Khải giáp chiến binh

Chương 36 : khải giáp thức tỉnh lôi linh miêu

An tiểu tuyết nhờ những ngày luyện tập hăng say nên nàng phản ứng rất nhanh né được một đòn trí mạng từ hồn thú đường lang, nàng xoay người nhìn người nàng vừa mới cứu ra từ đám đổ nát nói: “nhanh chạy khỏi đây” Người kia tuy bị thương nhưng không nghiêm trọng nghe được lời nói của an tiểu tuyết lập tức chạy đi, an tiểu tuyết thấy người kia chạy đi thở phào nhẹ nhõm nhìn phía trước hồn thú đường lang, nàng không chạy mà thủ thế sẵn sàng nghênh đón hồn thú đường lang. Nàng hai tay nắm chặt nắm đấm, chân phải để phía trước chân trái để phía sau hạ thấp người xuống, một bên an tiểu linh thấy an tiểu tuyết không chạy mà còn có ý muốn chống lại hồn thú đường lang nàng quát lớn: “tiểu tuyết mau chạy ngươi không lúc này không thể có thể chiến đấu với hồn thú được, mau chạy” Nhưng một bên an tiểu tuyết giống như không nghe thấy vẫn giữ tư thế sẵn sàng chiến đấu, an tiểu linh thấy không khuyên được muội muội nàng muốn tiến đế cứu an tiểu tuyết nhưng hai hồn thú đường lang đang cản nàng lại, về phần triệu tinh hà hắn đang chiến đấu với hồn thú đường lang mà bát quyền tăng sức mạnh, một thế trận vô cùng khó khăn. Vì lo lắng cho an tiểu tuyết, an tiểu linh đã bất cẩn ngay lập tức bị hồn thú đường lang dùng thanh đao ở tay chém vào người, bị chém trúng khải giáp u minh linh miêu phát ra tiếng va chạm của kim loại và xuất hiện những tia lửa, nàng lùi về phía sau nhưng chưa kịp để nàng kịp hồi sức hồn thú đường lang còn lại tiếp tục tấn công nàng. Một bên an tiểu tuyết thấy an tiểu linh vì mình mà bị tấn công nàng kêu lên: “tỷ tỷ không cần lo cho ta tập trung vào trận đấu đi, ta có thể lo được cho chính bản thân mình” “suốt những năm qua ta đã chạy trốn đủ rồi hôm nay ta không muốn chạy trốn nữa” “ta muốn được là chính mình cho dù có hi sinh” Nói xong nàng xông lên mà tấn công hồn thú đường lang, nắm đấm của nàng đấm vào ngực của hồn thú đường lang nhưng chạm vào người hồn thú đường lang nó thậm chí không hề lùi một chút nắm đấm đó giống như một con châu chấu đá bánh xe vậy không hề có một chút tác dụng gì. Nó gạt ra cú đấm của an tiểu tuyết mà đánh vào bụng nàng, nàng lập tức bị văng ra xa miệng hơi cay bởi trên miệng nàng bây giờ đã xuất hiện vết máu. “tiểu tuyết” An tiểu linh cũng mất bình tĩnh do vậy hai hồn thú đường lang tiếp tục tấn công tới tấp khải giáp của nàng đã bóc lên những khói trắng, phía bên trong khải giáp gương mặt của an tiểu linh cũng bắt đầu trắng nhợt. Phía xa trần thiên huyền nhìn vào bắc trường thanh nói: “nếu bây giờ không cứu an tiểu tuyết có thể thật sự sẽ chết đấy ngươi thật sự muốn nhìn sao” Bắc trường thanh khuôn mặt vô hỉ vô bi nhìn trần thiên huyền nói: “tin tưởng ta đi bây giờ nàng vẫn chưa thể chết được” “cứ bình tĩnh mà nhìn đi” Trần thiên huyền nhìn bắc trường thanh khuôn mặt không cảm xúc như vậy hắn hơi nhíu mày lo lắng nhưng hắn không có bất cứ hành động gì nhiều. Về phần an tiểu tuyết thân thể của nàng vẫn chưa có triệu hoán khải giáp lần nào nên nàng không hề có từ trường bảo vệ nên chỉ một cú đánh tùy ý của hồn thú đường lang kia đã làm cho nàng cảm giác như vừa trải qua một vụ tai nạn bởi xe ô tô. Nàng nằm dưới mặt đất muốn đứng lên nhưng vừa nhích lên được một chút thì đau đớn không chịu nổi nàng lại nằm trở lại, gắng gượng để đứng nhưng vẫn không được, hồn thú đường lang đã từng bước từng bước đi tới bên an tiểu tuyết giơ bàn tay phải của nó lên bây giờ bàn tay của nó đã trở thành một thanh đao, nó giơ lên cao chuẩn bị chém xuống an tiểu tuyết. An tiểu tuyết nhìn thấy được thanh đao kia chuẩn bị chém xuống mình, nàng lại không hề sợ hãi mà là bình tĩnh vô cùng bình tĩnh không hiểu tại sao nàng lại cảm giác như vậy trong giờ phút này, giờ phút của tử vong, nàng nhắm mắt muốn kết thúc đi nhưng trong thâm tâm nàng vẫn không có cam lòng nàng chỉ mới vừa học võ thuật nàng muốn chiến đấu và giúp đỡ mọi người nhưng nàng lại nằm ở đây bất lực. “nếu ngươi đã không chấp nhận thì tại sao lại không chiến đấu?” “chiến đấu với bản thân của ngươi đi, kẻ thù lớn nhất của cả một đời người chính là bản thân của ngươi” Một giọng nói đột nhiên vang lên trong đầu của an tiểu tuyết, an tiểu tuyết giật mình nhớ lại đây là câu nói của bắc trường thanh. “đúng vậy tại sao ta lại không chiến đấu mà đã suy nghĩ muốn thua cuộc rồi” Trong lúc nàng đang suy nghĩ hồn thú đường lang đã bổ xuống người nàng, không biết sức lực của nàng ở đâu mà xuất hiện nàng từ dưới mặt đất lăn sang một bên tránh khỏi được cú chém của hồn thú đường lang, nàng từ từ đứng dậy bất quá hai chân của nàng vẫn còn run run để đứng thẳng được cũng rất khó khăn, nàng loạng choạng ngã về phía sau nhưng rất nhanh lấy được thăng bằng nhìn hồn thú đường lang, nàng đột nhiên hét lên: “ta sẽ không thua” “ta sẽ không thua” “ta muốn chiến đấu” “ta muốn chiến đấu” Theo tiếng hét của nàng nhưng tia sáng màu xanh xuất hiện khắp người của nàng, làm một bên lo lắng nhìn an tiểu tuyết, an tiểu linh thấy những tia sáng xuất hiện xung quanh người của an tiểu tuyết kinh ngạc thốt: “từ trường” Không chỉ có nàng triệu tinh hà đang chiến đấu với hồn thú cũng vô cùng kinh ngạc, một bên trần thiên huyền nhìn thấy được từ trường nhìn qua bắc trường thanh nói: “ngươi đã biết trước nàng sẽ thức tỉnh được khải giáp” Bắc trường thanh không trả lời chỉ mỉm cười đáp, trần thiên huyền nhìn thấy được bắc trường thanh mỉm cười hắn liền biết đáp án trong lòng thật khâm phục bắc trường thanh có thể bình tĩnh mà phán đoán được sự việc. Bắc trường thanh nhìn xung quanh toàn là từ trường màu xanh da trời an tiểu tuyết nụ cười càng đậm, những đám người an tiểu linh không chú ý trong đám từ trường màu xanh da trời ấy lại có một tia từ trường màu tím len lỏi vào trong người của an tiểu tuyết bất quá chỉ là quá nhỏ nên không ai có thể thấy được mà thôi. An tiểu tuyết càng la lớn xung quanh từ trường của nàng ngày lớn, trong tinh thần của nàng hiện giờ nàng đang đi trên một con đường xung quanh toàn là màu đen nàng cứ bước đi một cách chậm rãi, không biết nàng đang đi bao lâu chính nàng cũng không biết, trong tâm của nàng bây giờ hoàn toàn trống rỗng. Đột nhiên nàng dừng bước ngước đầu nhìn lên trên không biết từ khi nào mà trên không trung xuất hiện đôi mắt màu vàng của loài mèo nó đang nhìn nàng một cách chằm chằm “meo” Một tiếng kêu của mèo tiếng của vô cùng to lớn làm cho an tiểu tuyết phải che tai lại, cùng theo tiếng kêu là những tiếng gió đang rít gào bởi vì uy lực của thanh âm, lúc này con đường vốn dĩ toàn màu đen đã dần dần trở nên sáng lên, an tiểu tuyết lại ngước mặt nhìn lên lúc này nàng đã thấy được nguyên hình thể của con vật phát ra tiếng kêu của loài mèo. Nó là một con mèo khổng lồ giống như là ngôi nhà cao tầng vậy, bộ lông màu xanh da trời điều đặc biệt là nó đang bị nhốt ở trong một ngôi nhà giam to lớn có thể đủ chứa nó bên trong, con mèo đó nó nhìn an tiểu linh phát ra tiếng kêu meo meo meo, tiếng kêu lần này vô cùng nhỏ nhẹ giống như rất vui mừng khi thấy được chủ nhân trở về vậy. “tiểu miêu miêu ngươi tại sao lại bị nhốt ở đây và đây là nơi nào” An tiểu tuyết thấy được hình dạng của con mèo thấy nó vô cùng khả ái nên nàng cũng không còn sợ nữa mà còn sinh lòng cảm mến đối với nó, con mèo như là nghe hiểu được an tiểu tuyết nó chỉ vào một dấu tay bên trên lồng sắt trước mặt an tiểu tuyết kêu meo meo. “ngươi muốn ta chạm tay vào đó” Con mèo gật đầu kêu meo meo “nhưng bên trên đó quá cao ta cũng không thể nhảy tới được nha” “meo meo meo” “ý ngươi là để cho ngươi kéo ta lên” “meo” Dưới chân an tiểu tuyết không biết khi nào đã có một đám mây xuất hiện dưới chân của nàng nâng nàng từ từ bay lên phía trước dấu bàn tay trên lồng sắt, an tiểu tuyết giơ tay lên nhìn bàn tay của mình rồi lại nhìn dấu bàn tay trên lồng sắt nàng chạm vào nó, bàn tay của nàng vừa khít với dấu bàn tay in trên lồng sắt. Nàng vừa chạm vào đó xung quanh rung động từ trên tay nàng một từ trường một tím len lỏi vào bên trong, rung động ngày càng kịch liệt làm cho an tiểu tuyết mất thăng bằng ngã từ trên đám mấy xuống đất bất quá nàng chưa chạm đất thì đã được một bàn tay mèo đỡ lại. Nàng quay đầu lại nhìn thì đã thấy con mèo bị nhốt trong lồng sắt không biết từ khi nào đã thoát ra khỏi lồng sắt vào cứu nàng, nó kêu meo meo cọ vào má của an tiểu tuyết, an tiểu tuyết cũng cọ vào người nó, nàng cảm thấy vô cùng ấm áp. “tiểu miêu miêu dừng lại a nhột quá” Dù kích thước con mèo vô cùng to lớn nhưng an tiểu tuyết vẫn kêu nó là tiểu miêu miêu đấy là do trời sinh nữ nhân thích những vậy dễ thương nên gọi như vậy, con mèo từ từ đặt nàng xuống trên người nó phát ra những tia sáng màu xanh, tia sáng ngày càng sáng, sáng tới nổi làm chói mắt của an tiểu tuyết nàng phải dùng tay che mắt lại. Khi tia sáng biến mất nàng từ từ mở mắt ra nhìn trước mặt, lúc này con mèo đã biến mất mà thay vào đó là một viên ngọc hình tròn có hình con mèo lúc nãy và một chiếc thắt lưng đang trôi nổi giữa không trung. “đây là ngọc hồn thú và khải giáp thắt lưng” Nàng vô cùng chấn kinh bởi vì viên ngọc hình tròn đó chính là ngọc hồn thú và khải giáp thắt lưng, nàng tiến tới nắm lấy ngọc hồn thú và khải giáp thắt lưng, khi nàng vừa cầm lấy ngọc hồn thú và khải giáp thắt lưng xung quanh đột nhiên bình thường trở lại, hồn thú đường lang đang ở phía trước nàng những tòa nhà đổ nát và an tiểu linh cùng triệu tinh hà đang chiến đấu với hồn thú, đồng thời trên tay nàng cũng đang cầm ngọc hồn thú hình con mèo và khải giáp thắt lưng. Không do dự nàng đặt khải giáp thắt lưng vào eo, khải giáp thắt lưng vừa được đặt vào eo dây từ trong thắt lưng chạy ra ôm sát vào eo của nàng, nàng cầm ngọc hồn thú giơ một vòng về phía bên trái sau đó đặt vào khải giáp thắt lưng và hét lên: “khải giáp thức tỉnh” “lôi linh miêu” Nàng vừa dứt lời một con mèo màu xanh bằng kim loại mang theo những tia điện chớp nhoáng to lớn xuất hiện nó chạy đi tấn công hồn thú đường lang trước mặt an tiểu tuyết không chỉ vậy khi đánh văng hồn thú đường lang trước mặt nó còn chạy tới tấn công 2 hồn thú đường lang đang vây lấy an tiểu linh và hồn thú bọ ngưa tiến hóa đang cùng triệu tinh hà chiến đấu. Tấn công tất cả hồn thú đường lang nó chạy về hướng an tiểu tuyết cả người phân tách ra nhập vào người an tiểu tuyết một tia sáng chói lóa xuất hiện làm cho mọi người đứng tại đó phải che mắt lại. Tia sáng biến mất một khải giáp chiến binh màu xanh da trời đôi mắt màu vàng, cả thân người vô cùng thon thả, đôi tay nhỏ nhắn màu trắng kết hợp với màu xanh da trời, đôi bàn chân cũng như vậy, an tiểu tuyết sờ soạng khắp người nàng nhìn thấy được nàng đã khoác lên trên mình khải giáp nàng vô cùng vui mừng nhìn phía trước hồn thú đường lang nói: “khải giáp chiến binh lôi linh miêu tham chiến” Mời đọc #stratholme thần hào đồng nhân wow siêu hài, siêu lầy. stratholme thần hào