Khánh Dư Niên
Chương 132 : Vội vã hồi phủ
Nháy mắt, nụ cười ôn nhu cố hữu trên mặt Phạm Nhàn hơi động, giọng nói thoáng kinh ngạc:
-Bốn năm trước?
Trưởng công chúa cười cười, khóe môi cong lên một vòng cung đẹp đẽ, có vẻ trong bụng cũng thầm khen thiếu niên này, chuyển câu chuyện:
-Phí Giới dạy ngươi từ khi nào?
Phạm Nhàn biết bà đang thử mình, sắc mặt bất biến, bình tĩnh trả lời:
-Từ khi còn bé.
Lời này quá mơ hồ, với thân phận Trưởng công chúa không thể không ngại mà truy hỏi cho đến cùng “từ khi còn bé” là khi nào. Bà nhẹ giọng:
-Nếu không phải đã biết Phí Giới là sư phụ của ngươi, ta xem chừng tất cả mọi người trong cung, cũng không biết được Phạm gia có quan hệ chặt chẽ với Giám Sát viện đến thế.
Ngón tay Phạm Nhàn nhẹ nhàng, cẩn thận trả lời:
-Thần cũng không rõ lắm, có thể phụ thân đại nhân cũng có quen biết với Phí tiên sinh.
Trưởng công chúa ôn nhu:
-Đương nhiên là có quen biết. Năm đó lần đầu Bắc phạt, phụ thân ngươi và Phí Giới đều là trung quân trung tướng bên cạnh Hoàng đế ca ca., nếu nói không quen biết thì hơi lạ. Có điều khi đó ta còn hơi nhỏ tuổi, ngươi càng không thể biết được điều này.
-Dạ!~ Phạm Nhàn biết đa ngôn tất thất (nói nhiều tất sai lầm), chỉ mỉm cười không nói thêm lời nào. Trưởng công chúa dường như đang vui chuyện, lại hỏi:
-Sức khỏe nãi nãi ngươi thế nào?
-Nãi nãi thân thể rất tốt.
-Ừ. Thật lâu không gặp bà.
Trưởng công chúa yếu đuối mệt mỏi đáp lời.
- Khi còn bé ta thích nhất là nãi nãi ngươi. Hồi đó, mỗi lần ca ca bắt nạt ta, đều là bà che chở cho ta.
Phạm Nhàn thầm nghĩ “Nếu nãi nãi biết bây giờ ngươi đang muốn giết ta, chỉ sợ năm đó đã phang một côn giết chết ngươi luôn!”
-Ý tứ của bệ hạ, ta nghĩ Phạm đại nhân đã nói rất rõ với ngươi.
Trưởng công chúa đang ngọt ngào dịu dàng nói chuyện, bỗng bất ngờ nhắc đến chuyện nghiêm túc, giọng nói trở lên lạnh băng.
Chân mày Phạm Nhàn hơi nhíu, biết bà ta đang muốn nói đến chuyện nội khố. Lúc này có giả ngu cũng chẳng lừa dối được ai, không thể làm gì khác hơn là mỉm cười:
-Xin theo Bệ hạ và Công chúa an bài!
-A, nghe nói gần đây ngươi có mở một thư cục, một tiệm đậu phụ ở kinh đô?
Trưởng công chúa nhịn không được hé nụ cười, chậm rãi khép hai mí mắt, khuôn mặt nhàn nhạt vẫn mãy lệ vô cùng.
-Thế gia đệ tử. Hơn phân nửa là những hạng người vô dụng không thể làm gì. Ngươi sớm theo cái nghề này, chứng minh đã có chuẩn bị sau này tiếp nhận nội khố. Điểm ấy ta rất khen ngợi, có điều, cái tiệm đậu phụ này có hơi hồ đồ.
Phạm Nhàm hắc hắc cười hai tiếng, căn bản không biết nên nói thế nào.
…
-Thực ra, ta muốn giết ngươi!
Bầu không khí ban nãy còn tưởng như hòa hợp bị một câu băng lãnh này của Trưởng công chúa biến thành đêm đông Bắc Khánh quốc, đóng băng cả Quảng Tín cung, những tầm màn lụa trắng phất phơ tứ phía cũng buông thõng.
Phạm Nhàn vẫn giữ nụ cười, chỉ có chân phải khẽ lùi lại phía sau, trong tư thế chuẩn bị phát lực.
Giám Sát viện đã sớm tìm ra mối quan hệ của Ngô Bá An với người đàn bà này. Nếu bà đã hai lần muốn giết hắn, tại đây trong Quảng Tín cung thanh thanh phấn phấn nhằm giấu đi sát khí, để lần thứ ba ra tay cũng không phải không có khả năng.
Đương nhiên, khi vào cung hắn cũng biết, theo lý mà nói, không có ai điên mà chọn Hoàng cung để ra tay với mình cả. Nhưng đang trong Quảng Tín cung, nhìn Trưởng công chúa yếu ớt mệt mỏi, cùng với những lời bà nói, tâm Phạm Nhàn vô cớ rét lạnh.
---Người đàn bà này bị điên hay sao!
Lúc này, xoa bóp đầu cho Trưởng công chúa, tuy đúng là bà ta yêu cầu, nhưng hắn sắp kết hôn với con gái bà ta. Dù sao nam nữ hữu biệt, thân phận trên dưới hữu biệt, vạn nhất bà ta đang làm trò, mượn cái cớ này khép hắn vào tội nghịch loạn luân thường mà gọi người tới giết, mình có thể làm gì những người đó? Tự cứu mình có lẽ cũng không kịp.
Phạm Nhàn hiểu rõ, trên đời này thực sự đáng sợ nhất là trẻ con, nữ nhân, người điên. Bởi vì ba loại người này thì không thể dùng lý trí mà phán đoán phân tích được. Bất cứ lúc nào cũng có thể làm ra chuyện điên cuồng có thể để lại hậu quả nghiêm trọng. Mà cái nhìn của Phạm Nhàn đối với vị phu nhân cực kỳ mỹ lệ này, không thể nghi ngờ chính là một thân tâm độc.
Một nữ nhân tỉnh táo trí tuệ và độc ác, hành động lại ngây thơ thật thà như một đứa trẻ con, thủ đoạn vô cùng điên cuồng – tất cả là một Trưởng công chúa Lý Vân Duệ, không như người thường, nhưng lại phi thường đáng sợ.
Chính lúc này, mấy cung nữ đi vào trong điện, một thân thanh sắc y phục thanh nhã bó sát những đường cong ẩn hiện, nhưng cũng vô cùng thuận tiện để ra tay. Đai lưng hơi dày, theo như cách mười năm trước ám sát Phạm Nhàn, liếc mắt cũng có thể thấy bên trong đai lưng này có một thanh nhuyễn kiếm cực kỳ sắc bén.
Nhưng hắn vẫn chỉ đều đều nhẹ nhàng xoa xoa thái dương cho Trưởng công chúa, vẫn mỉm cười:
-Vì sao công chúa điện hạ muốn giết thần?
-Rất nhiều người cho rằng ta có lý do để giết ngươi. Hơn nữa là lý do rất đầy đủ.
Trưởng công chúa vẫn lim dim hai mắt, dường như không sợ hắn nhân cơ hội ra tay với mình.
Phạm Nhàn hơi cúi đầu không trả lời, dường như tập trung tất cả tinh thần vào mấy đầu ngón tay, nhưng thực ra, hai mắt hắn cho tới giờ vẫn chăm chú quan sát.
…
Quảng Tín cung lại chìm trong yên lặng đến một con mèo đi qua cũng có thể nghe thấy. Mấy người cung nữ chậm rãi đi tới bên chủ nhân, Phạm Nhàn nhắm hai mắt, đầu hơi vẹo sang một bên.
-Mời Phạm công tử rửa tay!
Không biết từ khi nào mấy cung nữ này đã đem chậu nước ấm và khăn tới.
Phạm Nhàn mở mắt, thi lễ với Trưởng công chúa, lại mỉm cười cám ơn mấy cung nữ, nhúng bàn tay đã hơi tê tê vào làn nước ấm, dùng khăn mặt lau khô hết mấy giọt nước trên tay, sau cùng khom người:
-Điện hạ có cảm thấy khỏe hơn chút nào không ạh?
Trưởng Công chúa Lý Vân Duệ cười cười nhìn hắn, ánh mắt ôn nhu vẫn mang theo vài phần yếu đuối, nhưng Phạm Nhàn biết, người đàn bà này là người đáng sợ nhất trên đời này.
-Đã tốt hơn nhiều.
Trưởng công chúa mệt mỏi ngồi dậy, nghiêng đầu giữ mái tóc xỏa trên vai, hơi cúi đầu nhẹ nhàng nói:
-Nghĩ không ngờ Uyển Nhi phải gả cho một đại quân vậy mà lại có một đôi tay tốt như vậy. Nói thật, ta cũng không muốn hại ngươi.
Phạm Nhàn rất cung kính im lặng đứng một bên không dám nhiều lời. Hắn biết trước mặt một người đàn bà như vậy, bất luận ngươi nói cái gì, đều rất khó phân tích hậu quả, nên cứ im lặng đứng một bên mà nghe một nghìn câu một vạn câu của bà ta.
-Ngươi đi đi. Ta hơi mệt. Nói với Liễu tỷ tỷ, hôm nay không tới thăm ta, ta rất thất vọng.
Chờ Phạm Nhàn rời khỏi Quảng Tín cung, cung nữ tâm phúc của Trưởng công chúa đi tới bên cạnh bà, nhẹ giọng hỏi:
-Trưởng công chúa, có giết hay không?
-Chỉ là trêu đùa tiểu hài tử thôi. Không phải cuộc sống trong cung rất buồn sao.
Bà ta duỗi lưng vặn eo như con mèo nhỏ, vô cùng mê người
-Tiểu tử này thật ngoài dự liệu của ta, như một kẻ ba mươi bốn mươi tuổi vậy, có khả năng chịu đựng che giấu rất tốt.
Hôm nay, ban đầu Trưởng công chúa không hề động sát tâm với Phạm Nhàn, nhưng nhìn hắn cứ kín đáo phòng bị, giấu diếm sơ hở, coi như đã đấu tranh với bà, lòng cũng dần dần ngứa ngáy lên, lấy lại địa vị trong cung, cũng như Phạm Nhàn tâm lý thay đổi, nếu hắn có hơi lơ đễnh, chỉ e bà sẽ ra lệnh giết hắn thật.
Liếc mắt qua những dải lụa trắng này có thể thấy được cửa cung, khóe môi nhếch lên một tia cười toan tính, lòng thầm nghĩ “Khi ngươi chuẩn bị xuất thủ lại hơi nghiêng đầu, có ý gì? Bản cung thật muốn biết, Phạm Nhàn ngươi đã lớn lên thế nào. Đáng tiếc. Thật đáng tiếc.” Không biết người đàn bà này đang đáng tiếc cái gì, có thể là đáng tiếc cho Phạm Nhàn mấy ngày nữa sẽ phải đối mặt với nguy hiểm?
---
Phạm Nhàn đúng là vừa chơi với một hũ thuốc độc lớn, nên hắn cũng nhận ra Trưởng công chúa thực sự là một hũ thuốc độc trời sinh lợi hại hiếm thấy, rất khó đối phó. Ra khỏi Quảng Tín cung, hắn nhàn nhạt không biểu tình nhìn cung nữ Tỉnh Nhi, lạnh lùng:
-Quay về.
Sau đó đi trước về phía cung điện Nghi Quý Tần, cũng không có nhầm đường.
Cung nữ Tỉnh Nhi giờ mới nhận ra sau lưng Phạm công tử không ngờ đã đẫm mồ hôi. Tấm áo sam màu xanh đẫm một vùng lam sẫm, nhìn rất thảm hại.
Ra khỏi Hoàng cung, đã có mã xa chờ ngoài sân rộng, sắc mặt Phạm Nhàn hơi trắng bệch, bàn tay đặt lên các viên thuốc nổ giấu trong đai lưng, tự giễu cười cười, không biết từ khi nào mình nhát như chuột thế này. Nếu như Trưởng công chúa thực sự muốn giết mình, thì làm sao có thể tuyên triệu vào trong Quảng Tín cung?
-Có ổn không?
Nhược Nhược thông cảm nhìn ca ca, căn bản nàng không biết về cuộc nói chuyện trong Quảng Tín cung hao mòn tinh thần thế nào, cho rằng hắn chỉ đi quanh quanh bái kiến các nương nương.
Phạm Nhàn mỉm cười lắc đầu, chuyển tới Liễu thị mấy lời thăm hỏi của các nương nương, quay sang giục mã xa về phủ. Liễu thị và Nhược Nhược đều tò mò khó hiểu nhìn hắn một cái, không rõ vì sao hắn lại vội cuống cuồng như thế.
Xe ngựa vào tới cạnh Phạm phủ, Phạm Nhàn cáo biệt Liễu thị rồi kéo bàn tay nhỏ bé mát lạnh của muội muội chạy ra sau vườn, nhưng sau đó lại rẽ vào thư phòng.
Ngực Nhược Nhược phập phồng thở hổn hển, hít mấy hơi mới hỏi được:
-Ca, làm sao thế?
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
571 chương
18 chương
262 chương
9 chương