“Anh thật đần độn! Tôi bảo đưa vũ khí cho tôi! Anh nghe không hiểu sao?” Lâm Tuyết tức khí rống giận đứng lên, cô sợ liên lụy hại hắn chết tại nơi này, nếu vậy cô đâu còn mặt mũi nào đi gặp Lương Trọng Toàn. “Cô biết dùng súng?” Lương Tuấn Đào cảm thấy con quỷ nhỏ này không hề đơn giản, trong thời gian ngắn ngủi không những phân tích nắm rõ được tình hình hơn nữa còn đưa ra được hành động thỏa đáng nhất. Nhưng nhìn cô thế nào cũng chỉ thấy bộ dáng yếu đuối không giống đã trải qua luyện tập, hắn không khỏi hoài nghi. “Sao tôi lại không biết, anh cứ đưa đây, tôi bắn cho anh xem!” Cô thành công đoạt được khẩu súng lục trong tay hắn, thuần thục kéo chốt bảo hiểm lên đạn. “Cô xem xem, ngắm vào chỗ nào?” “Đừng nhúc nhích, tôi ngắm vào quân hàm của anh bắn một phát xem sao!” Nói xong cô thật sự bắn một phát súng về phía hắn. “Phải phân biệt rõ địch – ta, đừng có hướng vào người bên mình mà bắn!” Phân phó xong mới phát hiện quân hàm của mình thiếu một ngôi sao, mà vừa rồi mới chỉ động 1 cái, Lương Tuấn Đào kinh ngạc lần nữa nhìn cô bằng cặp mắt khác. “Không tồi, can đảm đấy! Nếu không sợ chết thì cùng tôi xuống xe!” *** Đúng vậy, quân địch võ trang không tấn công mãnh liệt vào chiếc Land Rover bởi trên xe có người mà bọn chúng cố kị hoặc là muốn bắt sống hoặc là kiêng kị gì đấy! Tóm lại, lần tập kích này là muốn bắt sống được mục tiêu. Vậy ai là mục tiêu? Hai người bọn họ đều có khả năng là mục tiêu. Lương Tuấn Đào cho là hắn, Lâm Tuyết cho là cô, hai người đều cảm thấy đối phương là người vô tội bị mình liên lụy, trong tiềm thức nảy sinh vài phần áy náy nhưng cũng chỉ giữ ở trong lòng. “Toàn thể chú ý, phối hợp chặt chẽ, chống lại quân địch, lót đường đẩy xe, nhanh!” Mở cửa xe, Lâm Tuyết và Lương Tuấn Đào cơ hồ đồng thời lăn xuống đất, thấp người đi tới, mãnh liệt công kích vào vị trí xuất hiện hỏa lực của địch đã để ý từ trước. “Oanh! Oanh! Oanh!” Lương Tuấn Đào liên tục quăng ba quả lựu đạn vào giữa hậu tâm quân địch, người ngã ngựa đổ, hỏa lực của địch quân nhất thời đi xuống. Binh lính còn lại vội tập hợp ra sau toàn lực đẩy xe, phối hợp với lái xe đạp chân ga bên trong, cố gắng đẩy xe ra khỏi hố. Quân địch cũng cực kì khôn khéo, biết đối phương tính toán gì liền tập trung hỏa lực, tấn công vào phía binh lính đang đẩy xe. Tay súng bắn tỉa bên cạnh cũng tự động ẩn mình, chính là địch sáng ta tối, trong lúc nhất thời có chút che trái hở phải, lấy trứng chọi đá. Lâm Tuyết không chút do dự đứng dậy trong màn mưa đạn, nhanh như con mèo vọt tới trước các chiến sĩ đang đẩy xe, dùng cơ thể nhỏ bé yếu ớt của mình che chắn cho bọn họ, bên địch quân chuẩn bị nổ súng thì có một giọng hô to: “Không được nổ súng!” Theo tiếng kìm hãm, địch quân vừa nâng súng lên lại nhu nhược hạ xuống, cùng lúc đó chỉ nghe thấy “ầm” một tiếng rít gào, xe tải phía sau rốt cục đã thành công thoát khỏi khốn cảnh. Các binh sĩ được huấn luyện có tổ chức không chậm trễ một giây nhanh chóng dùng tấm thép nạp thước trên xe phủ lên miệng hố. Tấm thép bạc này độ cứng đến mười phần, một chiếc xe tải đi bên trên cũng không thành vấn đề, là vật liệu tốt nhất tu bổ đường trong tình trạng khẩn cấp này. Lấp xong bẫy rập, các chiến sĩ lập tức lên xe khởi động súng máy. Xe bên cạnh liền triển khai toàn lực về phía hỏa lực của quân địch. “Nữ nhân điên, lên xe!” Chiếc Land Rover trườn tới, cửa xe mở rộng, một bàn tay lớn thon dài đẹp đẽ vươn ra. Lâm Tuyết thấy đã đủ liền dừng lại! Cô thu hồi súng, khẽ mỉm cười nhìn người đàn ông đang chìa tay ra kéo mình lên xe đồng thời còn giơ tay ra dấu chữ V với hắn. Tới năm sau, Lương lão nhị vẫn thường hồi tưởng tình hình khẩn cấp lúc đó, hắn cảm thấy nữ nhân này con mẹ nó thực … quá đẹp! Trong mưa bom đạn lửa, khuôn mặt cô vẫn trong suốt, cười như mây trôi nước chảy. Có can đảm có khí phách, không phải dạng nữ nhân vô dụng gặp chuyện chỉ biết thét chói tai hoặc run rẩy khóc lóc! Nháy mắt đưa hắn manh sát! Không tồi, đúng là mầm non tốt khi tòng quân! (lời tác giả: chứng nghiện binh của ai đó lại tái phát, please , đây là lão bà anh cưới về chứ không phải tân binh được tuyển chọn!) Lâm Tuyết chuẩn xác chế trụ bàn tay hữu lực đang dò xét kia, mượn lực nhảy lên, kích động vào xe. “Phanh!” Cửa xe đóng lại vừa kịp chặn một loạt đạn từ sau bắn tới. “Tập trung binh lính, diệt lũ chó này ngay … Nhớ phải lưu lại mạng sống cho 1, 2 người, lão tử rất muốn biết kẻ nào to gan lớn mật dám bày kế với ta!” Lương Tuấn Đào mặt lạnh âm trầm, tinh mâu tràn ngập sát ý. “Rõ!” Lưu Bắc Thành chào theo nghi thức quân đội, hỏa tốc thực thi mệnh lệnh của hắn. Rất nhanh, viện binh đã tới, một lượng lớn binh lính vây quanh quân địch võ trang, phong tỏa kín không còn kẽ hở hình thành thế trận bắt ba ba trong chum. Thấy trận đã xong, Lâm Tuyết nhẹ nhàng thở ra, vứt khẩu súng cho Lương Tuấn Đào thuận miệng tán thưởng: “Vũ khí không tồi!!” Hắn nhận lấy khẩu súng, tay thuần thục xoay xoay hai vòng, giương mắt dò xét cô, nhếch nhếch khóe miệng: “Không nhìn ra cô thật sự có tài! Trước đây đã tập luyện qua sao?” “Ân.” Lâm Tuyết hàm hồ đáp lại một tiếng, ánh mắt rời về cảnh vật ngoài cửa sổ xe. Đoàn hộ tống đã dừng trú bởi ngài Thượng tá muốn đợi xem rốt cuộc kẻ nào to gan dám đánh lén hắn. Quân địch muốn rui lui nhưng đã quá muộn, bị lực lượng quân đội lớn mạnh như vậy bao vây thì chuyện bị tiêu diệt hay bị bắt sống chỉ là vấn đề sớm hay muộn. Anh ta ở trong đó có sao không? Nhớ tới người kia, con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lâm Tuyết toát ra một tia phức tạp rối rắm. “Ong ong ông!” Một luồng lực xoắn ốc mãnh liệt chuyển động, khiến cây cỏ cát đá ra tung ra bốn phía, vì khoảng cách quá gần nên mọi người không mở mắt ra được, chỉ có thể nâng tay lên che chắn. Sau đó nhìn đến đã thấy ba chiếc trực thăng bay lên. “Mẹ nó, thế mà lại dấu trực thăng, đội bắn tỉa, mau bắn hạ nó!” Một loại tay súng bắn tỉa vội đưa súng lên ngắm bắn, họng súng vừa mới nâng lên chưa kịp ngắm mục tiêu thì từ trực thăng rơi xuống một loạt vũ khí. “Không tốt rồi, là bom, tất cả nằm xuống!” “Rầm, rầm, oanh!” Bom cháy bùng, khói trắng tràn ngập, tầm nhìn xung quanh bị cản trở. “Lại là bom khói!” **** Tiếng mắng nhiếc, tiếng ho khan không dứt bên tai, đợi cho khói bụi tiêu tán, ngàn dặm bầu trời lại quang đãng như trước, sao không còn thấy bóng dáng trực thăng?