Khánh Dư Niên
Chương 140 : Quảng Tín Cung
Trang Mặc Hàn mỉm cười nói:
-Ta hôm nay mưu hại hắn, thực là đánh bạc với thanh danh bảy mươi năm của mình, một khi đổ thua, ta tự nhiên cam tâm tình nguyện chịu kết quả. Lão phu chỉ là không rõ, vị Phạm công tử kia quả thật là một nhân vật tiên thơ, nếu công chúa đối với ngoại thần nói rõ, ta kiên quyết sẽ không tự rước lấy cái nhục này.
Trưởng công chúa thở dài nói rằng:
-Ta cũng không nghĩ tới tiểu hài tử này ngoài thi danh ra, còn có tâm tính điên cuồng như vậy.
Trang Mặc Hàn nhắm mắt, trên mặt hiện lên vẻ tiếc hận, một lát sau mới lo lắng nói rằng:
-Ta tiếc hận không phải chuyện không thành, chỉ là than cho nửa đời thanh minh, giờ tới khi già rồi, lại làm việc thất đức như vậy. Nếu như không phải Phạm công tử trong một đêm viết liền ba trăm bài thơ, có thể sĩ tử khắp thiên hạ bởi vì một buổi nói chuyện của lão phu mà cho rằng Phạm công tử là một tên vô sỉ sao chép thơ văn của người khác.
Lão nhân mở mắt, trong mắt đầy vẻ bình thản thanh minh, mỉm cười nói:
-Như vậy cũng tốt.
-Cũng tốt?~ Trưởng công chúa vươn đôi chân trần nhẹ nhành chuyển động, môi khẽ cắn, u oán nói:
-Trang đại gia, mẫu thân luôn luôn kính trọng tài đức của ngài, cho nên mới muốn ngài ở trong cung. Ta đáp ứng chuyện của ngài đã làm thỏa đáng rồi, còn chuyện của ngài đáp ứng ta thì sao? Chẳng lẽ cho rằng hai quốc gia ký kết hiệp nghị rồi, thì thân huynh đệ của ngài sẽ lập tức được trả về nước sao, cho nên Phạm Nhàn có thể bảo trụ được danh tiếng, lão cáo già ngươi giả ý tiếc tài, ngược lại có thể làm cho tâm an sao?
Trang Mặc Hàn mỉm cười nói rằng:
-Sai là sai, bởi vì thân tình của lão phu, cho nên mới rơi vào trong tính toán của trưởng công chúa, mới phải tới Khánh quốc này. Huynh đệ của ta, nửa đời giết người vô số, nếu Trưởng công chúa muốn đổi ý, lão phu cũng không có cách nào, chỉ có thể khi quay về Bắc Tề, cầu khẩn cho hắn, nguyện cho hắn ở trong nhà tù Giám Sát viện quý quốc, có thể thoải mái hơn một chút.
Trưởng công chúa mỉm cười không nói gì:
-Ta bán Ngôn Băng Vân cho tiểu tử hoàng đế kia, chỉ có như vậy các ngươi mới có thể hoán đổi Tiếu Ân trở về Bắc Tề, đó là một chuyện buôn bán. Đây không phải là buôn bán của ta với ngài, mà là cuộc buôn bán của ta với hoàng đế ngài, chỉ là ta đã thực hiện được lời hứa, nhưng ngài không có đáp ứng được chuyện của ta. Tối nay trên điện, nếu như ngài không làm bộ thổ huyết chịu thua, mà là một mực chắc chắn bài thơ của Phạm Nhàn là sao chép, chuyện này cũng chưa biết mèo nào cắn mỉu nào. Cho nên Trang đại gia, ngài lúc về nước, nhớ kỹ đưa cho tiểu hoàng đế các ngài một lời, Bắc Tề các ngươi nợ Quảng Tín cung ta một nhân tình.
Trang Mặc Hàn mỉm cười nói rằng:
-Phạm công tử có đại tài, thi lực thực sự không phải mình ta có khả năng chống được, nghĩ Trưởng công chúa cũng có thể đoán được, vị Phạm công tử này chính là người có thiên mạch đã lâu không xuất hiện ở nhân gian. Ta hiếu kỳ, Khánh quốc có một vị có thiên mạch, thế nào lại không vội bảo hộ, trái lại còn muốn nhanh trừ đi? Huống chi, cho dù là xác nhận Phạm công tử sao chép thơ đó, thì chuyện này có thể tạo cho hắn thương tổn gì chứ?
Trưởng công chúa thản nhiên nói:
-Ta chưa bao giờ tin tưởng chuyện ma quỷ cái gì mà người có thiên mạch cả. Trang đại gia đọc đủ kinh thư, đương nhiên biết thánh nhân nói như vậy. Nếu như Phạm Nhàn là người có thiên mạch gì gì đó, nếu như năng lực của hắn chỉ là chút tiểu đạo như ngâm thơ đối thơ, đối với triều đình Khánh quốc mà nói, liệu có lợi ích gì. Về phần vì sao ta phải đối phó với hắn, cái này không có quan hệ với lão tiên sinh.
Trang Mặc Hàn trong mắt sĩ tử thiên hạ có địa vị vô thượng, đánh bạc vài chục năm danh tiếng của mình để dẫm nát Phạm Nhàn dưới chân, thì ra là do Trưởng công chúa nhờ vả. Chỉ là hắn không biết mối quan hệ phiền phức trong quan trường Khánh quốc, cũng không rõ ràng lắm chuyện Trưởng công chúa cùng Phạm Nhàn không lâu sau sẽ có quan hệ nhạc mẫu cùng con rể.
Nhưng Phạm Nhàn biết rõ vì sao Trưởng công chúa muốn đối phó mình.
Hắn nửa quỳ ở trên mái ngói đại điện, ngón tay cảm thấy có chút lạnh lẽo, nhìn qua mái ngói xuống vị công chúa quyến rũ với hơn ba mươi tuổi kia, hàn ý trong ánh mắt dần dần hiện lên. Trong điện lúc Quách Bảo Khôn lên tiếng, Phạm Nhàn chỉ biết là quý nhân trong cung có liên thủ với Trang Mặc Hàn, muốn đuổi mình ra khỏi kinh đô.
Việc sao chép, nhìn qua dường như chỉ là việc nhỏ, nhưng liên quan tới “phẩm tính”, nghĩ tới nếu như mình không đọc thơ trong điện lúc ấy, làm cho quần thần trong điện bị chấn động, chỉ sợ mọi người sẽ tin tưởng lời nói của Trang Mặc Hàn, bản thân trở thành kẻ trộm văn thơ, tuy rằng không có xử phạt gì, nhưng còn đường làm quan sẽ không thể tiếp tục, chỉ là hôn sự cùng Uyển Nhi, có khả năng sẽ thất bại --- Thái Hậu không thích nhất là chuyện này, vị trưởng công chúa này chỉ sợ rõ hơn mình nhiều.
Càng là cho Phạm Nhàn thất vọng đau khổ chính là, thì ra tổng đầu mục gián điệp Tiếu Ân trong hiệp nghị của hai quốc gia lại là huynh trưởng của Trang Mặc Hàn! Trưởng công chúa muốn Trang Mặc Hàn ở Khánh quốc chèn ép mình, cũng không tiếc thương đầu mục gián điệp của Khánh quốc ở Bắc Tề, bán Ngôn Băng Vân nhi tử của đại thần trong triều cho địch quốc.
Lá gan nàng cũng thật lớn! Hành sự âm hiểm như vậy, hoàng đế trong cung lẽ nào dễ dàng tha thứ cho muội muội của mình, làm ra loại chuyện tình làm thương tổn quốc thể thế này!
Một con gió nhẹ mùa hè thổi qua mái hiên Quảng Tín cung, làm cho Phạm Nhàn đang rình coi có hơi chút lạnh. Hắn biết, cho dù mình nghe thấy mấy cái bí mật này, cũng không có khả năng dùng chuyện này uy hiếp đối phương. Nàng là muội muội ruột thịt của hoàng đế, là nữ nhi hiểu rõ Thái Hậu nhất, với thân phận của hai người, cũng để cho nàng hoành hành không cố kỵ ở Khánh quốc này, bán thần tử cầu mưu lợi cho riêng mình.
Phạm Nhàn nhìn nhìn nàng trên giường, mái tóc màu đen, cảm thấy chán ghét vô cùng.
Nữ nhân này quả nhiên nhiên không chỉ là điên mà còn biến thái đi.
Tới đó thì Phạm Nhàn dường như thấy rõ toàn bộ diện mạo của âm mưu này. Trưởng công chúa cùng hoàng đế Bắc Tề có hiệp nghị, đó là bán đứng gián điệp đầu mục Giám Sát Viện Ngôn Băng Vân ẩn núp bốn năm ở Bắc Tề, làm cho đối phương trao đổi lấy Tiếu Ân cùng Ti Lý Lý. Mà bên Bắc Tề, ra giá chính là muốn mời nhất đại đại gia Trang Mặc Hàn danh chấn thiên hạ tới kinh đô Khánh quốc, mượn miệng của hắn, hủy diện mình. Đồng thời còn có thể mượn việc này, giáo huấn hệ thống Giám Sát viện trước nay không nể mặt Trưởng công chúa một lần.
Chỉ là không biết hiệp nghị giữa nàng cùng hoàng đế Bắc Tề, bao quá những nội dung gì. Phạm Nhàn đoán rằng, bán đi đầu mục gián điệp của Khánh quốc ở Bắc Tề. Trưởng công chúa thu hoạch được nhất định không chỉ có những thứ này mà thôi, có lẽ còn có vài thứ gì đó đáng sợ hơn.
------- hoàng đế tới cùng có biết muội muội mình đang làm cái gì hay không?
Hắn sờ sờ chiếc chìa khóa bên hông, hai mắt hiện lên hai đạo hàn quang, định nghĩ ra biện pháp đối ứng, điều chỉnh hô hấp ở trên mái điện một chút, sau đó chuẩn bị rút đi. Trong hoàng cung này rất nguy hiểm, không biết vận khí của mình còn có thể duy trì được bao nhiêu lâu.
Vừa mới trượt cột trụ xuống, phát hiện ra đầu hành lang có hai cung nữ cầm đèn lồng đi tới, Phạm Nhàn rùng mình, cẩn thẩn giấu thân thể mình dưới cột trụ, nương theo bóng ngọn đèn dần dần tiến tới, hoạt động nhỏ vô cùng, bảo trì thân thể hoạt động trong vùng tối.
Hắn âm thầm cầu khẩn cung nữ này sẽ giống như cung nữ lần trước đi sát qua người mình mà không phát hiện ra.
Cung nữ đi qua trụ lớn, mà Phạm Nhàn lúc này cũng đã tới bên kia trụ. Đột nhiên cung nữ dừng bước, xem ra cung nữ này cũng có chút địa vị trong Quảng Tín cung, nhẹ giọng nới với tiểu cô nương bên cạnh mình cái gì đó, tiểu cô nương kia nhẹ nhàng lên tiếng đáp ứng rồi rời đi, cung nữ trung niên này đứng đợi tại chỗ.
Khoảng cách của nàng với Phạm Nhàn trong lúc này chỉ có một cái trụ gỗ mà thôi.
Phạm Nhàn cẩn thận dùng chân khí điều chỉnh hô hấp, cùng với hô hấp của cung nữ đứng trên hành lang dần dần hòa vào làm một. Đồng thời hắn có chút yên lòng khi nghe thấy hô hấp của cung nữ này cũng không có biến hóa gì khác, nghĩ có lẽ chỉ là tình cờ dừng ở chỗ này, mà không phải là phát hiện ra mình.
Hai người vẫn cách nhau một cái trụ gỗ như cũ.
Đột nhiên, hai mắt lộ ra ngoài tấm vải chùm đầu của Phạm Nhàn hiện ra hàn quang, cả người mạnh mẽ di chuyển tới bên trái vài tấc, loại cảm giác nguy hiểm này làm cho hắn tránh được một kiếp!
Ở nguyên vị trí cũ của hắn, một mũi kiếm lặng lẽ không tiếng động xuyên qua cột trụ gỗ!
Bởi vì trụ gỗ này quá lớn, cho nên mũi kiếm chỉ lòi ra được một chút, khả ái mà sát khí vô cùng. Nhưng nếu như Phạm Nhàn không có di chuyển tránh sang chỗ khác, thì lúc này mũi kiếm đã ở trong cột sống thắt lưng của hắn rồi.
Phạm Nhàn lạnh lùng cuộn quanh cột trụ, giống như một con cá chạch, chuẩn xác vô cùng khóa lấy cánh tay trái của cung nữ trung niên. Phản ứng của hắn không giống với những võ giả khác, không quản việc đối phương có động tác rút kiếm.
Hiệu quả quả nhiên rất tốt, cung nữ kia đánh lén không thành, sợ thích khách ngăn cản mình rút kiếm, cho nên toàn bộ chân khí tập trung ở cánh tay phải, phòng thủ trên cánh tay trái có vẻ yếu hơn rất nhiều.
Sau một thanh âm giống như xé giấy, trường kiếm được cung nữ rút ra khỏi trụ gỗ, há mồm muốn hô!
Phạm Nhàn cau mày, chân khí trong cơ thể hùng hồn không gì sánh được xông mạnh vào cánh tay trái của đối phương! Cung nữ này kỳ thực cũng có thực lực thất phẩm, thế nhưng căn bản chưa từng gặp qua loại chân khí cổ quái này của thích khách đánh vào thân thể mình, kinh mạch đau đớn vô cùng, dường như có vô số tiểu đao đang đâm thẳng vào thân thể non mềm của mình, loại đau đớn này làm cho cung nữ trong lòng buồn bực, làm cho tiếng hô cảnh báo lập tức bị nuốt lại trong miệng, cổ họng phát ra một tiếng vang nhỏ cổ quái.
Phạm Nhàn liếc mắt cũng nhận ra, cung nữ này chính là người hôm nọ đã đưa mình vào Quảng Tín cung, lông mi thật dài, cũng có chút đặc điểm.
Lông mi cung nữ run rẩy, vận chân khí trong cơ thể muốn liều mạng với hắn, nào biết được rằng đối phương nơi cánh tay bị đối phương nắm lấy đột nhiên chân khí biến mất, làm cho chân khí của mình vận ra bên ngoài cơ thể toàn bộ rơi vào khoảng không, rất khổ sở. Thân thể cũng bởi vì như vậy mà không giữ được thăng bằng, phần bên phải thân thể có vẻ hơi bị kiềm hãm xuống.
Ngay khi đó một ánh chớp hiện lên, lập tức nàng có cảm giác tê rần ở gáy, sau đó cảm giác toàn bộ thân thể hơi cứng lại.
Phạm Nhàn nhướng mày, hai ngón tay từ từ thu hồi lại từ cổ nàng, biết độc dược trên châm của mình cũng không thể chân chính kiến huyết phong hầu (thấy máu là chết), lập tức chưởng phát ra, đánh lên bụng trên của cung nữ, ngay chỗ liên kết với xương sườn.
Một thanh âm vang lên, ngực cung nữ lún xuống, ngũ quan chảy máu, lúc đó mới chính thức chết.
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
571 chương
18 chương
262 chương
9 chương