Edit: Tiểu Pi
Beta: A Cảnh
Yến tiệc được mở bên cạnh bờ hồ trong Ngự Hoa Viên. Sau khi Tiết Tĩnh Xu yên vị, chư vị phu nhân dẫn theo nữ nhi từng người một hành lễ với nàng, được nàng ban tọa[1] mọi người mới ngồi xuống.
[1] Ban ngồi.
Đa số những người đang ngồi ở đây đều là trước kia nàng vẫn chưa gặp qua bao giờ, nhưng từ trước Tiết Tĩnh Xu đã sớm đem các vị trí trình tự sắp xếp xong. Bởi vậy mà nhìn một đám ghế lúc này nàng vẫn có thể biết người ngồi chỗ đó là vị phu nhân nào.
Nàng theo thứ tự hỏi thăm vài vị phu nhân của thân vương quận vương[2], cùng với phu nhân của vài vị trọng thần trong triều.
[2] Theo Wikipedia:
•Thân vương (親王): tước hiệu được ban cho anh/em của vua.
•Quận vương (郡王): tước vương phong cho con cháu thuộc hoàng tộc.
Mọi người ở Tiết phủ tuy là nhà mẹ đẻ của Hoàng Hậu nhưng hiện giờ Thừa Ân công vẫn là Tiết lão thái gia, nhất phẩm cáo mệnh phu nhân là Chu lão thái quân. Còn phẩm cấp của Vương thị và Tần thị cũng không cao, cho nên vị trí đặt bàn của Tiết phủ không trước không sau, là nơi tuy có thể xem là trên nhiều người, nhưng nếu muốn trò chuyện với người khác thì lại có chút khoảng cách.
Tiết Tĩnh Uyển vui sướng khi người khác gặp họa, nàng liếc mắt nhìn Tiết Tĩnh Viện một cái.
Trước khi vào cung, nàng không nghĩ vị Tứ tỷ này lại có lòng dạ xấu xa như vậy.
May mắn lúc này các nàng ngồi ở vị trí ở trên, cho dù chút nữa Hoàng Thượng có tới thì muốn chú ý tới các nàng cũng không dễ dàng, nên nàng ta sẽ không đạt được mục đích.
Sắc mặt Tiết Tĩnh Viện lúc xanh lúc trắng, nàng không nghĩ tới Tiết Tĩnh Xu sẽ sắp xếp cho các nàng ngồi ở một vị trí như vậy.
Trong lòng nàng oán hận mà nghĩ, vị Tam tỷ này chắc chắn là sợ nàng được Bệ hạ chú ý.
Nàng ta cho rằng với bộ dáng này, là nàng ta có thể giữ được ân sủng mãi sao?
Tiết Tĩnh Viện nàng vừa xinh đẹp lại tài năng, ở Đô Thành này có người nào không khen ngợi nàng? Dựa vào cái gì mà phải bắt nàng cúi đầu trước Tiết Tĩnh Xu?
Rõ ràng đại phòng bọn họ mới là dòng chính của Tiết phủ, nhị phòng thì có tư cách gì để vênh váo tự đắc mà đạp lên đầu bọn họ?
Nàng không cam lòng!
Tiết Tĩnh Uyển trừng mắt nhìn Tiết Tĩnh Viện một cái, tuy khinh thường phải nói chuyện với nàng ta. Nhưng mà nàng thấy nàng ta không nói lời nào, lại cảm thấy nàng ta đang nghĩ ra ý xấu gì khác, liền đè thấp giọng nói: "Tỷ lại ở có ý đồ xấu gì? Tỷ còn biết xấu hổ hay không! Hoàng Thượng là tỷ phu của chúng ta, vậy mà tỷ lại muốn giành trượng phu của Tam tỷ, mặt mũi của Tiết gia chúng ta đều bị tỷ làm mất hết!"
Tiết Tĩnh Viện nhìn nàng khinh thường: "Yến tước làm sao biết chí lớn của thiên nga." [3]
[3] Trích từ sử ký "Trần hiệp thế gia" của Tư Mã Thiên. Câu này ý nói người bình thường phàm tục nào đâu biết được chí lớn của những anh hùng.
Tuy Tiết Tĩnh Uyển không thích đọc sách, nhưng những lời này có ý gì nàng vẫn hiểu, lập tức nói: "Tỷ mới là chim! Đừng đánh đồng ta giống như tỷ vậy."
"Ngươi....." Tiết Tĩnh Viện chán nản: "Thô tục."
Tiết Tĩnh Uyển nói: "Thô tục cũng tốt hơn so với người không biết xấu hổ như tỷ, không biết xấu hổ!"
Khuôn mặt xinh đẹp của Tiết Tĩnh Viện tức đến đỏ bừng, rồi lại sợ bị người khác nghe thấy mà làm mất hình tượng của nàng ta, cho nên không lớn giọng phản bác lại nữa, chỉ nghẹn một bụng tức.
Đang nói thì ở chỗ phía trước, không biết Tiếu An Trà đã nói câu gì mà chọc cho các vị phu nhân đều bật cười.
Tần thị ngầm kéo vạt áo Tiết Tĩnh Uyển, ra hiệu nàng an phận một chút.
Tiết Tĩnh Uyển le lưỡi, lúc này mới quy quy củ củ ngồi yên.
Hôm nay có rất nhiều tiểu thư cô nương đến đây, nhưng hiện tại Hoàng Đế vẫn chưa tới nên tự nhiên các nàng sẽ không thể hiện mình trước mặt Hoàng Hậu, ngoại trừ Tiếu An Trà.
Nàng trò chuyện với chư vị phu nhân rất sôi nổi, trong lúc nhất thời tựa hồ muốn đảo khách thành chủ[4], giống như trong buổi yến hội này nàng ta mới là chủ nhân thật sự.
[4] Phản khách vi chủ (反客為主): Từ chỗ là khách biến thành vai chủ, lấn dần dần đất của địch để đến chỗ địch không còn chỗ đứng. (Trích từ kế 30 trong bộ Ba mươi sáu kế.)
Khóe miệng Tiết Tĩnh Xu ẩn hiện một nụ cười nhạt, nhìn xuống chỗ mọi người và Tiếu An Trà.
Có vài vị phu nhân ngầm quan sát nàng, nghĩ thầm Hoàng Hậu nếu không phải tính tình cực trầm ổn thì chính là yếu đuối vô dụng.
Thế nhưng các nàng nhìn đến khí chất của Hoàng Hậu, xinh đẹp hơn người, nghĩ thầm, Nương nương nhất định là nhân vật không thể xem thường.
Như vậy nghĩ, vài vị phu nhân vẫn luôn cùng Tiếu An Trà cười đùa cũng bắt đầu thu liễm lại, không trả lời nàng ta nữa.
Không ai cùng đáp lại nàng, rốt cuộc Tiếu An Trà cũng không thể tiếp tục ầm ĩ nữa, đành phải ngồi trở về.
Lúc này Tiết Tĩnh Xu mới nói vài câu sau đó cho người ban yến, lại có một đám nữ tử mặc cung trang tiến vào, nhảy một khúc 《 đạp ca vũ 》.[4]
[4] Đạp ca (踏歌): một hình thức nghệ thuật vừa múa vừa hát. Hình thức này ban đầu là xuất hiện từ dân gian, vào thời nhà Hán khoảng 2000 năm trước.
Lúc này, không khí ở buổi yến hội mới từ từ náo nhiệt hơn.
Ca vũ vừa dừng lại, bên ngoài nội giám bỗng nhiên hô lớn: "Hoàng Thượng giá lâm!"
Mọi người ở bữa tiệc đều bất ngờ, sôi nổi đứng dậy quỳ gối ở hai bên.
Có mấy người vẻ vui sướng trên mặt không giấu được, lại sợ bị người khác nhìn ra nên phải cúi đầu xuống thật thấp.
"Hoàng Thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Nơi này đều là nữ tử, một câu vạn tuế cũng hô đến lả lướt uyển chuyển.
Tiết Tĩnh Xu cũng đứng dậy hành lễ.
Hoàng Đế dẫn theo vài vị thái giám bước vào, bước nhanh tiến lên đỡ lấy nàng: "Hoàng Hậu không cần đa lễ." Lại đỡ nàng cùng ngồi xuống rồi mới nói với mọi người phía dưới: "Đều đứng dậy ngồi vào vị trí đi."
Tiết Tĩnh Xu vốn là một mình ngồi một bàn ở trên, cũng xem như thoải mái, nhưng sau khi Hoàng Đế ngồi xuống liền có vẻ có chút co quắp chật chội.
Hoàng Đế còn cố tình muốn ngồi thật gần với nàng, phía dưới có nhiều người nhìn như vậy, nàng hơi mất tự nhiên.
Có lẽ Hoàng Đế chưa phát giác, cũng không nhìn đám người phía dưới mà chỉ nghiêng đầu qua nhìn nàng, hỏi: "Buổi sáng Hoàng Hậu dùng cái gì?"
Tiết Tĩnh Xu có chút bất đắc dĩ, mỗi ngày hai người gặp mặt thì nhất định hắn sẽ hỏi nàng ăn cái gì, ăn nhiều hay ít, hỏi xong lúc sau còn bồi thêm một câu, nói nàng phải ăn nhiều thêm một chút.
Chuyện này với nàng đã quá quen thuộc, nên lúc này nàng cũng quen thuộc mà nói với hắn thực đơn buổi sáng của mình.
Quả nhiên Hoàng Đế lại nói lần sau nàng phải ăn nhiều một chút.
Khi Hoàng Đế nói chuyện vẫn chưa đè thấp âm lượng, cho nên lúc này hầu hết những người đang ngồi ở dưới đều nghe thấy cuộc đối thoại của Đế Hậu. Có không ít người trong lòng kinh hãi, không ngờ Bệ hạ lại sủng ái Hoàng Hậu tới như vậy, ngay cả một ngày ba bữa cơm cũng phải tự mình hỏi đến.
Một lần nữa trong lòng các nàng thầm đánh giá lại rất nhiều sự việc.
Tiết Tĩnh Uyển liếc mắt nhìn Tiết Tĩnh Viện một cái, thấp giọng nói: "Có thấy không? Hoàng Đế tỷ phu đối xử với Tam tỷ thật sự rất tốt, tỷ nên tỉnh lại đi! Dung mạo Tam tỷ như vậy, toàn bộ Đô thành này không có người nào so được với tỷ ấy, Hoàng Thượng sao có thể không thích tỷ ấy, ngược lại đi thích người khác đây?"
Tiết Tĩnh Viện cắn môi đến trắng bệch, không nói gì. Nàng sẽ không cứ như vậy mà chịu thua được, Bệ hạ còn chưa có gặp qua nàng, ai thua ai thắng còn chưa biết đâu.
Sau khi Hoàng Đế tới, rõ ràng các vị tiểu thư đang ngồi cũng hoạt bát hẳn lên, một đám xảo tiếu thiến hề, mĩ mục phán hề [5], cả tòa Ngự Hoa Viên đều bởi các nàng mà càng nhiều thêm vài phần xuân sắc.
[5] Xảo tiếu thiến hề, mĩ mục phán hề (巧笑倩兮,美目盼兮). Đây là hai câu thơ cuối trong bài thơ Thạc Nhân 2 (Người đẹp 2) của Khổng Tử. Dịch nghĩa hai câu thơ trên: Nàng cười rất khéo, trông rất đẹp ở bên khoé miệng có duyên. Mắt của nàng đẹp đẽ, tròng đen, tròng trắng phân biệt long lanh.
Lập tức có một vị mỹ nữ bước ra khỏi hàng, cúi đầu đứng ở giữa dịu dàng hạ bái: "Hộ Bộ Thượng Thư chi nữ Võ Thu Lan bái kiến Bệ hạ cùng Nương nương, thần nữ có một khúc muốn hiến cho Bệ hạ cùng Nương nương."
Tiết Tĩnh Xu quay đầu nhìn Hoàng Đế một cái.
Hoàng Đế nhìn lại nàng, nói: "Hôm nay Hoàng Hậu làm chủ, không cần nhìn ta, ta chỉ tới cổ động cho Hoàng Hậu mà thôi."
Tiết Tĩnh Xu chỉ nói: "Võ cô nương, mời."
Đến khi khúc nhạc cuối cùng dừng lại, thật sự giọng hát ấy vẫn vấn vương không dứt.
Theo lý thì lúc này phải thưởng, Tiết Tĩnh Xu liền hỏi Hoàng Đế: "Bệ hạ nghĩ như thế nào?"
Hoàng Đế vẫn là câu nói kia: "Hoàng Hậu làm chủ, nghe theo nàng."
Tiết Tĩnh Xu liền cho người thưởng một đôi ngọc như ý.
Rõ ràng trong ánh mắt Võ Thu Lan có chút mất mát, nhưng cũng chỉ có thể lui ra.
Lúc sau lại có mấy người tiến lên hiến nghệ, Tiết Tĩnh Xu đều thưởng ngọc như ý.
Vốn dĩ nàng cho rằng Tiếu An Trà muốn tới làm nổi bật, không ngờ nàng ấy lại chỉ an tĩnh ngồi đó, so với khi nãy thì quy củ hơn nhiều.
Tiết Tĩnh Xu nhớ tới biểu hiện của nàng ấy ở bữa tiệc nguyên tiêu, thầm nghĩ nàng ấy thật sự đã động tâm với An Thân Vương, chỉ là vô tình vào cung mà thôi.
Mắt thấy yến hội đã qua một nửa thời gian, Tiết Tĩnh Viện khẽ cắn môi, rồi cũng đứng lên, nói có một khúc đàn cổ muốn dâng lên.
Tiết Tĩnh Xu cũng không nhiều lời, chỉ nói nàng ấy có thể bắt đầu.
Một khúc tấu xong, nàng vẫn như cũ quay đầu hỏi qua ý tứ của Hoàng Đế trước.
Hoàng Đế nhìn Tiết Tĩnh Viện thêm một chút, hỏi: "Đây là muội muội của Hoàng Hậu?"
Một câu hỏi chuyện ngoại lệ này làm người ở bữa tiệc sinh ra đủ loại tâm tư.
Trong lòng Tiết Tĩnh Viện càng hồi hộp, trên mặt hiện lên hai vệt đỏ ửng, hận không thể trực tiếp ngẩng đầu để Hoàng Đế nhìn rõ nàng. Nàng đã dùng hết sức mới có thể kìm chế được ý định mà không ngẩng đầu lên.
Tiết Tĩnh Xu nói: "Vâng, đây là Tứ cô nương của phủ Thừa Ân công."
Hoàng Đế gật đầu, mọi người cho rằng là hắn nổi lên hứng thú với Tiết Tĩnh Viện, rồi lại nghe hắn nói: "Có vẻ muội muội của Hoàng Hậu không giống Hoàng Hậu chút nào."
Sau đó hắn cũng không nói thêm lời nào nữa.
Câu này hắn nói không rõ ý tứ, mọi người không khỏi phỏng đoán rốt cuộc là hắn có ý tứ gì. Cái gọi là không giống chút nào, rốt cuộc là cảm thấy Tiết Tĩnh Viện này hơn Hoàng Hậu, hay là không bằng Hoàng Hậu?
Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Hoàng Đế lại cúi đầu, không biết đang nói gì với Hoàng Hậu, trong lòng không khỏi nghĩ, chỉ sợ là ý của vế sau rồi(*).
(*) Ý là Tiết Tĩnh Viện không bằng Hoàng Hậu.
Vệt đỏ trên hai má của Tiết Tĩnh Viện liền biến mất, lại trở nên trắng bệch. Nàng ta cứ đứng ở trong điện, quỳ xuống tạ ơn cũng không phải, trực tiếp lui ra cũng không được.
Tiết Tĩnh Xu theo thường lệ ban ngọc như ý, lại cho nàng ta ngồi xuống.
Nàng ta vội vàng ngồi trở lại vị trí của mình, cúi đầu cuống, lúc sau cũng không còn ngẩng đầu lên nữa.
Tiết Tĩnh Uyển vui sướng mà nhìn nàng ta, hừ một tiếng, nói: "Đây là kết cục của những kẻ không biết tự lượng sức mình, chỉ bằng tỷ mà cũng dám so với Tam tỷ tỷ?"
Tiết Tĩnh Viện cắn răng, nắm chặt nắm tay, lúc này cũng không có cãi nhau với Tiết Tĩnh Uyển nữa.
Lúc sau, cho đến khi tàn buổi yến hội Hoàng Đế cũng không nói thêm lời nào với mọi người, chỉ đôi khi thấp giọng thì thầm với Hoàng Hậu vài câu. Điều này làm người ta càng thêm hoài nghi, rốt cuộc là họ nói cái gì mà có thể nói lâu như vậy? Lại nói, tình cảm của Bệ hạ cùng Nương nương đã tốt tới mức không nói chuyện thì không chịu nổi sao?
Kỳ thật Tiết Tĩnh Xu cũng có chút bất đắc dĩ, nếu nàng nói với mọi người là Hoàng Đế chỉ đang hỏi nàng bữa tối phải dùng cái gì thì chỉ sợ chẳng có ai tin đúng không?
Nhưng thực tế lại chính là như vậy, thật sự là Hoàng Đế đang dùng vẻ mặt nghiêm túc, ngữ khí nghiêm trang cũng chỉ để nói với nàng những chuyện không có ý nghĩa đó.
Cuối cùng cũng kết thúc buổi yến hội, các vị phu nhân sôi nổi tạ ơn ra cung, tâm trạng hiện tại của các nàng ấy rất khác so với buổi sáng khi vào cung.
Các nàng không thể không bắt đầu cân nhắc lại một lần nữa, có nên ở thời điểm Hoàng Hậu đang được Hoàng Đế cực kì sủng ái như hiện tại mà đưa nữ nhi của mình vào cung hay không?
Thế nhưng các nàng lại nghĩ, Hoàng Hậu được sủng ái như vậy thì tất nhiên sẽ có lúc mang thai, chờ nàng ấy có thai thì không thể tiếp tục hầu hạ Bệ hạ nữa, khi đó nữa nhi của các nàng cũng không cần lo lắng không được hưởng chút mưa móc nào rồi.
*****
Khi Tiết Tĩnh Xu trở lại Tê Phượng cung thì trong lòng mới thật sự thả lỏng, hôm nay cuối cùng nàng không phạm sai lầm gì cả.
Nàng gấp gáp gọi cung nữ vào hầu hạ thay quần áo, muốn cởi ngay bộ trang sức nặng nề này xuống.
Hoàng Đế lại xua xua tay, xung phong nhận việc: "Để ta."
Đám Nữ quan cúi đầu liếc nhau, lần lượt lui ra.
Tiết Tĩnh Xu nhìn Hoàng Đế, có chút hoài nghi.
Hoàng Đế gỡ cái mũ phượng nặng nề trên đầu nàng xuống trước.
Lập tức Tiết Tĩnh Xu cảm thấy nhẹ đi rất nhiều, cẩn thận tiếp nhận mũ phượng rồi đặt ở trên bàn trang điểm.
Nàng ngồi đó vẫn không nhúc nhích, chờ Hoàng Đế tiếp tục, nhưng Hoàng Đế lại không có động tĩnh gì, nàng không khỏi nghi hoặc quay đầu nhìn hắn.
Hoàng Đế nhẹ nhàng dùng tay vuốt bộ diêu[6] hồng ngọc trên đầu nàng, nói: "Hoàng Hậu còn nhớ hay không, ngày đó ở trong cung của Hoàng tổ mẫu, cũng là lần đầu tiên ta gặp ta thấy nàng mặc màu đỏ và đeo trang sức màu đỏ."
[6] Bộ diêu (hay dao): bộ_bước chân, diêu_rung động. Là loại trâm cài có đính chuỗi ngọc của nữ tử cổ đại, mỗi khi bước đi chuỗi ngọc trên kim bộ diêu sẽ lay động theo bước chân thiếu nữ, tạo dáng vẻ uyển chuyển thướt tha.
Hắn vừa nói, Tiết Tĩnh Xu đã lập tức nhớ tới, đó là hôm cung yến nguyên tiêu, nàng gật gật đầu.
Hoàng Đế nói: "Lúc ấy ta thấy nàng thì ở trong lòng thầm nghĩ, Hoàng Hậu của trẫm quả thật là mỹ nhân hiếm có."
Trong lòng Tiết Tĩnh Xu khẽ run, trên mặt có chút nóng lên.
Nàng cố gắng giả vờ như không có việc gì mà liếc mắt nhìn Hoàng Đế một cái, trong lòng lại nghĩ, nói thật là Hoàng Thượng càng ngày càng không đứng đắn, cũng may nàng đã quen rồi.
Hoàng Đế thấy phản ứng của nàng thì trong lòng lại âm thầm nhíu mày.
Không biết là sai ở đâu, rõ ràng trong thoại bản sau khi nam tử nói những lời này thì phản ứng của nữ tử không phải như thế mà.
Chẳng lẽ là hắn xem chưa hết sao?
-------------------------------
∆ Chú thích:
Ảnh minh họa của bộ diêu hồng ngọc.
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
230 chương
38 chương
5 chương
20 chương
881 chương
292 chương
12 chương