Khải huyền hệ thống

Chương 17 : Đợt tấn công đầu tiên

Tạm gác chuyện hai tên đang diễn hề kia qua một bên. Cùng lúc đó tại căn cứ cứu trợ thành phố C. Phòng chỉ huy tác chiến. Trước mặt của trung tướng Phạm Hận hiện tại chính là cậu thanh niên trẻ duy nhất trong cuộc họp cao tầng ngày hôm qua, kế bên cậu ta còn có một người trung niên khác. - Báo cáo thủ trưởng ! Trinh sát vừa báo bọn xác thối ở quảng trường đã di chuyển vào phạm vi cách căn cứ 2km, với tốc độ di động của bọn chúng hiện tại sẽ không bao lâu chúng sẽ vào phạm vi tấn công của chúng ta. Người đàn ông trung niên hướng đến trung tướng Hận báo cáo, sắc mặt của ông ta lúc này thập phần căng thẳng. Trung tướng Hận thở dài một hơi sau đó dựa cả người vào ghế, chiếc bút trên bàn tay rơi xuống. - Cậu cứ báo cáo tình hình cụ thể cho tôi. Giọng của trung tướng Hận hiện tại đã hòa hoãn đi rất nhiều so với cuộc họp tối ngày hôm qua, ông ta rất mệt mỏi, da dẽ nhợt nhạt đến nổi ai nhìn vào cũng dễ dàng nhận thấy sự mệt mỏi ấy. - Vâng thưa thủ trưởng ! Theo báo cáo nhận được từ tiểu đội trinh sát trên không và hình ảnh vệ tinh, bọn xác thối sau khi được tên biến dị đầy gai tập hợp có số lượng khoảng 1 vạn tên, bắt đầu di động về hướng căn cứ vào rạng sáng hôm nay, ước định sẽ tiến đến đây sau 2 giờ nữa, bọn chúng di chuyển rất có quy củ, tên biến dị sau khi tập hợp đã trà trộn vào giữa đội hình, phần tường bảo vệ đã được hoàn thành 10% cao 2m dày 1m2 bố trí toàn bộ bộ đội vũ trang gồm 2000 người, trong đó có 2 chi đội bắn tỉa được bố trí ở các tòa nhà cao tầng, khí tài hiện tại của căn cứ bao gồm 100 xe bọc thép trang bị súng hạng nặng, 30 xe tăng T-90, 10 trực thăng chiến đấu sẵn sàng chờ lệnh tiến công, ngoài ra về phần tình hình bộ đội đặc chủng xin nhờ Thượng Tá Quốc báo cáo bổ sung. Thượng tá Quốc trong lời người đàn ông trung niên chính là cậu trai trẻ kế bên mình, tên đầy đủ của hắn là Phạm Phục Quốc - con trai ruột của trung tướng Phạm Hận. Hắn là con trai một của thủ trưởng, từ lúc Phục Quốc được sinh ra, bản thân đã mang trên mình sự kì vọng rất lớn từ bố của mình, vì thế mà tuổi thơ của Quốc không có những kí ức tươi đẹp như các bạn cùng trang lứa, không bắn bi, không cướp bắt, không trốn tìm, không tắm sông hay bóng đá, tuổi thơ hắn chỉ tràn đầy mồ hôi của chuỗi ngày tập luyện võ thuật, tràn đầy mỏi mệt của những đêm thức trắng học bài, con đường hắn đi được bố mình dọn sẵn, từ bé đến lớn hắn chưa từng có được sự lựa chọn của bản thân mình, hắn luôn cảm thấy cuộc sống này chính là sống hộ dùm người bố, năm Quốc tốt nghiệp thiếu sinh quân liền được chuyển công tác về Quân Khu 5 nơi mà bố hắn làm Tư Lệnh, ngày "Khải Huyền" xảy ra trong quân khu cũng một hồi loạn lạc, nhưng liền sau đó hắn cũng những vị cao tầng khác chỉnh đốn đội ngũ, nhanh chóng thanh lọc xác thối trong quân khu kế tiếp là cứu trợ người dân còn sống, khoanh vùng tiêu diệt sạch sẽ bọn xác thối trong thành phố, thành lập bộ chỉ huy tác chiến, thần tốc tỏa quân ra các hướng tìm kiếm cứu nạn, vận dụng tất cả các khí tài của quân khu bao gồm xe bọc thép, xe tăng, trực thân, xe vận tải,... Kết hợp cùng với bộ đội vũ trang thành lập căn cứ cứu trợ, thời gian đầu thương vong trong quân là không thể tránh khỏi, trong vỏn vẹn 2 ngày quân khu đã thiệt hại gần 1000 quân tính luôn cả trường hợp bị lây nhiễm, gần 8 xe bọc thép bị loại khỏi vòng chiến đấu. Thành công thành lập căn cứ, bản thân của Quốc liền đưa ra ý tưởng xây tường bảo vệ nhầm ngăn chặn những đợt tấn công có thể của bọn xác thối, hắn đoán không sai, ngày hôm trước trinh sát báo cáo trong đám xác thối xuất hiện dị động, một tên xác thối biến dị hình thành, tên biến dị này chỉ cần 1 tiếng thét ngay lập tức tập hợp được một đợt sóng lớn gồm 1 vạn xác thối, di chuyển về phía căn cứ khiến giới cao tầng của căn cứ rất đau đầu. Trong ngày đầu quân khu ra quân cứu trợ, bọn hắn đã phát hiện được nhiệm vụ ẩn của hệ thống, liền ngay tức khắc Trung tướng Hận cùng cao tầng tuyển chọn những bộ đội có biểu hiện xuất sắc nhất toàn quân bao gồm cả hắn để bồi dưỡng thành những người thức tỉnh. - Báo cáo bố...à không thủ trưởng ! Hiện tại bộ đội đặc chủng có quân số gần 300 người trong đó 200 người lựa chọn chức nghiệp thiên về cận chiến, 50 người chức nghiệp về xạ kích, 30 người pháp thuật và 18 người về trị liệu và hậu cần, đa số thức tỉnh giả đều cấp 2 có trị số gấp 2 người bình thường, đợt tấn công này bọn con tự tin có thể phối hợp cùng lực lượng vũ trang phòng thủ hoàn hảo căn cứ. Phục Quốc hướng Trung tướng Hận tự tin trả lời, hắn mong chờ được một lời khen từ bố mình nhưng đáp vẫn là gương mặt lạnh lẽo và tràn đầy mệt mỏi. - Các cậu lui ra, ngay lập tức bố trí phòng thủ, Quốc con gọi xe cho bố đến phòng chỉ huy dã chiến. - Vâng ! Bố ! Quốc cúi đầu đáp, sau đó hắn cùng người trung niên lui ra ngoài, Quốc hướng một người lính gác truyền lệnh của tướng Hận. Bên ngoài căn cứ, một cảnh hoang tàn đổ nát, những ngôi nhà cao tầng trống không, đường phố vắng lặng, vài cơn gió quét qua làm tờ báo lướt nhẹ trên mặt đường, con chuột từ nắp công chui lên. - chít....chít Chuột hết nhìn đông rồi nhìn tây, sau đó nó chạy nhanh đến gầm của một chiếc xe, ở nơi đó có một cái xác đã khô, cái xác này chỉ còn nữa thân trên, gương mặt khô quắc, đầu nghiêng một bên, miệng há ra, gương mặt biến dạng bởi chi chít những vết cắn nhỏ, con chuột bò nhanh đến phía đầu của xác khô, sau đó gặm nhắm ngon lành phần mũi đã trơ xương của nó. Đột nhiên, mặt đất rung chuyển không ngừng, những tiếng rầm rầm càng ngày càng gần, chuột ta giật bắn người lại chạy thật nhanh vào cống bỏ lại bạn xác khô cô đơn một mình, tiếng rầm rầm càng lúc càng to hơn, gần một phút sau khắp các con hẻm đổ ra rất nhiều xác thối, càng lúc càng đông, mặt đất rung chuyền, hướng về đường lớn mà tập hợp, ở nơi đó có một hàng xác thối đông nghịt, từng con từng con xép khít khịt với nhau, cùng nhau di chuyển, khói bụi mù mịt, những tiếng gầm gừ, tiếng bước chân hòa vào nhau, không khí trở nên ồn ào một cách khó tả, hàng xác thối này đi mãi không thấy đuôi, chúng đi về cùng một hướng đó là hướng căn cứ thành phố C.