Lộ Hướng Đông và Đường Thời giờ đã ở bên nhau, Lộ Hướng Đông ở cách đó quá xa nên Đường Thời kêu y chuyển qua. Sau khi tốt nghiệp tiến sĩ, Đường Thời đã mua một căn hộ để ra ở riêng. Lúc đấy anh theo đuổi chủ nghĩa độc thân nên mua nhà không tính tới chuyện kết hôn, chỉ chọn một căn hai phòng ngủ, một phòng sửa thành phòng để quần áo. Anh khá thích ăn diện, áo sơ-mi trong tủ chẳng có cái nào bị trùng kiểu. Lúc mới mở tủ, Lộ Hướng Đông hơi ngại không dám treo mấy cái áo hoodie của mình vào, cảm thấy so với bác sĩ Đường thì y quá lôi thôi. “Bác sĩ Đường, hay là để anh treo đồ vào tủ khác nhé?” Lộ Hướng Đông ôm một chồng quần áo đứng cạnh cửa tủ, chờ Đường Thời sắp xếp. “Cứ để đó đi.” Đường Thời gạt quần áo mình sang một bên, dọn ra một khoảng, “Tủ kia đều là lễ phục nguyên set.” Trước sự kỹ tính của bác sĩ Đường, Lộ Hướng Đông lúc nào cũng chỉ có mấy bộ áo hoodie quần bò mặc qua mặc lại có chút muốn độn thổ. “Được rồi, thế để ở đây vậy.” Lộ Hướng Đông treo quần áo vào rồi đóng cửa tủ lại. “Thanh treo còn nhiều chỗ vậy sao anh không dùng?” Đường Thời đưa tay chặn cửa tủ lại không để y đóng, lấy một chiếc mắc áo đưa cho Lộ Hướng Đông. “Chỗ quần áo này của anh không sợ nhăn, không cần treo đâu.” Lộ Hướng Đông lười, bắt đầu cò kè mặc cả với anh. “Không được.” Thôi rồi, thế này là không cho thương lượng đây mà. Từ lúc chuyển tới sống chung với Đường Thời, Lộ Hướng Đông mới biết cuộc sống của người này có biết bao nguyên tắc, có lúc y cũng ngại mệt tới hoảng, nhưng còn cách nào đâu, người mình đã chọn thì mình phải thương thôi. Hai người dọn dẹp hết quần áo, tắm rửa xong xuôi rồi lên giường nằm xem phim. Bụng dạ Lộ Hướng Đông hai ngày nay có chút khó chịu, hơi bị đầy bụng nên Đường Thời xoa cho y. Tay Đường Thời đẹp như một tác phẩm nghệ thuật, vậy mà lại dùng để xoa bụng cho y, Lộ Hướng Đông nhìn mà phê muốn chết. “Bác sĩ Đường à, như này cũng không thoải mái lắm.” Xoa được một tí là Lộ Hướng Đông đã bắt đầu không đứng đắn, túm tay anh kéo xuống chỗ dưới bụng. Đường Thời rút tay về đập y một cái, kề bên tai y thì thầm, “Hôm nay không được, mai phải về gặp bố mẹ em đó.” “Ôi, anh không đi có được không?” Nhắc tới chuyện này là Lộ Hướng Đông bắt đầu thấy thấp thỏm, cũng hết dám làm loạn. Gia đình bác sĩ Đường là như nào chứ, đứa con trai ngoan của gia đình họ bị y làm cho chệch hướng rồi, y chẳng có mặt mũi nào để gặp cha mẹ người ta. Đường Thời biết y kiểu gì cũng nói vậy, nên đi thì vẫn phải đi thôi, đành kệ y rồi tắt đèn giường chui vào chăn nằm ngủ. Lộ Hướng Đông tắt máy chiếu rồi cũng nằm xuống, trong đầu chỉ nghĩ tới chuyện mai nên thể hiện ra sau. Hai người họ ở bên nhau cũng sắp được một năm rồi, chỉ tính thời gian sống chung cũng hơn nửa năm. Vốn Lộ Hướng Đông tính giấu người nhà bên đấy. Trong nhà y không còn ai nên cũng chẳng ai quản y nhưng Đường Thời thì không vậy. Ba mươi năm trước chẳng có dấu hiệu gì, giờ come-out trực tiếp thì trong nhà đồng ý mới là lạ. Nhưng Đường Thời lại không muốn giấu mọi người như thế. Anh không muốn Lộ Hướng Đông phải tủi thân, tự mình quyết nói chuyện với gia đình. Kết quả đương nhiên không tốt. Hai cụ chỉ có mỗi một thằng con trai, gửi gắm biết bao kỳ vọng mà giờ lại đột nhiên come-out như vậy, chỉ hận không thể đoạn tuyệt quan hệ với Đường Thời. “Tao không có thằng con như mày.” Cha Đường đến cả lời như vậy cũng nói được ra, vừa tức tới tay chân run lẩy bẩy vừa mắng chửi đã phí công nuôi lớn Đường Thời. Lộ Hướng Đông thật sự không muốn thấy Đường Thời khổ sở, nhưng nếu kêu y phải chia tay với Đường Thời thì càng không thể. Thế là y bèn xem ngày rồi qua thăm cha mẹ anh. Cha mẹ Đường Thời đều là thành phần trí thức cao. Lúc y tới cũng không xua đuổi nhưng cũng không vui vẻ gì. Kiểu này là kiểu Lộ Hướng Đông không sợ nhất, cứ theo lệ nên làm sao thì làm thôi. Một thời gian sau cha mẹ Đường Thời có gọi anh về một chuyến, cũng không biết đã nói những gì nhưng nhìn chung là đồng ý, còn dặn tìm buổi nào đó mọi người tụ tập. Lộ Hướng Đông tới đây lại rầu rĩ. Kêu y đi lấy lòng người khác thì y biết chứ kêu y đi gặp phụ huynh thì chịu. “Được rồi, đừng suy nghĩ nữa mà. Ngủ thôi nào anh Đường, còn có em đây.” Đường Thời nhìn ra Lộ Hướng Đông vẫn đang lo lắng nên vòng tay ra sau vỗ lưng y, kêu y nghỉ ngơi sớm. Lộ Hướng Đông “ừ” một tiếng rồi nhắm mắt lại, giả vờ ngủ. Đường Thời nhẽ nào lại không nhận ra y đang giả bộ, chỉ đành thở dài, bật đèn rồi ngồi dậy. “Sao thế, bác sĩ Đường?” Lộ Hướng Đông cũng ngồi dậy, duỗi tay nhấc chăn lên cho Đường Thời. “Anh Lộ, nếu bố mẹ em đã đồng ý gặp anh thì sẽ không làm khó anh đâu. Anh yên tâm ngủ đi, đừng suy nghĩ nhiều vậy.” “Anh biết. Chú dì từ đầu tới cuối chưa từng làm khó anh nhưng mà chính vì vậy nên anh mới thấp thỏm.” Lộ Hướng Đông xoay qua nhìn Đường Thời, “Anh lôi kéo con họ đi theo con đường này, anh áy náy thật sự.” “Không cần vậy mà anh Lộ. Đây là chuyện sớm muộn, nếu lúc đó anh không chủ động thì không chừng người chủ động sẽ là em ấy.” Đường Thời với tay lấy kính mắt ở tủ đầu giường, chậm rãi nói, “Anh tốt lắm anh Lộ ơi, việc em ở bên anh là kiểu gì cũng sẽ xảy ra thôi.” Mấy lời Đường Thời nói làm tim Lộ Hướng Đông sắp tan thành nước rồi. Y với tay ôm lấy vai anh, khẽ hôn lên tai anh, mãi không nói tiếng nào. Đường Thời chờ y, cũng không nói gì. “Bác sĩ Đường, bất kể em nói gì thì anh cũng chỉ có một câu này. Được gặp em là phúc của Lộ Hướng Đông tôi.” Đường Thời vuốt ve mảnh khấu bình an đeo trên cổ. Mấy chữ “Trung với Đường Thời” sắp bị anh sờ mòn chính là lời hứa hẹn của Lộ Hướng Đông. “Anh Lộ, gặp được anh cũng là phúc của em.” Hai người họ cứ thủ thỉ mãi để rồi tới cuối chẳng ai ngủ nổi nữa, bèn làm chút chuyện buổi tối cặp vợ chồng già nên làm. Hôm sau Lộ Hướng Đông đã dậy từ sớm để chuẩn bị. Tuy lần trước đã gặp rồi nhưng giờ vị thế khác nhau, hôm nay có thể coi là lần đầu chính thức ra mặt phụ huynh. Lộ Hướng Đông nhìn cả tủ quần áo lại ảo não. Bình thường y hiếm khi phải tham gia mấy hoạt động yêu cầu ăn mặc trang trọng nên đống áo sơ-mi đều để hết ở nhà y cả rồi, chưa mang qua đây. Nghĩ nửa ngày vẫn thấy không thể mặc áo hoodie được nên y bèn với tay lấy một chiếc áo sơ-mi của Đường Thời mặc tạm. Sau khi Đường Thời tỉnh dậy thì thấy ngay Lộ Hướng Đông đang đứng chải tóc trước gương, trên người mặc chiếc áo sơ-mi màu xám tro của anh. Nói thật anh cũng chưa từng thấy Lộ Hướng Đông mặc sơ-mi, giờ coi đúng là tỏa sáng lấp lánh. Hơn nữa người này vốn cũng đẹp trai, còn rất biết chọn, thuận tay lấy được đúng chiếc áo này. “Dậy rồi hả?” Lộ Hướng Đông đang vật lộn với một sợi tóc, nhìn qua gương thấy Đường Thời đã dậy bèn quay lại ôm người vào lòng hôn hít. “Ừm, dậy rồi.” Đường Thời đưa tay cầm lấy sợi dây chun trong tay Lộ Hướng Đông, bảo ‘để em’ rồi bắt đầu buộc tóc cho y. “Hay để anh cắt đi nhở? Lớn đầu còn để búi tóc như này, chú dì chắc không vừa ý đâu?” Thực ra Lộ Hướng Đông cũng không nuôi tóc để làm đẹp, chỉ đơn thuần vì lúc trước theo sư phụ học chạm khắc, về sau lại kinh doanh đồ cổ mà người trong giới dường như ít nhiều đều khá cá tính. “Để đi, em vừa ý.” Đường Thời đã quen buộc tóc cho y, nhanh chóng cột được một búi tròn, “Hơn nữa cũng có phải chưa gặp anh bao giờ đâu. Giờ anh mới cắt có tác dụng gì chứ.” “Anh cắt đi không phải trông sẽ ngoan hơn chút sao?” Lộ Hướng Đông dùng từ “ngoan” để chỉ bản thân, nếu người khác nghe được sẽ thấy không tự nhiên nhưng Đường Thời lại thấy rất đáng yêu. “Thế này cũng ngoan lắm rồi.” “Hầy, cứ để thế vậy.” Lộ Hướng Đông từ sớm đã nhận ra Đường Thời thực ra có chút đam mê không thể nói với người ngoài. Lúc hai người họ thân mật, anh thường sẽ tóm chặt lấy tóc y. Hai người chuẩn bị xong xuôi liền lái xe đi, quãng đường mất hơn nửa tiếng đồng hồ, tầm trước trưa thì tới nơi. Đường Thời không lấy khóa mở cửa mà cùng Lộ Hướng Đông đứng bên ngoài chờ cha mẹ anh ra đón. Sắc mặt cha mẹ Đường Thời vẫn không được tốt, sau khi mở cửa thì không ai nói gì. Mãi tới khi cha Đường quét mắt qua áo sơ-mi của Lộ Hướng Đông thì mới hừ mũi một cái rồi quay người vào nhà. Mẹ Đường đứng ngoài cửa hỏi có phải hai người ở chung hay không, Lộ Hướng Đông vừa tính bảo chưa phải thì Đường Thời đã đáp “Vâng” rồi. Lộ Hướng Đông quay qua dùng khẩu hình nói với Đường Thời, trước đó bọn họ đã quyết tạm thời giấu chuyện ở chung mà. “Vô dụng thôi, cái áo sơ-mi hôm nay anh mặc là mẹ chọn cho em đấy.” Lộ Hướng Đông: “……..” “Tiền là bố em chi.” Đường Thời híp mắt cười rồi thêm một câu. Lộ Hướng Đông nhận ra, cả nhà bác sĩ Đường thật là hư. Đường Thời sợ tới sớm thì Lộ Hướng Đông sẽ không thoải mái nên chọn tới vừa đúng giờ ăn, vào nhà rửa tay là chuẩn bị cầm bát đũa được rồi. Tất cả đồ ăn đều do đích thân hai vị phụ huynh nấu. Lộ Hướng Đông nhìn thử thì thấy đều là món y và Đường Thời thích ăn. Trên bàn không có hải sản. Đường Thời thích ăn hải sản nhưng Lộ Hướng Đông lại bị dị ứng. “Con cảm ơn chú dì ạ.” Lộ Hướng Đông xúc động từ tận trong đáy lòng. Bản thân y thì lừa mất con trai người ta mà người ta vẫn có thể dối xử với y như này. Cha mẹ Đường Thời yên lặng một lúc không nói gì. Phải tầm năm phút sau, cha Đường mới thở dài rồi bảo: “Sau muốn ăn gì thì báo trước. Mà nhớ mang chìa khóa, không ai mở cửa cho hai đứa đâu.” Hai người họ nhìn nhau, trong lòng nắm chắc rồi. Cửa ải phụ huynh đã vượt qua. — Note: Ầu, sắp đăng hết truyện rồi mà mình vẫn chưa biết tiếp theo làm bộ nào đây. Chị Tĩnh mấy nay không onl hoặc bị trôi mess mà chưa thấy rep tin nhắn xin Per bộ “有名” chứ..