Khánh Dư Niên
Chương 133 : Kinh văn Bắc quốc ngôn quân
Phạm Nhàn không giải thích, cười ra lệnh:
-Ta nói. Muội ghi.
Hắn không kịp so bút, thuận tay vớ lẫy một chiếc bút lông ngỗng, chấm vào nghiên mực đưa cho muội muội, sau đó nhắm chặt hai mắt, bắt đầu nhớ lại đường đi và cấu trúc các viện vô cùng phức tạp trong Hoàng cung.
Nhược Nhược càng viết mặt càng trắng bệch, vì để nhớ lại Phạm Nhàn cũng hao tâm tổn sức, mặt cũng trắng bệch. Thật vất vả mới có thể vẽ lại đường đi nước bước trong cung một cách đại khái, Nhược Nhược nhịn không được khẽ kêu:
-Ca ca, ca có biết không? Đây là mưu nghịch – đại tội đó.
Phạm Nhàn nói xong một hơi, đặt mông ngồi trên ghế nửa ngày không nói gì. Tính bỏ ra nửa ngày ở trong cung loanh quanh chuyện phiếm với các nương nương, hắn phải nhớ kỹ vào đầu đường đi rắc rối ấy, sau cùng lại phải đấu tranh tinh thần với Trưởng công chúa một lúc, thực sự là quá mức tổn hao tinh thần, bất quá cũng có thể coi là dũng cảm.
Khánh luật tất nhiên hắn biết, cũng biết Hoàng cung không cho phép ai vẽ lại kiến trúc, đề phòng có người muốn len lén dùng cái sơ đồ này mà mưu chuyện bất đại nghịch bất đạo. Mà Phạm Nhàn cần tấm sơ đồ này vì hắn đã có kế hoạch, mà trong kế hoạch này là vào một buổi tối nào đó sẽ lẻn vào trong cung ăn cắp cái chìa khóa kia.
Ban đầu hắn định từ Lâm Uyển Nhi tìm hiểu đường đi nước bước trong cung, nhưng như vậy quá nguy hiểm. Hơn nữa với thân phận chủ nhân đi lại trong cung khác Phạm Nhàn với kế hoạch của mình, kể cả là chính Ngũ Trúc thúc nói với mình cũng không được! Các chi tiết như giả sơn ở đâu để làm chỗ trốn, bụi hoa nào là điểm mù, nếu như không phải tự mình xem xét, căn bản không thể tưởng tượng ra như thế này, nên trong lòng vô cùng thỏa mãn.
Phạm Nhàn nhe răng, đi tới bên cạnh muội muội lấy bức sơ đồ, nhận ra tuy vội vàng nhưng bút pháp của muội muội vẫn rất cẩn thận, vui mừng vỗ đầu nàng:
-Thành công nhất định mời muội tới Nhất Thạch cư ăn cá.
Nhược Nhược phát bực, một tay giật lại sơ đồ:
-Thành công? Cái gì thành công? Ca có biết đây là chuyện lớn thế nào không hả? Không được! Muội muốn cho phụ thân biết.
Phạm Nhàn cười khổ, nghĩ thầm cái khái niệm đế quyền bất khả xâm phạm đã ăn sâu vào trong ý thức của mọi người. Đương nhiên hắn cũng minh bạch, muội muội chủ yếu là lo cho sự an toàn của mình và cả nhà, nếu như bị ai đó biết đến tấm sơ đồ Hoàng cung, chỉ sợ mặc kệ thân phận của Phạm phủ và Hoàng gia thân thiết thế nào cũng sẽ thảm thương vô cùng.
-Yên tâm đi. Ta nghỉ ngơi một chút, lập tức sẽ ghi nhớ tấm sơ đồ này, sau đó thiêu hủy. sẽ không ai biết đâu. Phạm Nhàn cười trấn an muội muội.
Hai mắt Nhược Nhược đã lưng tròng:
-Vì sao ca muốn có tấm sơ đồ này?
Phạm Nhàn thở dài, cúi đầu nghiêm túc nhìn thẳng vào hai mắt nàng, nhấn mạnh rõ ràng từng tiếng:
-Bởi vì trong Hoàng cung có thứ gì đó ta muốn lấy.
-Ca muốn đi ăn trộm trong cung???
Nhược Nhược kinh ngạc suýt hét lên, may kịp bụm miệng lại.
Phạm Nhàn rất nghiêm túc:
-Không sai! Nhưng thứ ta muốn trộm không phải là của người khác, mà vốn nó là của ta.
Nhược Nhược gạt đi được tâm lý khiếp sợ, lập tức hồi phục sự thông tuệ tỉnh táo thường ngày, phán đoán một chút về chuyện đang xảy ra, thấp giọng hỏi:
-Có quan hệ với … Diệp gia hay không?
Phạm Nhàn cười cười:
-Việc này thật không giấu được muội.
Chỉ vài câu rất đơn giản, nhưng bao hàm biết bao sự tin tưởng và thông hiểu lẫn nhau của hai huynh muội.
-Không ai có thể hiểu rõ ca ca muội là ai? Quyền đánh đứa bé bảy tuổi, chân đá lão cụ thất tuần. Đứng giữa cương thường loạn rống một tiếng. Ai không phục ta thì đứng ra! Kết quả không một ai dám lên tiếng! ha ha.
Nhược Nhược cười như mếu, thầm hiểu ca ca đang châm biếm mình, vẫn lo lắng vô cùng. Nàng biết Phạm Nhàn tuy đẹp đẽ dịu dàng, nhưng thực tế lại là một người rất cứng rắn, lạnh lùng. Nói cũng chẳng được, chỉ có cách là kệ hắn, mỗi ngày đều ở nhà cầu khấn mà thôi.
-Thật ra ta rất ích kỷ.
Nhìn thấy nét sầu lo trong mắt nàng, hắn bình tĩnh:
-Mội khi có chuyện ta đều không thể tự gánh chịu một mình, đều tìm muội tâm sự. Bên ngoài thì xem như tín nhiệm nhưng thật ra chỉ là tìm ai đó để chia sẻ áp lực. Nhưng thật không ngờ, đối với muội, áp lực này thật khổ đến vậy. Chí ít ta còn có muội để tâm tình chia sẻ, còn muội biết chia sẻ cùng ai? Ví dụ như mẫu thân của ta là nữ chủ Diệp gia, ví dụ như ta muốn đi trộm đồ trong Hoàng cung.
Nàng cười buồn:
-Tín nhiệm là một áp lực, nhưng nói cách khác, muội cũng vui mừng vì ca không nói dối lừa gạt muội.
---
Đàm phán vẫn đang diễn ra, một lần nữa vẽ lại biên giới, thật là một công việc vô cùng khó khăn, vốn có bản báo cáo của Phạm Nhàn phân tích, quan viên Hồng Lư tự Khánh quốc phụ trách đàm phán thường bá đạo, mấy lần suýt nữa kề kiếm bắt phái đoàn Bắc Tề điểm chỉ vào công văn. Nhưng không rõ vì sao, có lẽ trong Bắc Tề xảy ra chuyện gì đó, mà phái đoàn của họ vẫn cứ vô liêm sỉ mặt dày bám lại, dường như đang chờ điều gì đó.
Cái mùi âm mưu toan tính này lập tức bị các Thiếu Khanh tân Hồng Lư tự Tân Kỳ Vật ngửi ra. Chiều nay, sau một hồi đàm phán không tiến triển gì, hắn cầm một bình trà nhỏ liếc mắt nhìn Phạm Nhàn ý bảo hắn ra ngoài nói chuyện. dọc đường quan viên nhìn thấy hai vị chính phó sử đều hành lễ thăm hỏi, thật vất vả mới tìm được một nơi yên tĩnh vắng bè, Tân Thiếu khanh mệt mỏi rã rời thở dài một hơi:
-Phạm đại nhân, người có cảm thấy sự tình hơi kỳ lạ không?
Đối với cuộc đàm phán này, tuy Phạm Nhàn ôm chặt thái độ tham quan học hỏi là chính, nhưng dù sao cũng vẫn là người tham dự từ đầu tới cuối, nên cũng hiểu được thái độ của sử đoàn Bắc Tề hơi kỳ lạ. Nhưng nếu như đúng là đối phương có lợi thế gì đáng tin cậy, sắp tới lúc phơi bày ra, muốn kéo dài việc trên bàn đàm phán.
Suy nghĩ một lát, hắn cau mày:
-Chỉ e Bắc Tề đang suy tính tìm cách có thể kiếm được chút lợi thế, lấy làm vốn để đàm phán.
Tân Thiếu Khanh nhìn hắn gật đầu:
-Ta cũng nghĩ vậy. Nên đêm nay sẽ vào cung gặp Thánh thượng. Thỉnh người ban chỉ lệnh Giám Sát viện bao vây quanh Hồng Lư tự, không tìm ra Bắc Tề đến cuối cùng là đang suy tính cái gì, ta thật không yên tâm.
Phạm Nhàn tựa vào lan cam lim dim mắt trầm tư, thầm nghĩ Bắc Tề đang suy tính thu được cái gì? Thật không có đạo lý. Chợt đầu hắn lóe sáng, thầm nghĩ nếu Giám Sát viện giăng lưới Bắc Tề… vị công tử tên Ngôn Băng Vân vẫn luôn ẩn núp của Bắc Tề kia…
Không biết hắn đang nghĩ cái gì, Tân Thiếu Khanh ôn tồn nói:
-Tối nay ta vào cung, nhưng dù sao Phạm Phó Sử, người không thể giấu dốt nữa rồi.
Phạm Nhàn cười méo xệch, thầm nghĩ nhất định đối phương cho rằng tập báo cáo lần trước nhất định là được phụ thân âm thầm giúp đỡ sau lưng. Nhưng có trời biết, phụ thân âm thầm thay Hoàng thượng để ý đến, nhưng chưa từng tiếp xúc qua lần nào. Bất quá, suy nghĩ một lát, hắn nghĩ thật sự cần đi hỏi một chút, chí ít muốn đảm bảo sự an toàn của Ngôn Băng Vân ở Bắc Tề quốc.
Đêm đó, tại một tiểu viện bí ẩn, Phạm Nhàn gọi Vương Khải Niên tới, nói thật kỹ với hắn về những lo lắng của Tân Thiếu khanh. Phản ứng của Vương Khải Niên hơi nằm ngoài dự đoán của Phạm Nhàn.
--Đã tám ngày trong viện không nhận được tin tức của quạ đen.
Vương Khải Niên nhíu chặt lông mày.
-Loại tin tức này không phải điều mà ở cấp của ngươi có thể biết đến.
Phạm Nhàn cười lắc đầu
-Có điều ta cũng không hỏi ngươi biết cái gì. Chỉ muốn qua ngươi nhắc nhở Giám Sát viện chú ý một chút an toàn của bên phía Bắc Tề.
Vương Khải Niên lắc đầu:
-Tất cả đều có quan hệ với nhau, nếu như đã chặt đứt sẽ rất khó khôi phục. Huống hồ công tử vốn thân là Bắc Tề tổng chưởng gián điệp, nếu có chuyện gì không may, có liên lạc lại cũng chẳng ích gì.
-Dù thế nào cũng phải nhắc nhở hắn chú ý an toàn.
Ánh nhìn của Phạm Nhàn hơi lạnh, hắn không thích Ngôn Băng Vân vì lợi ích quốc gia mà không buông tha bất luận cái gì, người ấy thân là quan lớn, trốn ẩn bốn năm, hy sinh rất nhiều. Hôm nay Phạm Nhàn đã sớm trở thành một thành phần của Khánh quốc, một thành phần của Giám Sát viện, thật tự nhiên, đối với một người tên gọi Ngôn Băng Vân chưa một lần gặp gỡ có một loại cảm giác kính nể.
Nhớ tới một việc, hắn bình tĩnh nhìn Vương Khải Niên:
-Ta có một nhiệm vụ hạng nhất, có điều ta lại không được đi qua viện, hy vọng ngươi có thể giúp ta.
Vương Khải Niên hơi mơ hồ nhìn đại nhân.
-Không thể để Trần viện trưởng biết.
Giọng nói của Phạm Nhàn vẫn rất bình tĩnh, nhưng Vương Khải Niên lại nghe ra trong đó có ý lạnh.
-Vâng!~ Nói lời này ra, Vương Khải Niên chỉ biết đã đặt toàn bộ tính mệnh thân gia lên một vị đại nhân còn ít tuổi nhìn tưởng ôn nhu kỳ thực thủ đoạn cực kỳ độc ác. Còn về phần trong viện, Trần viện trưởng cũng chỉ nói mình phải nghe lời Phạm đại nhân, cũng không giao việc gì.
…
Đêm xuống, tin tức bất hạnh rốt cuộc cũng được xác nhận, mạng lưới gián điệp của Tứ Xử Giám Sát viện ở Bắc Tề may mắn vẫn bảo tồn được phần lớn bộ phận, thế nhưng làm người ta không nghĩ ra được chính là: Ngôn Băng Vân thân là đầu mục gián điệp, nhưng bị cao thủ đại nội Bắc Tề bắt giữ trong một xưởng tơ lụa ở kinh đô Bắc Tề.
Đối với những sự kiện thế này mà nói, giống nhau là ở chỗ mở được đột phá ở bên dưới, sau đó dần dần ngược dòng mà đi, cực kỳ ít khả năng xảy ra chỉ một lần động tay đã bắt được đệ nhất mật thám. Chuyện này xảy ra, chí có một khả năng, đó chính là, trong nội bộ cấp cao Khánh quốc có người thông đồng với ngoại quốc.
Cái tin Ngôn Băng Vân bị bắt đương nhiên không có khả năng phát tán ra ngoài, như vậy tuy là đả kích lớn với danh tiếng của Khánh quốc, nhưng càng thêm phù hợp với lợi ích của Bắc Tề. Bắc Tề cần dùng một người đứng đầu như vậy để đổi lấy lợi ích tương ứng, không chỉ là muốn đả kích sĩ khí địch quốc mà thôi.
Mà đối với quan trường Khánh quốc mà nói công tử của Ngôn Nhược Hải đại nhân người chịu trách nhiệm Tứ Xử của Giám Sát viện, bốn năm trước đã chết rồi, không ai biết hắn chính là bị triều đình phái đi Bắc Tề.
Trong mấy ngày nay, tất cả những người biết chuyện đều không được ngủ ngon.
Trong mật thất Hồng Lư tự, Tân Thiếu Khanh nhắm hai mắt, đưa tờ giấy trong tay cho Phạm Nhàn. Hắn nhận mảnh giấy và thấy một bức tranh. Trên đó mà một mảnh mây bạc mờ mịt bên trên băng nguyên. Hôm nay, khi đàm phán, phía Bắc Tề sử đoàn có một người đặc biệt không chớp mắt âm thầm đưa tới tận tay Tân Thiếu Khanh, lúc đó sắc mặt người này không tốt chút nào, chỉ thiếu chút nữa khiến cho Tân Thiếu Khanh rút kiếm bên người thị vệ mà chém bay.
Bức trang ẩn hai chữ “Băng Vân”, xem ra phái đoàn Bắc Tề cũng đã nắm được tin này, chuẩn bị định giá.
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
571 chương
18 chương
262 chương
9 chương