Khẽ thôi nào!

Chương 14 : Cục cưng

Trưởng thôn cũng là một bác sĩ có thâm niên trong thôn, đặc biệt mang theo một hòm thuốc, tới ký túc xá xem chân cho anh, sơ cứu khẩn cấp làm tương đối tốt, băng bó khử trùng một chút là xong việc, bảo rằng lúc đi lại đúng là hơi phiền toái, không nên gắng sức. “Vẫn phải nghỉ ngơi cho tốt đấy nhé.” Lý Tấn bó băng gạc trên cánh tay, quay đầu lại cười, “Để cô Hùng tới chăm sóc thầy đi, đây chẳng phải cơ hội sao?” Anh nhướng mày, với trọng lượng của mình mà đè xuống, sợ là sẽ đè bẹp vật nhỏ kia trên đất. “À trưởng thôn, tôi nhớ lần trước ông có nói với tôi, trong thôn có một vị hoạ sĩ họ Hà tài trợ đúng không?”Ông vội vàng gật đầu, nói tiếng phổ thông không chuẩn, “Vâng, đúng vậy, đúng là có chuyện này, ba năm, tài trợ liên tục ba năm, cậu ấy là một hoạ sĩ, nghe nói ở thành phố Lung, tốt nghiệp đại học thành phố Lung! Đó là một đại học nghệ thuật nổi tiếng đó.” Lý Tấn nhìn thoáng qua Kỷ Thừa, thấy anh nhìn băng gạc trên đùi, hỏi một câu, “Trường đại học của giáo sư Kỷ là trường nào?” Anh ngẩng đầu. “Như nhau, cũng là đại học thành phố Lung.” “Ôi chao, vậy chúng ta cũng coi như tán gẫu với đúng người, trưởng thôn, ông gặp qua vị hoạ sĩ họ Hà kia chưa?” “Chưa, chưa từng! Tôi đây chưa từng thấy qua, mỗi năm cậu ta đều đưa tiền đến hội từ thiện, đưa, đưa đến chỗ bọn tôi.” Kỷ Thừa nhướng mày, “Thầy quan tâm một hoạ sĩ như anh ta làm gì?” Lý Tấn khụ hai tiếng, nhỏ giọng che miệng, “Thật không dám giấu, mơ ước từ nhỏ của tôi chính là làm một hoạ sĩ, thật đó, tôi rất hâm mộ kiểu người có tế bào nghệ thuật như thế này.” “À.” “Không được, thầy đừng vội không tin, khinh bỉ tôi chân ngắn còn chưa tính, sao lại còn xem thường ước mơ của tôi chứ, vẻ ngoài của tôi giống như người không có tế bào nghệ thuật sao?” Anh lắc lắc đầu, “Không phải, chỉ là người mà thầy nói, ở trong trường đại học của chúng tôi có tin đồn không tốt.” Kỷ Thừa chống bàn đứng lên, “Còn có, không phải coi thường thầy chân ngắn.” Anh dùng cằm chỉ chỉ chân anh ta, nhướng nhẹ mày uể oải nói, “Nói không chừng khá dài đấy.” Lý Tấn cau mày, phản ứng hơn nửa ngày, mới hiểu ra, nhìn người sắp ra ngoài ôi ôi kêu gào, “Giáo sư Kỷ, thầy nhìn thì chững chạc đàng hoàng, lại đồi truỵ trêu chọc tôi rồi chuồn mất như vậy!” Người ở cửa đã sớm khập khiễng đi ra ngoài, bước đi xiêu vẹo, đã chân dài còn đẹp trai như vậy, trong lòng thực sự có chút hâm mộ. Ngày hôm sau, tiết học kết thúc đã giữa trưa, chân của Kỷ Thừa còn bất tiện, vẫn luôn ngồi trong phòng học, nhìn mấy đứa nhóc ôn bài. Một đứa bé trai bưng cơm đi vào từ cửa, đứa bé kia vẻ mặt ngoài lạnh trong nóng mà đi về phía anh, chính là đứa bé bị đùa giỡn đến khóc lần trước. Cơm đặt trước mặt anh, Kỷ Thừa cười, buông cuốn vở trong tay, “Tha thứ cho thầy sao?” Bộ dạng nó khinh thường quay đầu đi. Đứa bé tức giận cũng đáng yêu đến lạ, “Lần trước là thầy không đúng, nếu lần này đã đưa cơm tới cho thầy, vậy có nghĩa là tha thứ cho thầy rồi?” Nó quay đầu, cầm một cây bút, viết xuống mặt sau vở một câu, chữ của con nít, mới vừa luyện tập rất chỉnh tề.[Nếu không phải cô Hùng khóc, em mới không thèm tha thứ cho thầy]Ngày hôm qua anh ngã xuống, Hùng Dao không nói hai lời chạy xuống đi tìm người, nó kêu ‘a a’ giữ chặt cô, không cho cô đi xuống, chạy xuống quá nguy hiểm. Hùng Dao xoa đầu nó, “Em ở cùng các thầy cô khác được không? Cô thật sự rất sốt ruột muốn đi xuống tìm người, em yên tâm cô sẽ không sao đâu, ở bên cạnh thì phải nghe lời cô nói nha.” Cô vừa nói vừa nghẹn ngào, kéo tay nó ra chạy về hướng dưới chân núi, nâng cánh tay dùng sức xoa mặt, cô ở giữa sườn núi lớn tiếng gọi Kỷ Thừa, tiếng gọi như vỡ vụn, khóc lên không ra hơi, ho khan đến nỗi làm người ta nghe mà xót lòng. Cô thật sự cho rằng anh ngã xuống sẽ chết. Ngốc đến đáng yêu.Ở nơi này một tháng, anh dựa vào cái chân bị thương mà lấy được không ít thiện cảm của Hùng Dao, cũng không phí công bị thương , anh cảm thấy nỗi đau này có chút giá trị, ngược lại cảm thấy bị thương thêm vài lần cũng không sao. Bên này thời tiết không ổn định, thường xuyên có mưa, môi trường ẩm ướt cũng làm một số giáo viên cảm thấy người không khoẻ, eo đau lưng đau, dị ứng. Một tháng này đều bị hoàn cảnh đó tra tấn đến mệt mỏi cả thể xác và tinh thần, khó có thể tưởng tượng được, những giáo viên trợ giảng hàng năm ở chỗ này, làm thế nào chịu đựng nổi cái thời tiết như vậy. Lý Tấn dạy ở chỗ này một năm, anh ta cũng chuẩn bị rút lui, có hơn 30 người, cơ thể bởi vì môi trường như vậy mà sinh ra bệnh tật, lưng nhức mỏi, vừa đến mùa đông là đau muốn chết. Thật không nỡ bỏ đám trẻ nơi này, anh cảm thấy sự đền bù duy nhất mình có thể làm chính là quyên tiền mỗi năm, bây giờ cứ rảnh rỗi không có việc gì thì sẽ ngồi ở suối suy nghĩ, bản thân mình nên ích kỉ bỏ đi hay là vô tư hiến dâng. Quyết định đó với anh rất khó, nhưng dù sao anh cũng chỉ là một con người, còn có người nhà, nếu có thể giúp đỡ đám nhóc này ra khỏi núi lớn thì không thể tốt hơn. Ngày bọn họ rời đi, họ lần lượt ôm nhau, có lẽ đây là lần gặp gỡ duy nhất mà mỗi người có được trong đời. “Có duyên gặp lại sẽ trò chuyện thật vui nhé mọi người, sau này gặp.” Hùng Dao bị mấy đứa nhỏ không ngừng kêu a a nắm lấy góc áo, cô luôn miệng đồng ý với chúng là nhất định sẽ còn đến, ngoắc tay, trăm năm không đổi, cười vui như hoa. Trên xe buýt đi đến sân bay, vừa mới bắt được sóng, điện thoại của Kỷ Thừa liên tục có tin nhắn không ngừng gửi đến, một tháng cắt đứt liên lạc với bên ngoài, tin nhắn chen chúc gửi đến, trên xe có không ít người có di động bắt đầu rung lên. Hùng Dao dựa vào vai anh ngủ mất, nhận được ba mươi cuộc gọi nhỡ, gạt qua, ngay sau đó đối diện truyền đến một tiếng nói chói tai. “Mất liên lạc hơn ba mươi ngày con còn không biết xấu hổ gọi cho mẹ chứ! Con mẹ nó chết ở đâu vậy?” Anh nhướng nhướng mày, “Mắng chính mẹ làm gì? Không phải mẹ nói muốn con đi hỗ trợ dạy học xoá mù chữ sao, bây giờ con dâu mẹ còn đang ở bên cạnh đấy.” Người đối thoại nhất thời không phản ứng lại được, “Cái gì? Con dâu? Ở đâu ra? Để đấy sao được? Con lấy ở đâu về! Đi dạy học xoá mù chữ rồi lừa một đứa con dâu vị thành niên về cho mẹ?” “Mẹ nghĩ đi đâu thế, vẫn là đứa con dâu kia của mẹ, không thay đổi, trước mắt không nói nữa, cô ấy sắp bị con đánh thức rồi, cúp đây.” “Không được, lời con nói với mẹ còn chưa nói cho rõ ràng ——” Tiếng ồn ào bên tai không còn nữa, Hùng Dao cọ đầu vai của anh, mơ mơ màng màng dụi mắt hít mũi. “Ngủ ngon không?” “Ừm… Buồn ngủ quá.” “Vậy ngủ tiếp đi, còn chưa tới sân bay.” Kỷ Thừa nâng cánh tay lên kéo cô vào lòng, Hùng Dao lơ mơ một lát, muốn ngồi dậy, bị cánh tay của anh đè chặt, không nhúc nhích được. “Đừng nhúc nhích, cánh tay của anh bị em đè có hơi đau.” “Được… xin lỗi.” Quả nhiên lại không động đậy. Cúi đầu nhìn cô ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, giống như một chú mèo con, ôm lấy thân hình nho nhỏ của cô thật chặt, chậm rãi cúi đầu, tóc mái trên trán che đậy ánh mắt âm u sâu thẳm của anh. Hơi thở đột nhiên chui vào lỗ tai cô, làm Hùng Dao sợ tới mức hơi run, một tiếng nói trầm thấp dụ dỗ quá mức, “Đêm nay đến nhà em, cục cưng.”