“Nhưng em đói.” - Trước mặt mỹ nữ nói những lời này đúng là thất lễ, nhưng trên người hắn không mang nhiều tiền theo, cho nên trước đó không mua gì ăn. Không có biện pháp, ai bảo hắn là trẻ con chứ? “Em đói?” - Ngụ ý là muốn cô dẫn hắn đi ăn sao? Một câu: ‘Không thể!’ - “Chị bảo chị thư ký giúp em gọi cơm hộp được không?” Trẻ con chính là dạng này, vừa hư vừa gọi ầm ĩ, cô chỉ cần nghe được tiếng hét như quỷ kêu của trẻ con liền dẫn đến chứng quá khích; hắn tốt nhất là ngoan một chút, cô cũng không hy vọng bản thân nhất thời không kiềm chế được mà phá hỏng hình tượng tao nhã. “Cơm hộp ăn ngon không ạ?” “Cũng không tệ lắm.” - Được ăn thì cười, đúng là trẻ con. “Được, vậy em chờ chị.” - Theo lời, cậu ngoan ngoãn ngồi ở trên sofa phòng khách. Giương đôi mắt em bé tròn xoe nhìn chằm chằm vào mặt bàn thuỷ tinh. Lan Hâm Ân có chút ngoài ý muốn thấy hắn lanh lợi như thế, gật gật đầu, gọi điện thoại phân phó một tiếng xong lập tức vùi đầu vào làm việc, cùng bản kế hoạch quan trọng kia “chém giết” một hồi. Sau một lúc lâu thấy thư ký đi vào, cô mới giật mình nhớ ra có một đứa bé chờ ăn cơm trong phòng cô. Cô đứng dậy đã thấy đứa bé sớm ngủ thiếp đi trên sofa. “Tổng giám đốc, chị muốn gọi cậu bé dậy không?” Lan Hâm Ân thở dài một hơi, lắc đầu - “Không cần, đợi lát nữa tôi dẫn cậu bé về nhà.” - Để thư ký đi trước, cô bất đắc dĩ tắt máy tính, ngồi trên sofa liếc khuôn mặt ngây thơ lúc ngủ của hắn, đáy lòng bỗng trào dâng một tình thương của mẹ. Cô là phụ nữ, lại không thích trẻ con, hoặc là bởi vì bố cậu mà không thích cậu, chung quy vẫn còn chút mẫu tính, bảo cô nếu đánh thức khuôn mặt đáng yêu đang ngủ này sẽ cảm thấy đau lòng. Oan có đầu nợ có chủ, cô không thể phát tiết sự tức giận trên người đứa bé. “Chung Ly Minh Khiết rốt cuộc đang làm cái gì mà mặc kệ con mình không quản? Bên cạnh còn có bạn gái “vui vẻ”, làm con trai hắn đúng là xui xẻo.” - Lan Hâm Ân hơi cáu nhìn Chung Ly Phần - “Đứa bé còn nhỏ thế làm sao từ bên Anh bay về Đài Loan? Mình cũng quên là thời gian chênh lệch lớn.” Phì! Không liên quan đến cô, cô hà tất phải nghĩ nhiều? Nếu muốn hỏi mấy vấn đề này, chẳng bằng trước hết nghĩ phải thế nào mới mang đứa bé này về nhà. Cô phải ôm hắn thật sao? Cô ấy chưa từng ôm trẻ con nha, phải ôm thế nào đây? Ôm ngang hay là ôm thẳng? Cô nghĩ nghĩ, thử các tư thế, cuối cùng quyết định bế ngang hắn. Cô lấy sức, không ngờ đứa bé không cao mà cũng rất nặng, với lại trên người hắn lại tản mát ra hương thơm, không giống như những đứa bé bình thường khác trên người lúc nào cũng đầy mùi mồ hôi bẩn. Có thể nhìn ra hắn được giáo dục không tồi, rất ngoan cũng không ầm ĩ, chỉ là Chung Ly Minh Khiết rốt cuộc làm bố thế nào? Hắn sao có thể để một đứa bé tự mình đến nơi đất khách quê người? Người đàn ông này! * * * “Đã lâu không gặp, Hâm Ân.” Không cần ngước mắt, Lan Hâm Ân cả người khó chịu. “Anh cuối cùng cũng tới, tôi không biết từ Manchester đến Đài Bắc cần tới tận ba ngày đấy.” - Cô cũng không ngước lên, hai tay vẫn bận rộn gõ bàn phím, không dám nhìn hắn, cũng không muốn nhìn hắn, đương nhiên cũng bởi cô thật sự bề bộn nhiều việc. Dù sao cô không giống hắn, chỉ cần ở Manchester, sẽ có một đám người lao tâm lao lực vì hắn kiếm đủ tài phú chi tiêu cả đời. “Anh không nghĩ tới chúng ta đã tám tháng không gặp, ngay cả một câu hỏi thăm cũng lạnh nhạt như thế.” - Chung Ly Minh Khiết cười câu hồn, không để ý lắm ngồi xuống ghế sofa - “Chuyện anh nhờ em giúp đã có tin tức chưa?” Cô từ trước đến nay là như thế, vẫn luôn là như thế, từ lâu hắn cũng đã quen. “Con trai anh ở nhà tôi.” - Cô lạnh nhạt nói, sau khi gửi tài liệu liền ngồi trước mặt hắn - “Anh đã muốn tôi giúp anh tìm cậu bé, vì sao anh không ở Manchester chờ tôi trả lời lại? Đừng nói với tôi sau khi anh gọi điện cho tôi thì lập tức xuất phát về Đài Loan, tôi không tin anh ba ngày mới bay tới được Đài Loan, bởi vì Châu Âu cũng không có bạo động lớn gì. Đương nhiên, tôi cũng không tin anh ra ngoài để tìm con trai, cho nên không có ở Manchester, hơn nữa tôi cũng không tin anh có vụ việc gì phải vội vàng, bởi vì trước đó tôi đã liên hệ với A Dã, anh căn bản không có làm ăn gì hết.” Cô không muốn nghe lời nói dối, lại càng không muốn đâm thủng lời nói dối của hắn, cho nên trước khi hắn bắt đầu bịa chuyện thì cô khiến hắn không thể nói dối được nữa; chuyện này hai người đều biết rõ, bịa chuyện cũng không có ý nghĩa gì. “Em đang chất vấn anh sao?” “Không phải, tôi chỉ thay đứa bé cảm thấy tội nghiệp quá mà thôi.” - Đây là lời thật lòng của cô - “Nếu có thể thì nên lưu tâm tới đứa bé một chút thì tốt hơn.” Không thích thì không thích, cô vẫn cho rằng đứa bé là ông chủ tương lai, nếu một đứa bé được dạy dỗ tốt mà khiến cho xã hội hỗn loạn, lãng phí tài nguyên nghiêm trọng, cô tin rằng bậc cha mẹ cần phải có trách nhiệm tương đối lớn. “Anh cũng cho là như vậy.” - Chung Ly Minh Khiết gật gật đầu, tương đương với chấp nhận. Nhưng, hắn càng muốn đem câu này trả lại cho cô. Trên đời này, đại khái cũng chỉ có cô mới ngốc đến mức không phát hiện ra Tiểu Phần là con của cô và hắn, bởi vì ấy vĩnh viễn sẽ không tin tấm lòng chân thật của hắn. “Vậy tôi đưa anh chìa khóa nhà, anh có thể dẫn cậu bé đi.” - Cô trở lại bàn làm việc, lấy trong ngăn kéo ra một cái chìa khóa. “Chẳng nhẽ anh không thể quay về kiểm tra vài ngày được sao?” - Hắn cười khổ. Hắn vừa mới xuống máy bay, thẳng một đường tới đây, tạm thời bỏ qua con trai mình một bên, chỉ vì muốn giải nỗi tương tư, cô có cần bày ra bộ mặt lạnh lẽo như vậy không? Chẳng nhẽ cô vẫn hận hắn? Đã mười năm rồi, con trai cũng sinh giúp hắn, cô còn muốn hận hắn tới khi nào? Tuy con trai không phải cô cam tâm tình nguyện sinh ra, nhưng ít ra hẳn là cũng đủ để cho ân oán giữa cô và hắn khi xưa nên tiêu tán đi mới đúng. Đừng đến bây giờ mới nói cho hắn, việc kia chỉ là ý tưởng một mình hắn tình nguyện. “Có thể.” - Cô dừng một chút, có chút ngoài ý muốn - “Vậy anh định ở lại vài ngày?” “Nói sau đi.” - Đừng có vội vã đuổi hắn đi thế chứ. Cô vĩnh viễn sẽ không tin tưởng hắn muốn gặp cô cỡ nào, lại sỡ hãi gặp cô cỡ nào, sợ khuôn mặt tươi cười của cô là nguyên nhân hắn xao động nổi lên hận ý. Chưa từng có một người phụ nữ đối đãi với hắn như cô, mà hắn lại không có tức giận quay đầu bỏ đi! Cô là người duy nhất khiến hắn cảm thấy tự ti, cũng khiến hắn sinh ra hoài nghi với bản thân, hoài nghi cách làm trước kia của mình có phải đã sai rồi không… Cô làm cho hắn lần đầu tiên nếm phải cảm giác thất bại. “Tôi an bài khách sạn cho anh được chứ.” - Mấy năm trước khi hắn quyết định tới bên Anh định cư đã bán toàn bộ bất động sản ở đây, lúc hắn trở về bình thường đều là cô sắp xếp khách sạn nghỉ ngơi. “Không cần, anh muốn ở chỗ của em.” - Hắn quyết định rồi. Đương nhiên không phải phóng tay một lần, bởi vì chín năm trước hắn phóng tay mà không có tác dụng, hắn chỉ muốn tranh thủ thêm chút thời gian ở chung với cô. Không bằng tận lực muốn cô cảm nhận được tình yêu của hắn, rất hi vọng cô nhìn hắn một lần, cho dù chỉ một giây. Hắn chỉ muốn như vậy, đơn giản như vậy.