bên cạnh Đồng Dao. hai mắt tỏa sáng đưa tay ôm lấy con mèo lớn trên tay cô, “Đến đây nào Bánh Mì để ca ca ôm một cái—ôi con mèo này thật nặng…Đồng Dao em nói xem, vừa nãy anh nhìn thấy trên weibo của em, Lục Tư Thành đóng cửa để em ở bên ngoài?”
Đồng Dao giật giật khóe môi.
Lục Tư Thành: “Anh tưởng fan Gank trụ sở.”
Tiểu Thụy đưa tay xoa xoa đầu Bánh Mì, con mèo cụp tai lại phát ra âm thanh “hừ hừ hừ” thật thích chí…Anh ta cúi đầu liếc mắt nhìn bề ngoài Đồng Dao: “Anh gặp qua fan nào gank trụ sở mà ăn mặc như vậy hay chưa?”
Lục Tư Thành nhìn chằm chằm màn hình máy tính, cũng không quay đầu lại, cây ngay chết đứng nói: “Không có, cho nên anh mới đóng cửa.”
Đồng Dao: “……”
Không ăn mặc trang phục lộng lẫy một chút là lỗi của tôi đi?
Tiểu Thụy: “Đồng Dao, phòng của em đã chuẩn bị rồi, em lên xem lại đi? Nhân tiện sắp xếp đồ đạc luôn. Kem đánh răng bàn chải linh tinh gì đó còn chưa có mua đâu, một lát nữa em dọn đồ xong anh sẽ bảo người lái xe đưa em đến trung tâm mua sắm gần đây.”
Đồng Dao gật gật đầu, nhìn thấy Bánh Mì ở trong lòng người hầu mới vô cùng thích thú, liền nhanh chóng giao phó nó cho Tiểu Thụy, kéo va li hành lí của mình đi lên trên tầng—Lúc này, Lão Miêu đường trên đá chân Tiểu Bàn Hỗ trợ: “Đi giúp đỡ.”
Tiểu Bàn nhìn qua lão Miêu đang chơi trò chơi còn định muốn đấu võ mồm, lại nhìn chính mình vừa mới kết thúc trận đấu còn chưa xếp hàng chờ đánh, đành phải bất đắc dĩ đứng lên bê thùng đồ của Đồng Dao, cô vội vàng nói cảm ơn, Tiểu Bàn là người ngay thẳng cười cười: “Về sau chính là đồng đội, giúp đỡ nhau là điều tất nhiên, mà em đừng có nhìn bề ngoài mà nghĩ Thành ca giống như là một người đồng đội không tốt…”
Đồng Dao: “?”
Tiểu béo: “Kỳ thật anh ấy thật sự không thể nào là một người đồng đội tốt.”
Đồng Dao: “…”
Tiểu Bàn: “Nhưng mà không có vấn đề gì, dù sao ở trụ sở ngoại trừ anh ấy ra thì tất cả mọi người đều rất dễ chuyện–cho nên chờ em sắp đồ xong thì chơi với anh đi, còn chưa đến hai ngày nữa là khảo hạch cuối tháng, nếu không đạt được cấp bạc Cao thủ thì sẽ bị cắt lương đấy.”
Đồng Dao vẻ mặt ngơ ngác nhìn Tiểu Bàn người vừa đem đề tài chuyển biến rất nhanh, sau đó cười hì hì nói: “Hỗ trợ tự mình sắp xếp vị trí thật là khó ha.”
“Được được được,” Đồng Dao gật gật đầu “Nhất định sẽ sắp xếp thời gian.”
Tiểu Bàn tỏ ra rất hài lòng, lúc này Lão Miêu ngồi phía xa tai thính nói: “Đồng Dao, em đừng nghe anh ta lừa gạt, lại nhận lấy việc kéo anh ta lên cấp, đưa anh ta lên cấp chính là ngại bản thân có quá nhiều điểm muốn trừ, căn bản là một tên mặt người dạ thú!”
Mà lúc này, Tiểu Bàn đã đem hành lí của Đồng Dao lên đến cửa phòng, ném cho một câu “Buổi tối đến đánh đôi.” rồi nhanh chóng chạy lấy người, bụng mỡ lắc lư, cũng không cho Đồng Dao một cơ hội hối hận…Đồng Dao đành phải xoay người đi vào phòng, lúc này mới phát hiện trụ sở cũng thật tốn công chuẩn bị phòng cho cô, phòng rất sạch sẽ, giường chăn đều hoàn toàn mới, còn có tủ quần áo cùng bàn trang điểm màu trắng, dưới giường là một tấm thảm lông xù, nhìn tổng quát thì bánh bèo không chịu được!
Đồng Dao vô cùng cảm động mang mấy bộ quần áo thô thiển không hề tương xứng với căn phòng treo vào tủ quần áo; đồ chăm sóc da linh tinh cũng ném tới trên bàn trang điểm; còn lại trong vali nhỏ là đồ ăn vặt và đồ ăn của Bánh Mì, trong phòng có một tủ lạnh nhỏ, nhét mấy thứ này vào trong tủ lạnh xong là vali trống không.
Đồng Dao nằm lên chiếc giường mềm mại lăn qua lăn lại nghỉ ngơi, lại chơi điện thoại một lát mới đứng lên xuống tầng tìm Thụy ca đưa cô đi mua đồ dùng thường ngày…
Chỉ là khi cô đi xuống tầng, mới phát hiện cô mới chỉ ngây người trong phòng chưa đến một giờ mà tầng dưới đã biến thành một thế giới khác–Lúc này, tầng một trụ sở rất im lặng, ngoại trừ lão Miêu cùng tiểu béo thi thoảng thảo luận về trang bị và năng lực của các anh hùng, tất cả những người còn lại đều nghiêm túc ngồi trước máy tính chơi trò chơi.
Thụy ca biến mất không tung tích.
Bánh Mì nhà cô…Một cục lông xù nho nhỏ, như con hải sâm nằm dưới chân Lục Tư Thành, bốn chân ngắn ngủn ôm chân Lục Tư Thành, giấc ngủ tựa hồ vô cùng ngọt ngào.
Lục Tư Thành đang hết sức chăm chú chơi trò chơi. như hoàn toàn không phát hiện ra một vật giữ ấm đang ôm chân mình.
“Bánh Mì ơi…”
Mẹ nó Bánh Mì ơi nhà ngươi đúng là con chó săn thành tinh ơi ở trụ sở có nhiều người như vậy ngươi cũng biết là cần ôm đùi người nào để cuộc sống tốt đẹp ha!
Nhưng mà vô dụng thôi!!!!
Ngươi ở trong mắt người ta chỉ là con mèo nhỏ sắp sửa ăn con anh ta thôi!!!!
Đồng Dao vẻ mặt phẫn uất đi đến bên người Lục Tư Thành cúi xuống ôm lấy con mèo đang chân chó nịnh nọt, con mèo meo meo giãy dụa không cho cô ôm, Đồng Dao dứt khoát mang nó đứng dậy, một mặt kêu tên nó trấn an một mặt vô cùng tự nhiên cúi đầu hôn bẹp một cái vào cái đầu lông xù của con mèo–
Kết của hành động này là người vẫn đang nghiêm túc chơi trò chơi đột nhiên dừng lại quay đầu nhìn cô một cái.
Đồng Dao bị quan sát có chút sợ hãi: “…Làm sao vậy?”
Lục Tư Thành: “Con mèo này vừa mới dùng đầu cọ vào chân tôi.”
Đồng Dao: “???”
Lục Tư Thành: “Nếu có thể nói cho em dễ chịu một chút thì may mắn buổi sáng khi thức dậy tôi đã tắm qua rồi.”
Đồng Dao: “… … … … … …”
Đồng Dao nghĩ ngợi, sau đó không chút do dự ném con mèo trong lòng xuống, nâng tay liều mạng lau miệng, Bánh Mì hiển nhiên không biết mình vì sao tự nhiên bị ghét vỏ, bốn chân vừa tiếp đất liền cong đuôi chạy ra bên ngoài, rồi quay đầu nhìn Đồng Dao bất mãn kêu “Ngao ngao”–
Lục Tư Thành: “Không thoải mái hơn sao?”
Đồng Dao: “Một chút cũng không.”
Lục Tư Thành vừa lòng mỉm cười.
Bây giờ Đồng Dao cũng phản ứng lại: “Cái tin trên weibo vĩnh viễn không xóa.”
Lục Tư Thành cũng không ngẩng đầu lên: “Tùy em.”
“Tôi muốn đăng thêm tin tức.”
“Thật à? Rất sợ hãi.”
“……”
“……”
Hai người im lặng giằng co, trong lúc đó Tiểu Thụy từ bên ngoài mở cửa đi vào, nhìn qua Đồng Dao và Lục Tư Thành, hỏi: “Đồng Dao, mọi thứ đều làm xong rồi hả?”
Đồng Dao gật gật đầu, Tiểu Thụy “Ồ” lên một tiếng, sau đó vô cùng tự nhiên nói: “Xe của anh vừa này cho người khác mượn chụp ảnh ở bên ngoài rồi, hay là Thành ca anh đưa cô ấy đi mua đồ dùng hàng ngày đi?”
Lục Tư Thành sửng sốt, quay đầu nhíu mày nhìn quản lí chiến đội: “Anh đang bận.”
Tiểu Thụy nhìn thoáng qua màn hình máy tính của Lục Tư Thành: “Bận treo máy? Anh thật biết nói chuyện nha, bạn tốt.”
Lục Tư Thành: “Cho nên anh đang rất bận, hai ngày nữa là kiểm tra cuối tháng rồi.”
Tiểu Thụy: “Hai ngày muốn phi từ Vàng II lên Cao Thủ, anh cho rằng mình là thần tiên sao?”
Lục Tư Thành suy nghĩ, đại khái cũng cảm thấy việc này hình như là không có khả năng thành công, bày ra biểu tình bất đắc dĩ, anh chậm rì rì đứng lên, nhìn xuống cô gái đứng đến cằm mình trông mong, tạm dừng lại, nhàn nhạt ném ra câu: “Đi.”, tay tùy tiện cầm lấy một chiếc chìa khóa xe rồi đi ra phía cửa.
Đồng Dao đứng tại chỗ sừng sững một lát, nửa ngày mới phản ứng lại, vội vàng đi hai bước chập làm một theo người kia—
“Đợi chút, Thành ca…Ai, tôi có thể gọi anh là Thành ca không?”
Lục Tư Thành cúi đầu, nhìn cô gái đứng trước mặt mình gập người thắt dây giày chỉ đến ngang lưng mình, đá đá chiếc dép, không có tiếng đáp lại liền ngẩng đầu tò mò nhìn về phía người đàn ông—
“…” Lục Tư Thành khóe môi cong cong, “Gọi bố cũng không có vấn đề gì.”
“…”
“Chú lùn.”
“Cái gì chú lùn, anh nói lại thử xem, mọi người tình cờ gặp nhau là duyên, sao anh lúc nào cũng thù hằn thế?”
“Xóa weibo.”
“Tôi không xóa, ai bào anh đóng cửa trước.”
“Bởi vì không nghĩ tói đồng đội tương lai lại là một người trong tuổi vị thành niên.”
“Tôi mười chín.”
“Độ cao của em cho tôi biết rằng em đang nói dối.”
“…Tôi sẽ đăng weibo.”
“Ha.”
Đồng Dao ngẩng đầu ưỡn ngực đi phía trước, vì thế cửa lớn trụ sở bị người đàn ông đi phía sau “Rầm” một tiếng đóng lại, hai người đã không có dinh dưỡng cũng khắc khẩu không có kết quả liền bị nhốt phía bên ngoài, từ từ đi đến gara.
Truyện khác cùng thể loại
68 chương
138 chương
11 chương
59 chương
71 chương
19 chương
59 chương