Khải huyền hệ thống
Chương 59 : Khởi đầu
Nắng chiều chiếu lên cửa kính, phản chiếu ánh sáng màu đỏ lè, hai cái tháp cao tầng ở giữa thành phố, xung quanh được bao bởi hàng rào sắt, hàng rào này không phải chỉ bao quanh tòa tháp, mà nó còn bao quanh khu vực 2 km vuông xung quanh, giống như gã chỉ huy trên xe quân dụng nói, là khu vực của quân đội, không phận sự miễn vào, tòa tháp bên trái chính là khu đặt phòng chỉ huy, phòng nghiên cứu tác chiến, y học, nơi làm việc và nơi ở của Phạm Hận chính là nơi này, căn phòng gần như nằm ở vị trí cao nhất, theo ánh nắng chiếu vào, trong phòng có chút chói mắt, hòa vào nội thất toàn bằng gỗ, phong thái đại lão gia luôn luôn chuộng đồ gỗ, hai lão già ngồi trên bàn trà, đối diện cửa sổ, trầm ngâm cùng nhau cắm đầu vào bàn cờ tướng ở trên bàn, chính là người nắm quyền lực tối cao nhất ở căn cứ thành phố C, Trung tướng Hận, đối diện ông là một lão già tóc hoa râm, râu dài đen nhánh, thỉnh thoảng lại vuốt vuốt chòm râu của mình, cả người đều toát ra khí tức của cao nhân, chỉ là lúc này lại cười rất vô sỉ.
- Haha, chiếu tướng, này lão Hận, ông chơi hay nghỉ đây, thua ba bàn rồi, hôm nay chưa ăn cơm à ! Sao không tập trung gì hết vậy ?.
Lão giả cười mấy tiếng, mặt lại biến đổi thành chán nản, với tay lấy ấm chà, tự rót cho mình một ly, sau đó uống ực một cái, tỏ vẻ không hài lòng nói với tướng Hận, mấy giọt nước trà sở xuống bộ áo bà ba màu trắng, ông dùng tay phủi phủi.
- Có chuyện gì cứ nói, đừng úp úp mở mở !.
Tướng Hận thở dài một tiếng, cũng tự mình rót một ly trà mà uống, lúc này ông không còn mặc quân phục, thay vào đó cũng là một bộ đồ bà ba màu đen, khí thái lúc làm việc cũng không còn, bây giờ chỉ như mấy ông lão làm nông bình thường thôi, bộ dáng này chỉ có người đàn ông trước mặt mới được thấy, kể cả con trai ông là Quốc cũng chưa từng thấy bố mình như vậy.
- lão Minh này ! Có lẻ tôi già rồi, không trụ được bao lâu nữa, trước đây bản thân dọn sẵn đường cho thằng Quốc, đường dọn xong cũng muốn nghỉ hưu về vườn, ai ngờ sự tình lại chuyển biến, đất nước rơi vào hỗn loạn, buộc lòng phải gánh vác một phen. Aizzz ! Chỉ tiếc là thằng Quốc càng ngày càng biểu lộ rõ, nó không muốn cái nghiệp này, cái nghiệp mà tôi và ông cả đời dựng nên, căn cứ mới thành lập khó khăn trăm bề, hay là ông giúp tôi gánh vác một phần, như thế nào ?.
Lão già trước mặt phắt tay nói.
- Trồng rau, nuôi cá thì tôi sẵn sàng cùng ông thảo luận một phen, còn chuyện quan trường hay quân doanh gì gì đó tốt nhất đừng nói nữa.
Trung tướng Hận cũng không tỏ vẻ bất ngờ, người bạn thân như ruột thịt này của mình, vào sinh ra tử mấy mươi năm, tính cách lão Minh ông là người rõ nhất, 4 năm trước cáo lão về hưu, vậy mà một tiếng là vứt bỏ tất cả, hiện tại chuyện quân doanh đừng hòng hỏi ông ta một câu, người khác nhắc trước mặt chính là không nể mặt ông ta, trực tiếp lấy chổi trà tiễn khách.
- Thôi về đây, bà nhà chắc đang đợi cơm. Mất cả hứng !.
Người đàn ông tên Minh đứng lên, sau đó bước về phía cửa, mặc cho Lão Hận đang ngồi trầm ngâm trước mặt, với tay mở cửa, một âm thanh * cách * vang lên, toang bước ra nhưng sau đó lại khựng lại, quay đầu nói một tiếng.
- Thằng Quốc từ tiền tuyến về bảo nó gặp tôi.
Nói rồi bước đi một mạch về hành lang, tướng Hận nghe vậy mặt liền hiện lên nét cười, từ cửa sổ căn phòng mình ông có thể nhìn bao quát gần như hết thành phố, ngày xưa từ nơi này có thể nhìn ra khu vực ngoài ô xanh tươi phía trước, bây giờ ngoài tầm mắt chỉ còn là một bức tường xấu xí, lạnh lẽo đứng sừng sững phía trước.
Bằng mập cùng Vũ lục tục thay xong quân phục dã chiến, đứng xoay tới xoay lui ngắm nghía, cùng nhau cười ha hả mấy tiếng sau đó men theo cầu thang đi xuống, nhìn thấy sân cỏ phía trước đã tập hợp khoảng 5 6 người, hai người liền vội vã bước tới, đội trưởng Vĩnh thấy bọn họ liền mỉm cười chào, sau đó ra hiệu cho mọi người cùng nhau xếp thành hàng ngang, ngoài Vũ và Bằng mập còn 6 người nữa, đội trưởng Vĩnh nhìn mọi người qua một lượt sau đó tiến đến trước mặt Vũ cùng Bằng mập.
- Này hai cậu không biết cột dây giày à.
Bằng mập cười he he gãi đầu, làm Vũ cũng xấu hổ một phen, tên mập này thế mà lúc vừa rồi khoác lác, vỗ ngực xưng bản thân từng đi phượt rừng, chuyện mang quân trang rành một bụng, làm Vũ cũng nghe lời làm theo hắn, "lần sau thằng mập này nói gì méo tin nữa" đó là điều mà Vũ nghĩ bây giờ. Đội trưởng Trương cũng ân cần hướng dẫn hai người họ cách cột lại dây giày, sau đó trở về vị trí trước mặt bọn họ.
- Chào các đồng chí !.
Mấy người trong nhóm liền đáp lại.
- Chào đội trưởng !.
Vũ cùng Bằng mập còn hơi bỡ ngỡ, lời cất lên cũng hơi chậm một chút.
- Tôi sẽ giới thiệu lại cho các đồng chí một lần nữa, tất cả ngồi tại chỗ.
Theo lệnh của đội trưởng Vĩnh cả đội cùng nhau ngồi xuống bãi cỏ.
- Tôi tên là Phùng Chí Vĩnh, sau này mọi người cứ gọi là đội trưởng Vĩnh cũng được, hiện tại là đội trưởng đội tân binh số 7 đặc chủng doanh, đội 7 bao gồm 8 người các cậu, đặc chủng doanh chính là doanh tập hợp tất cả những người có siêu năng lực, hay còn gọi là người tiến hóa, những người đã hoàn thành nhiệm vụ hệ thống, và đã chọn chức nghiệp cho bản thân. Lần lượt từng người tiến lên giới thiệu bản thân cùng chức nghiệp, bắt đầu từ phải qua.
- Rõ !
Cả nhóm đồng thanh hôhô
Truyện khác cùng thể loại
26 chương
1435 chương
124 chương
746 chương
1917 chương
7 chương