Lộ Hướng Đông vừa theo đuổi được Đường Thời, cả đám anh em biết chuyện cái lập tức ầm ĩ đòi mời cơm, thực ra là muốn gặp người trong lòng của lão Lộ. Sau khi Lộ Hướng Đông báo với Đường Thời, anh cũng thoải mái đồng ý. Bữa tiệc là do Trình Dịch đứng ra tổ chức, nơi cũng do hắn chọn. Hôm đấy Đường Thời có lịch khám nên khi hai người họ tới nơi thì mọi người đã đang chờ rồi. “Xin lỗi đã tới muộn.” Đường Thời theo Lộ Hướng Đông vào quán, không vội ngồi xuống mà xin lỗi với mọi người trước hết. “Có gì đâu, không muộn không muộn, bác sĩ Đường ngồi đi.” Trình Dịch ngồi gần cửa, đứng lên chào hỏi Đường Thời. Đường Thời chẳng biết ai trong số họ nhưng có vẻ cả bàn đã biết rõ về anh rồi. “Người yêu tôi, Đường Thời.” Lộ Hướng Đông đứng cạnh Đường Thời giới thiệu. Nghe kìa, người yêu tôi, đúng là làm người ta ghen tị mà. “Ừm, người yêu anh ấy, Đường Thời.” Đường Thời cong khóe miệng mỉm cười, tiếp lời Lộ Hướng Đông. Lộ Hướng Đông cười càng thêm rạng rỡ, sau khi dẫn Đường Thời vào ngồi xuống thì bắt đầu mồm năm miệng mười kể với mọi người bác sĩ Đường nhà y tốt tới mức nào. Đường Thời chiều theo y. Lộ Hướng Đông chẳng ngại mất mặt thì anh cũng không ngại, nghe y nói chuyện còn thi thoảng rót nước cho y. Đám anh em sao có thể dễ dàng buông tha cho, thi nhau rót rượu cho Lộ Hướng Đông. Lộ Hướng Đông đang vui, ai tới cũng tiếp, tới cuối rõ ràng đã quá chén. “Bác sĩ Đường,” Lộ Hướng Đông kéo tay Đường Thời tới bên miệng hôn, lẩm bẩm nửa ngày cũng chẳng nói thành lời, cứ gọi ‘bác sĩ Đường’ hoài. Đường Thời cứ để y gọi, y gọi một tiếng, anh đáp một tiếng. Lộ Hướng Đông uống không ít, gọi tới cuối mới kéo người ta đi về phía bãi gửi xe. “Sao thế anh Lộ?” Đường Thời lúc này không thể kệ y đi lung tung nữa. Hai người đều uống rượu nên không ai lái xe được. “Đưa em đi xem thứ này.” Lộ Hướng Đông còn chưa xỉn hẳn, vẫn có chút tỉnh táo, nói địa chỉ rồi hai người gọi xe tới đó. Xe dừng lại trước đầu một ngõ nhỏ, sau khi xuống xe Lộ Hướng Đông dắt Đường Thời tiến vào. Trời lúc này đã sớm tối mịt. Đường Thời sợ y đi không vững nên lấy điện thoại bật đèn pin lên rọi đường cho y. Hai người dừng lại trước một căn nhà, Lộ Hướng Đông lấy chìa khóa ra mở cửa, vừa mở vừa nói, “Đây là nhà của ông anh, lúc còn bé anh có sống ở đây mấy năm.” Cửa mở ra, Lộ Hướng Đông lần mò bên cạnh cửa, túm được sợi dây đèn thì khẽ giật, cả căn nhà lập tức bừng sáng. Đường Thời lúc này mới nhìn rõ trong nhà trông như nào. Căn nhà không nhỏ ngập trong ngọc thạch, có cái mới khắc được một nửa, có cái đã khắc xong rồi. Lộ Hướng Đông chẳng quan tâm mấy thứ đó, dẫn Đường Thời bước qua đống ngọc thạch đó đi vào trong. Tới bên trong Đường Thời mới thấy có một gian sáng đèn ở góc trong cùng, là một xưởng làm việc nhỏ. “Em vào được chứ?” Đường Thời biết Lộ Hướng Đông từng theo nghề chạm khắc, cũng biết bọn họ có quy định không cho người ngoài vào trong xưởng làm việc. “Anh dẫn em tới đây mà, vốn là muốn cho em xem.” Lộ Hướng Đông dẫn người vào. Đường Thời vừa bước vào liền nhận ra gian phòng này có được dọn dẹp khác những nơi còn lại trong căn nhà, rõ ràng có người sống ở đây. “Bình thường lúc anh không tới tiệm hoặc không về nhà đều sẽ tới đây.” Lộ Hướng Đông mượn hơi men kể cho Đường Thời rất nhiều chuyện. Kể y không cha mẹ, sống cùng ông nội; kể y từ bé đã được đưa đi cùng sư phụ để học chạm khắc, khắc gì cũng biết; kể y từ sau khi ông nội qua đời thì không chạm vào dao khắc nữa, sợ nhớ người thân. Đường Thời nghe chuyện mà như có ai cứa vào tim, đưa tay ôm Lộ Hướng Đông vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng y. Lộ Hướng Đông im lặng hồi lâu, sau đó mới cầm một hộp nhỏ đặt trên máy điện đưa cho Đường Thời. Đường Thời mở ra coi, là một chiếc khấu bình an [1] bằng ngọc. “Mảnh ngọc này là do ông nội để lại cho anh, bảo sau này tặng cho cháu dâu, anh nghĩ thấy nên tặng cho em.” “Anh từng khắc rất nhiều món đồ, nhưng tới lúc thật sự động dao lại chẳng suy nghĩ gì nhiều, chỉ mong em một đời bình an.” “Em ở bên anh chắc chắn sẽ gặp nhiều khó khăn hơn việc sống một cuộc sống bình thường, lấy vợ sinh con. Anh không dám hứa hẹn gì với em cả, đó đều là những lời nói xuông mà thôi.” “Em là người yêu anh đã chọn. Ông cụ muốn anh tặng mảnh ngọc này cho cháu dâu mà không được rồi, nhà họ Lộ bọn anh không thể có cháu dâu.” “Về sau, ngọc này là của em, em mang theo bên mình, nhé?” Mắt Đường Thời cay cay, dùng giọng mũi hỏi: “Thật sự tặng em sao?” “Sau này chúng ta gặp ông thì anh sẽ ăn nói như nào đây?” Lộ Hướng Đông cũng nói rồi đó, ngọc này là ông cụ để lại cho cháu dâu, anh không dám nhận. “Nó nên là của em.” Lộ Hướng Đông chỉ nói câu này, nên là của em, sau đó kéo tay Đường Thời, đặt khấu bình an vào tay anh. Lộ Hướng Đông uống nhiều, được một chốc là thiếp đi. Lúc này Đường Thời mới cẩn thận ngắm nghía mảnh ngọc. Vừa nãy anh cầm trong tay sờ thấy bên trên có khắc chữ, giờ soi dưới ánh đèn mới thấy rõ. —– Trung với Đường Thời. [2] Chú thích:[1] Khấu bình an: có tên gọi khác là mắt La Hán, có tác dụng xua đuổi tai ương, mang tới bình an. Khấu bình an thường là một mảnh ngọc tròn, có lỗ nhỏ ở giữa. Theo người xưa, phần vành ngoài tượng trưng cho trời đất mênh mang hỗn độn còn lỗ tròn nhỏ ở trong tượng trưng cái bình yên trong nội tại con người. <img src="https://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20210807/khau-binh-an-8-0.png" data-pagespeed-url-hash=2059038511 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> [2] Chữ “Trung – 忠 ” ở đây là sự kết hợp giữa “中 – giữa” và “心 – trái tim“. Hiểu nghĩa từ điển là trung thành, hiểu nghĩa thơ ca chút là đặt nơi giữa trái tim đó ~.