Khánh Dư Niên
Chương 168 : Đi dạo trong mưa (1)
Uyển Nhi hít một hơi, hiểu ra sự tình nghiêm trọng đến thế nào, lại thấy Phạm Nhàn mỉm cười:
-Nên mới nói, Bệ hạ có thể chịu một lúc nhưng không thể nhẫn cả đời, có thể chịu đủ loại quan lại nhưng không thể nhẫn với nhi tử của mình. Nếu Bệ hạ vẫn không muốn cũng không sao, nhưng chỉ cần nghĩ đến một vấn đề, liền không cách nào kiểm soát được phạm vi nghi ngờ, nên việc chỉnh đốn khoa trường cũng là chuyện tự nhiên.
Uyển Nhi dựa đầu vào lòng hắn, khẽ hỏi:
-Thực ra việc này nói cũng đơn giản, nếu chúng ta ngồi đây cũng có thể hiểu, thì sao Thái tử ca ca bọn họ không rõ?
-Không phải là không rõ, mà là Thái tử đã cảm thấy không an toàn.
Phạm Nhàn nghĩ tới món quà đầu năm Hoàng thương ban cho ba hoàng tử, cái nào cũng có hàm chứa thâm ý, ngay cả hắn cũng hiểu, bất luận là Thái tử hai chính Đại hoàng tử cũng cảm thấy bất an, nên lần này mới thò tay duỗi chân vào khoa trường như thế.
Uyển Nhi thở dài:
-Thiếp cũng không cầu tướng công được phong vương cắt đất, chỉ cầu có thể làm một Hầu gia tiêu dao là tốt lắm rồi. Việc này luôn phiền phức và nguy hiểm.
-Rảnh rang giàu có, ta cũng mong!
Phạm Nhàn cười đáp, nghĩ tới biệt hiệu trong bảo khố thánh kia, lại nói tiếp:
-Chỉ là cũng không quen lắm, ai bảo ta và phụ thân đại nhân đều có tên không tốt.
Thấy hắn trêu ghẹo bố mình, Uyển Nhi bật cười, dừng lại một chút lại hỏi:
-Bên phía phụ thân không có chuyện gì chứ?
-Yên tâm đi, ngay đêm đó phụ thân đã tới Tướng phủ.
Phạm Nhàn còn nói thêm mấy câu, sau lắc đầu tán thán:
-Trước đó ta đã nói với Giám Sát Viện làm cho tốt, nàng xem những quan viên bị bắt, ngoại trừ Quách Thượng thư, kể cả Đông cung, Xu Mật Viện đều có người ngã ngựa, bên phía nhạc phụ tuy cũng bị nắm mất một vị Phương Thị Lang, nhưng dù sao cũng không bị tổn cân động cốt, cái loại đúng mực này đếu không phải là tay già đời ở trong quan trường hơn mười năm, chắc chắn không thể làm được.
-Vậy rất khó sao?
Uyển Nhi mỉm cười.
Phạm Nhàn nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen óng của thê tử:
-Rất khó, muốn cho những thế lực này bị đau, nhưng lại không thể khiến họ đau mà chết, tránh cho Bệ hạ phải dọn lại.
Dứt lời, trán hắn nhăn lại đầu ưu tư.
-Sao thế?
Cẩn thận ôm chặt cánh tay tướng công, Uyển Nhi quan tâm lo lắng.
Phạm Nhàn lắc đầu, muốn quên đi cái cảm giác đau buồn ân thầm trong lòng kia đi:
-Ta vốn cho rằng lần này phá tệ án, nhất định giấu không được người trong thiên hạ, nên phải chuẩn bị thật tốt cho trận ác chiến, không ngờ Giám Sát Viện đã ra tay ủng hộ hoàn toàn. Bất quá nàng nói đúng, trên đời này không có gì nói trước được, nhỡ đâu sau này Đông cung biết được ta có quan hệ với Giám Sát Viện. Hơn nữa, người điên ở Khánh quốc nhiều lắm, lúc này ta đang lo cái người điên kia.
-Trần Bình Bình?
Lập tức Uyển Nhi biết hắn nói ai, nhưng nàng không rõ lắm, tướng công ngoài việc tố giác tệ án, thì còn có quan hệ mật thiết gì với đầu sỏ Giám Sát Viện? Nàng hơi nghi ngờ, cái sự nghi ngờ này quá lớn, thậm chí che đi cũng không che được.
Phạm Nhàn cười cười, không nói rõ chuyện này ra, chỉ nhẹ giọng giải thích:
-Ta lo ngay từ đầu ông ta đã không muốn giấu chuyện này.
-Hắn dám!
Mỗi thiếu nữ cũng đều mong muốn có một tướng công anh hùng dạt dào tinh thần trọng nghĩa, nên việc Phạm Nhàn âm thầm tố giác tệ án lần này, tuy nàng lo lắng nhưng tự sâu trong tâm lại rất tự hào về tướng công của mình. Lúc này nghe Trần Bình Bình cũng muốn kéo tướng công ra trước mặt thế nhân, vừa nghĩ đến sự nguy hiểm của chuyện này, thân thể mềm mại chấn động, quận chúa lại càng tức giận, hừ hừ:
-Ngày mai thiếp sẽ vào cung tìm Thái hậu!
Phạm Nhàn cười ha ha, xoa dịu nàng:
-Trần Bình Bình cũng là nghĩ cho ta thôi, chắc cũng không phải ý xấu.
Uyển Nhi hiểu không rõ lời Phạm Nhàn nhưng nàng rõ ràng đây là một cơ hội tốt. Ở dạ yến thi hội, nếu như trước biết bao con dân Khánh quốc tạo ra danh tiếng và địa vị, chuyện phá tệ án lần này không thể nghi ngờ là một cơ hội tốt. Theo như Phí Giới lão sư đã nói qua, nếu mẫu thân và chiến hữu Trần Bình Bình vẫn không cam lòng với một ông chủ nội khố lắm tiền, nhượng cho mình chấp chưởng Giám Sát Viện, thì theo như tính cách Trần Bình Bình trước giờ, nương theo vụ tệ án kỳ thi mùa xuân này, cho hắn ra mắt bàn dân thiên hạ cũng không phải là chuyện không có khả năng.
Vấn đề là ở chỗ, tỷ lệ thành công là bao nhiêu? Vấn đề này Phạm Nhàn chưa biết được.
Hắn bò trên giường, nhìn trời mưa phùn bên ngoài cửa sổ mới biết đã sắp đến giờ ngọ, mình đã ngồi trên giường ôm thê tử đến hơn nửa ngày, ngọt ngào mỉm cười, nhưng nụ cười có hơi uể oải. Lần này đưa ra tệ án này thực sự là vì thương các tài tử có thực học, thứ hai là không cam lòng, các Hoàng tử giật một sợi dây thao túng như thế. Và nguyên nhân trọng yếu nhất là thử một Trần Bình Bình.
Phạm Nhàn đi sứ Bắc Tề, nên hắn phải rõ ràng, lão đại Giám Sát Viện với thực lực kinh khủng kia đối với mình đến cuối cùng là thái độ gì? Song song với đó, hắn càng muốn biết thái độ của vị lão nhân đằng sau trên ngôi cửu ngũ chí tôn kia.
Thái độ quyết định tất cả, thái độ quyết định mối quan hệ, thái độ cũng có khả năng nói lên lịch sử, có thể nói được thân thế. Nheo nheo mắt, con mắt hắn mang khí tức của đôi mắt mẫu thân, nhìn bầu trời mây đen, nghĩ tới tất cả mọi suy nghĩ Khánh quốc đột nhiên thay đổi, mà chính hắn dường như vẫn đang trên con đường tìm ra sự thật.
Hay là mục tiêu đã đến rất gần.
---
Bên ngoài Phạm phủ trên một con đường ẩm tháp, một chiếc xe ngựa không có tiêu ký yên lặng đỗ ở đằng kia, đột nhiên, một bóng người xuất hiện nhẹ như lá bay, sắp rơi xuống đến mặt đất, hai tay đáp trên thùng xe, cả người đã chui vào trong xe ngựa.
-Đi.
Vừa đặt mông xuống, Phạm Nhàn lên tiếng.
Đằng Tử Kinh như lần trước liếc mắt nhìn công tử, cười khổ:
-Công tử, nếu lão gia biết lúc này công tử còn đi ra ngoài, chắc chắn sẽ hỏi tội tiểu nhân.
Phạm Nhàn cười càng khổ hơn:
-Nếu không đi nhanh lên, không chừng lão gia đem gậy gộc đến đánh đứa con bất hiếu là ta đấy. Sau đó thì vị thiếu nãi nãi ôn nhu của ngươi sẽ đem dây thừng buộc trói ta lại.
Thời gian này trong Kinh thực sự nhân tâm hoảng sợ, cái tin Lễ bộ Thượng thư Quách Du Chi bị hạ ngục chỉ sau một canh giờ đã truyền khắp cả Kinh đô, phàm là quan lại liên quan đến kỳ thi xuân đều đứng ngồi không yên trong nhà, rất sợ một lúc nào đó mật thám Giám Sát Viện sẽ tới gõ cửa, sau đó lịch sự khách khí mời đi uống trà.
Mà Phạm Nhàn là nhân vật then chốt của cái chuyện tra tệ án này, biết rõ nội tình Ti Nam bá tước Phạm Kiến và Thần quận chúa càng không dám để cho hắn ra ngoài. Nên hắn không thể làm gì khác hơn là len lén trốn ra đây, thở dài:
-Đằng đại, may mà ở kinh đô công tử còn có ngươi tâm phúc, nếu không thì việc xuất môn đâu có đơn giản như thế.
Vẫn an tĩnh ngồi cạnh hắn, vẻ mặt tươi cười của Vương Khải Niên biến thành ỉu xìu méo xẹo, sầu mi khổ kiếm:
-Đại nhân, hạ quan vẫn nỗ lực trở thành tâm phúc của người.
Phạm Nhàn ha ha cười trêu:
-Vương Khải Niên, chắc chắn là có ngươi rồi.
Roi ngựa vung lên, chiếc xe ngựa màu đen thong thả đi về phía trước, bánh xe lăn qua những vũng nước bên đường, cây cỏ bốn phía đều được nước mưa thanh tẩy lại càng xanh nõn nà hơn. Đằng sau xe có mấy mật thám Giám Sát Viện mặc áo mưa màu đỏ đi theo, bọn họ đều là người của Vương Khải Niên, chuyên môn phụ trách an toàn cho Đề ti đại nhân.
-Nếu trong triều có quan viên trả thù thì làm sao? Nhân thủ của ta ở đây sợ là không đủ.
Vương Khải Niên biết rõ Phạm Đề ti đã làm cái gì, cũng lo lắm.
Phạm Nhàn mỉm cười, con ngươi lạnh lẽo:
-Bây giờ không phải là lúc đó, nơi chúng ta muốn đi cũng không phải chợ Ngưu Lan. Bản quan muốn xem một chút, ngoại trừ bà điên kia, còn ai dám, ngay ở kinh đô này, ngay dưới mí mắt Thánh thượng ai dám ám sát ta.
-Đi đâu?
Đằng Tử Kinh không quay lại, thấp giọng hỏi.
Phạm Nhàn liếc nhìn Vương Khải Niên, gã nói khe khẽ một cái tên, sau đó giải thích:
-Rất trùng hợp, mấy tên học sinh đại nhân coi trọng đều ở trong cùng một khách điếm.
---
Xe ngựa dừng lại bên ngoài ngõ Điệp Y, ngoài trời còn lất phất chút mưa nhỏ, Phạm Nhàn xuống xe cùng với Đằng Tử Kinh cầm hai cây dù đi tới, Vương Khải Niên biến mất trong đoàn người từ lúc nào.
Ngõ Điệp Y này là nơi cư ngụ của các sĩ tử ngoài kinh, bây giờ trong kinh bạo phát án khoa trường, nên lúc này rất ồn áo, chen chúc đông nghịt, Phạm Nhan giơ dù cẩn thận từng tí theo ven đường mà đi tới, mặt ô nghiêng ra ngoài, tránh cho nước mưa từ ô rơi xuống các gánh hàng rong.
-Làm phiền, làm phiền một chút!
Một thư sinh thon gầy kêu váng lên, trong tay ôm theo hai bầu rượu, đi sát qua bên người Phạm Nhàn, chạy như điên về phía trước, mặc kệ trời đang mưa, nhưng khi đi ngang qua lại quay đầu liếc mắt nhìn lại Phạm Nhàn.
Phạm Nhàn giơ dù, nhìn người nọ chạy trong mưa, lắc đầu cười:
-Làm sao mà chạy như điên thế kia? Chỉ cần thi xong phải uống say một phen.
Hắn chép chép miệng, hơi tiếc nuối bản thân mình lúc đó vì sức khỏe không thể tham gia kỳ thi tốt nghiệp.
Đằng Tử Kinh nghe câu này không hiểu hết, nhưng vẫn kính cẩn giải thích:
-Việc Quách Du Chi rớt đài khiến cho các học sinh này rất vui sướng.
-Phong thái của Quách Thượng thư quá kém sao?
Phạm Nhàn tùy ý đi trước, nhìn như một cậu ấm thích đi bộ trong mưa.
Đằng Tử Kinh cười nói:
-Quan trong kinh đô mấy người có phong thái tốt. Nếu đem chém đầu tất cả quan viên lục bộ, có khi chẳng ai bị oan.
Phạm Nhàn ha ha cười, nghĩ thầm kiếp trước cũng có chuyện cười kiểu này, trêu lại:
-Vậy ngươi nói cha ta có bị oan không?
Người đời đều biết, Ti Nam bá tước Phạm Kiến, trước là Hộ bộ Thị Lang, sau là Thượng thư, không biết đã rút lõi của quốc khố được bao nhiêu bạc, nếu nói đến đại quan tham, thì cha của Phạm Nhàn, chỉ sợ không thoát được cái tội danh này. Nhưng lời này Đằng Tử Kinh nào dám nói, nghe câu hỏi của công tử mà mồ hôi lạnh bắt đầu rịn khắp lưng, cười khổ:
-Công tử, tiểu nhân nói lỡ. Người đừng để bụng.
-Tham quan sợ cái gì? Thế nhân không hoạn quan tham, nhưng hoạn những tên quan tham vô dụng.
-Công tử, lời này không ổn.
Bỗng nhiên có người không lịch sự từ bên cạnh chui vào tán dù Phạm Nhàn trú mưa, trong tay đang cầm một tờ giấy bao một con gà quay, mùi gà quay thơm nức mặc kệ trời mưa.
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
571 chương
18 chương
262 chương
9 chương