Khánh Dư Niên
Chương 169 : Đi dạo trong mưa (2)
Mưa vẫn rơi, người ta trốn trong những tán ô cong cong mở ra như hoa.
Phạm Nhàn mỉm cười liếc nhìn chàng thanh niên này, nhận ra trên người gã đã ướt một tảng lớn, nên chẳng nói gì thêm, nếu gã thực sự là một kẻ xấu thì trong nháy mắt hắn có ít nhất năm cách khiến gã không động đậy được.
Dễ nhận thấy đây chỉ là một học trò vừa đi mua một con gà quay cho bữa tiệc rượu nên Phạm Nhàn cũng không dừng bước, cứ tà tà đi về phía trước. Hắn tiêu sái đi về phía trước, người thanh niên trốn vào ô hắn cũng tự nhiên bước đi, không ai nói câu nào, ở bên phải hắn, ghé cái đầu vào tán ô của hắn thản nhiên theo sát.
Cứ như vậy cùng che chung ô mà đi khoảng hơn mười bước, Phạm Nhàn nhận ra người thanh niên này khá khả ái, hiếm có gã thư sinh nào khơi khơi chui vào ô người khác như vậy, lại im im đi đến hơn mười bước, một chút khó xử ngại ngần cũng không có. Hắn hơi nghiêng đầu cẩn thận nhìn gần một phen, nhận ra tướng mạo gã khá phổ biến, có điều lông mày rất dày, như thể người ta dùng bút lông mà vẽ nên hai đường vậy.
Đằng Tử Kinh tụt lại đi đằng sau hai bước.
Dưới cùng một tán ô hai người vẫn im lặng như thế, không biết vì sao kiên trì như thế, Phạm Nhàn cười tiếp tục câu chuyện dở:
-Lúc trước ngươi nói không ổn, không ổn cái gì?
Thấy chủ nhân tán ô đã lên tiếng, gã thanh thư sinh rất lễ phép cười cười:
-Quan nếu đã tham, tất nhiên lương tâm sẽ không còn quan tâm đến chính sự. Nên nếu đã là quan tham lại có ích, chắc chính hắn cũng thấy buồn cười.
Phạm Nhàn cười cười, nhận ra dưới một tán ô không thể che cho hai người, bên vai gã thư sinh ấy đã ướt sũng, lẳng lặng dịch tán ô sang cho hắn, đáp:
-Mặc dù tham quan đã chán lo chính sự, nhưng dù sao thì cũng vẫn là người có chức vị cần phải hoàn thành.
Người thư sinh trẻ tuổi nhăn nhăn lông mày, có vẻ hơi khó hiểu:
-Chỉ cần chịu làm, nói cho cùng so với không làm vẫn là hơn.
Phạm Nhàn nắm chặt cán dù, lắc đầu nói rằng:
-Một con đê, đại khái khoảng vài năm sẽ tu bổ một lần. Nếu như là một thanh quan trị thủy, thì với việc tu bổ đê điều, không chừng một năm tiến hành vài lần. Ngươi nói những người dân sống quanh con sông kia, sẽ mong một vị thanh quan cần cù nhưng vô năng hay một gã tham quan lười biếng vô năng?
Gã thư sinh trẻ tuổi nghẹn lời, một lát sau cười ha hả:
-Đây có lẽ cũng chỉ là một trường hợp đặc biệt, mặc dù quan phụ mẫu có một số việc nhất định phải làm như lượng điền phát lương, trừ tai tề dân, đoạn tụng quyết ngực. Nếu như là một gã quan lười, chỉ sợ sẽ loạn hết lên.
Phạm Nhàn cười cười:
-Cho nên then chốt là ở năng lực, dù là thanh quan hay tham quan.
Thực ra cái nhìn của hắn cũng có thể là chưa chính xác, bị ảnh hưởng bới các tiểu thuyết quan trường đã đọc kiếp trước, nhưng cái luận điểm này ở giữa dân gian Khánh quốc cũng khá mới mẻ. Gã thư sinh trẻ tuổi cùng ô với hắn không khỏi hứng thú, truy vấn:
-Nếu như một vị quan viên có năng lực, nhưng thập phần tham hủ, lẽ nào triều đình lại không phế hắn đi?
Chẳng hiểu sao khi nghe gã nói Phạm Nhàn liền nhớ ngay tới cha vợ của mình, vị đại gian thần trứ danh Khánh quốc Lâm Nhược Hải, thế nhân đều biết là cực kỳ tham, nhưng vì bệ hạ biết rõ lão cực kỳ giỏi, nên vẫn dụng đến nay. Quay lại câu hỏi của gã thư sinh trẻ tuổi, không biết nói gì hơn là lắc đầu:
-Trị vì là một công việc gian nan, không có biện pháp nào là hoàn hảo. Bất quá nếu chỉ cầu triều đình quản giáo, tự học dưỡng đức, đã xa cầu quan trường hoàn toàn thanh minh, thực có chút hơi kỳ lạ.
-Nếu triều đình gia tăng giám thị sát hơn, chẳng lẽ không thể chống tham hủ?
Gã thư sinh cau chặt chân mày liền một dải.
-Hôm nay Lễ bộ Thượng thư Quách Du Chi đã bị hạ ngục, nếu như Giám Sát Viện trước kia cũng như bây giờ, thì khoa cử đã không mang cái bộ dáng bại hoại hôm nay!
Thực ra về phương diện chính trị Phạm Nhàn không có cao kiến gì, nhưng trong bụng đã cảm thấy hứng thú bàn tán:
-Nếu Trần viện trưởng Giám Sát Viện đánh đổ Quách Du Chi, làm cho con cháu của hắn trở thành mục tiêu hàng đầu, thì ngươi nói ai giám thi việc này?
Gã thư sinh trẻ tuổi không cho là đúng:
-Tất nhiên Bệ hạ có con mắt thần như điện.
Phạm Nhàn càng không đồng ý:
-Chỉ một người trị cả thiên hạ, đâu có dễ như vậy?
Thực ra hắn rất rõ ràng, Hoàng thượng nhất định còn có thủ đoạn âm thầm quản lý hành động của Giám Sát Viện, thủ đoạn loại này thậm chí còn không lộ ra với cả phụ thân, nhưng với những ý niệm chính trị ngây ngô kiếp trước khiến cho đối với hành động này của Hoàng thượng thì Phạm Nhàn hơi cười nhạt, chưa bao giờ cho rằng đem cả thiên hạ làm bát thịt béo của thiên tử. Có tinh thần như vậy, sẽ có lòng thanh thản để ý tới toàn bộ những bất công trên quan trường.
Vừa đi vừa nói, hai người chung một ô đã đi tới trước cửa một khách điếm bình dân, gã thư sinh trẻ tuổi ôn hòa cười:
-Cám ơn công tử đã chia nửa cái ô cho ta, ta đã tới rồi.
Phạm Nhàn nghiêng nghiêng tán ô, ngước mắt nhìn cái bảng tên khách điếm, nhận ra rất khéo, đây cũng là nơi mình muốn đến, cười nói:
-Ta và ngươi cùng vào thôi. Ta muốn đến khách điếm bình dân tìm người.
Cái tên khách điếm này rất tục rất phổ biến – Đồng Phúc Khách điếm.
Cùng gã thư sinh trẻ tuổi vào trong khách điếm, hắn biết gã tên Sử Xiển Lập, cũng là người nhập kinh thi lần này. Nhưng lúc này Phạm Nhàn thực không có cách nói ra danh tính của mình, nên chỉ nói với gã mình họ Phạm.
-Phạm công tử tới tìm người nào?
Sử Xiển Lập lúc này mới để ý trang phục người này hẳn là một công tử nhà quyền quý, nên không giống như lúc nãy khơi khơi nhảy vào ô, trở nên rụt rè hơn:
-Ta tới chỗ bằng hữu, không tiện nói chuyện nhiều. Sau này có duyên sẽ gặp lại.
Dứt lời, gã thi lễ với Phạm Nhàn, đi tới một chiếc bàn trong góc phòng. Ở đó có một bàn rượu, có hai người nhìn có vẻ giống học trò đang ngồi đấu rượu, bên cạnh đã có người say rượu không biết đất trời, nằm sấp trên bàn mà ngủ, xem bàn rượu này không có đồ ăn gì, chắc chờ Sử Xiển Lập đem gà quay về.
Phạm Nhàn nheo một mắt, nhận ra người uống say ngủ chết trên bàn là Dương Vạn Lý, mỉm cười, học theo Sử Xiển Lập đi tới bàn rượu.
Họ Sử không biết hắn đi sau mình, giở ra tờ giấy bọc con gà, quay lại mắng hai người bạn:
-Khen cho Hầu Quý Thường ngươi, uống hết cả rượu không để lại cho ta một ít.
Hầu Quý Thường cười nói:
-Rượu này trước bị chê là rượu kém, vị tuy không ngon, nhưng lượng cũng đủ. Giới thiệu với ngươi, đây là tài tử Sơn Đông Thành Giai Lâm.
Hắn chắp tay hướng về phía
Thành Giai Lâm, ngạc nhiên nhận ra đằng sau Sử Xiển Lập có một vị công tử ca tươi cười thanh tú, hình như hơi quen quen.
-Sử huynh, vị này là ai?
Hầu Quý Thường nghi hoặc hỏi.
Sử Xiển Lập ngẩn ra, quay đầu lại mới phát hiện ra Phạm Nhàn đã đi theo mình tới bàn rượu từ lúc nào, cười khổ:
-Phạm công tử, chỉ là mượn nửa tán dù, không đến mức còn muốn tới thu phí chứ?
Phạm Nhàn nhìn ra gã dường như hơi kiêng kị, đoán ra mình trông khá hào quý, không dám thân cận quá mức, vừa cười vừa nói:
-Không dám lấy tiền, chỉ là muốn con gà quay của Sử công tử.
Sử Xiển Lập không biết làm sao hỏi lại:
-Không phải Phạm công tử tới tìm người sao?
-Đạp phá thiết hài vô mịch xử. Đắc lai toàn bất phí công phu.(Đi mòn gót giầy không tìm thấy, tự nhiên không phí công lại gặp --- thành ngữ.)
Phạm Nhàn tủm tỉm cười, năm đó bên bờ Lưu Tinh Hà gặp thánh nhan cũng nói câu này, kết quả một chút phản ứng cũng không có. Nhưng hôm nay dùng trước ba người đọc sách, quả nhiên, Hầu Quý Thường lập tức hiểu ý, cảm thấy thú vị hỏi lại:
-Phạm công tử thực sự muốn tới tìm chúng ta?
Phạm Nhàn chỉ chỉ Dương Vạn Lý đang say túy lúy:
-Ta và Dương công tử cũng có chút quen biết, nên hôm nay muốn tới bái phỏng.
Hầu Quý Thường cười nói:
-Vậy mà chẳng bao giờ nghe nói Vạn Lý có người bằng hữu hào phú như thế ở kinh đô. Tới đây tới đây, Phạm công tử mời ngồi. Rượu nhạt gà quay, không chê là tốt rồi.
Sử Xiển Lập vốn thích nói chuyện phiếm với Phạm Nhàn, lúc này thấy hắn là bạn của bằng hữu, cũng không kiêng kỵ mãi, cười cười mời ngồi.
Bên kia Thành Giai Lâm lay đến nửa ngày Dương Vạn Lý cũng không tỉnh, lúng ta lúng túng nhìn Phạm Nhàn cười cười. Thực ra Phạm Nhàn hứng thú với việc khác, chắp tay với Hầu Quý Thường thi lễ:
-Chẳng biết vị huynh đài này xưng hô làm sao?
-Hầu Quý Thường.
-Hầu công tử vì sao lại nhận định tại hạ là một công tử nhà giàu?
Phạm Nhàn nghe thấy hai tiếng Quý Thường không nhịn được buồn cười, lại hỏi:
-Tại hạ tự nghĩ thường thường cũng không phải tay tai to mặt lớn, vừa nhìn đã biết loại suốt ngày chỉ biết ăn vô dụng.
Hầu Quý Thường cười xin lỗi:
-Xem trang phục của công tử giá không ít bạc, đâu giống trang phục của thư sinh nhà nghèo. Còn hai chữ hào phú, chỉ là chúng ta trước giờ hay nói đùa, thỉnh công tử đừng để ý.
Hắn vẫn cảm thấy vị công tử này rất quen mắt, nhưng rượu say mờ mắt chẳng nhận ra.
-Không có không có.
Phạm Nhàn cười ôn hoa, tự nhiên ngồi xuống bên bàn. Người đọc sách đều là người hào hiệp, hơn một vị khách không mời mà đến không cũng để bụng. Quay về việc chính, Dương Vạn Lý cũng vẫn chưa tỉnh lại, nên ngoài Thành Giai Lâm chỉ mời Phạm Nhàn mấy chén, còn Hầu Quý Thường và Sử Xiển Lập hai người không coi ai ra gì đấu rượu với nhau. Rượu chưa đủ, ý chưa mãn thì bắt đầu ngồi nói xuông.
Kể ra mà nói thì cũng huyền diệu khó giải thích được, cũng là đạo quốc gia kinh tế dân sinh. Phạm Nhàn ngồi một bên lẳng lặng thong thả gặm đùi gà lỗ tai vểnh lên nghe hai người nói chuyện, nhận ra Hầu Quý Thường cũng có chút thiên pháp gia (một phái thời tiên Tần), rất hiểu luật pháp, mà Sử Xiển Lập cũng là một nhân vật rất có cảm tính, rất nặng văn hóa.
Chỉ là nói tới nói lui, thiên pháp gia cũng không mơ hồ hay rườm rà, giáo dục cảm hóa cũng không phải là lời khuyến dụ mơ hồ, ngược lại đúng là hai chuyện người đọc sách nhìn được rất rõ. Thỉnh thoảng bên trong còn nói tới chuyện quản lý giao thông, cũng tinh tế phân tích rất rõ, cũng không nói chuyện mờ hồ, càng không giống như các thư sinh khác ánh mắt lúc nào cũng đặt trên hai chữ thiên hạ mà không biết hai chữ thiên hạ ngày hôm nay rộng lớn hơn mí mắt của tuyệt đại đa số mọi người nhiều nhiều lắm.
Phạm Nhàn càng nghe càng đắc ý, cái tên Hầu Quý Thường này là một trong các đối tượng mình dán tên, xem chừng ánh mắt mình thực sự không lầm, chỉ có vị Sử Xiển Lập ôn hòa hào hiệp này thế nào mình lại không có chút ấn tượng gì khi ở trường thi?
Đang đắc ý, chợt nghe Sử Xiển Lập ôn hòa này vỗ bàn nổi giận:
-Nói đi nói lại, cũng trách vị tiểu Phạm đại nhân kia không tốt.
Phạm Nhàn kinh ngạc không hiểu vì sao.
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
571 chương
18 chương
262 chương
9 chương