Edit: Tử Lam Beta: Tiểu Pi Hoàng Đế chưa từ bỏ ý định, lại sờ sờ hồng ngọc (ru-bi) trên đầu Tiết Tĩnh Xu, truy vấn nói: "Tại sao Hoàng Hậu không nói chuyện?" Tiết Tĩnh Xu cho rằng hắn là muốn mình cũng khen hắn, vì thế cũng theo phép tắc xã giao, căng da đầu nói: "Bệ hạ cũng là vị nam tử khí chất hiên ngang." Phản ứng của Hoàng Đế cũng không giống với ý nghĩ, hắn lại trấn định tự nhiên gật đầu: "Ánh mắt của Hoàng Hậu rất tốt." Tiết Tĩnh Xu nhẹ giọng bật cười, không biết nên nói cái gì mới phải. Hoàng Đế lần lượt tháo trâm cài hồng ngọc xuống đặt vào trong tay nàng: "Màu sắc này rất hợp với Hoàng Hậu, Hoàng Hậu hẳn phải mang thường xuyên." Tiết Tĩnh Xu nói: "Màu sắc sặc sỡ như vậy, kiểu dáng lại phiền phức như thế, ngày thường mang thì quá long trọng rồi." Hoàng Đế liền nói: "Quả thực quá nặng, ta bảo người Thượng Y cục mang vài món trang sức tinh xảo khác tới cho nàng." Tiết Tĩnh Xu vội nói: "Nơi này của ta còn không ít trang sức chưa dùng tới nữa." Hoàng Đế nói: "Đây là phân lệ của hậu cung, mỗi một phi tần vốn là phải có chút ít quần áo trang sức mới. Hoàng Hậu không nên từ chối." Lúc này Tiết Tĩnh Xu cũng không nói gì, lại hỏi: "Vậy phân lệ của Bệ hạ đâu?" Hoàng Đế gỡ cây trâm phượng cánh mẫu đơn đính đá trên đầu nàng xuống, nói: "Phân lệ của ta tính riêng, không gộp chung vào hậu cung." Tiết Tĩnh Xu gật đầu, lại chần chờ nói: "Ta nhớ rõ Bệ hạ có một khối bạch ngọc, trông rất sáng." "Ta phân phó người ta làm mấy cái kiểu dáng khác, sau đó sẽ mang cho Hoàng Hậu xem." Hoàng Đế nói. Gỡ toàn bộ trang sức trên đầu xuống, mái tóc đen nhánh của Tiết Tĩnh Xu lập tức xõa xuống, rối tung ở sau vai. Nàng xoa xoa da đầu bị tóc xõa đau, tự mình cầm lấy lược chải tóc, vấn một kiểu tóc đơn giản, dùng một cây trâm để giữ lại.  Sau đó nàng lại đứng dậy, cởi triều phục trên người ra, thay bằng thường phục thoải mái. Hoàng Đế đứng ở một bên nhìn, cũng không tránh đi. Nếu là trước kia, Tiết Tĩnh Xu nhất định cảm thấy quẫn bách, hiện tại từ từ cũng thành thói quen. Thay quần áo xong, Hoàng Đế lôi kéo nàng cùng ngồi xuống. Tiết Tĩnh Xu nhớ tới yến hội hôm nay, thử nói: "Bệ hạ cảm thấy buổi Nghênh Xuân yến khi nãy thế nào?" Hoàng Đế nói: "Không tồi. Tuy đây là lần đầu tiên Hoàng Hậu bày tiệc đãi khách, lại có thể xử lý mọi việc đều đâu vào đấy thành thạo. Một chút cũng không nhìn ra là tay mới." Tiết Tĩnh Xu hơi hơi mỉm cười: "Đa tạ Bệ hạ khích lệ." Kỳ thật lúc nãy nàng muốn hỏi không phải là cái này. Nàng là muốn thăm dò tâm tư Hoàng Đế, xem hắn đối với những vị tiểu thư đó là ý nghĩ gì.  Chỉ là hiện tại nghĩ lại, còn chưa phải thời điểm để hỏi vấn đề này. Nhưng là nếu muốn hỏi, cũng nên là hỏi từ chỗ Thái Hoàng Thái Hậu hoặc là các trưởng bối khác. Hoàng Đế cũng hỏi: "Hôm nay Hoàng Hậu có triệu kiến người Tiết gia không? Nếu sau này nhớ nhà, có thể mời Tiết phu nhân vào cung trò chuyện với Hoàng Hậu." Tiết Tĩnh Xu gật đầu, lại nói: "Hiện tại mùa Xuân đã đến, trong Ngự Hoa Viên trăm hoa đua nở, sau khi Bệ hạ xử lý chính vụ xong, có thể đi dạo, cũng coi như rèn luyện thân thể." Hoàng Đế nói: "Có lẽ cây mận lần trước bây giờ ra quả rồi? Chờ đến lúc trái chín, ta cùng Hoàng Hậu đi hái trái, cũng coi như trải nghiệm thú vui nông gia dân gian một chút." Hắn nói lại tựa hồ có chút thâm ý liếc mắt nhìn Tiết Tĩnh Xu một cái: "Thuận tiện để Hoàng Hậu đi so, nhìn xem mấy ngày nay có cao lên hay không." Tiết Tĩnh Xu thấy hắn lại nhắc tới việc này, có chút dở khóc dở cười. Cũng may nàng là nữ tử, không cần phải để ý nhiều đến chiều cao, nếu nàng là nam nhân, mà Hoàng Đế hai ba lần nói nàng lớn lên lùn như vậy, nhất định sẽ nổi giận. Nàng nói: "Từ năm trước ta đã không cao lên, làm Bệ hạ thất vọng rồi." Hoàng Đế nói: "Ta không thất vọng, chỉ là sợ Hoàng Hậu còn phải tiếp tục vất vả." Tiết Tĩnh Xu cứng lại, trên mặt hiện lên hai đám mây đỏ. Những ngày qua, nàng cảm nhận rõ ràng được Hoàng Đế nói vất vả là ý gì. Tuy rằng nói Hoàng Đế thông cảm thân mình nàng không tốt, sau khi sinh hoạt vợ chồng một lần đều sẽ nghỉ ngơi một ngày hoặc hai ngày. Nhưng cho dù là cái dạng này, vẫn là làm nàng cảm thấy có chút ăn không tiêu. Nàng thấy Hoàng Đế liên tiếp nhắc tới việc này, nhịn không được nói: "Nếu Bệ hạ lo lắng ta vất vả, cũng có thể làm ta không cần vất vả." Hoàng Đế lại nói: "Nhưng nếu Hoàng Hậu không vất vả thì chính là ta vất vả." :-)))))) Tiết Tĩnh Xu lại im lặng. Rõ ràng đêm đại hôn đó, hắn còn cứng đờ giống y như tảng đá, không biết từ lúc nào mà trở nên trơn tru như vậy. Hoàng Đế lại không buông tha nàng, duỗi tay kéo người đến gần, còn hỏi: "Tại sao Hoàng Hậu lại không nói gì?" Tiết Tĩnh Xu thật không có kháng cự, thuận theo lực tay ngồi vào trong lòng ngực hắn. Nhưng vẫn cẩn thận nhìn ra phía ngoài điện, sợ có cung nhân tiến vào truyền lời. Hoàng Đế nói: "Không cần lo lắng, sẽ không có ai tiến vào. Mới vừa rồi Hoàng Hậu trầm mặc không nói, là suy nghĩ cái gì?" Tiết Tĩnh Xu nhìn hắn một cái, lại rũ mắt xuống, nhẹ giọng nói: "Ta suy nghĩ, Bệ hạ của trước kia không giống với hiện tại."  Hoàng Đế hỏi lại nàng: "Vậy Hoàng Hậu cảm thấy, ta của trước kia tốt hay là hiện tại mới tốt?" Tiết Tĩnh Xu nhẹ nhấp môi, vành tai hơi đỏ lên. Theo ý nàng, Hoàng Đế trước kia không dễ tiếp cận, cũng khó sống chung; Hoàng Đế hiện tại tuy rằng khá thân mật với nàng, nhưng có khi lại làm nàng cảm thấy chống đỡ không được. Nàng cảm thấy, nếu hai người có thể kết hợp một chút, vậy không thể tốt hơn. Nhưng ở trước mặt Hoàng Đế đương nhiên không thể nói như thế, nàng chỉ nói: "Mặc kệ Bệ hạ như thế nào cũng đều tốt cả." Hoàng Đế gật đầu: "Lời này ta thích nghe." Tiết Tĩnh Xu hỏi hắn: "Bệ hạ có biết hai chữ khiêm tốn viết thế nào không?" "Cái này...còn không phải như Trẫm đang thể hiện đó sao?" Hoàng Đế nghiêm túc hỏi lại. Tiết Tĩnh Xu á khẩu không trả lời được, hồi lâu mới nói: "Trước kia Bệ hạ cũng sẽ không bao giờ nói như vậy." Hoàng Đế nói: "Trước kia ta cũng không phát hiện Hoàng Hậu đáng yêu như vậy." Tiết Tĩnh Xu thật sự nhịn không được, hỏi hắn: "Mấy ngày gần đây có phải Bệ hạ học thứ gì đó không nên học, xem thứ gì đó không nên xem chăng?" Hoàng Đế cũng không phủ nhận: "Ở Tàng Thư Các ta phát hiện mấy quyển thoại bản, tiện tay lấy ra nhìn. Chính là kể mấy câu chuyện tài tử giai nhân, còn rất thú vị, ta thấy khi thư sinh bên trong kia nói những lời này với mấy vị tiểu thư đó, mấy vị tiểu thư cô nương đều thật sự rất vui vẻ. Thế nào? Hoàng Hậu không thích nghe sao?" Tiết Tĩnh Xu sửng sốt hồi lâu mới nói: "Bệ hạ, ngài... Sao ngài lại có thể xem mấy loại sách đó?" Hoàng Đế nói: "Ta cũng chỉ là tùy tiện lấy ra, nhìn vài lần, sẽ không chậm trễ chính vụ, Hoàng Hậu yên tâm. Ta đọc thấy biểu hiện những nữ tử đó không giống với Hoàng Hậu, nói không chừng các nàng là người không đứng đắn bằng Hoàng Hậu." Tiết Tĩnh Xu thầm nghĩ, có ngươi mới không đứng đắn ấy. Hoàng Đế lại nói: "Mới vừa rồi nói Hoàng Hậu đáng yêu, những lời này đó tuy là học người trong sách nói, nhưng cũng là lời trong lòng của ta, Hoàng Hậu đừng hiểu lầm." Tiết Tĩnh Xu nhẹ giọng hỏi lại: "Ta... Ta có chỗ nào đáng yêu? Bệ hạ không nên nói bậy." "Trước mắt không phải đáng yêu hay sao? Nói thật với Hoàng Hậu, trước kia ta không thích thân cận với nữ tử, nhưng đối với Hoàng Hậu lại một chút cũng không bài xích. Ngược lại, ôm Hoàng Hậu vào trong ngực, vừa mềm vừa mát lạnh, còn cảm thấy rất hài lòng." Giống như vì chứng minh lời nói của mình, hai tay vòng quanh người Tiết Tĩnh Xu khẽ siết chặt, ôm cả người nàng vào ngực xoa xoa vài cái.   Tiết Tĩnh Xu cảm thấy chính mình giống như bị hắn biến thành một cục bột nếp, tùy hắn xoa viên bóp dẹp. Trong lòng nàng ngượng ngùng, chỉ là nghĩ. Trừ những lúc đầu nàng không quen, sau khi bị Hoàng Đế ôm vào trong lòng ngực, cảm giác hai người cũng rất phù hợp, liền chịu đựng ngượng ngùng nói: "Kỳ thật ta nằm ở trong ngực Bệ hạ, cũng cảm thấy ngủ rất an ổn." "Ồ? Ta và Hoàng Hậu thật ra đúng là trời sinh một đôi. Hoàng Hậu nói có đúng không?" Hắn cúi đầu, nhìn chằm chằm vào đôi mắt Tiết Tĩnh Xu hỏi. Tiết Tĩnh Xu đành theo ý hắn, nhẹ nhàng gật đầu. Hoàng Đế lại còn không hài lòng, lại hỏi: "Là xứng đôi thế nào, Hoàng Hậu cũng chưa nói." Ban ngày ban mặt nói chuyện như vậy, thật sự làm người ta có chút khó xử. Tiết Tĩnh Xu ý đồ dời đi sự chú ý của hắn, liền hỏi: "Hôm nay sao Bệ hạ hạ triều sớm như vậy?" Hoàng Đế nói: "Hôm nay không có tấu chương gì, những đại thần đó cũng không thể nói gì hơn." Hắn nghiễm nhiên đã ném vị Lưu đại nhân kia vào một xó xỉnh nào đó. "Hoàng Hậu còn chưa trả lời ta." Hoàng Đế tiếp tục truy vấn. Tiết Tĩnh Xu bị hắn bức đến hết cách, đành nói: "Bệ hạ không phải nói là trời sinh một đôi sao?" Hoàng Đế gật đầu: "Xem ra Hoàng Hậu cũng nghĩ như vậy. Chỉ là còn một chút, hình thể thật sự có chút không xứng." Nói đi nói lại, lại nói tới vấn đề này. Tiết Tĩnh Xu không biết rốt cuộc chấp niệm của Hoàng Đế đối với chuyện này lớn bao nhiêu. Nàng cũng đâu có muốn lùn, Hoàng Đế nói nàng lớn lên lùn, tại sao không trách mình lớn lên quá cao? Hoàng Đế lại nói: "Nhưng chuyện trên đời luôn luôn không hoàn mỹ, ta cũng không bắt buộc." Tiết Tĩnh Xu cúi đầu, bĩu môi, còn có chút ủy khuất. Lúc sau truyền thiện, Tiết Tĩnh Xu cố ý không để ý đến hắn. Hoàng Đế hậu tri hậu giác, lúc này mới phản ứng lại: "Hoàng Hậu xảy ra chuyện gì? Có phải tức giận không?" Lại nói tiếp hắn còn chưa tính là có tiến bộ. Trước kia chuyện cái khóa nghìn tầng làm Tiết Tĩnh Xu ngấm ngầm phân cao thấp, nhưng hắn lại một chút cũng không phát hiện. Suy cho cùng, kỳ thật trước kia chỉ là không đủ để để bụng, hiện giờ để bụng thôi. Tiết Tĩnh Xu buông chén đũa, nói: "Bệ hạ chỉ nói ta lớn lên lùn nhưng tại sao không nói là Bệ hạ lớn lên quá cao?" Hoàng Đế không ngờ nàng còn nhớ rõ việc này, sửng sốt một chút, nói: "Nhưng vóc người của ta đã định hình, Hoàng Hậu lại còn có cơ hội thay đổi." Tiết Tĩnh Xu nói thẳng: "Ta sẽ không thay đổi." Lần đầu tiên nàng ở trước mặt Hoàng Đế dùng ngữ khí như vậy nói chuyện. Hoàng Đế lại sửng sốt. Từ lúc hắn đăng cơ đến giờ, chưa có ai dám nói chuyện như thế với hắn. Nhưng kỳ quái chính là trong lòng hắn lại không tức giận chút nào, cũng không cảm thấy mạo phạm, ngược lại còn cảm thấy có chút mới lạ. Ban đầu nghĩ Hoàng Hậu luôn mềm mại yểu điệu, không nghĩ tới lại có gai. Hoàng Đế xua tay, nói: "Vậy quên đi. Hoàng Hậu không muốn thay đổi thì không cần thay đổi, ai cũng không thể ép buộc Hoàng Hậu." Sắc mặt Tiết Tĩnh Xu lúc này mới hòa hoãn lại, sau đó hai người có nói có đáp. Hoàng Đế liền cảm thấy chuyện này coi như qua đi. Sau khi ăn cơm Tiết Tĩnh Xu cảm thấy bụng có hơi trướng, nàng thầm nhẩm tính lại ngày. Đoán được là thế nào, lảng tránh đi đến chỗ vắng nhìn nhìn, quả thật là nguyệt sự tới. Tư lễ nữ quan biết được, nói: "Nương nương đến nguyệt sự, theo lý nên phân phòng với Bệ hạ." Tiết Tĩnh Xu nói: "Ngươi đi nói với Bệ hạ đi." Nàng theo nữ quan cùng nhau vào nội điện, thấy Hoàng Đế đã cởi áo ngoài, nghiễm nhiên một bộ dáng chuẩn bị đi nghỉ. Nữ quan tiến lên truyền lời: "Mấy ngày gần đây thân thể nương nương không tiện, thỉnh bệ hạ di giá đến nơi khác." Hoàng Đế lập tức nhìn về phía Tiết Tĩnh Xu, thấy sắc mặt nàng như thường, khí sắc cũng không tồi, bộ dáng không giống như là không thoải mái. Đang muốn truy vấn, Đức công công nhớ tới cái gì, vội nhỏ giọng ở bên tai hắn nói một câu, lúc này Hoàng Đế mới bừng tỉnh. Hắn còn tính toán ở lại, nhưng nữ quan lại nêu quy củ của tổ tông đặt ra, xem như bắt buộc hắn phải tuân theo. Hoàng Đế lại nhìn Tiết Tĩnh Xu, Tiết Tĩnh Xu lại không nhìn hắn. Hắn không còn cách nào khác, chỉ đành thu dọn ra khỏi Tê Phượng Cung. Hắn đứng ở ngoài cung, quay đầu nhìn lại, hỏi Đức công công: "Ngươi nói, đuổi trẫm ra ngoài là ý của Hoàng Hậu hay là của nữ quan kia?" Đức công công cúi đầu, nơm nớp lo sợ nói: "Hoàng Thượng, đây là quy củ của tổ tông." Hoàng Đế lại cảm thấy, nhất định là Hoàng Hậu không muốn hắn nghỉ ở nơi này. Nếu hắn muốn làm lơ lời nói của cái nữ quan kia cũng không phải không được, chỉ là thấy bộ dạng Hoàng Hậu tựa hồ còn không có nguôi giận, liền không giằng co. Hắn cũng không nghĩ tới, Hoàng Hậu nhìn ôn ôn nhuyễn nhuyễn, tính tình lại còn có chút ương ngạnh. Đức công công chỉ đứng ở sau lưng Hoàng Đế, thấy hắn không biết nghĩ gì, suy nghĩ trong chốc lát, nói: "Ngươi đi Thái Y Viện hỏi một chút, nguyệt sự của nữ tử phải mất mấy ngày mới hết." Khoé miệng Đức công công co rút, bất đắc dĩ rời đi.